Dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, một bản hoà tấu nhẹ nhàng trầm lắng là đủ để hàng chục cặp đôi tựa sát vào nhau mà bước từng bước uyển chuyển theo nhịp điệu.
Hàn Phong cùng Tường Vi cũng tương tự bao người, lắc lư qua trái lại lắc lư qua phải, chẳng qua một bên nhìn qua thật sự vô cùng thanh thoát uyển chuyển, còn một bên nhìn qua chẳng khác nào gã ngốc lúng túng vụng về.
Tường Vi bàn tay nhấn trên lồng ngực Hàn Phong, ngón tay cảm nhận được những bó cơ thịt rắn chắc vừa mới diễn sinh từ sau tận thế, đôi môi đỏ mọng không khỏi khẽ chu lên mà mắng nhẹ:
- Thật sự là thiếu thân sĩ. Tôi đã ngầm đồng ý đâu, tại sao lại chạy tới ép tôi khiêu vũ?
Hàn Phong trong ngực ôm lấy thân thể mềm mại như tơ lụa, lại cảm nhận được hương vị nữ nhân phong tình ngập tràn trong khoang miệng, mặc dù trước đó đã từng có lúc đem người trước mặt nhìn tới không còn chút gì, nhưng mà lúc này đây nói không có chút nào hồi hộp là giả, đây chính là cảm giác kinh diễm khi đối diện mặt trời.
Bất quá, hắn vẫn là bày ra bộ mặt lưu manh quen thuộc của mình mà cứng rắn đáp lại:
- Người phụ nữ của tôi, tôi đương nhiên có quyền ép buộc.
Hắn nói xong liền trực tiếp dùng tay siết chặt vòng eo đối phương, để cho vầng mặt trời này càng thêm một bước nữa ép sát vào mình.
Tường Vi khuôn mặt thoáng chốc liền trở lên đỏ bừng.
Hỗn đản, nói cái gì mà người phụ nữ của anh chứ.
Nàng sau khi dùng mấy chục giây lấy lại tinh thần thì tiếp tục cắn môi mắng:
- Hừ, ép buộc là ép buộc, còn cố nguỵ biện, anh cũng đâu có biết khiêu vũ đâu chứ.
Hàn Phong tất nhiên không biết khiêu vũ. Hắn chỉ biết tiến, lùi, trái, phải, giơ tay nhấc chân tuỳ ý, muốn nhảy sao liền vậy, nhìn vào vô cùng chướng mắt, đặt cạnh nữ tử xinh hoa trước mặt lại càng thêm vạn phần chướng mắt.
Chẳng qua phét lác là bản năng của hắn rồi, lúc này không khỏi nhếch miệng cười nham nhở:
- Đây là khiêu vũ theo phong cách "phi phàm hậu dị biến", cả cái huyện Tam Giang này, không có đứa nào khiêu vũ theo phong cách này giỏi bằng tôi đâu. Không tin cô đi hỏi mà xem.
Tường Vi nghe được lời này, thiếu chút đã chửi ra thành tiếng.
Nàng nghe cấp dưới nói có tên khủng bố nào đó đang ra sức làm loạn tại yến tiệc đêm nay, còn lên mặt trang bức ba cái thứ phong cách ăn mặc dị biến gì đó, do đó nàng mới phải chạy tới chỗ này.
Hiện tại gặp mặt rồi, nàng mới biết tên kia còn làm loạn ghê gớm hơn cả lời kể, không ngờ hắn ta còn bịa thêm ra cả phong cách nhảy nhót, còn hùng hổ khoe khoang như thật.
Lúc này nàng không khỏi khẽ vỗ một cái trên vai đối phương rồi trách mắng:
- Phong cách của anh là nhìn chằm chằm vào... vào ngực của bạn nhảy sao?
Tên lưu manh này, từ đầu tới cuối đều không dời mắt khỏi ngực nàng, cái kia thật sự là không biết xấu hổ.
Hàn Phong vẫn như cũ chính khí lẫm nhiên đáp lại:
- Thật ra tôi nhìn hết đấy, chỗ nào cũng nhìn rất kỹ, chẳng qua khi nhìn mấy chỗ khác thì kín đáo hơn thôi.
- Đồ vô sỉ...
Nhạc qua nửa bài, cao trào kéo tới, một trong hai người đã có chút không theo kịp tiết tấu.
Ân, chính là người yếu thế hơn.
Tường Vi khuôn mặt càng lúc càng trở lên ửng hồng, lúc này không khỏi nấc nhẹ một tiếng mà run giọng nói:
- Đừng... Đừng ép quá sát... Ức...
Tên thổ phỉ đối diện ôm nàng quá chặt. Mặc dù hắn ta vẫn rất lịch sự, từ đầu tới cuối đều không có làm ra hành động gì quá khích, bất quá làm sao lại có cảm giác vô cùng kiệt sức.
Hàn Phong nhìn người ngọc trong lòng đã mềm nhũn tới gần như muốn ngất xỉu, làm da trắng nõn cũng sớm chuyển qua ửng hồng, lại nhìn tới đôi môi đỏ mọng có chút ướt át kia, hắn thiếu chút đã không nhịn được đem đối phương hôn xuống. Lúc này sau khi đảo mắt một cái liền không khỏi nghé sát vào tai đối phương thổi tới một ngụm không khí nóng bức mà thì thầm giả lả:
- Tường Vi tiểu thư, đố cô một câu, cái gì có 168 cái răng và đang giam giữ một con quái vật?
Tường Vi tâm loạn như ma, trong đầu sớm không nghĩ được gì nữa cả, lúc này chỉ có thể theo bản năng hỏi lại:
- Cái gì?
Hàn Phong ép tới càng chặt, cười lạnh nói:
- Cái khoá quần của tôi.
- Hức...
Khiêu vũ lại khiêu vũ.
Tường Vi năm ngón tay vịn trên trên vai đối phương, thân thể sớm đã hoàn toàn trở lên vô lực, ánh mắt ướt át cũng tràn ngập một loại tức giận cùng hờn dỗi.
Tên thổ phỉ này, chung quy không nói được điều gì tốt đẹp cả, từ đầu tới cuối đều giữ nguyên một kiểu cách hỗn đản.
Lúc này nàng hơi cắn môi một cái uất ức, sau đó chợt đảo mắt mà khiêu khích một câu:
- Nga, có thật là quái vật không, tôi có thấy đâu?
Sau câu nói này, lại là một trận rên rỉ kéo dài.
Hàn Phong ánh mắt lướt nhẹ trên đôi đồng tử đen nhánh của nữ nhân trong ngực, sau đó hắn chợt tức giận nói:
- Tường Vi tiểu thư, tôi thì có não, nhưng quái vật thì không có não đâu, nó mà nhảy ra vào lúc này cắn bừa, ai cũng không cản được.
Tường Vi đã thật sự sợ hãi.
Thổ phỉ này, cái gì cũng dám làm.
Nàng hối hận rồi, biết vậy trước đó liền không đi trêu chọc hắn làm gì.
Nhưng mà, nếu đã lỡ trêu chọc rồi liền phải tiếp tục trêu chọc.
- Nga... Có giỏi thì bảo nó nhảy ra cắn đi... Ức...
Hàn Phong có gì không dám làm. Lợi dụng xung quanh "không ai để ý", hắn liền đem quái vật nhấn tới mạnh bạo thêm một chút, chen vào giữa hai chân người đối diện, cái kia trực tiếp để cho Tường Vi ánh mắt lập tức trở nên mờ mịt như sương mù, thân thể đã hoàn toàn không đứng vững nổi nữa.
Mặc dù chỉ là ma sát bên ngoài, bất quá khống chế lực của ai đó thật sự rất tinh chuẩn, chọc trúng liền chấn nhẹ một cái, đem sức lực của "bạn nhảy" rút tới cạn kiệt.
- Tôi... Tôi chịu thua... Đừng làm nữa... Đồ thổ phỉ, anh không thể nhường nhịn tôi một chút sao.
Tường Vi hơi thở gấp gáp ánh mắt mê li tựa vào lồng ngực người đối diện mà mắng mỏ một câu, đáp lại nàng chính là một cái thanh âm cứng rắn không chút khoan nhượng:
- Hừm, cẩn thận lời nói một chút. Tường Vi tiểu thư, tôi bây giờ là chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng, không phải thổ phỉ.
Tường Vi đã hoàn toàn cạn lời.
Nàng lúc này cắn môi một cái rồi ương bướng nói:
- Chủ tịch cái gì chứ, tôi không thèm biết.
Hàn Phong đem Tường Vi đẩy ra xa xa, xoay một vòng lớn rồi lại kéo đối phương lại ôm trong lòng mình, sau đó hắn chợt thở dài nói:
- Thật ra tôi cũng không thèm làm cái gì mà chủ tịch, tôi càng muốn làm một tên thổ phỉ thiếu thân sĩ hơn...
Sau câu trả lời này chính là một khoảng lặng kéo dài.
Một lúc lâu sau, Tường Vi mới là nhỏ giọng hỏi:
- Tại sao lúc trước anh lại tiến hành tập kích căn cứ Tam Giang?
Tại trấn Hi Vọng có hai nhà thôi miên nghiệp dư, hai người này đã từng hỗ trợ Chu Vấn tạm "quên" đi tất cả sự kiện đã diễn ra vào tối hôm trước đó, ngăn cấm Thấu Rõ của Tường Vi điều tra đọc tâm.
Tất nhiên, năng lực thường nhân sao có thể mãi mãi chống đỡ lại năng lực phi phàm, Tường Vi chỉ bị che mắt nhất thời, không bị che mắt mãi mãi. Nàng luôn canh cánh trong lòng việc này, cho tới hôm nay có cơ hội kiểm chứng, nàng rốt cuộc đã có câu trả lời.
Hàn Phong im lặng trong 5 giây rồi thở dài đáp lại:
- Bởi vì tôi chính là một người ích kỷ, tôi không muốn phải hi sinh lợi ích của bản thân, vì vậy, tôi buộc phải đạp lên xương máu của họ.
Tường Vi nghe được câu trả lời này, đôi mắt bất giác lâm vào một mảnh sương mù.
Một lúc sau, nàng mới là nhỏ giọng than thở:
- Hàn Phong, anh thay đổi rồi.
Hàn Phong gật đầu, bình thản đáp:
- Tôi không hối hận.
Điệu nhạc đã đến hồi kết thúc, ánh nến lại một lần nữa được chiếu sáng rõ ràng, nam nữ đôi bên ai nấy khuôn mặt đều đỏ bừng vì hưng phấn.
Mạt thế trùng điệp nguy cơ, cơ hội để tổ chức một buổi dạ tiệc như hiện tại, không nhiều.
Tường Vi ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, chợt mỉm cười nói:
- Tôi cũng không hối hận.
Trên đời này, đâu thể có thứ gì là hoàn hảo vô khuyết.
Nam nhân của nàng có ý chí riêng mình, ý chí kia còn vô hạn mạnh mẽ.
Trên con đường mà hắn sẽ xây dựng lên, không thể nào hoàn toàn ngập tràn trong hào quang rực rỡ hay rạng ngời ánh sáng chính nghĩa được. Bức tranh kia tất phải có xương máu cùng hi sinh vô nghĩa, càng có âm mưu thâm độc cùng dơ bẩn vun đắp. Có trắng ắt có đen, có sáng ắt có tối, có chính diện, và phải có phản diện, không thể đơn độc tách rời.
Sinh ra trong một gia tộc chính trị khổng lồ, Tường Vi hơn ai hết hiểu rõ điều này, bởi vì ngay cả chính bản thân nàng cũng đang thời thời khắc khắc đứng trên con đường ngập tràn xương máu của cha ông đã xây dựng mà trưởng thành tới ngày hôm nay. Sau khi đạt được Thấu Rõ, nhìn thấu lòng người trắng đen, nàng càng hơn ai hết hiểu rõ sự thật tàn khốc này.
Không trở thành đại thụ, tất sẽ trở thành cỏ dại, sẽ bị đại thụ cố ý hay vô tình che khuất ánh sáng, cuối cùng hoặc là sống bám trên rễ cây, hoặc là vàng úa lụi tàn đi không ai biết, chết không ai hay, đây là điều không thể thay đổi được.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Trừ khi Hàn Phong chấp nhận làm một thổ phỉ vô sỉ, cùng với nàng sống ngày qua ngày vô lo vô nghĩ, chạy trốn khỏi "giang hồ", bằng không, quyết không thể nhân từ mà đứng thẳng được.
Nàng thật hi vọng có một cuộc sống như vậy...
Nhưng nàng lại càng không hi vọng người đàn ông của nàng sẽ là một nhánh cỏ dại.
Bởi vì trong tận thế này, cỏ dại cũng không còn được phép thảnh thơi ngày qua ngày nữa.
Hàn Phong, ít nhất người kia đã không còn nói dối nàng nữa, hắn đã chịu mở lòng mình ra, nói ra lời thật tâm chân thực, đây chính là thứ khiến cho nàng cảm giác được vô hạn hạnh phúc.
Nàng không hối hận.
Hàn Phong bàn tay khẽ lau đi mấy giọt sương mù đang đọng trên khoé mắt người đối diện rồi tuỳ tiện trêu chọc:
- Quy tắc khiêu vũ số 5, khen ngợi và cảm ơn bạn nhảy. Tường Vi tiểu thư, mau khen ngợi tôi đi.
Tương Vi bàn tay đập một cái thật mạnh lên lồng ngực Hàn Phong rồi tức giận nói:
- Đồ vô sỉ, anh dẫm vào giày của tôi tổng cộng 4 lần, còn muốn khen cái gì.
Hàn Phong lập tức lâm vào trong xấu hổ.
Hắn nhớ chỉ có 3 lần thôi mà nhỉ.
Giai điệu hoàn toàn chấm dứt sau, Hàn Phong đúng theo lễ nghi mà dẫn Tường Vi ra khỏi sân khấu.
Chỗ mà lúc trước nhóm người trấn Hi Vọng tụ tập hiện tại lại tụ tập thêm vài người khác. Trong số này có người mà Hàn Phong quen biết, có người mà hắn cảm thấy xa lạ, cũng có cả người mà hắn vừa mới tránh đi ánh mắt.
Từ trái qua phải, người đầu tiên là Trần Diệu Âm với khuôn mặt lạnh lùng, đây xem như cận vệ của Tường Vi, nàng ta luôn luôn đi theo tiểu thư của mình nửa bước không rời.
Kế đó là Lý Hạ Vân, Cao Trác, Tiêu Minh, Hứa Dương, bốn người này đích xác là bốn người quen, bọn họ đều được Hàn Phong ra tay cứu sống từ những ngày đầu.
Ngoài ra còn có một trung niên nam tử khoảng chừng 40 tuổi với vết sẹo trên mặt, ánh mắt luôn lạnh lẽo như thể chim ưng chực chờ ăn thịt con mồi, một nữ quân nhân khoảng 30 tuổi với mái tóc cắt ngắn và đôi bàn tay thô ráp, cuối cùng là một nữ tử khoảng 24 tuổi váy tím, nhìn qua có chút quen thuộc, cơ mà đôi mắt nửa ngây thơ nửa giảo hoạt kia tại sao lại xuất hiện biểu cảm như thể vui sướng khi người khác gặp hoạ?
Bên cạnh những người này còn có hai đại hán áo đen kính đen đang đứng, vừa nhìn liền biết là thành viên đội chấp pháp căn cứ Tam Giang, chắc hẳn là được cử riêng để tiến hành bảo vệ cùng "dẹp đường".
Thấy Hàn Phong và Tường Vi bước tới gần, trung niên mặt sẹo với đôi mắt như chim ưng lập tức tiến lên mấy bước mà nghiêm túc nói:
- Tiểu thư, mau tránh xa kẻ này...
Chẳng qua chưa để cho vị trung niêm này nói hết câu, phía trước hắn đã hiện ra một cái bóng người tóc vàng trực tiếp cản lại.
Chu Vấn giơ một ngón tay lên ngang ngực rồi lạnh lẽo nói:
- Dừng lại, hoặc chết.
Chỉ một câu, bầu không khí xung quanh lập tức lâm vào trong băng hàn.
Trung niên mặt sẹo nheo mắt đánh giá Chu Vấn trong nửa giây, bàn tay cũng không ngại ngần mà nâng lên.
Chẳng qua chưa để cho hai bên kịp lao vào ẩu đả với nhau, Hàn Phong cùng Tường Vi đã trước một bước lên tiếng cản lại:
- Chu Vấn, đừng làm rộn.
- Tứ thúc, mau lui lại.
Chu Vấn nghe được lời của Hàn Phong thì không khỏi cắn chặt răng dừng ngón tay đánh ra, bất quá cậu ta vẫn như cũ cản đường phía trước, ngăn không cho trung niên mặt sẹo tiếp tục tiến lên.
Về phần "đối thủ" của cậu ta, sau nửa giây do dự thì nhanh chóng lui về phía sau, đối với mệnh lệnh của Tường Vi chính là tuyệt đối chấp hành.
Hàn Phong liếc nhìn một vòng đánh giá sơ bộ tình hình ở đây, sau khi nhìn tới nữ tử trẻ tuổi có chút quen mắt đang đứng phía ngoài cùng, hắn lập tức cảm thấy kỳ quái.
Người này, trước đó hắn vì cảm giác có hơi quen thuộc nên đã quan sát lâu một chút, vô tình lại biến thành "mời nàng ta nhảy", thế nhưng ngay sau đó hắn đã chủ động lờ đi.
Lúc đó hắn đã cảm giác không ổn ở đâu đó rồi, hiện tại lại càng cảm thấy không ổn.
Quả nhiên như hắn dự đoán, sau khi không thấy diễn ra đánh nhau, nữ tử này liền đảo mắt một cái rồi lao lên phía trước bám lấy cánh tay Tường Vi mà nhõng nhẽo nói:
- Chị hai, người ta sợ chị bị khủng bố bắt cóc nên mới gọi tứ thúc tới giải cứu a, làm sao lại nhìn người ta đáng sợ như vậy. Ây da, doạ chết người rồi.
Tường Vi nhíu mày nhìn nữ tử áo tím trong nửa giây thì tức giận nói:
- Đừng có làm bộ làm tịch đáng thương nữa. Tử Đằng, không phải đã nói em an phận một chút sao?
Nữ tử váy tím bị mắng một câu thì lập tức tỏ vẻ như rất ân hận, sau đó nàng ta trực tiếp bỏ qua Tường Vi mà chạy tới bám lấy cánh tay Hàn Phong mà nhõng nhẽo nói:
- Anh rể, anh xem em bị người ta bắt nạt kìa, có phải hay không nên bảo vệ một chút?
Hàn Phong khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
Thảo nào hắn nhìn ả này có chút quen mắt, hoá ra chính là chị em của Tường Vi.
Nhưng mà điều đó không phải rất quan trọng, quan trọng nhất chính là nữ tử này đang liên tục dùng bộ ngực sữa của mình mà nhấn trên cánh tay hắn, còn thật đưa qua đưa lại rất nhiệt tình. Sau đó nửa cái chớp mắt, nàng ta liền lập tức nhảy ngược ra bên cạnh mà ôm ngực hô lên:
- Ối... Anh... Anh rể, anh vừa làm gì em vậy.
Tiếng kêu thất thanh của nữ tử áo tím để cho rất nhiều người đều phải ghé mắt về phía này mà quan sát.
Nhóm người trấn Hi Vọng đã đủ để thu hút chú ý, thêm vào phó đoàn trưởng tiểu đoàn 3 đứng chung thì càng gấp bội phần gây chú ý, mà cái gì đó anh rể - em vợ kia lại càng khiến người ta phải dâng lên vạn phần quan tâm.
Âm thanh xì xào bàn tán bắt đầu truyền ra, sau đó là tam sao thất bản thành đủ thứ hình dạng.
Hình ảnh của Hàn Phong vốn đã xấu xí, nay lại càng trở lên xấu xa kinh tởm. Hắn ta dâm dê với người khác đã là tội lớn, vậy mà dám dâm dê với cả em vợ, đây là cái thứ nhân cách gì chứ.
Nhân loại sở dĩ tự cho mình là sinh vật bậc cao, vượt xa hơn hẳn các loại động vật khác, đó là bởi vì nhân loại có một thứ gọi là đạo đức.
Đạo đức lại cần phải thể hiện ra ngoài.
Nhân dạng xinh đẹp hay xấu xí sẽ quyết định người khác nhìn ngươi có thuận mắt hay không, nhưng đạo đức tốt hay xấu sẽ quyết định người khác nhìn ngươi có kinh tởm hay không.
Bởi vì đạo đức chính là "dĩ thái" của bản chất thật.
Rất nhiều nam nhân ở đây, nếu như có cơ hội hợp lý, vậy thì đều sẽ tiến lên ăn sạch em vợ của mình. Dẫu sao cũng không cùng máu mủ, ăn được chị liền ăn luôn em, kia là ác thú cùng hưng phấn kích thích tới cỡ nào chứ.
Nhưng nếu như đặt ở thời gian hiện tại, không gian hiện tại, bối cảnh hiện tại, đó lại là câu chuyện đạo đức cần phải thể hiện ra ngoài, bởi vì đạo đức là thứ mà người ta sẽ nhìn vào để đánh giá.
Đạo đức có thể vi phạm ở trên giường, nơi không ai thấy, nhưng một khi vi phạm ở trên đường, nơi mọi người đều thấy, vậy thì ngươi sẽ không khác nào cầm thú, sẽ bị tất cả mọi người sỉ vả xa lánh, càng không bao giờ vớt vát lại được danh dự của mình.
Xàm sỡ "em vợ" tại nơi công cộng, còn ở ngay trước mặt "vợ" sao?
Nữ tử áo tím chỉ cần dùng một cái động tác vu oan giá hoạ nho nhỏ đã bôi "anh rể" của mình thành đen kịt tới không còn kẽ hở.
Tất cả những người xung quanh giờ phút này đều đang tham gia vào một phiên toà cân nhắc và phán xét đạo đức. Bao gồm cả nhóm người trấn Hi Vọng và nhóm người Tam Giang bên trong, bọn họ đều đang dùng ánh mắt kỳ dị mà nhìn qua Hàn Phong, một vài ánh mắt tin tưởng, rất nhiều ánh mắt nghi ngờ, lại càng không thiếu ánh nhìn ghê tởm.
Trung niên nam tử mặt sẹo hừ một tiếng từ vị trí cũ nhảy lên che chắn phía trước nữ tử áo tím, ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong xuất hiện vô tận băng hàn, nữ quân nhân tóc ngắn cũng bước lên hai bước đứng cạnh Tường Vi, mà hai cái nhân viên an ninh cũng lâm vào trong luống cuống mà vội vã giải thích với những người xung quanh.
Có điều, hàng loạt cái hành động kiểu này chẳng những không giải thích được gì, chỉ có giống như châm thêm dầu vào đống lửa.
Tất cả sự việc trước đó mà Hàn Phong thể hiện ra ngoài cũng không có được một phần mười tác dụng như thời điểm hiện tại.
Hàn Phong liếc mắt nhìn nữ tử áo tím một cái rồi thản nhiên phất tay tạo ra một khối cầu băng giá.
Hắn chỉ vào khối cầu rồi chậm chạp nói:
- Thể Tiềm Thức là thể phi phàm luôn tồn tại xung quanh mỗi cá nhân, nó ghi lại toàn bộ hoạt động của cá nhân, không thể che giấu hay trốn tránh.
- Tôi có một kỹ năng trinh sát, có hiệu quả của góc nhìn thứ ba, giống như người bên ngoài nhìn vào sự việc vậy, có thể phần nào đó tái hiện hình ảnh giống với Thể Tiềm Thức.
Hàn Phong nói xong, cầu băng dần hiện lên hình ảnh của hàng chục cặp nam thanh nữ tú đang miệt mài khiêu vũ.
Đây chính là hình ảnh từ mười mấy phút trước, tất nhiên là do Hàn Phong liên tục dùng tổ hợp Băng Nhãn - Băng Ảnh kết hợp lại để ghi hình, mục đích nhằm từ đó phân tích ra mối quan hệ đối nội giữa các thế lực của cao tầng căn cứ Tam Giang.
Nữ tử áo tím nhìn cảnh này, khuôn mặt thoáng chốc chuyển thành đỏ ửng, cái này, chẳng lẽ sắp bị lột trần rồi sao.
Chẳng qua Hàn Phong đối diện đã tuỳ tay tán đi cầu băng rồi cười nhạt nói:
- Em vợ, của em quá nhỏ, sờ không đã tay chút nào.