Chương 571: Thao túng tâm lý

Bạc Tuấn nhìn người thanh niên trạc tuổi mình đang nhàn nhã đứng phía trước, khuôn mặt không khỏi xuất hiện sự ngỡ ngàng.

Sau đó hắn ta lập tức khàn giọng hỏi lại:

- Không phải anh đang muốn giết chết cha tôi sao?

Hàn Phong khoé miệng không khỏi khẽ nhếch lên mà lắc lắc đầu:

- Anh câu trước câu sau vẫn như cũ dùng hai từ "cha tôi", vậy thì tôi làm sao dám ra tay giết ông ta?

Bạc Tuấn nghe vậy không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hắn ta lập tức nôn nóng mà đáp lại:

- Anh đây là không tin lời tôi nói, không tin tôi hận ông ta sao? Tôi phải chứng minh thế nào?

Hàn Phong nhìn thái độ của vị công tử ca này, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.

"Anh hận ông ta hay không không phải rất quan trọng, quan trọng là, nếu như tôi tự mình ra tay giết chết Bạc Thanh, vậy thì tương lai người hận tôi nhất sẽ chính là con trai của ông ta..."

"Hơn nữa, sao tôi phải tự mình ra tay giết người chứ. Tôi giết ông ta, tôi được lợi lộc gì?"

Hắn trong lòng tuy là nghĩ như thế, thế nhưng mặt ngoài lại bắt đầu quá trình thao túng tâm lý của mình.

Đầu tiên, tất nhiên rồi, đó chính là đổ lỗi cho nạn nhân trước.

- Bạc Tuấn. Ở trong chuyện này, lỗi lớn nhất chính là thuộc về anh.

- Mẹ anh không cảm hoá được Bạc Thanh, đó là do mẹ anh và ông ta không có nền tảng tình cảm.

- Nhưng bản thân anh là máu mủ của ông ta, nếu theo lời anh nói, ông ta là người trọng máu mủ như vậy, vậy thì ông ta không thể vô duyên vô cớ ghét bỏ anh được.

- Nó phải có nguyên nhân của nó.

- Người ta nói, con cái là sợi dây kết nối vợ chồng. Đáng lẽ ra, anh phải là người đứng ra lãnh trách nhiệm kết nối hai người chứ?

- Anh không làm chuyện đó thì ai làm? Còn chờ người khác làm giúp sao? Đó chính là lỗi của anh.

- Ông ta hờ hững với anh, anh vậy mà lại thuận theo sự hờ hững đó, giả bộ như anh đã hiểu rõ nỗi lòng của ông ta. Nhưng đó không phải vô tình khiến sự hờ hững càng thêm xa cách sao? Tại sao anh không cố gắng vun đắp mà lại lựa chọn im lặng? Đó chính là lỗi của anh.

- Ông ta mong có người nối dõi tông đường, tất nhiên sẽ hi vọng có một người con giỏi giang. Anh vậy mà lại tự nhận bản thân thua kém hơn người con ngoài giá thú kia, đầu hàng vô điều kiện, hơn nữa còn chấp nhận sự thua kém đó mà mặc kệ không nỗ lực vươn lên nữa, không thay đổi chính mình nữa, thậm chí còn ăn chơi chác táng, vậy thì ông ta có thể yêu thương anh được sao? Không phải anh đang tự đẩy cơ hội kế thừa vị trí chính thất cho người ngoài sao? Đó chính là lỗi của anh.

- Có thể ban đầu ông ta ghét bỏ anh chỉ là do mẹ anh. Nhưng sau này do anh không thay đổi, không cải biến, không chứng minh mình, đến khi ông ta nhận ra anh hỏng thật rồi, lúc đó ông ta mới thực sự ghét anh. Đó chính là lỗi của anh!

- Nửa năm trước, ông ta làm ra chuyện đáng xấu hổ kia, anh đã lớn tướng rồi, lại chứng kiến cả quá trình từ đầu tới cuối mà vẫn im lặng không nói ra. Tới khi mẹ anh chết rồi anh vẫn ngậm miệng không nói, hiện tại đi nói cho một người xa lạ như tôi có ích gì chăng? Mẹ anh chết thảm mà con trai mặc kệ, đó chính là lỗi của anh.

- Mạt thế ập tới, cơ hội báo thù đã tới, vậy mà anh vẫn đi vào vết xe đổ cũ, vẫn như cũ ăn chơi sa đoạ không khác gì cả. Cái này mẹ anh trên trời nhắm mắt nổi không. Anh cái loại bê tha này, trước hay sau đều là hạng bất tài vô dụng, còn mong được Bạc Thanh nhìn bằng ánh mắt coi trọng hay sao, ông ta nhìn anh như thể nhìn người khác, đó là do anh chẳng thay đổi gì cả. Đây chính là lỗi của anh!

- Anh đã 25 tuổi rồi nhưng vẫn phải đi cầu xin trợ giúp người khác, đây chính là lỗi của anh!

- Bạc Thanh ông ta chỉ là một người bình thường, tất có ái tình lục dục, tất có lúc phạm sai lầm, tất có lúc đi lạc lối. Anh luôn tự nhận bản thân thấy rõ mà lại không hành động, không dẫn dắt cha mình đi về hướng tốt đẹp, để rồi chuyện ra cơ sự này sao?

- Đây là lỗi của anh. Chính anh đã hại chết mẹ anh!

Một câu lỗi của anh, tiếp tới hai câu lại là lỗi của anh, qua mấy lời lập luận của Hàn Phong, nạn nhân trong câu chuyện trước đó đã biến thành kẻ thủ ác, trong khi người ác thật sự liền được hạ giảm tối đa sự xấu xa.

Đây là tư duy ngược, bỏ qua thất tình lục dục, bỏ qua luân thường đạo lý, đứng tại vị trí đa chiều mà nhìn nhận toàn cảnh vấn đề, từ đó hiểu tới cả sự thật lẫn sự ngược đời.

A sinh ra B, nhưng B cũng có thể loại suy ra A', là bản vặn vẹo của A.

Về phần nhìn nhận xong lại áp dụng thế nào, đó là tuỳ vào mục đích sử dụng.

Bạc Tuấn bên kia đã trở nên ngơ ngác sững sờ, trong miệng lẩm bẩm ra mấy câu không rõ, còn liên tục gọi tên mẹ của mình.

Hàn Phong nhìn tới cảnh này thì không khỏi híp mắt lại.

Hắn đổ lỗi cho Bạc Tuấn, cốt yếu nhất là để kiểm tra tình chân thật trong câu chuyện mà người kia kể trước đó, xem liệu vị công tử ca này có đang lừa hắn không.

Hiện tại xem như không giả.

Nhìn trạng thái của Bạc Tuấn hiện tại, e là sắp phát điên rồi.

Ở đây lại phát sinh ra hai lựa chọn.

Lựa chọn thứ nhất, Hàn Phong có thể bồi thêm một câu: "Có khi mẹ anh thật sự ngoại tình, anh chính là đồ con hoang từ mối tình vụng trộm đó. Cha anh đi xét nghiệm ADN từ khi anh mới sinh nên biết rõ anh không phải con của ông ta, từ đó mới ghét bỏ cả hai, nhưng ông ta vẫn như cũ chịu trách nhiệm nuôi anh khôn lớn. Đừng có trách cha của anh, ông ta bị ông ngoại anh bắt chui gầm chạn cả mấy chục năm rồi".

Vậy thì Bạc Thanh đang ngồi không cũng tự nhiên được minh oan, trở thành người đàn ông khốn khổ một đời liêm khiết, còn vị công tử trước mặt sẽ lập tức sụp đổ, thậm chí quay qua nghi ngờ luôn người mẹ và người ông của mình, có khi còn đau đớn tới mức tự sát ngay tại trận.

Tất nhiên Hàn Phong không rảnh nợ mà đi "minh oan" cho Bạc Thanh làm cái gì cả.

Hắn chọn phương án khác.

Lúc này sau khi nạn nhân đã thấm đòn thao túng, hắn lại tiếp tục bước thao túng thứ hai.

Đổ lỗi xong rồi, lấy được thế chủ động và quyền kiểm soát hội thoại rồi, giờ là phải chỉ cho mục tiêu con đường "đúng đắn" phải đi.

- Thật ra tôi rất đồng cảm với anh...

- Anh đúng là có lỗi, nhưng Bạc Thanh càng có lỗi lớn hơn. Ông ta là cha nhưng không làm tròn trách nhiệm một người cha, còn hại mẹ anh chết, cạn cả tình cả nghĩa, đây chính là cầm thú, chết không hết tội.

- Nhưng anh nghĩ xem, nếu như ông ta chết dễ dàng như vậy, liệu có thoả đáng hay không, liệu ông ấy có nhận ra sai lầm của mình hay không?

- Mẹ anh trên trời, liệu có thể nhắm mắt hay không?

Bạc Tuấn nghe tới đây lập tức nổi da gà.

Đúng vậy, nếu thật sự Hàn Phong một đao bổ chết Bạc Thanh, vậy thì làm sao ông ta có thể nhận thức được sai lầm của mình chứ, mẹ hắn sao có thể được giải oan chứ, chết như vậy thì thanh thản cho ông ta quá.

Hắn ta lúc này nắm chặt hai tay lại rồi lắp bắp hỏi:

- Tôi... Tôi phải làm gì?

Hàn Phong khoé miệng khẽ nhếch lên cười lạnh nói:

- Anh chẳng làm được cái quái gì cả. Loại bất tài vô dụng như anh thì có thể làm gì ngoài ăn chơi trác táng để làm trò chọc tức ông ta?

- Anh thấy ông ta có bị ảnh hưởng chút gì từ mấy trò lố của anh không? Không hề. Trái lại, ông ta đang lợi dụng anh để củng cố địa vị. Một người huyện trưởng chính trực liêm khiết, tự trảm thân nhân khi có sai phạm, nhưng vẫn giữ tình nghĩa khi cho con tham gia quân đội để tiến hành giáo dưỡng.

- Người ngoài nhìn vào sẽ thấy ông ta là một người cha quá tốt, còn anh là loại ngỗ nghịch khó bảo.

- Anh nghĩ anh là điểm yếu, là khiếm khuyết sự nghiệp của ông ta sao? Haha, không hề. Anh chính là điểm mạnh nhất trong lý lịch của ông ta. Chẳng ai công kích ông ta vì anh được cả đâu.

- Anh không nhận ra anh đang giúp ông ta sao?

- Anh không nhận ra bản thân là một cái khiên chắn chỉ trích, bức bình phong dư luận cho ông ta sao?

- Nửa đời trước của anh sống để bị ghét, nửa đời sau trả thù bằng cách để bị ghét hơn, còn để bị lợi dụng tiếp sao?

- Anh bị ghét không oan mà.

"Tự nghĩ phải làm gì trong tình huống này đi xem nào, thằng ngu này, có thể làm gì thì tự nói ra đi, tao không muốn dẫn dắt một mạch tới tận đích đâu."

"Bởi vì dẫn dắt kiểu như vậy, không đủ chân thật!"

Hàn Phong một bên nghĩ thầm một bên chửi xối xả, Bạc Tuấn đối diện lại càng thêm lạnh cả người.

Cũng càng thêm tỉnh cả người.

Hắn làm loạn như vậy, không ngờ lại là mưu đồ của cha mình cố tình dung túng sao, biến bản thân thành khiên chắn sao, mà cái khiên chắn này không có nửa điểm thực quyền, quyết không thể phản kháng được.

Hắn hiện tại, thực sự không có gì để thay đổi cục diện, không có gì để chống lại cha mình.

Ngay cả lúc đi ỉa hắn cũng bị người khác canh chừng để khỏi gây loạn, vậy thì còn có thể làm gì đây?

Sau đó hai mắt hắn chợt sáng lên một chút rồi khàn giọng nói:

- Hàn Phong, tôi có thể theo anh về trấn Hi Vọng hay không? Tôi sẽ đứng ra chống lại Bạc Thanh, toàn lực chống lại ông ta, phơi bày toàn bộ tội ác và những điều dơ bẩn của ông ta, cả trước và sau tận thế, đó sẽ là đòn giáng chí tử vào uy tín cá nhân và con đường thăng tiến của ông ta.

- Ông ta có rất nhiều việc khốn nạn, tôi đều có bằng chứng cả, chắc chắn ông ta không thể chống đỡ được.

Hàn Phong nghe được cái đề xuất này thì không khỏi thở dài.

Đề xuất tốt đấy, rất thông minh, rất hiệu quả, rất dễ áp dụng.

Đánh đúng mục tiêu và điểm yếu cần đánh, không lệch đâu được, địch thủ không nguỵ biện chống cự được.

Nhưng cũng rất ngu xuẩn.

Tất nhiên, ngu xuẩn ở đây là xét trên phương diện mà Hàn Phong mong muốn mà thôi.

Việc Bạc Tuấn chạy qua Tam Giang rồi công khai chống lại cha mình, đúng là có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết yêu hận tình cừu, cha con tương tàn, khả năng rất cao người con sẽ thành công đòi lại công lý cho người mẹ đã khuất, còn người cha đau đớn thất bại rồi quỳ gối xin lỗi.

Nhưng mà Hàn Phong lại lười viết tiểu thuyết, mấy tên tiểu thuyết gia toàn một bọn ấm đầu, mà hắn nếu buộc phải viết cũng sẽ không viết loại tiểu thuyết viễn tưởng ngõ cụt não tàn kia.

Thực tế là thế nào ư?

Bây giờ Bạc Thanh bảo thủ lĩnh trấn Hi Vọng vì một chút xích mích trong dạ tiệc mà bắt cóc Bạc Tuấn, sau đó dùng năng lực phi phàm ép buộc khống chế con trai ông ta nói sai sự thật, vu oan giá hoạ cho ông ta, vậy thì hắn ăn c**t luôn à?

Chắc chắn lời luận tội của Bạc Tuấn sẽ bị Bạc Thanh phản bác dễ dàng, bởi vì uy tín của ông ta so với con trai mình thì lớn gấp ngàn vạn lần.

Trấn Hi Vọng cũng vì thế mà biến thành ổ thổ phỉ, thành tổ chức khủng bố bắt cóc cả thân nhân đối thủ, bắt cóc ngay trong khi đang có hợp tác để bôi nhọ đối thủ.

Thông minh, thật là thông minh.

Rồi lúc đó vì để chứng minh bản thân trong sạch, Hàn Phong sẽ buộc phải "thả" Bạc Tuấn về Tam Giang, thế là cả hai thằng vục đầu vào ăn chung một bãi c**t.

Hắn mới lại không làm chuyện ngu đụt như vậy.

Hơn nữa, kể cả khi kế hoạch kia thật sự hoàn thành, Bạc Thanh thật sự bị phế truất đi nữa, vậy Hàn Phong sẽ được lợi lộc gì ở đây?

Chẳng được gì cả.

Tam Giang không thiếu người tài, rất nhanh sẽ có người khác lên thay, sau đó sẽ chống lại trấn Hi Vọng còn mãnh liệt hơn trước. Bởi vì trấn Hi Vọng chính là nguồn cơn gây ra mọi bất ổn cho bọn họ, còn là nơi chứa chấp thành phần phản phúc, chỉ mới cùng nhau hợp tác có tí chút mà bay cả một lãnh đạo cao nhất, bọn họ sẽ không bao giờ muốn hợp tác nữa.

Khi đó thì hắn vẫn ăn phải một bãi c**t, còn Bạc Tuấn cũng hết hẳn giá trị lợi dụng.

Mà tên công tử ca này đủ trình độ để chống lại Bạc Thanh sao, hắn không có niềm tin đó. Hơn nữa, chạy qua Liễu Lâm là sử dụng tài nguyên của hắn, hắn lại lười bỏ tài nguyên cho người trước mặt tiêu xài phá phách.

Hàn Phong không bao giờ làm chuyện thiệt mình như vậy, càng không bao giờ ưu tiên dùng vũ lực trong xử lý công việc.

Hắn muốn xử lý một việc phải làm sao cho vừa hiệu quả, vừa thu lợi lớn nhất, vừa không kéo bản thân vào cuộc, vừa tiêu tốn ít công sức nhất, lại vừa có thể nắm đằng chuôi.

Lúc này hắn thản nhiên lắc đầu đáp lại:

- Tôi không rảnh mà đi giúp đỡ anh chống lại Bạc Thanh.

- Anh có cái gì đảm bảo mà tôi phải tin tưởng anh, bỏ tài nguyên ra hỗ trợ anh?

- Tôi còn đang ký kết hợp tác với ông ta, chuyện này mà thành, tôi kiếm được cả mớ, sao phải giúp anh làm gì?

Bạc Tuấn nghe vậy, đồng tử bất giác thu nhỏ.

Đúng... Đúng vậy... Tại sao Hàn Phong phải giúp hắn chứ.

Hàn Phong nhìn thanh niên trước mặt, lại đưa tay nhìn đồng hồ, trong lòng một lần nữa thở dài.

Nếu trước mặt là Đông Phương Uyển Thanh, hẳn là ngực to kia sẽ nghĩ ra phải làm gì ngay.

Còn công tử ca trước mặt, có thể có thể do thời gian quá gấp gáp, cũng có thể do cảm xúc quá cao trào, tạm thời chưa nghĩ ra được.

Hắn không nghi ngờ IQ của Bạc Tuấn, con hàng này biết ẩn nhẫn lâu như vậy, cũng biết tìm tới chính xác người có thể giúp mình giải quyết vấn đề, trình độ tư duy là phải có, chỉ là còn thiếu chút thủ đoạn dơ bẩn và chút bình tĩnh trong lúc quyết định mà thôi.

Lúc này hắn không thể không nói thẳng ra mục đích của mình:

- Tôi không quan tâm anh và ông ta có bao nhiêu thù hận, tuy nhiên, tôi cũng muốn hạ bệ ông ta, chúng ta có chung mục đích.

- Bạc Tuấn, chỉ cần anh đem ra lợi ích đủ lớn để thuyết phục, tôi có thể đồng ý hỗ trợ anh, chúng ta có thể biến thành tình thế "kẻ thù của kẻ thù là bạn".

Bạc Tuấn nghe tới đây thì không khỏi trầm xuống.

Lợi ích đủ lớn... Lợi ích đủ lớn... Lợi ích gì đây...

Hắn hiện tại có những gì... Đối phương lại cần gì... Hắn lúc trước là trưởng phòng vật tư, có rất nhiều thông tin có thể nắm bắt, cũng hiểu biết rất nhiều về đường hướng di động vật tư trong căn cứ, mối quan hệ cũ còn rất nhiều, cả trong quân đội và trong dân sự, chẳng qua hiện tại không vận dụng được.

Lúc này hắn sau khi cân nhắc thì chậm rãi nói:

- Hàn Phong. Anh hãy giao toàn bộ đầu mối trao đổi và phân phối vật tư trong chiến dịch Minh Thái cho tôi phụ trách.

Hàn Phong nghe được lời này, khoé miệng không khỏi nhếch lên.

Thao túng tâm lý thành công, dẫn dắt thành công!

Không uổng công hắn bỏ dở bữa ăn chạy ra chỗ này cho muỗi đốt, con cá này, thả vào rọ được rồi.

Không có bất kỳ ai ở Tam Giang có thể giúp hắn đánh hạ căn cứ Tam Giang tốt bằng Bạc Tuấn.

Chỉ cần giao đầu mối quản lý việc trao đổi thương mại song phương cho vị công tử ca lòng đầy thù hận này, hắn sẽ có thể hút bằng sạch kho vật tư của Tam Giang một cách danh chính ngôn thuận, với cái giá bỏ ra ít nhất, thu về lợi ích nhiều nhất, không gặp bất kỳ tiếng xấu, không gặp bất kỳ khó khăn cản trở nào, lại còn không phải tự mình ra tay đi vất vả dò xét.

Bạc Tuấn quá quen thuộc cái việc chèn ép hút máu kho vật tư rồi, hiện tại có tài nguyên lạ chảy vào để trao đổi, hắn ta có thể thoải mái "làm giá" để đẩy giá trị chênh lệch hai bên lên cao tới khủng bố, đem cán cân thương mại lệch hẳn về một phía, lấy về lợi ích tối đa cho trấn Hi Vọng.

Hàn Phong chưa nêu giá quy đổi trong hội nghị chính là chờ một cơ hội thế này. Hiện tại hắn bán 1 lít "nước chống chịu" giá 1 tinh thạch, Bạc Thanh có thể không chịu, nhưng Bạc Tuấn thì có, đó chính là vô hạn lợi ích.

Chưa nói tới muôn vàn loại tài nguyên khác cũng có thể kê khống giá trị lên.

Hơn nữa, nếu như sự việc nhỡ may có vỡ lở, vậy thì chính Bạc Tuấn và cha hắn phải chịu trách nhiệm hoàn toàn vì hành vi tắc trách của mình, trong khi trấn Hi Vọng chỉ là thấy lãi thì làm ăn mà thôi, chẳng ai nói gì được.

Tất cả hành động đào góc tường lúc trước ở khu chợ trời và khu ngoại ô, Hàn Phong chính là muốn diễn cho chính quyền Tam Giang xem, đây mới chính là góc tường tốt nhất mà hắn đào được.

Đây chính là kế hoạch của Hàn Phong, đào góc tường xong lại chôn ngược lại, không phải bỏ ra bất kỳ công sức gì, vẫn có thể ăn mòn căn cứ huyện Tam Giang ngay từ bên trong, hút nó tới khi nó kiệt quệ thì thôi.

Trước khi đánh hạ căn cứ này, vậy thì phải cướp sạch tài nguyên, tránh cho tới lúc đó thứ giá trị nhất bị hao hụt.

Về phía Bạc Tuấn, việc này cũng hoàn toàn phù hợp với con đường mà hắn ta có thể đi được, cũng là con đường duy nhất hiện tại có thể đi tới đích.

Phân phối vật tư là việc hắn ta giỏi nhất.

Hắn ta bị chính cha mình đạp từ vị trí trưởng phòng vật tư xuống, ném qua bên quân đội, mà bên quân đội tất nhiên cũng chẳng dại gì mà trọng dụng loại người này, thực quyền của hắn ta là gần như không có, chỉ có thể diễn hề qua ngày.

Hiện tại hắn ta đông sơn tái khởi, từ nơi vấp ngã đứng lên làm tại từ đầu, nếu hắn ta là một người "đem về lợi ích cho Tam Giang", vậy thì hắn ta tự khắc sẽ đòi được lại vị trí mà bản thân đã đánh mất trong quá khứ.

Đây chính là chứng minh năng lực.

Chỉ cần trấn Hi Vọng nhất quyết làm ăn thông qua một mình Bạc Tuấn, không thông qua kẻ khác, vậy thì giá trị của hắn ta sẽ tăng cấp gấp một vạn lần hiện tại, trở thành người kết nối hai bờ, địa vị không thể coi thường được.

Chưa kể tới khi chiến dịch Minh Thái kết thúc sẽ còn các chiến dịch sau nữa. Đặc biệt là thi đàn tại huyện Lệ Trì khổng lồ kia, Tam Giang vẫn phải nhận hỗ trợ bên ngoài mới có thể đánh hạ, thông thương với trấn Hi Vọng sẽ không bao giờ đứt đoạn, công việc báo thù của hắn ta sẽ không bao giờ bị chấm dứt.

Người ta sẽ phải nói: Đó là đặc phái viên Bạc Tuấn. Chứ không còn nói: đó là con trai Bạc Thanh nữa.

Đây chính là hành động lột xác, khiến Bạc Thanh phải sáng mắt ra mà tiếc nuối, cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn cho người mẹ quá cố trên trời nhìn được.

Sau khi đã nắm quyền trở lại, Bạc Tuấn mới có thể từng bước xây dựng thế lực cá nhân, liên kết với phe cánh đối lập, cuối cùng tiến tới lật đổ cha mình trên chính sân nhà, tại chính vị trí và công việc mà ông ta am hiểu nhất.

Đây chính là chiến thắng toàn diện và thuyết phục nhất.

Ai mà nghi ngờ được con trai huyện trưởng lại có tâm phản loạn cha mình đây? Ngươi nói trấn Hi Vọng mua chuộc Bạc Tuấn sao?

Haha, chúng nó hai người trẻ tuổi còn đang tí thì choảng nhau tại yến hội vì một người phụ nữ kia kìa.

Hàn Phong sau khi nghe được đề xuất của Bạc Tuấn thì thở ra một hơi mỉm cười, lúc này giơ tay nói:

- Để chứng minh thành ý của mình, hãy nói cho tôi biết hai điều.

- Thứ nhất, tất cả thông tin về các loại thiên tài địa bảo mà Tam Giang đang nắm giữ.

- Thứ hai, tất cả thông tin tình báo mà anh biết về Long Nha và tình trạng liên lạc với trung ương.