Không ai có thể chân thành hợp tác với một người hoàn toàn xa lạ cả.
Bữa tiệc hôm nay mà căn cứ huyện Tam Giang tổ chức, ngoài việc thể hiện lễ nghi theo đúng quy trình, nó còn là dịp để hai bên thăm dò lẫn nhau, để hai bên có thể hiểu nhau rõ ràng hơn.
Ngươi có sơ hở gì, ta biết, ta có sơ hở gì, ngươi cũng biết, hai bên đều biết rõ về nhược điểm của nhau, biết rõ sơ hở mà mình có thể nhắm vào đối phương, vậy thì cũng đến lúc mà hai bên có thể bắt đầu tin tưởng và làm ăn với nhau rồi đó.
Bởi vì khi đó thì mỗi bên đã chính thức có thể tấn công bên còn lại một cách hiệu quả rồi.
Đây gọi là "đưa cái thóp cho người khác nắm".
Người khác nếu không biết gì về ngươi, họ sẽ đề phòng cao độ, thậm chí xa lánh. Thế nhưng khi họ biết rồi, vậy thì đề phòng tất sẽ giảm xuống, sự tự tin giao thiệp tăng lên, bởi vì kể cả có hợp tác đổ vỡ thì cả hai vẫn còn biết đánh vào đâu để mà cào mặt đòi vạ.
Một con quái vật lông lá đang ẩn nấp trong bóng tối, và con mèo cam level 4 chỉ hết ăn ngủ rồi chửi bới, cùng một đối tượng, độ nguy hiểm trước sau là rõ ràng khác biệt, cách đối diện cũng theo đó hoàn toàn khác biệt.
Bạc Thanh là một huyện trưởng tốt, ông ta làm việc không ai chê vào đâu được, cân bằng được quyền lực cả hai bên dân sự và quân đội, sắp xếp chiến lược và quy hoạch tổng thể đâu ra đấy, gần như không có điểm yếu. Nếu người khác hợp tác với ông ta, họ có khả năng rất cao là không chiếm được lợi, thậm chí còn thua lỗ.
Nhưng mà Bạc Thanh lại có một thằng con trai tên Bạc Tuấn, đây là một thằng bất tài vô dụng, ăn tàn phá hại, đầu óc ngu đụt, chỉ quanh năm suốt tháng chạy theo gái mà không lo tu tâm dưỡng tính kế thừa cha mình. Nếu không phải do cha chú che chở, tên này sớm đã toi đời rồi, thật sự đúng là hổ phụ sinh khuyển tử.
Người khác nhìn vào Bạc Thanh sẽ rất đề phòng vì ông ta quá mạnh, nhưng khi nhìn qua "cục nợ" đứng bên cạnh, người ta lại lập tức cảm thấy ông ta không phải rất mạnh. Ít nhất thì ông ta còn có một thằng con trai cưng vô cùng bất tài cần phải đi đau đầu nâng đỡ, khi hợp tác với ông ta đổ vỡ, vậy cứ nhằm vào thằng con trai cưng mà vả, ông ta chắc chắn sẽ phải khốn đốn một phen.
Nguyên lý này tương tự với việc giữ thân nhân của sứ giả ở tại căn cứ của mình, có biến một cái là bắt được thóp ngay, hai bên từ đó sẽ có thể tin tưởng.
Mà "điểm yếu của Bạc Thanh" sau khi nghe được lời đề nghị hợp tác của Hàn Phong thì không khỏi nhíu mày nói:
- Hợp tác? Chúng ta thì có gì cần phải hợp tác?
Hàn Phong hai mắt càng thêm híp lại mấy phần.
Người khác còn đang cầu mong được cùng hắn hợp tác còn không thành, thằng này vậy mà lại có ý từ chối.
Hắn cần phải xác định xem lời từ chối này là "từ phía bản thân Bạc Tuấn" hay là "từ phía Bạc Thanh".
Nếu vị công tử ca này từ chối hợp tác do đang ghen ghét vì bị "hoành đao đoạt ái", vì bị một tên nhà quê xàm sỡ nữ thần Lạc Thanh Thuỷ, vậy thì chứng tỏ thằng này ngu thật, đây đúng là điểm yếu của Bạc Thanh không thể sai được.
Còn nếu vị công tử ca này từ chối hợp tác do các nguyên nhân khác, vậy thì điểm yếu "con trai cưng" chỉ là thứ nguỵ tạo mà thôi, hai cha con nhà này đang cùng nhau diễn trò cho thiên hạ xem, y hệt như cái cách mà hắn đang diễn vậy.
Hoặc cũng có thể là còn có drama to hơn cả thế đang ẩn tàng phía sau mà hắn không biết?
Tại sao vừa rồi Bạc Thanh đã cử một nữ tử chạy tới tiếp xúc với hắn, còn đưa ra điều kiện vô cùng hậu hĩnh để thể hiện thành ý, vậy mà bây giờ cái thằng Bạc Tuấn này lại bày tỏ thái độ chán ghét ương bướng như vậy?
Cha làm con phá, hổ phụ khuyển tử, phơi bày điểm yếu từ đầu tới cuối, diễn trò bằng 120% công lực luôn à?
Thử một chút liền biết.
Lúc này hắn đảo mắt một cái rồi tiến lên nhỏ giọng nói khẽ vào tai Bạc Tuấn:
- Tôi đang định tổ chức một buổi hẹn hò riêng tư với Lạc đoàn trưởng, nhưng lại đang không biết nên tổ chức tại khách sạn nào cho lãng mạn. Cái này, dù sao đây cũng là địa phận Tam Giang, anh có thể cung cấp một chút hỗ trợ hay không?
Sau câu nói này của Hàn Phong, ánh mắt Bạc Tuấn lập tức hiện lên sự điên cuồng vô cùng dữ dội, bàn tay của hắn ta run rẩy như sắp muốn bóp nát cả ly rượu, ngay cả khoé miệng cũng xuất hiện một trận co giật nhè nhẹ, cả cơ thể dường như đang trên đà tích tụ lại một loại giận dữ cực kỳ nồng đậm.
Chẳng qua sau khoảng 3 giây lấy lại bình tĩnh, Bạc Tuấn mới là trầm giọng đáp:
- Không có hứng thú!
Hàn Phong lại nheo mắt cười nhạt nói tiếp:
- Sao lại không có hứng thú? Việc kia cũng đơn giản mà... Thế này đi, tôi sẽ trả anh ba bản kỹ năng tam giai, thế nào?
Những người xung quanh bây giờ mới nghe rõ Hàn Phong đang nói cái gì, chẳng qua bọn họ không nghe được cụ thể công việc, chỉ nghe được giá tiền được trả.
3 kỹ năng tam giai, đây là một con số cực kỳ lớn, tính theo giá minh tệ bán cho thương thành chính là gần 10.000 minh tệ đó.
Bảy tám công tử ca tại đây đều khẽ dâng lên tinh thần tập trung cao độ, vài người còn âm thầm cảm thấy gấp gáp, bởi vì kỹ năng chính là cửa ngõ cho địa vị. Cầm một kỹ năng tam giai trong tay, năng lực có thể đuổi kịp đội trưởng tiểu đội chiến đấu ngay.
Nếu hiện tại Hàn Phong yêu cầu, bọn họ liền sẽ lập tức chấp nhận.
Nhưng khuôn mặt Bạc Tuấn đã trở nên tím ngắt.
Tất nhiên, Hàn Phong chưa muốn dừng lại kích thích dò xét, lúc này hắn lại tiếp tục bồi thêm một câu:
- Hay là thế này đi. Khi tôi đã xong việc rồi, tôi sẽ cho anh thế chân vào chỗ đó hưởng hết "lợi ích" còn sót lại, còn tôi sẽ chỉ đứng một bên giám sát...
- Thằng chó!
Còn chưa để Hàn Phong nói xong, Bạc Tuấn đã hoàn toàn sửng cồ mà lao lên phía trước, nắm đấm không chút do dự mà đấm thằng tới khuôn mặt người đối diện.
- Mày nghĩ mày là ai chứ, tên khủng bố...
Hàn Phong tất nhiên cũng rất thức thời mà lui lại phía sau một bước nhỏ, tránh đi nắm đấm cùng ly rượu bắn về phía mình.
Khu vực này lập tức biến thành một mảnh lộn tùng phèo gà bay chó chạy, người thì ra sức lao lên chửi bởi đấm đá, kẻ lại nhếch miệng cười lẩm bẩm tiếp mấy câu khiêu khích, không khí căng thẳng thoáng chốc bao trùm toàn bộ yến tiệc.
Hai cái vị "công tử ca" có thể nói là quyền thế nhất nhì hai bờ đông tây sông Lệ thế mà đã xảy ra xung đột rồi, lại còn là xung đột không chút báo trước như vậy, cái này là diễn biến gì chứ, muốn đổ vỡ thoả thuận hay sao đây.
Nếu không phải có hai cái nam tử đi cùng kịp thời phản ứng cản lại Bạc Tuấn, e là thật sự sẽ có đánh nhau to.
Nhóm người phụ trách bảo vệ cho bữa tiệc phản ứng cực kỳ nhanh chóng. Xung đột diễn ra mới chỉ nửa phút đồng hồ, năm cái nhân viên trị an trong trang phục vest đen đã lập tức có mặt, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên nét cực độ căng thẳng, thậm chí còn có chút không biết phải làm sao.
Hai người trực tiếp gây ra sự việc náo loạn lần này, dù là ai thì bọn họ cũng đều không dám đụng vào.
Đội trưởng đội trị an là một đại hán cao hơn 2 mét với khuôn mặt lạnh lùng cùng vết sẹo nhỏ trên má, lúc này hắn ta khéo léo né qua hai đương sự chính mà quay qua một nữ tử áo trắng bên nhóm Bạc Tuấn tiến hành hỏi dò:
- Vị tiểu thư này, không biết là có chuyện gì xảy ra?
Dù sao ưu tiên nghe người nhà trước vẫn là tốt nhất.
Nữ tử áo trắng cân nhắc vài giây thì nhanh chóng nói:
- Không có gì nghiêm trọng đâu, người trẻ tuổi chúng tôi va chạm là thường thấy thôi, hai vị quan khách đều không có ai bị thương cả.
Đại hán má sẹo nghe vậy thì không khỏi âm thầm thở ra một hơi, sau đó lập tức quay qua bên nhóm Hàn Phong tiến hành dò hỏi.
Kiều Ti Vân cũng thể hiện ra thiện chí hạ thấp xung đột, bất chấp việc có người ở tại bên kia vẫn liên tục mắng chửi vô cùng khó nghe.
Cho tới lúc hai bên tách ra, Bạc Tuấn bị người ta kéo đi, hắn ta vẫn là ngoái lại doạ nạt một câu:
- Thổ phỉ mãi mãi là thổ phỉ, có bản lĩnh thì đứng ra một đấu một xem nào...
Tất nhiên là không có chuyện Hàn Phong sẽ solo tay đôi với con trai của huyện trưởng huyện Tam Giang rồi. Hắn chỉ cười khẩy một cái rồi quay qua Chu Vấn mặt đỏ tía tai đứng bên cạnh mà tuỳ tiện nói:
- Buổi chiều còn nói cái gì mà tịnh với hoá bản thân, hiện tại gặp có tí chút kích thích đã không nhịn được muốn lao lên làm thổ phỉ rồi à? Được rồi, đi lấy mấy món ngon tới đây cho tôi ăn xem nào.
Chu Vấn cái tên lưu manh này tất nhiên thuộc vào hội anti công tử ca, lúc này sự ghét bỏ đối với nhóm kia lại càng tăng lên đỉnh điểm. Chẳng qua Hàn Phong đã có nhờ vả, cậu ta không thể từ chối, chỉ có thể âm thầm chửi mắng mấy câu rồi hậm hực chạy về phía khu đồ ăn.
Được bổ sung thêm hơn chục cân thực phẩm các loại nữa, Hàn Phong lúc này mới xem như hơi hơi no bụng mà ợ một tiếng thoả mãn. Hắn rút lấy khăn ăn trên bàn lau lau vào mấy vết dầu mỡ trên bộ lễ phục đắt tiền, chẳng qua càng lau lại càng thêm lem nhem bẩn thỉu.
- Chết tiệt, cái nước sốt vàng vàng nâu nâu này là cái gì thế, màu nhìn như màu c**t vậy.
Lúc ăn lấy ăn để thì không thấy chê, ăn xong rồi lại quay ra chê bai, cái thói bẩn bựa này thật sự là không ai hiểu nổi.
Kiều Ti Vân nhìn tới cảnh chướng tai gai mắt này mà không nhịn được tức giận nói:
- Thủ lĩnh, không lau sạch được đâu, anh thay bộ khác đi, tôi có chuẩn bị trong balo rồi đó.
Nàng ta nói rồi cầm chiếc balo nhỏ đưa qua bên cạnh, Hàn Phong cũng chỉ có thể uể oải tóm lấy rồi bước về phía phòng vệ sinh.
Nơi hắn đi qua, đủ mọi thể loại ánh mắt kỳ dị âm thầm hướng tới. Trong số này có chán ghét, có sợ hãi, có ghen tị, có khinh bỉ, có tức giận, có cả hâm mộ, cũng không hề thiếu lạnh lùng quyết đoán, còn có lốm đốm mấy ánh mắt vui sướng khi kẻ khác gặp hoạ. Thế nhưng tựu chung lại có thể xem như sự bài xích hoàn toàn áp đảo sự tán đồng.
Hắn không được chào đón tại chỗ này.
Hàn Phong mặc kệ những ánh nhìn xăm soi mà bước thẳng về phía nhà vệ sinh nữ, sau đó hắn lập tức bị bảo vệ "đuổi" về phía đối diện.
Trong một buồng vệ sinh kín, Bạc Tuấn với khuôn mặt lạnh lẽo âm u đang ngồi trên bồn cầu, một cánh tay chợt vươn ra bắt lấy vai hắn, buồng vệ sinh liền biến thành trống rỗng không một bóng người.
Sân thượng của một toà biệt thự đổ nát hoang vắng, Hàn Phong xách theo Bạc Tuấn bất chợt hiện ra tại chỗ này.
Chờ cho tới khi "điểm yếu của Bạc Thanh" nôn ra hết "tác dụng phụ" từ việc dịch chuyển tức thời ra ngoài, hắn lúc này mới thản nhiên hỏi:
- Nói cho tôi biết, tại sao anh muốn hợp tác, chúng ta chỉ có khoảng năm phút thôi.
Bạc Tuấn bên cạnh lại oẹ ra một ngụm nôn mửa nữa mới xem như hoàn hồn, hắn ta lúc này khẽ hít sâu một hơi rồi cắn răng nói:
- Tôi bị táo bón, mỗi lần đi vệ sinh đều rất lâu, chúng ta có ít nhất 15 phút riêng tư.
Hàn Phong nghe vậy thì không khỏi im lặng.
Nhà giàu mà cũng bị táo bón à, kiến thức này mới đấy.
Sau đó hắn vẫn là lắc đầu nói:
- Anh bị táo bón nhưng tôi không bị, chúng ta vẫn chỉ có tối đa 5 phút thôi.
Va chạm vừa rồi diễn ra trong yến tiệc chỉ là một trò che mắt.
Hàn Phong quyết định đưa ra một cái ám hiệu hợp tác với cá nhân Bạc Tuấn bằng cách chọc ngoáy vào sự simp lỏ của hắn ta với Lạc Thanh Thuỷ. Hắn là cố ý nói thầm, tất nhiên cũng không ngăn cản được người phi phàm hữu tâm muốn nghe, bất quá điều đó không ảnh hưởng tới việc truyền đạt thông tin một cách đủ riêng tư tới cá nhân vị công tử ca trước mặt.
Cách giao tiếp kiểu nửa kín nửa hở này là do hắn muốn thử một chút xem Bạc Thanh và Bạc Tuấn có đang diễn trò hay không.
Nếu hai người này đang diễn trò giả ngu, muốn trong sáng ngoài tối che mắt thiên hạ, vậy thì Bạc Tuấn chỉ việc phớt lờ xem như không nghe thấy mấy lời dơ bẩn mà thôi, kia sẽ tránh cho việc làm ăn của cha mình gặp phải khó khăn.
Ngược lại, nếu như hai người này không phải đang diễn trò, là do Bạc Tuấn ngu thật, simp lỏ thật, Bạc Thanh hết trị được con trai mình thật, vậy thì hắn ta sẽ sửng cồ lên mà chửi bới túi bụi ngay, sẽ không chịu được mà phản ứng kịch liệt khi "nữ thần" trong lòng bị bỡn cợt ngay.
Còn nếu như chuyện này còn có ẩn tình khác, vậy thì hắn ta sẽ ra ám hiệu đồng ý trao đổi riêng tư một cách bí mật.
Còn vì sao Hàn Phong lại dâng lên ý định muốn thử ư? Bởi vì trên đời này không có việc gì là ngẫu nhiên cả.
Hắn chủ động trêu đùa Lạc Thanh Thuỷ trước mặt bao người là muốn câu cá to, con cá mà hắn muốn câu rõ ràng có quyền không thèm đớp mồi, nhưng con cá kia vậy mà thật sự đã chủ động tìm tới cửa. Vậy thì hắn ngại gì mà không thêm một bước nữa giật nó lên, và rồi nó cũng thêm một bước nữa phối hợp mà tự trèo lên bờ.
Hổ phụ, vô khuyển tử, không có ai là người ngu ngơ simp lỏ ở đây cả.
Bạc Tuấn diễn kịch cũng rất giỏi, cũng rất hiểu cách mà thế giới này vận hành.
Khi Hàn Phong muốn nhờ hắn ta thuê phòng để chơi gái nhưng lại trả công tới 3 kỹ năng tam giai, hắn ta liền lập tức hiểu được thủ lĩnh trấn Hi Vọng muốn đề cập tới một vấn đề lớn hơn cả chơi gái. Hắn ta ngoài mặt thì đáp trả một cách công khai bằng cách đ**t vào lời đề nghị kia, nhưng câu cuối cùng lại bóng gió về việc muốn tay đôi một đấu một, đó chính là ám hiệu cho một cuộc gặp riêng.
Hai người này có mặt trên sân thượng của toà biệt thự bỏ hoang này, chính là đạt thành đồng thuận trong âm thầm như vậy.
Bạc Tuấn đứng thẳng trên tầng thượng biệt thự nhìn về phía xa xa khu trung tâm, bóng tối xung quanh như nuốt chửng hắn ta, nhưng một chút ánh sáng le lói lại sáng bừng lên trong mắt, lúc này hắn ta nắm chặt tay lại chậm chạp nói:
- Cuộc hôn nhân của cha mẹ tôi là một cuộc hôn nhân sắp đặt, hôn nhân vì lợi ích chính trị của gia tộc, hoàn toàn không dựa trên bất kỳ nền tảng tình cảm nào.
- Tôi được ra đời, cũng đựa trên loại nền tảng này...
- Ngay từ lúc tôi bắt đầu có nhân thức, tôi đã cảm nhận được sự lạnh nhạt của cha rồi.
- Lúc đó tôi không hiểu tại sao cha tôi lại lạnh nhạt với tôi như vậy, ngay cả ôm tôi một cái, cha cũng không muốn, tôi thật sự vô cùng đau đớn...
- Sau này tôi mới biết, ông ta trước đó đã có vợ con riêng bên ngoài rồi, đã sớm dành hết tình cảm của bản thân cho họ rồi, không có chỗ nào cho tôi và mẹ nữa.
- Thật ra nếu như chỉ có vậy, tôi cũng có thể chấp nhận được.
- Bởi vì tôi hiểu rõ sống chung với người mà mình không yêu thương là khổ sở thế nào. Ông ta không yêu tôi và mẹ tôi, ông ta tất nhiên sẽ không có thái độ tốt được.
- Theo thời gian qua đi, tôi đã dần dần không còn đau khổ nữa.
- Tôi dần chấp nhận sự lạnh nhạt này, bởi vì tôi vẫn còn mẹ tôi, bà yêu thương tôi vô bờ bến, chỉ cần tôi có thể nhìn thấy mẹ tôi mỗi ngày, tôi liền sẽ thoả mãn sự đau đớn trong lòng.
- Nhưng mà, Bạc Thanh, ông ta không chỉ muốn như vậy... Theo thời gian qua đi, khi tôi ngày một lớn hơn, đứa trẻ kia cũng ngày một lớn theo, sự lạnh nhạt cũng càng lúc càng thêm khủng bố.
- Ông ngoại của tôi mất vào nửa năm trước...
- Bạc Thanh, ông ta liền nhìn thấy thời cơ để phát tiết sự khủng bố ra ngoài.
- Áp lực bên ngoại giảm xuống, ông ta liền muốn phế chính bổ thất, muốn li dị mẹ tôi, lấy người phụ nữ kia, đem cho cô ta danh phận chính thức.
- Tôi có thể hiểu được quyết định này, đây là ông ta chỉ muốn theo đuổi tình yêu của riêng mình...
- Dù sao sống hơn 20 năm trong lạnh nhạt... Dù tôi biết mẹ tôi còn yêu ông ta rất nhiều, nhưng tôi càng muốn bà được giải thoát hơn.
- Tôi cũng tự biết bản thân mình thua kém người con riêng của ông ta, tôi chẳng có chút hi vọng nào đối với ông ta cả...
- Nhưng Bạc Thanh là một tên cầm thú!
- Ông ta lo ngại việc li hôn sẽ làm ảnh hưởng tới bản lý lịch tốt đẹp của mình, sẽ cản trở con đường thăng tiến trong tương lai.
- Vì thế ông ta liền nhằm vào người vợ chính danh của mình.
- Ông ta thiết kế hãm hại mẹ tôi, đổ oan ngược cho mẹ tôi là người ngoại tình.
- Mẹ tôi uống thuốc độc tự sát.
- Ông ta có vợ mới...
Bạc Tuấn nói tới đây, ánh sáng le lói trong mắt đã bùng phát thành một ngọn nhiệt hoả.
Hắn ta lập tức quay lại đối mặt với Hàn Phong mà cười lên điên cuồng:
- Hahaha, nhưng mà ông trời có mắt, ông trời có mắt!
Hai người bọn họ hạnh phúc chưa được bao lâu, tận thế này liền lập tức phủ xuống, vợ và con của ông ta liền biến thành thây ma cả rồi.
Bạc Tuấn nói xong câu này lại nghiến răng nghiến lợi hận thù nói:
- Nhưng tôi lại không chết, ông ta thế mà cũng không chết...
- Ông ta lúc này lại quay qua muốn dành tỉnh cảm cho tôi, bởi vì tôi là máu mủ ruột thịt duy nhất còn lại của ông ta.
- Ông ta muốn hàn gắn tình cảm với tôi.
- Hahaha, không đời nào, không đời nào.
- Ngày xưa ông ta hãm hại mẹ tôi phải chết đi trong oan khuất. Ông ta tưởng tôi không biết sao, tôi biết rất rõ, vì thế tôi lại càng cảm thấy tình cảm kia là thứ giả dối nhường nào.
- Ông ta không hề có tình cảm gì với tôi, ông ta chỉ là muốn có người nối dõi mà thôi. Ánh mắt ông ta nhìn về phía tôi, một nửa là sự ghét bỏ cố hữu, một nửa thâm tình kia, không phải dành cho tôi, mà là dành cho người vợ và đứa con đã chết của ông ta.
- Tôi chỉ là một thứ hàng thay thế mà thôi!
- Tôi không thèm, tôi không cần, tôi mới không cần thứ tình cảm đó. Ông ta muốn tôi nối dõi tông đường sao, muốn có một đứa con thành công huy hoàng sao? Còn lâu! Tôi sẽ phá hỏng mọi cố gắng của ông ta.
Bạc Tuấn nói tới đây, trên mặt đã vương đầy nước mắt.
Hắn ta nhìn về phía Hàn Phong rồi cắn răng nói:
- Hàn Phong, chỉ cần anh có thể giết chết Bạc Thanh, vậy thì tôi có thể đáp ứng anh mọi chuyện.
Hàn Phong im lặng trong năm giây rồi chậm chạp nói:
- Anh nói quá nhiều lời thừa, tốn mất ba phút rồi.