Chương 566: Dạ tiệc

Yến tiệc khao quân của chính quyền huyện Tam Giang được tổ chức vô cùng hoành tráng. Ngoài dạ tiệc cho nhóm lãnh đạo cấp cao, 4 cái trung tâm tiệc cưới lớn gần đây cũng được chuẩn bị để sắp xếp vui chơi ăn uống cho hơn 1200 quân nhân, không khí nhộn nhịp hưng phấn phải nói là trước nay chưa từng có.

Toàn bộ thành trấn đều vì buổi tiệc này mà xoay quanh chuyển động.

Thật ra người ta thường sẽ tổ chức "tiệc mừng công" sau khi đã chiến thắng trở về hơn là tổ chức "tiệc xuất quân" rầm rộ như thế này. Bất quá, mạt thế nguy cơ, lần xuất quân này rõ ràng nguy hiểm hơn xa quá khứ, không ai biết liệu mỗi người ở đây còn có thể còn sống sót trở về hay không, vì vậy phần nào đó có thể xem như đây chính là một buổi "tiệc chia tay".

Nay sống mai chết, 27 ngày dị biến, nhiều trận giao tranh đã qua, số người hi sinh không hề ít, hầu hết mọi người đều phải có loại giác ngộ sẵn sàng cho mọi tình huống như vậy.

Tầng thượng nhà khách trung tâm, đây là nơi tổ chức buổi dạ tiệc tiếp đón nhóm người tới từ trấn Hi Vọng.

Đêm nay trăng sáng vô cùng, dưới gầm trời trong vắt không một gợn mây, cả trăm khách quan bao gồm lãnh đạo và gia quyến đính kèm đang túm năm tụm ba vui vẻ chuyện trò, càng có hàng chục nhân viên PG cả nam lẫn nữ đi qua đi lại sẵn sàng phục vụ.

Đội ngũ hậu cần của căn cứ Tam Giang rõ ràng rất có kinh nghiệm làm việc, chỉ nội việc tổ chức một buổi tiệc cũng có thể nhìn thấy lốm đốm, những phương diện tiểu tiết như âm thanh, ánh sáng, không gian, thời gian, hoàn cảnh, cho tới cả sắp xếp bày trí, tất cả mọi khía cạnh đều đạt ở mức cân bằng hoàn hảo, cái này để cho người tham gia cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hàn Phong ngồi trước một cái bàn tròn phủ khăn nhung mềm mại. Hắn vừa tuỳ tiện bốc mấy hạt lạc rang nhét vào mồm, vừa rung đùi đắc ý lẩm bẩm kiểm đếm, vừa thuần thục thò tay vào balo rồi ném vô số tài nguyên phi phàm lên bàn.

Thật ra đây chỉ là động tác giả để che mắt việc sử dụng Nhẫn Trữ Vật thôi, chứ còn balo của hắn đựng toàn ba thứ đồ quỷ, như giấy vệ sinh cùng kẹo cao su đều để chung một chỗ, quần lót cho phân thân cùng bò khô ăn vặt khi buồn mồm cũng để chung một chỗ, vài thứ hầm bà lằng nhằng còn lại như tương ớt, quạt giấy, dây giày, thạch dừa, hai ba đôi tất quên chưa giặt, tất cả đều đựng kín bốn ngăn xếp, tổng giá trị có lẽ không tới 50 điểm cống hiến, có lỡ may bị móc trộm cũng không tiếc chút nào.

Hắn chính là đang phân loại một lượt chiến lợi phẩm ngày hôm nay, cái gì nhất nhị tam giai để một góc riêng, chủ động bị động tự động để một góc riêng, tinh thạch các loại để một góc riêng, mà thẻ vật phẩm, vật phẩm hệ thống lại để góc riêng nữa, nhìn thoáng qua liền thấy giống hệt một sạp bán rau.

Ngồi bên cạnh Hàn Phong là Chu Vấn, thằng nhóc này cũng đang dùng ngón tay khều khều cân nhắc mấy quyển sách kỹ năng trên bàn, lại chọc chọc vào số tinh thạch exp chất cao như núi ở đó, tâm thần không khỏi lâm vào một mảnh do dự.

Nên lấy cái gì đây, là lấy 5 bản kỹ năng tam giai cực ngon này, hay chỉ lấy 2 bản ngon nhất rồi lấy thêm một chút tinh thạch tích luỹ, hay quy hết tất cả qua tinh thạch để nhảy phát lên cấp 18 luôn...

Cuối cùng cậu ta vẫn là cắn răng một cái chọn việc lấy 3 sách kỹ năng tam giai, 5 bản nhị giai, cùng với một chút tinh thạch exp.

Mấy người không được dẫn đi tham gia cá cược tại đấu trường ngoại ô nhìn cảnh này mà không khỏi hâm mộ. Đặc biệt là Lưu Giang, mớ tem phiếu công huân mà hắn thắng bạc đã gần như trở thành rác rưởi bỏ đi rồi, hiện tại muốn tiêu cũng không biết tiêu vào đâu, chẳng lẽ còn thật muốn mua đồ từ chính quyền sao.

Ngồi đối diện Chu Vấn là Kiều Ti Vân, nàng ta chọn lấy 2 sách kỹ năng tam giai, hai tấm thẻ vật phẩm ngẫu nhiên, sau đó đột nhiên nhìn qua Hàn Phong hỏi:

- Thủ lĩnh, tất cả vật phẩm đều ở đây rồi hả?

Hàn Phong có chút mất tự nhiên gãi gãi đầu ừ hử một tiếng, sau khi hết chịu nổi ánh mắt của người bên kia, hắn đành phải thò tay vào balo làm bộ lục lọi một hồi rồi uể oải nói:

- Trong balo vẫn còn á.

Kiều Ti Vân thò tay vào balo tìm kiếm mấy giây thì lôi ra một món đồ, mấy người xung quanh đều không ai biết kia là món gì, chỉ biết nó có màu đen.

Đúng lúc này, âm thanh du dương từ dàn nhạc giao hưởng chầm chậm ngưng lại. Phía trên đài cao, huyện trưởng Bạc Thanh trong bộ lễ phục tối giản màu đen bước lên mấy bước cầm micro phát biểu khai mạc bữa tiệc.

Văn mẫu, văn mẫu, lại văn mẫu.

Sau khi Bạc Thanh phát biểu xong, Hàn Phong cũng tiến lên phát biểu một bài văn mẫu.

Phải nói từ khi có Khắc Cốt Minh Tâm gia trì cho cái sự đụt thì con đường làm lãnh đạo của hắn đã trở nên thông thuận hơn rất nhiều, nhưng thứ muốn học thuộc lòng, hắn chỉ cần liếc qua rồi để tâm một chút là sẽ không bao giờ quên, khó nhằn như văn mẫu khô cứng cũng chỉ cần đọc qua một lượt, không còn cần ngồi lẩm bẩm tụng kinh như mõ nữa.

Đây chính là sự phi phàm của tận thế, chỉ một kỹ năng tam giai đã đem tới tác dụng khó có thể tưởng nổi. Nếu như vứt Hàn Phong về thời điểm trước dị biến, chỉ với kỹ năng "nhớ dai như đỉa đói" này, hắn cũng đủ để trở thành một nhân vật sở hữu siêu trí tuệ giỏi nhất địa cầu.

Sau khi bài phát biểu của lãnh đạo hai bên chấm dứt, buổi tiệc đêm nay chính thức bắt đầu.

Yến tiệc mà Tam Giang tổ chức thuộc vào loại tiệc buffet tự do kết hợp phục vụ tận bàn, có cả đầu bếp trực tiếp nấu nướng tại chỗ, sẵn sàng đáp ứng tất cả mọi yêu cầu sở thích.

Khu vực bên phải sân thượng, hai quầy bar lớn bày đầy rượu vang, bốn đảo bếp rộng rãi với 8 đầu bếp sẵn sàng phục vụ đủ món chay mặn sống chín, cũng có sáu dãy bàn dài sớm được bày biện cẩn thận vô số loại thức ăn, trong số này có gà quay lá chanh thơm nức mũi, cá hấp xì dầu vẫn còn nóng hổi trên bếp lửa, bò sốt vang mềm mại ướt mắt, phi lê cá sốt chanh leo vàng ươm, giò heo hầm thuốc bắc núng nính sánh quện, gỏi bò bóp thấu cùng mấy loại rau dại xanh tươi, súp nấm hầm thịt cua trong suốt, ba con heo biến dị quay mọi, mỗi con phải lớn phải tới cả hai tạ, lớp da vàng rụm kia vừa nhìn là biết đặc biệt thơm giòn, cuối bàn có tôm hấp nước dừa với lớp vỏ sáng lóng lánh như trân châu, con nào con nấy to bằng cổ tay, chắc chắn đây phải là đồ hậu tận thế, còn có cả món lườn ngỗng áp chảo mà Hàn Phong vô cùng thích ăn, cơm chiên cá mặn, mỳ xào, miến xào, thịt cừu hầm, và cả một trụ kebab dựng thẳng đang xèo xèo chảy mỡ, ân, cũng không thể bỏ qua một bể cua biến dị, một bể tôm biến rất lớn, đặt ngay phía sau cánh gà, từng con từng con béo múp bò lổm ngổm, thực khách chỉ cần yêu cầu là đầu bếp sẽ lập tức chế biến tại chỗ.

Hàn Phong đứng tại khu vực ăn uống nhìn tới cảnh này mà nước miếng không nhịn được tứa ra ngoài.

Phòng hậu cần căn cứ Tam Giang chọn tổ chức tiệc khao quân dưới dạng buffet thực sự là lựa chọn sáng suốt mà.

Người ở đây hầu hết đều là phi phàm giả, nói khó nghe một chút thì đều là hạng ăn thùng uống vại, để mà xếp bàn ăn tiệc theo kiểu 5-1 thì rất phiền phức, bởi vì đâu thể xếp cả tạ đồ ăn lên bàn được. Nếu làm thế thì rất có khả năng mấy người ngồi chung sẽ đấm nhau để tranh cướp đồ ăn, tát nhau để tranh cướp đồ uống, gây ra mất trật tự an ninh, mất mỹ quan đô thị, xếp kiểu buffet tuỳ chọn này, ai thích gì thì xúc cái đó, muốn ăn bao nhiêu liền ăn, không cần lo lắng người bên cạnh sẽ lườm nguýt vì kém miếng, cũng không cần lo lắng vì hết đồ mà phải thòm thèm. Ân, cái này là phát minh vĩ đại, phải cộng phần trăm chiến lợi phẩm cho Tam Giang mới được.

- Thủ lĩnh, anh đang nghĩ gì vậy?

Hàn Phong vừa chờ đợi đầu bếp cắt lợn quay cho vừa tự yy ra cảnh tượng Chu Vấn và Hắc Tề đấm nhau để tranh khẩu súng của con lợn kia, Kiều Ti Vân phía bên cạnh bước tới chợt kỳ quái hỏi như thể vô cùng nghi hoặc.

Nàng phát hiện chủ tịch hội đồng nhân dân kiêm đoàn trưởng tiểu đoàn chiến đấu của trấn Hi Vọng rất thích ngẩn người, mà cái dạng ngẩn người kia nhìn thế nào cũng cực kỳ não tàn, bởi vì lúc đó thủ lĩnh chắc chắn sẽ vô thức nở một nụ cười thật sự là tàn não.

Hàn Phong xoa xoa mặt lấy lại tinh thần rồi uể oải nói:

- Tôi đang tiếc nuối vì sao Liễu Lâm gần dãy núi Xuyên Sơn của tỉnh Nam Ô như vậy mà không có ai bắt được nổi một con lợn rừng cho tôi ăn.

Nghe được cái kiến giải này, Kiều Ti Vân chỉ có thể bỏ qua không muốn hỏi đến nữa, sau khi gắp lấy một miếng đùi gà nướng, nàng quyết định mặc kệ vị "anh chồng" này.

- Thủ lĩnh, anh chú ý hình tượng một chút.

Thật ra không thể trách được Kiều Ti Vân "lắm chuyện" hay "soi mói" được.

Nàng ta trước tận thế có thể coi như con nhà thế gia, đối với rất nhiều vấn đề giao lưu ứng xử sao cho chỉnh chu hay đi đứng tiếp xúc sao cho lễ nghi, đều có hiểu biết sâu rộng. Nàng ta lại là người có thể tin tưởng, Hàn Phong vì thế đã trực tiếp chỉ định nàng ta đi theo đoàn đàm phán, mục đích tất nhiên là để "cảnh giới" giúp hắn, có gì mà hắn không hiểu thì hỏi luôn nàng ta cho đỡ quê, cũng đồng thời để nàng ta làm người ra tay chỉnh đốn tác phong, kịp thời nhắc nhở hắn không làm ra mấy hành động khiến bản thân trông giống một con la, tránh cho hình tượng quá mức xấu xí.

Giống như lúc này đây, Kiều Ti Vân nói hắn nên ngồi lại tại bàn rồi yêu cầu phục vụ mang tới món ăn mong muốn, đừng có trực tiếp chạy qua đảo bếp bên kia đứng đó nhìn nhìn ngó ngó.

Mất hình tượng không nói, khói bụi mù mịt bám vào người mới là vấn đề, đến lúc đó trông có khác nào một thằng đi quay lợn không?

Hàn Phong mặc dù nghe thấy kiến giải này cũng khá là có lý, nhưng mà trải nghiệm buổi trưa nay phải ngồi một chỗ chờ đợi đồ ăn trong mòn mỏi đã làm hắn mất kiên nhẫn với mấy tên đầu bếp lạ mặt rồi, giờ hắn phải trực tiếp đứng giám sát mới yên tâm được.

Chứ mà không, ở Liễu Lâm tự do phóng khoáng bên kia, hắn lại lười việc bị người ta soi xét quản lý chứ.

"Aizzzz... Sống nửa đời người như một kẻ nghèo hèn, đến khi chớm đạt được chút giàu sang rồi vẫn không thay đổi được bản chất... Chung quy là sau này phải chú ý xây dựng hình tượng thường nhật một chút thôi, không thể cứ giữ những thói quen quê mùa mãi được..."

Lẩm bẩm một câu uể oải, Hàn Phong bưng theo cái đùi lợn lớn tướng bước nhanh về chỗ của mình, còn thật vừa ăn vừa suy nghĩ tới món này.

Thịt động vật biến dị chủ yếu mà trấn Hi Vọng có thể tìm thấy là cá, ếch, tôm và chuột, những loại khác rất hiếm thấy, hay có thể nói là gần như không có.

Cái này chỉ có thể trách Liễu Lâm đất rộng nhưng người thưa, 99% phi phàm giả đều thuộc biên chế chính quy, đều phải mải mê đi đánh nhau với thi đàn, không có thời gian đi săn đồ ăn phi phàm.

Còn Tam Giang bên này người đông thế mạnh, thây ma trong cảnh nội chắc chỉ còn rải rác mắc kẹt trong các toà nhà, ngoài hoang dã vì vậy an toàn hơn khá nhiều, muốn kết đoàn kết đội chạy lung tung đào bới cũng không có vấn đề, rất nhiều điều kiện để phi phàm giả có thể đi săn thịt thú kiếm về lợi lộc.

Trong tương lai, thịt động vật biến dị và rau cỏ biến dị chính là lối thoát duy nhất cho sức ăn khủng khiếp của phi phàm giả, đây là vấn đề cần phải nghiêm túc được quan tâm.

Hàn Phong đi qua Tam Giang một chuyến, tuy rằng đã rất nỗ lực chạy đông chạy tây tham quan học hỏi, tiếp thu cung cách làm việc của bọn họ, thậm chí nhiều lần ra tay trực tiếp đào góc tường nhân lực của căn cứ này, muốn đem những điều hợp lý nhất về áp dụng để xây dựng khung sinh hoạt hợp lý hậu tận thế cho trấn Hi Vọng, thế nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề hắn chưa thể để tâm tới được.

Muốn lãnh đạo cũng đâu phải dễ dàng, đầu óc luôn luôn căng thẳng không nói, còn chắc chắn phải phần nào đó bỏ qua lợi ích bản thân để liên tục suy nghĩ tới lợi ích cho tập thể, không thể như thằng nhóc Chu Vấn kia tuỳ tiện biểu hiện được.

Nếu không phải quá mất thời gian đi ngẩn người nghĩ ngợi lung tung về những chuyện ngoài lề, hẳn là hắn sẽ có nhiều tâm tư rảnh rang hơn đi nghĩ cách làm sao lừa người khác cho dễ dàng nhất rồi.

Khụ khụ, được rồi, không phải thế, ý là, sẽ có nhiều tâm lực đi suy nghĩ làm sao gia tăng khống chế lực cho tốt hơn, cải thiện năng lực cá nhân nhiều hơn.

Trong lúc Hàn Phong đang dùng tay không bốc một cục thịt lợn nướng lên nhét vào mồm, một nữ tử chừng 24, 25 tuổi mặc một bộ lễ phục màu trắng bước tới bên này rồi mỉm cười nói:

- Hàn thủ lĩnh, tôi là Trần Bách Hoa, đại đội trưởng đại đội hậu cần thuộc tiểu đoàn 4. Có thể hay không để tôi giới thiệu cho anh vài loại rượu ngon?

Hàn Phong theo thói quen định dùng vạt áo lau mồm, bất quá nhớ đến lời "em dâu" dặn dò, hắn đành phải bỏ qua, lúc này cầm lên chiếc khăn ăn lau sơ sơ một chút rồi gật đầu đáp lại:

- Trần đội trưởng, đó là vinh hạnh của tôi.

Tiểu đoàn 4, tiểu đoàn trưởng là Mộ Dung Địch, theo tình báo thu thập được, đây là người có tương đối nhiều thiện chí với trấn Hi Vọng.

Trần Bách Hoa khẽ mỉm cười rồi từ bồi bàn bên cạnh nhấc lấy một ly rượu vang đưa cho Hàn Phong, Hàn Phong lúc này mới giật mình nhận ra nữ đại đội trưởng này cũng tương đối xinh đẹp đấy, gái xinh đưa đồ thì phải nhận, hắn cũng tuỳ tay tiếp lấy ly rượu.

Thật ra đây là lễ tiết cơ bản, chuyện trò vui vẻ với người lạ thì không ai đi cầm nguyên cái đùi lợn bị gặm cắn nham nhở để bàn chuyện cả.

Sau vài lượt trao đổi qua lại, hai bên đều cười tới nở hoa, Trần Bách Hoa mới đi vào việc chính:

- Hàn thủ lĩnh, tôi muốn bàn bạc tới vấn đề dịch chiết từ lá ớt biến dị sẽ được trao đổi, cái này, tôi hi vọng tiểu đoàn 4 sẽ được ưu tiên phân phối trước.

Hàn Phong nghe vậy thì khẽ nhướng mày.

Đến rồi sao.

Thời điểm hắn vừa tới Tam Giang liền được một đám người tiến tới mời chào, chẳng qua lúc đó hắn mải chạy loanh quanh vui chơi cả buổi sáng, không tham gia yến tiệc riêng tư của bất kỳ bên nào cả, bọn họ không có cơ hội thoả thuận. Lúc này ván đã đóng thuyền, mọi việc định ra, những người này đã không còn ngại ngần mà công khai tiếp xúc luôn rồi à.

Thật sự là đủ nhiều chia rẽ, thế mà lại muốn trước hết chiếm giữ đầu mối tài nguyên, khác nào muốn vượt trên kẻ khác, vị Mộ Dung Địch kia phải nói là vô cùng quyết đoán đấy.

Nghĩ tới đây, Hàn Phong không khỏi nghiêm túc nói:

- Việc này không khó, thế nhưng tôi muốn tiểu đoàn 4 phải hỗ trợ chúng tôi cùng nhau hiệp đồng tác chiến tiến hành ngăn cản thây ma tinh anh khi bọn chúng đột kích.

Trần Bách Hoa chỉ là một đại đội trưởng đại đội hậu cần, xét về chức danh thì không phải rất quan trọng, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy giống nam nữ ngang tuổi chuyện trò vui vẻ mà thôi, thế nhưng lúc này nàng ta vẫn vô cùng tự tin mà mỉm cười nâng ly:

- Hàn thủ lĩnh, đây là điều mà chúng tôi nên làm, và chắc chắn sẽ làm.

Hàn Phong cũng nâng ly lên khẽ cụng một cái.

Keng.

Không phải văn bản ký kết nào cả, chính những lời hứa mồm tại trên bàn tiệc này mới giúp người ta xác nhận được ai là đồng minh của ai.

Trần Bách Hoa đạt được thỏa thuận miệng xong thì cũng không có lập tức rời đi, ngược lại vẫn tiếp tục đứng tại chỗ nhiệt tình giới thiệu về mấy món đặc sản Tam Giang cho Hàn Phong, thi thoảng còn ý nhị trêu đùa vài câu mờ ám, thái độ thật sự vô cùng thân mật gần gũi.

Nhìn từ bên ngoài, hai bên không khác nào một cặp tình nhân.

Nếu không phải có cái chức danh thủ lĩnh trấn Hi Vọng treo trên người làm giá đỡ, Hàn Phong thật sự đã tưởng nữ tử trước mặt yêu mình từ cái nhìn đầu tiên rồi.

Còn trong thực tế, các đôi các cặp chuyện trò xã giao giống với bọn họ, ở tại hội trường này, không hề ít.

Biểu hiện của Trần Bách Hoa thật ra chỉ là một loại hành động kiểu "giữ chỗ", là muốn ngầm ngăn cản người khác chạy tới tranh giành lợi ích mà thôi.

Trên cơ bản, cả hai loại tài nguyên nhân lực và vật lực của Tam Giang đều đã được sơ bộ chia chác xong xuôi, phe phái vây cánh cũng đã được xác định rõ ràng. Người đứng đầu nếu muốn gia tăng thêm thực lực của phe mình một cách nhanh chóng, vậy thì chỉ có thể tìm kiếm từ bên ngoài là khả dĩ nhất.

Cử một nữ đội trưởng không có địa vị quá lớn, lại xinh đẹp tới mướt cả mắt thay bản thân đi thăm dò, cái này vừa đạt được mục đích nhất định, lại vừa không gây ra phản ứng quá khích với tổng thể phe mình, "tướng ăn" trông sẽ không quá khó coi.

Dù sao, ai mà biết được đôi nam thanh nữ tú đang cười nói kia cụ thể là đang nói cái gì, có khi họ ái mộ nhau, đang bàn về việc răng ai trắng hơn thì sao, ngươi nếu không nghe rõ, vậy thì không thể nói tiểu đoàn 4 là "đồ phản bội" được.

Đây chính là cách vận hành của một buổi dạ tiệc, cũng là hiệu quả mà những người tổ chức thực sự mong muốn nhìn thấy.

Bất chấp nỗ lực "giữ chỗ" của Trần Bách Hoa, buổi tiệc bắt đầu được 15 phút sau, xung quanh thủ lĩnh trấn Hi Vọng đã tụ tập lấy bảy tám người.

Tất cả đều là nữ.

Hàn Phong nhìn một vòng chỗ này, ngón tay âm thầm bấu vào lòng bàn tay.

Ả Liễu Huyên kia đã bôi hắn thành cái dạng gì háo sắc chứ...