Chương 569: Trang bức

Hàn Phong và Lạc Thanh Thuỷ cùng nhau "skinship" một hồi thì cũng kết thúc.

Nữ đoàn trưởng tiểu đoàn 3 sau khi đạt được phiếu vật tư toàn quyền sử dụng thuyền bè thì lập tức đứng lên rời khỏi yến tiệc, ngay cả nửa cái liếc mắt cũng không muốn dành cho ai cả, có thể nói là tuỳ hứng tới cùng cực.

Cũng không biết nàng ta sẽ đi gặp La Thiên Dật để truyền đạt tri thức phi phàm rồi cùng nhau giải quyết vấn đề mất khống chế, hay vẫn sẽ bất chấp nguy cơ mà chạy qua Liễu Lâm để hoàn thành nhiệm vụ chức nghiệp.

Hàn Phong chũng không thèm quan tâm vấn đề này, hắn chỉ nhìn quanh cười nhạt một cái rồi tiếp tục thản nhiên ngồi xuống ghế, bàn tay vươn ra bốc đùi lợn nhét vào mồm.

Tuy rằng món này đã nguội rồi, nhưng mà do đầu bếp tẩm ướp cùng quay nướng quá tốt, nó vẫn như cũ ngon tới xoắn lưỡi.

Lừa bán tri thức, chung quy vẫn là cách lừa gạt dễ dàng nhất.

Bỏ ra cực ít, thu lại cực nhiều, còn có thể thu rất nhiều lần, có thể nói là "lấy não làm lãi".

Lần bán tri thức này hắn đã thu được lợi lộc không hề tầm thường một chút nào. Nếu trước đó hắn bán sách cho Đông Phương Uyển Thanh chỉ thu được tiền bạc, vậy thì lần bán sách này xem như đã thu được một nửa cái đồng minh rồi. Trong tương lai, chỉ cần Lạc Thanh Thuỷ không vào hùa cùng ai đó để tấn công trấn Hi Vọng, vậy thì đám người Tam Giang sẽ phải đau đầu rất nhiều trong các quyết sách.

Mà cuốn sổ tay mà hắn "bán" cho Lạc Thanh Thuỷ tất nhiên vẫn chỉ là đồ đểu. Vật kia đểu tới mức chỉ có khoảng 20% tri thức bên trong là đã được hắn xác nhận và thực nghiệm thôi, số còn lại chủ yếu là những phương pháp sai lầm ngõ cụt, hoặc không phù hợp với tuyệt đại đa số, hoặc mới chỉ dừng ở mức phỏng đoán, hoặc quá khó để thực hiện, hoặc phải phụ thuộc hoàn toàn vào hắn, xem như muốn mò mẫm ra hồn sẽ mất rất nhiều thời gian. Thứ duy nhất mà vị đoàn trưởng kia có thể tin tưởng đó là tình trạng của nàng ta đang thật sự nguy cấp như lời hắn nói mà thôi.

Làm sao hắn có thể dễ dàng lấy những thủ đoạn áp đáy hòm của mình ra cho người khác hưởng dụng cơ chứ.

Tri thức là sức mạnh, câu này dù là ở trước hay sau tận thế thì vẫn luôn luôn đúng.

Hắn khởi đầu tận thế với nền tảng yếu hơn người khác rất nhiều. Yếu từ tiền vốn mà bản thân được ban tặng, cho tới quy mô của đoàn đội đã xây dựng, càng yếu hơn rất nhiều nếu so về hậu phương phía sau có thể dựa dẫm, yếu hơn cả về khí vận có thể nắm bắt, có thể nói là thua cả tiền cả quyền cả cơ hội.

Trong trò chơi tận thế này, nếu như chỉ đơn giản là bước từng bước, hắn càng đua thì sẽ càng thua, càng lúc sẽ càng tụt lại phía sau. Thứ duy nhất hắn có thể vận dụng để mong bắt kịp được người khác, chỉ có thể là dùng trí não của bản thân để phát huy sức tưởng tượng về thế giới phi phàm này mà thôi.

Nghĩ lớn bao nhiêu, thế giới liền rộng lớn bấy nhiêu, sặc sỡ loá mắt cùng kỳ công phức tạp bấy nhiêu, không còn bị trói buộc bởi giai vị hay cấp độ nữa.

Khống chế lực, đây chính là tiền vốn lớn nhất mà không một kỹ năng hay tài nguyên tinh thạch nào có thể sánh bằng, càng không có ai có thể dùng sự ưu đãi của trời đất để chiếm trước tiên cơ, nó chính là tiền vốn có thể áp đặt toàn bộ tiền, quyền, và vận.

Hắn đã có vũ khí để đương đầu với nhóm khí vận chi tử và nhóm nền tảng tiền nhân rồi, đó chính là bản thân mình.

Hắn chính là muốn trực tiếp lợi dụng bọn họ để phục vụ cho bản thân mình.

Hàn Phong nghĩ tới đây, đùi lợn trong đĩa cũng đã được ăn hết, xem như hơn chục cân thịt từ nay trôi vào dĩ vãng.

Đúng lúc này, một nhóm cả nam lẫn nữ khoảng chừng tám chín người được dẫn đầu bởi một nam tử thanh niên tiến tới bắt chuyện.

- Hàn thủ lĩnh, hạnh ngộ, hạnh ngộ.

Hàn Phong uể oải ngáp một tiếng rất nhỏ, trong lòng cũng không khỏi thở dài một hơi, làm sao chưa cả kịp ăn món thứ hai đã bị làm phiền rồi.

Hắn lúc này từ ghế ngồi đứng lên, cũng tiện tay bưng ly rượu vang màu hổ phách giơ lên mà mỉm cười đáp lại:

- Bạc đội trưởng, hạnh ngộ, hạnh ngộ.

Người tới tìm hắn không ai khác chính là Bạc Tuấn, con trai duy nhất của huyện trưởng Bạc Thanh.

Hàn Phong không khỏi nheo mắt nhìn nam tử này một chút.

Mày kiếm mắt sáng, đầu tóc gọn gàng, khuôn mặt điển trai, khí chất bảnh bao sang trọng, đây chính là một công tử ca điển hình.

Theo tư liệu mà một vài "trạm tin" cung cấp, vị công tử ca này là người theo đuổi cuồng nhiệt nhất của Lạc Thanh Thuỷ Lạc đoàn trưởng. Chẳng qua không rõ thời gian trước hắn ta gặp phải cái bê bối gì mà lại bị chính cha mình đánh rớt khỏi vị trí trưởng phòng vật tư, cuối cùng phải chạy qua tiểu đoàn 2 của đoàn trưởng Tào Khang làm một chân đại đội trưởng đại đội hậu cần.

Đây chính là con cá mà Hàn Phong thực sự muốn câu ra.

Diễn trò thì phải có người xem chứ hả.

Bên cạnh Bạc Tuấn là năm nam ba nữ. Nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, ai cũng đều mang trên người y phục chỉnh chu, khí chất ngời ngời như những viên minh châu rực sáng, ở trong yến tiệc này thực sự là vô cùng nổi bật.

Trong lúc Hàn Phong đánh giá mấy người này, bọn họ ở phía đối diện cũng theo đó đánh giá ngược lại hắn, một nam tử mặc lễ phục màu tím trong đoàn đột nhiên hướng về thủ lĩnh trấn Hi Vọng mà dò hỏi:

- Hàn thủ lĩnh, chẳng hay bộ y phục của anh đang mặc là phong cách gì.

Nghe hắn ta hỏi như vậy, mấy người trong đoàn lập tức xuất hiện cười khẩy.

Trong một buổi dạ tiệc, việc trao đổi các vấn đề về trang phục là điều hết sức bình thường.

Người trước mặt, rốt cuộc là phong cách gì?

Một thằng nông dân mặc vest sao.

Thật sự ai là người phụ trách dạy bảo lễ nghi cho tên thổ phỉ này vậy. Ừ thì nhìn qua cũng tương đối chỉnh chu đấy, nhưng mấy cái vết dầu mỡ và khói bụi lem nhem kia là thế nào đây, một đoạn khuỷu tay và cánh tay nhăn nheo dúm dó là thế nào đây, chiếc cà vạt xộc xệch nữa, khăn tay trên túi áo đã biến mất nữa, ghim cổ tay đã bị tháo ra nữa, tất cả đều trật nhịp, đây là phong cách gì?

Thằng nhà quê này mới từ dưới ruộng cày qua mấy đường rồi chạy tới đây dự tiệc à?

Bên cạnh Hàn Phong là Kiều Ti Vân luôn luôn túc trực, nghe thấy lời dò hỏi không mang theo ý tốt này liền lập tức nhướng mày, lúc này nàng đang định lên tiếng giải vây thì đã bị chính chủ làm ám hiệu cản lại.

Hàn Phong đưa tay che miệng ngáp một cái rõ to, còn cố tình để lộ hàm răng dính đầy vụn thịt và mảnh rau thừa, sau đó mới là hướng về nam tử bên kia cười vui vẻ nói:

- À, đây là phong cách "phi phàm hậu dị biến" ấy mà.

Hắn lúc này chậm rãi giơ hai tay đeo đầy nhẫn lên để khởi động màn giới thiệu phong cách ăn mặc của mình:

- Mười ngón tay này có phong cách đơn giản nhất, gọi là "bố mày giàu". Các vị nhìn xem, nó được tạo thành từ bốn chiếc nhẫn level 4, sáu chiếc nhẫn level 3, tổng giá trị vào khoảng 170.000 minh tệ.

Giới thiệu xong "bố mày giàu", Hàn Phong lập tức chỉ chỉ vào ngực áo nói:

- Ngực áo trông có hơi phồng đúng không? Thật ra là do ngực áo được thiết kế theo phong cách "bố mày đang cất đầy tiền". Cụ thể thì trong ngực tôi đang cất 3 trang bị level 4 nữa, 5 trang bị level 3 nữa, tổng giá trị 120.000 minh tệ. Ngoài ra còn có áo giáp, giáp vai, bùa chú, vòng tay, vòng cổ, đai lưng, tổng giá trị khoảng 55.000 minh tệ.

Hắn nói xong lại tuỳ tiện chỉ balo dưới chân tiếp tục giới thiệu:

- Sở dĩ không đeo balo khi ăn là do balo quá nặng, balo này thiết kế theo phong cách "bố mày đang rất thừa tiền". Nó nặng là do đang đựng hơn 200 bản kỹ năng các loại, trong đó có 4 bản kỹ năng tứ giai, hơn 50 bản kỹ năng tam giai, tổng giá trị chắc vào khoảng 700.000 minh tệ.

Trong khi đám người phía trước còn chưa cả kịp định hình, Hàn Phong lại tiếp tục rút hai tấm thẻ màu bạc ra nói:

- Tôi còn có hai tấm thẻ vật phẩm chỉ định level 4, đây là thứ được duyệt theo phong cách "bố mày vẫn còn giấu tiền", giá trị tuỳ theo việc muốn rút thứ gì. À, có một tấm có thể rút ra một quả Lựu Đạn Diệt Quỷ level 4, giá thương thành là 35.000 minh tệ, một tấm có thể rút ra Áo Khoác Phòng Hộ level 4, giá 25.000 minh tệ, chẳng qua áo khoác kia sẽ khiến phong cách của tôi bị rối loạn, tôi mới không thèm rút. Cái này tính tổng 60.000 minh tệ nhé.

Đám người vừa mới hỏi đã triệt để lâm vào im lặng.

Nhưng Hàn Phong chưa ngưng lại màn giới thiệu.

Hắn gãi gãi cằm hai cái suy tư rồi nói:

- Thật ra ở nhà tôi vẫn cất một trang bị level 4 nữa, chẳng qua bây giờ cũng 8h rồi, có lẽ "nó" sắp đi ngủ rồi, tôi tạm gọi đó là phong cách "ở nhà bố mày vẫn còn tiền", giá trị, thôi không tiện kể.

Sau đó hắn như nhớ ra cái gì mà hồ hởi móc từ trong túi quần ra một đống lông đen vội giới thiệu:

- Cái này là lông chó biến dị level 29, ở nhà tôi đang chế tạo một bộ y phục theo phong cách "bố mày không chỉ có tiền, bố mày còn có cả đồ quý hiếm". Thứ áo giáp kia một khi chế tạo xong, vậy thì kỹ năng tứ giai đánh vào bên trên cũng sẽ không đục thủng được. Giá trị, thôi cho 1 minh tệ đi, dù sao chỉ là lông chó rụng ra rồi hốt lại.

Hàn Phong kết thúc màn giới thiệu phong cách ăn mặc của bản thân bằng mấy câu tổng kết:

- Tôi còn đã học khoảng 50 bản kỹ năng, tổng giá trị phong cách khoảng 300.000 minh tệ.

- Ngoài ra, tôi còn sở hữu khoảng hơn 5000 bản kỹ năng nhất nhị tam giai các loại, hơn 400 trang bị hệ thống các loại, hơn 200 viên tinh thạch ma dược, hơn 30.000 tinh thạch exp, một thiên tài địa bảo ớt biến dị, tất cả đều dùng để làm tủ đồ dự phòng, thay khi nào cũng được, nhưng vẫn nhất quán chung một phong cách.

- Nói tóm lại, phong cách "phi phàm hậu dị biến" của tôi, có giá trị khoảng bốn triệu lẻ một minh tệ đi.

- Thiếu chút quên về sự model hợp thời, binh đoàn Hi Vọng của tôi bên kia cũng là một xưởng sản xuất thời trang đấy, bọn họ đang ngày ngày đem về nhiều nguyên liệu may vá nữa, cốt yếu để thêm vào bộ sưu tập mùa đông sắp ra mắt, tôi muốn thiết kế thế nào cũng được.

- Các vị thấy, phong cách này, có đẹp không?

...

Im lặng, hoàn toàn im lặng.

Nam tử vừa hỏi mặt mày tái mét, đũng quần âm thầm còn có chút chất lỏng màu vàng trào ra.

Con mẹ nó, đây là cái thứ phong cách gì...

Nghe qua... Thật sự là não tàn, khắm bựa, củ chuối, thật sự là muốn phản bác mấy câu.

Phản bác sao? Phản bác kiểu gì đây?

Người ta là dùng toàn đồ phi phàm đó...

Kể cả là một cục cứt vàng ươm bốc mùi hôi thối, có mấy con ruồi vo ve bay quanh, thế nhưng nếu cục cứt kia có thể một đòn nổ chết một vạn thây ma, vậy thì đó cũng là một cục cứt xinh đẹp.

Cho ngươi cục cứt có thể nổ chết 1 vạn thây ma đó liệu ngươi có cầm không? Cầm vội ấy chứ, bảo ăn khéo còn ăn ngay tại chỗ luôn.

Ngươi dám chê thì ngươi mới bị người khác chửi là não tàn.

Đây chính là sức mạnh của thứ "phong cách phi phàm hậu dị biến". Mà một người đỉnh cao vận dụng nó, có thể tự vỗ ngực xưng là "bố mày giàu".

Kiều Ti Vân đứng bên cạnh Hàn Phong, lúc này cũng bởi vì màn giới thiệu khoa trương của thủ lĩnh mà triệt để cạn lời rồi.

Thật sự là trơ trẽn, thật sự là vênh váo, thật sự là sĩ bọ.

Nhà giàu mới nổi cũng không khoác lác kiểu này.

Nhưng mà, nàng cũng không thể không dâng lên vạn phần bái phục đối với cách xử lý thủ lĩnh.

Đám công tử ca con nhà quyền quý, nói thật lòng là, tương đối não tàn.

Bọn họ ưa thích tụ tập với nhau để giao lưu trao đổi. Trong các cuộc giao lưu đó thường là khoe nhà, khoe xe, khoe đồ hiệu, khoe tiền bạc rủng rỉnh, lại ưa thích nói chuyện về văn ca nhạc kịch, phong cách ăn mặc, thú vui tao nhã, về những thứ quý hiếm độc đáo ít người biết, về chỗ dựa sau lưng, về đệ tử phía trước, về việc đã lên mặt dạy cho tên kia một bài học thế nào, cua được cô này chơi mấy bữa ra sao, điện một cuộc điện thoại giải quyết sự việc như thế nào, rồi cha mẹ mới được người ta tới nhà biếu xén những thứ gì...

Cốt yếu là để chứng tỏ bản thân có địa vị cao đến thế nào.

Đó là cách mà xã hội "thượng lưu" trước tận thế vận hành.

"Bố mày thích trang bức".

Hiện tại thì sao đây.

Đem kim cương châu báu ra mà đọ xem nào.

Bộ quần áo cả triệu đồng bạc của ngươi liệu có sánh bằng bất kỳ một chiếc nhẫn cũ kỹ cổ xưa nào trên tay người kia hay không.

Có giỏi thì soi xét nữa xem nào.

Đem chỗ dựa sau lưng ra mà đọ xem nào.

Chỗ dựa của ngươi là cái đinh gì với một căn cứ cả nghìn người và đạo quân phi phàm hơn 300 người đây.

"Bố mày nhà giàu mới nổi đấy, thì sao nào?"

Hàn Phong sau khi học theo các nhân vật trong tiểu thuyết mạng để thử "trang bức" một lần thì lập tức cảm thấy nhạt nhẽo.

Không vui như hắn tưởng.

Hắn chẳng thích nhìn vẻ mặt tái mét của mấy người này chút nào. Hắn thích nhìn em nào xinh đẹp ngực to mà phải vừa ngoan hiền vừa pha chút ương bướng cơ, hoặc thiếu phụ hai con nào đó cơ, còn mấy cậu ấm cô chiêu này, mệt não lắm.

Lúc này hắn chợt nhìn qua Bạc Thanh đang trầm mặc đứng đó mà cười nói:

- Bạc đội trưởng, chúng ta có thể bàn chút chuyện làm ăn hay không?

Hàn Phong phơi bày điểm yếu sắc dục và hợm hĩnh của bản thân ra ngoài cho người khác thấy, Bạc Thanh cũng đã phơi bày điểm yếu của ông ta ra ngoài cho thế nhân thấy, điểm yếu đó, chính là vị công tử ca trước mặt.