Chương 574: Vai diễn đạo đức

Hàn Phong chẳng những không thèm thanh minh, trái lại còn chủ động thừa nhận, thậm chí còn thêm một bước nữa body shaming luôn cả "bị hại", có thể nói là cuồng đồ thiếu đạo đức tới cùng cực.

Chưa dừng lại ở đó, hắn còn đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, nhìn tới từng người từng người một cả nam lẫn nữ ở đây, sau đó cười giả lả nói:

- Các vị có muốn tôi giúp đo đạc cái kia lớn nhỏ mềm cứng một chút hay không? Tôi nhận test cho cả nữ giới độc thân lẫn hoa đã có chủ đấy, đảm bảo chuẩn không sai nửa li.

Sau câu nói này của hắn, hàng loạt cặp mắt đang hóng chuyện đều vội vã dời đi ánh nhìn.

Không ai dám đáp lại ánh mắt của hắn dù chỉ một chút, bọn họ chỉ sợ bản thân mà lỡ xuất hiện nửa điểm dao động nào đó là lập tức sẽ trở thành ám hiệu ngầm đồng ý, sẽ bị nam nhân kia "mời khiêu vũ" ngay.

Hàn Phong nhìn cảnh này mà không khỏi cười lạnh.

Không xì xào bàn tán nữa à?

Hắn còn chưa đủ đen sao, còn sợ người khác bôi thêm sao, bôi thêm nhọ nồi vào cái đít nồi?

Hahaha...

Hắn đã sống nửa đời trước dưới ánh nhìn săm soi của người khác rồi, hiện tại lại lười tiếp tục sống kiểu vậy nữa.

Về phần đạo đức?

Đạo đức chỉ là công cụ của giai tầng cao áp đặt xuống giai tầng thấp, trong một phạm vi quần thể xã hội nhất định mà thôi.

Khi vi phạm đạo đức một lần, người ta sẽ cười chê, vi phạm ba lần, người ta sẽ phẫn nộ, vi phạm năm lần, người ta sẽ chán ghét, vi phạm mười lần, người ta sẽ kinh tởm.

Vi phạm trăm lần, người ta sẽ sợ hãi.

Vi phạm nghìn lần, người ta sẽ tôn thờ, bởi vì đó chính là hệ tư tưởng, người người noi theo, có thể dùng để định hình lại cả một thể chế xã hội.

Chế độ diệt chủng Pp chính là được xây dựng dựa trên nền tảng hàng nghìn lần vi phạm đạo đức như vậy.

Đạo đức chỉ là cái thứ để người ta mửa vào mà thôi.

Nếu hiện tại Hàn Phong phát cuồng mà ra tay tấn công ai đó, vậy thì hắn chắc chắn sẽ gặp phải phản công nghiêm trọng, sẽ bị rất nhiều người xúm vào vây đánh.

Nhưng nếu hắn chỉ đơn thuần là sờ vú em vợ mấy cái, chọc ghẹo mấy ả nữ nhân hở ngực hở mông xung quanh đây mấy câu, vậy thì sẽ chẳng có bất kỳ ai đứng ra can thiệp cả.

Vì sao ư? Vì những hành động này không khiến ai phải chịu thiệt hại về mặt lợi ích cả.

Đạo đức khi đứng trước lợi ích cũng chỉ là thứ đồ để trang trí và hợp thức hoá cho đẹp đẽ hơn. Nếu như không bị đụng chạm tới lợi ích, vậy thì không ai rảnh đứng lên đấu tranh vì nó, và bất kỳ ai cũng có thể mửa vào nó.

Vì bảo vệ lợi ích của mình được đầy đủ, người ta có thể sẵn sàng bỏ qua đạo đức, càng đừng nói tới nếu như gặp phải nguy cơ sẽ thiệt hại tới lợi ích của mình, người ta lại càng sẵn sàng bỏ qua đạo đức, đặc biệt là bảo vệ người ngoài thì lại càng không.

Ngay tại đây, nơi đầy rẫy những con người quần là áo lượt đạo mạo uy nghi này, vậy mà lại không có bất kỳ ai dám bỏ qua lợi ích mà lao lên chất vấn Hàn Phong khi hắn bắt nạt một nữ tử liễu yếu đào tơ.

Hàn Phong dám công khai mửa vào đạo đức ngay tại bữa tiệc này, đó là do không ai ở đây có đạo đức cả, tất cả đều là một lũ giả tạo, giống hệt với hắn.

Bọn họ sợ thủ lĩnh trấn Hi Vọng sẽ ghi thù mà âm thầm đánh giết, sợ sẽ không thể trao đổi tài nguyên phi phàm trong cuộc chiến trước mắt, sợ sẽ bẽ mặt giống với Bạc Tuấn nhóm người trước đó, sợ sẽ không có ai cùng lên tiếng ủng hộ khi đối diện khó khăn, tóm lại là sợ sẽ vì người khác mà thiệt mình.

Bọn họ đều sợ thiệt hại lợi ích hơn là sợ đạo đức sẽ xuống cấp.

Những kẻ này mới chính là những kẻ vô đạo, thua kém cả đám chuột bọ tại đấu trường sinh tử. Ít nhất thì đám người kia còn dám bỏ lợi ích ra để khiêu khích giới hạn đạo đức anh rể - em dâu, chứ không phải hoàn toàn im lặng như hiện tại.

Cũng không phải do bọn họ sợ hãi vũ lực của Hàn Phong mà không dám lên tiếng. Thủ lĩnh trấn Hi Vọng tuy mạnh, nhưng chưa phải vô địch, vẫn có người có thể ra tay ngang mặt đối đầu được. Chỉ là bọn họ không có cơ sở lên tiếng mà thôi.

Nếu hiện tại nhảy ra nói lý sẽ được thưởng một bản kỹ năng tứ giai, đảm bảo cả cái huyện Tam Giang này sẽ xúm vào chửi Hàn Phong tới không ngóc đầu lên được.

Lúc này Hàn Phong lại quay qua nhìn nữ tử áo tím rồi nhếch miệng cười nói:

- Nhóc con, thật ra chị gái của cô sớm đã trước một bước nhìn ra tất cả hành động của cô muốn làm rồi, nàng ta để yên không quản, đó là do muốn mượn tay tôi để dạy cho cô một bài học mà thôi.

Bạch Tử Đằng nghe được lời này thì không khỏi hơi ngẩn ra, sau khi nhìn qua vẻ mặt có chút mất tự nhiên của Tường Vi bên kia, nàng ta không khỏi cắn răng mắng nhỏ:

- Chị hai, có phải như vậy hay không?

Tường Vi có chút bất lực nhìn đứa em ngỗ nghịch này một cái rồi cứng rắn mắng:

- Không phải đã nói em an phận một chút rồi sao?

Lúc này nàng lại nhìn qua Hàn Phong rồi tức giận nói:

- Tại sao anh lại làm việc khó coi như vậy? Không sợ người khác nhìn vào sẽ đánh giá sao?

Hàn Phong vô cùng chính khí lẫm nhiên mà đáp lại:

- Người khác đánh giá sao? Chỉ cần vẫn còn cô tin tưởng tôi là được, về phần cái nhìn của người khác, tôi không thèm quan tâm.

Câu trả lời vừa ngang ngược vừa cố chấp này của Hàn Phong khiến cho mấy người xung quanh lập tức lâm vào trong xấu hổ vì ăn phải cơm chó, trong khi Tường Vi đối diện khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Lưu manh, tôi và anh thì liên quan gì chứ.

Hứa Dương là người rất biết nặng nhẹ, thấy không khí lâm vào trong lúng túng, hắn ta ngay lập tức đứng ra giải khai bế tắc:

- Hàn thủ lĩnh, nghe nói anh đã có biện pháp đối phó với đòn tập kích "ngứa" và "mù" của quái vật Thể Thao Túng?

Hàn Phong nhìn qua Hứa Dương, người kia cũng theo đó nhìn ngược lại hắn, sau đó cả hai cùng khẽ cười.

Tất nhiên, đây không phải ngụ ý rằng hai tên đực này sẽ cùng nhau khiêu vũ một bài, đây chỉ là ám hiệu ngầm hiểu giữa "thủ lĩnh và cấp dưới" mà thôi.

Hứa Dương chính là tiểu đội trưởng thứ 13 của trấn Hi Vọng.

Có ai mà ngờ được con trai của bí thư tỉnh Diễn Giang lại là gián điệp của tổ chức khủng bố trấn Hi Vọng chứ. Kể cả là Bạc Thanh có đoán được ra, ông ta cũng không thể ngăn chặn, càng không thể trừ khử vị gián điệp này.

Lúc này hắn gật gật đầu rồi thản nhiên đáp lại:

- Chiến đấu ngày mai, chúng ta sẽ rõ.

Thấy thái độ tự tin của Hàn Phong, mấy người đứng xung quanh cũng không khỏi thở ra.

Bọn họ ít nhiều đều có niềm tin cực lớn vào vị thủ lĩnh này, tất cả những chiến dịch mà hắn ta đứng đầu dẫn dắt đều đạt được thành công ở mức cao nhất, chưa bao giờ thất bại lấy một lần.

Cao Trác đứng ở chếch phía bên phải Hàn Phong, nhìn người thanh niên chạc tuổi mình đang thuần thục cười nói đối đáp với Hứa Dương, hắn cũng không không khỏi âm thầm thở dài.

Hắn trước đó thật sự nhìn Hàn Phong không được thuận mắt, nguyên nhân cũng đơn giản thôi, bất mãn vì đối phương dường như đang coi thường mình, không thèm để tâm tới địa vị của mình.

Chẳng qua hiện tại hắn lại có chút hâm mộ đối phương, đó chính là do cách mà đối phương đang sống mới chính là cách mà hắn muốn sống.

Quản cái gì ánh nhìn của người khác chứ, chỉ cần bản thân muốn, vậy liền lập tức sẽ làm, không cần quan tâm tới ánh nhìn của bất kỳ kẻ nào cả.

Nhưng mà thời thế hiện tại không còn dễ dàng như vậy nữa...

Cao Trác căn chuẩn thời cơ khoảng nghỉ giữa những đợt trò truyện, lúc này trước nhất mở lời nói tới chuyện công việc:

- Hàn thủ lĩnh, tôi có thể cùng anh bàn bạc một chút vấn đề về trao đổi vật tư chiến đấu hay không?

Tiệc tối nay tất nhiên không chỉ nhằm mục đích ăn uống và nhảy nhót, mục đích chính vẫn là giao lưu kết nối.

Cao Trác là địa đầu xà tại tỉnh Diễn Giang này.

Nếu cha Hứa Dương là bí thư tỉnh Diễn Giang, cha của tên xấu số Bằng Thành đã chết kia là thị trưởng thành phố Dương Hoành, vậy thì cha hắn Cao Bách Thắng chính là phó chủ tịch uỷ ban nhân dân tỉnh Diễn Giang.

Hắn giờ phút này vẫn có mặt ở đây mà không trở về quận Xuân Hà bên kia để "hưởng phúc", đây là do hắn muốn thay cha mình ở tại chỗ này, trực tiếp ra tay tranh thủ và cướp đoạt lợi ích từ các căn cứ ngoại biên, từ đó củng cố quyền lực tại căn cứ trung tâm.

Hiện tại phải đi cầu cạnh Hàn Phong, người mà bản thân từng coi thường và chán ghét, đó chính là sự xấu hổ không gì sánh được.

Bất quá, tận thế phủ xuống, sự tàn khốc chính trị so với trước đây càng thêm kinh khủng, chỉ cần lỡ mất lợi ích là sẽ tụt hậu thậm chí rớt đài ngay. Cao Trác cũng không quản cái gì mà đạo đức hay ưa thích nữa, kể cả Hàn Phong có là một tên hiếp dâm em vợ, hắn cũng sẽ nhiệt tình cười nói mà sẵn sàng làm ăn cùng.

Trước tận thế, việc đem vợ thậm chí đem con gái ra cho thượng cấp chơi đùa để leo lên đài còn diễn ra nhan nhản, chỉ là một cô em vợ, nói cái gì mà đạo với đức chứ.

Hàn Phong nhìn qua Cao Trác, nhờ có Khắc Cốt Minh Tâm, hắn rất dễ nhớ ra người này.

Sau đó hắn chợt xoa xoa cằm mà lắc đầu đáp lại:

- Thật đáng tiếc, mọi việc không thể theo ý định của tôi được nữa, tôi đã sớm ký kết hợp tác toàn diện với Bạc Tuấn Bạc đội trưởng rồi.

------

21h tối, ngày thứ 27 hậu dị biến.

Trước cửa nhà khách trung tâm, đoàn đàm phán 10 người của căn cứ trấn Hi Vọng đã tập trung đông đủ.

Tiệc vui nào rồi cũng chấm dứt, mạt thế nguy cơ, không có thời gian mà chơi đùa cả ngày lẫn đêm.

Thoả thuận mọi thứ đã xong, kế tiếp chính là gấp rút tiến hành chuẩn bị chiến đấu, nhóm người trấn Hi Vọng tất nhiên sẽ phải trở về ngay trong đêm để phổ biến kế hoạch tác chiến tới toàn quân của mình.

Bạc Thanh đứng ở phía trước nhất, ông ta đưa bàn tay có chút khô gầy ra mà mỉm cười nói:

- Hàn Phong, hợp tác vui vẻ.

Hàn Phong cũng rất có thành ý mà đưa cả hai tay ra nắm lấy tay đối phương, hơi lay nhẹ.

- Bạc huyện trưởng, cảm tạ đã giúp đỡ.

Nhìn đoàn xe khuất sau bóng tối, Bạc Thanh trong mắt không khỏi xuất hiện bất lực nhàn nhạt.

Không có cơ hội ra tay.

Quá mức cẩn mật, quá mức kín kẽ.

Ông ta đã già rồi, đã có chút không theo kịp sự "phi phàm" của tận thế này nữa, càng không lường trước được sự ranh mãnh cùng ma giáo của thanh niên kia.

Lúc này ông ta khẽ hít sâu một hơi rồi xoay người, sau khi nhìn thấy Bạc Tuấn đang lẳng lặng đứng trong đoàn người, tinh mang trong mắt ông ta lại một lần nữa bùng lên.

Trẻ có sức, già có trí, ông ta sẽ không bao giờ thua.

Ngồi trên xe ô tô rời đi căn cứ Tam Giang, Hàn Phong đem cúc áo cổ tuỳ tiện tháo ra, đến đây cũng xem như thở ra được một hơi nghẹn cả cổ.

Ngồi bên cạnh hắn vẫn như cũ là Kiều Ti Vân, chẳng qua lái xe đã đổi qua Hà Tam, không còn là người của Tam Giang nữa.

Hàn Phong một bên gặm cá khô, một bên nghe Hà Tam giảng giải về chân ga và chân côn.

Quá khó hiểu.

Hình như cả cái trái đất này ai cũng biết lái xe thì phải, chỉ có một mình hắn là không biết lái, chỉ có thể ngồi ngó rồi âm thầm ghen tị hâm mộ.

Đến ngay cả hai thằng nhóc Ngô Soái và Chu Vấn kia cũng đều biết lái xe cả rồi, có khi đến lúc thây ma tiến hoá ra loại hình điều khiển được trạm vũ trụ thì hắn vẫn phải đạp xe cút kít mất.

Lúc này Kiều Ti Vân sau khi do dự hồi lâu thì mới cắn răng hỏi:

- Thủ lĩnh, tại sao anh lại liên tục chọc tức đám người Tam Giang như vậy?

Ở nàng xem ra, thủ lĩnh đã tự bôi đen bản thân quá nhiều rồi. Tuy điều đó có thể giải thích rằng hắn đang muốn sống theo cách của mình, không thèm quan tâm xung quanh, nhưng nàng vẫn cảm thấy đây không phải quá mức nhàm chán sao?

Trang bức vả mặt cùng thể hiện độ não tàn của mình ra ngoài, để làm gì, có ích gì, ở trấn Hi Vọng, hắn đâu có giây phút nào như vậy?

Hàn Phong nghe được câu hỏi của thuộc hạ thì không khỏi mỉm cười nhìn về phía trước mà hỏi một người khác:

- Hà Tam, tại sao nhìn tôi lại ngứa mắt như vậy?

Hà Tam vốn đang chuyên tâm lái xe, lúc này đang định lên tiếng trả lời thì chợt ngừng lại hai giây, sau đó thì quyết đoán khẳng định:

- Thủ lĩnh, tôi không biết.

Hàn Phong lập tức ngửa đầu ha ha cười nói:

- Hahaha. Không cần phải căng thẳng như vậy, tôi không phải Tào Tháo, anh cũng không phải Dương Tu, tôi không thể vì thuộc hạ quá hiểu rõ mình mà lại giết chết anh được.

Sau câu nói này, nhiệt độ không khí trong xe chợt lâm vào trong một mảnh băng giá.

Hàn Phong ngửa đầu ra ghế dựa rồi thở dài một hơi.

- Theo quan điểm của cá nhân tôi. Mỗi người trong số chúng ta đang sống trong xã hội này đều giống như đang đóng một vai diễn.

- Nguyên tắc là, phải diễn tốt vai diễn của mình, từ đó mới định hình ra nhân cách cùng đạo đức của bản thân được. Tất cả mọi quan hệ nhân quả liên quan tới chúng ta cũng dựa vào vai diễn này mà được xây dựng lên.

- Có một vị huyện trưởng nọ, ông ta đóng vai một người huyện trưởng công chính liêm minh, gương mẫu mẫu mực, là tấm gương cho mọi người noi theo. Ông ta chuyên làm việc quang minh chính đại, do đó ông ta rất được người dân ủng hộ.

- Chẳng qua cho đến một ngày nọ, cuộc sống bắt ông ta phải diễn vai âm u độc ác, ra tay không từ thủ đoạn, bất chấp luân thường đạo lý, bất chấp đạo đức, hoàn toàn trái ngược với vai diễn của mình.

- Nhưng ông ta lại sợ rằng mình diễn không đủ tốt vai diễn này, diễn không tốt sẽ khiến tất cả hình tượng trước đó của ông ta sụp đổ, tất cả lợi ích nhân quả đi kèm cũng kéo theo sụp đổ, vì thế ông ta quyết định đứng trong vùng an toàn.

- Cuối cùng ông ta đã bỏ qua thời cơ tốt nhất để kết liễu đối thủ.

- Có một tên nhân viên văn phòng nọ, hắn ta đang loay hoay tìm cách để làm thịt đàn cừu béo múp.

- Chẳng qua đàn cừu đang được bao bọc kỹ quá, trong lúc nhất thời hắn ta vẫn chưa thể làm thịt được, chỉ có thể đứng ngoài mà nhỏ rãi.

- Gã nhân viên văn phòng này lên kế hoạch đóng vai là một con cừu, từ đó trà trộn vào trong chuồng cừu để có thể dễ dàng ăn thịt.

- Nhưng mà cách ăn thịt này thật sự có vấn đề. Hắn ta đã vào vai cừu, một khi dám ăn thịt cừu, vậy thì chỉ cần cắn một miếng thôi là cũng sẽ bị phát hiện, sẽ phải gặp phải phản kháng vô cùng kịch liệt, lần sau cũng đừng hòng trà trộn vào chuồng cừu nữa.

- Vậy nên hắn ta đã quyết định đóng vai một con chó hoang.

- Con chó hoang này liên tục chạy quanh chuồng cừu, vừa chạy vừa sủa ầm ĩ, còn trèo rào vào phun đầy nước bọt vào chuồng cừu, khiến cho đám cừu cảm giác vô cùng sợ hãi.

- Con chó hoang liên tục tra tấn cùng doạ dẫm đàn cừu, thể hiện ra sự độc ác cùng tàn nhẫn của mình, càng thể hiện ra tham vọng thôn tính dơ bẩn của nó, ghi dấu ấn ghê tởm vào trong lòng đàn cừu, điều đó khiến đàn cừu không thể không tụ lại họp bàn cách đối phó.

- Rất nhiều cách đối phó đã được đưa ra.

- Cho đến một ngày, cửa chuồng vì gió thổi mà buộc phải hé ra một khe cửa, đàn cừu cũng buộc phải chui ra ngoài để gặm cỏ, không thể trốn trong chuồng nữa.

- Chó hoang lúc này liền nhảy ra chặn đường.

- Đàn cừu vô cùng hoang mang, nhưng mà do sớm có bàn bạc từ trước, chúng nó đã sẵn sàng đủ mọi phương án đối phó với con chó này.

- Nhưng mà, con chó lại chỉ cười hiền lành. Nó tới chỉ muốn xin một chút lông thôi.

- Nó chỉ xin lông, sẽ không làm hại đàn cừu, sẽ để cho đàn cừu thoải mái gặm cỏ mà không quấy rối, thậm chí còn đồng ý đứng ra bảo vệ đàn cừu khỏi gió lạnh.

- Đàn cừu nghĩ đi nghĩ lại, con chó dữ tợn như vậy, đánh nhau với nó đảm bảo rất mất sức, chi bằng cho nó một chút lông cũng được, dù sao chỉ là lông thôi mà.

- Về phần đống kế hoạch đã bàn bạc kia...

- Ngày thứ hai, con chó nói ổ của nó hơi lạnh, nó muốn xin thêm một chút lông nữa.

- Đàn cừu lại nghĩ, nó lạnh như vậy, không cho nó lông, đảm bảo nó sẽ cắn, dù sao nó dữ tợn thế kia, gì cũng dám làm.

- Chi bằng cho nó một ít lông nữa.

- So với trong ấn tượng, chó chỉ xin lông là đã nhân từ lắm rỗi

- Qua ngày thứ ba, vợ chó hoang lại đẻ, chỉ cần một chút xíu thịt để ăn lấy sữa.

- Chó hoang rất dữ tợn, nó chỉ xin có chút xíu thịt thôi, không quá đáng chút nào...

- Dù sao chó thì phải ăn thịt đúng không, vậy mới đúng thiết lập vai diễn, hơn nữa, nó chỉ xin có chút xíu thịt thôi mà.

- So với một con chó dữ tợn, con chó này còn hiền lành chán.

- Nó quả là một con chó có đạo đức, không phải hung ác nham hiểm như tưởng tượng.

- Ngày thứ tư, bà hàng xóm nhà chó hoang lấy chồng...

Không khí trong xe đã hoàn toàn trở lên im lặng.

Hàn Phong giơ tay lên khẽ búng tách một cái, thân hình hắn đã lập tức biến mất.

Trong xe chỉ còn lại hai người.

Một lúc lâu sau, Kiều Ti Vân mới chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt rồi dò hỏi:

- Hà... Hà đội trưởng. Thủ lĩnh đi đâu rồi?

Hà Tam đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu rồi kỳ quái nói:

- Kiều đội trưởng, cô nói gì vậy, thủ lĩnh vẫn luôn ngồi đó mà?

Kiều Ti Vân cảm giác có chút lạnh lẽo tại sống lưng, ngồi đó, ngồi đâu, sao nàng không nhìn thấy?

Hà Tam tên kia rốt cuộc đang diễn cái vai diễn gì, làm sao kinh dị như vậy.

Đúng lúc này, ánh trăng ngoài cửa sổ dường như sáng hơn một chút, vị trí Hàn Phong vừa ngồi bất chợt tụ tập lấy vô tận tinh mang, sau đó một cái bóng dáng giống hệt với hắn khoảnh khắc liền trống rỗng xuất hiện.

Phân thân Ảnh Chiếu thong thả đem quần áo trong balo mặc vào rồi lạnh nhạt nói:

- Báo cáo tình hình đàm phán đi.

------

Đến khi Hàn Phong xuất hiện trở lại, hắn đã đứng giữa một bãi đất trống.

Phía trước hắn cũng sớm đứng đó hai cái thân ảnh, dường như đã chờ đợi rất lâu rồi.

Một trong hai thân ảnh thấy có người xuất hiện thì chợt trầm giọng nói:

- Hàn Phong, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Hàn Phong liếc mắt đánh giá hai người trước mặt, khoé miệng cũng hơi nhếch lên.

- Đã lâu không gặp.