Chương 567: Nguỵ tạo yếu điểm

Đã tồn tại ở trong đời đất, miễn là có chút ít sinh sôi, vậy thì tất sẽ có dục vọng nảy nở.

Cây cối còn có dục vọng vươn cao đón nắng, động vật ăn cỏ cũng có dục vọng vươn vòi lên tán cây cao, mà động vật ăn thịt lại có dục vọng săn giết động vật ăn cỏ, giun sán trong bụng tất cũng có dục vọng hút nhiều máu tươi...

Nhân loại lại càng phức tạp hơn thế rất nhiều, từ 12 đường duyên khởi, thất tình, lục dục, tam lậu, phiền não, thập triền của phương đông, cho tới thất đại tội của phương tây, rất nhiều giáo lý đã được đưa ra để chỉ rõ khởi nguyên dục vọng của con người.

Nhìn vào Hàn Phong ngay thời điểm hiện tại, người ta có thể dễ dàng nhìn thấy được rất nhiều dục vọng của hắn. Hắn có uy nghi tư thái dục khi cố ăn mặc bộ vest hầm hố không hợp khuôn mặt, có hình mạo dục khi liên tục nhìn ngắm thân thể mấy nữ nhân đối diện, có ngôn ngữ âm thanh dục khi cười nói tuỳ tiện bất chấp hoàn cảnh không phù hợp, càng có cả sắc dục khi thi thoảng lại tuôn ra vài ba câu sexjoke mất nết...

Nhìn vào Hàn Phong ở góc độ xa hơn, sâu hơn, người ta vẫn có thể nhìn thấy được rất nhiều dục vọng của hắn. Hắn ta có kiêu ngạo khi dám chống đối chính quyền tự lập môn hộ, có giận dữ khi phá cầu đoạn đường tuyên bố tuyệt giao, có tham lam khi đàm phán dây dưa gom hết phần tốt, có cả ích kỷ khi chỉ nhìn lợi ích bỏ qua tập thể...

Nói tóm lại, sự tồn tại của Hàn Phong ở trong yến tiệc này cũng giống bao người khác, có sự sinh sôi, nhưng dục vọng của hắn so với người khác thì lại càng thêm vạn phần nảy nở, lớn hơn xa mức độ thường nhân có thể chấp nhận, khiến cho người ta không khỏi dâng tâm chán ghét và phản cảm.

Kể cả khi có Kiều Ti Vân và Hà Tam ở bên cạnh liên tục đỡ lời, liên tục nhắc nhở, liên tục hỗ trợ tác phong lễ nghi, thế nhưng cái vị "chủ tịch" này cũng không hề thu lại dục vọng của mình, thậm chí càng lúc càng biểu hiện ra sự ngông cuồng khó xem.

Đây chính là "vô minh", hay "không sáng".

Hay dễ hiểu nhất, đó chính là tuỳ tiện vô lối, ngu độn dốt nát, không có tiết chế, không có hàm dưỡng, không có giáo dục, hợm hĩnh nhếch nhác, dễ dàng sa đoạ.

Đây là một tên thổ phỉ chính hiệu, chẳng khác nào cái loại nhà giàu mới nổi, không có nửa điểm đáng nhìn. Có dục vọng lớn lao, thế nhưng lại bị đắm chìm vào chính dục vọng đó, đánh mất bản thân, không đủ vững vàng trước những điều đơn giản nhất.

Một kẻ như vậy, thật sự là thiếu chiều sâu, không đáng xem trọng.

Hàn Phong liếc nhìn một vòng xung quanh, khoé miệng dần nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Vô minh tốt, dục vọng tốt.

Giáo lý tốt.

Sở dĩ cả đông lẫn tây đều có các giáo lý để diễn giải sự "vô minh" của con người, đó chính là muốn chỉ ra cho con người thấy khiếm khuyết trong tư duy và lối sống của mình, từ đó nhìn vào để sửa mình, sửa người, để trở nên hoàn thiện và tốt đẹp hơn.

Hay nói cách khác, các giáo lý này đang giúp nhân loại "chỉ ra điểm yếu".

Người tỉnh táo sẽ tự sửa mình, người khôn ranh sẽ đi "sửa" người...

Thứ mà Hàn Phong cần nhất ở thời điểm hiện tại, không phải thể hiện ra hắn mạnh mẽ, toàn diện, và cứng rắn đến thế nào, mà chính là thể hiện ra hắn yếu đuối, nhiều khiếm khuyết và "vô minh" đến mức nào.

Để làm gì a? Tất nhiên là để cho người khác thấy điểm yếu đó, sau đó nhằm vào đó mà "sửa".

Một người không cha, không mẹ, không nhiều thân thích, không vợ, không con, không chút vướng bận, một người ít sự trói buộc như vậy, thật sự là quá mức nguy hiểm!

Nếu lại thêm một bước rất ít dục vọng, vậy thì kẻ đó lại càng thêm vạn phần nguy hiểm.

Một kẻ nguy hiểm tới độ không có điểm yếu hay khiếm khuyết thì chắc chắn không thể khống chế hay dẫn dụ được, càng không biết nhằm vào đâu để "sửa lỗi" cho hắn ta, vậy thì buộc phải tiêu diệt hắn ta bằng mọi giá, không được để hắn ta lớn mạnh.

Hàn Phong sao có thể không nhận ra điều này.

Sửa mình, sửa người, thật sự mất công mất sức, chưa chắc thu về hiệu quả, còn chắc chắn sẽ gặp phải thiệt hại nặng nề, vậy thì chi bằng chủ động nhờ người khác "sửa giúp" những lỗi mà bản thân muốn họ sửa, chỉ nhận về thiệt hại ít nhất.

Kể từ khi quyết định tự xây dựng thế lực riêng, hắn đã nghĩ tới một vấn đề, đó là làm sao để có thể chống đỡ áp lực từ bên ngoài, đặc biệt là áp lực khủng bố tới từ nguồn lực trung ương.

Trung ương có thể tê liệt, nhưng theo thời gian qua đi, với nền tảng mạnh mẽ trước tận thế, cùng với lực hiệu triệu của ngọn cờ chính nghĩa có phạm vi toàn quốc, chắc chắn bọn họ sẽ dần kiểm soát được tình hình. Đến lúc đó thì đám thổ phỉ phản loạn như hắn sẽ là những đối tượng bị nhắm vào đầu tiên.

Sự xuất hiện của Long Nha chính là minh chứng rõ ràng nhất cho quá trình phục hồi của nhóm đầu não trung ương đã bắt đầu.

Hắn nhìn qua không có điểm yếu, người bên ngoài đánh tới, vậy thì hắn sẽ dễ dàng chống đỡ hơn sao?

Không, đó chính là sai lầm chí mạng.

Ngươi trông càng mạnh mẽ, kẻ khác không tìm được điểm yếu của ngươi, vậy thì ngươi sẽ càng phải nhận lấy đòn công kích mãn liệt nhất tới từ tất cả mọi phương diện, đánh vào tất cả các mặt, không có góc chết, đảm bảo một đòn sẽ tiêu diệt ngươi.

Ngược lại, nếu như ngươi trông như một con la, vậy thì bởi vì mạt thế khó khăn, người khác trước hết sẽ dùng củ cà rốt ngay tại vườn nhà để thử dụ dỗ một chút, xem có thể dùng nguồn lực ít nhất để khống chế ngươi không.

Đây chính là thứ mà Hàn Phong hướng tới. Hắn có thể không cần củ cả rốt, nhưng hắn rất cần khoảng thời gian kể từ khi củ cà rốt được đưa ra cho tới lúc cây gậy được đưa ra.

Để chống đỡ áp lực từ trung ương, hắn buộc phải biến bản thân trở nên tràn đầy khiếm khuyết, tràn đầy dục vọng, tràn đầy lỗ hổng, chỗ nào cũng có thể khai thác, khiến cho người khác không coi trọng hắn, không nhìn hắn bằng ánh mắt cao độ cảnh giác.

Những đòn tấn công đầu tiên mà bên ngoài nhắm vào sẽ tấn công những điều này trước, những điều được phơi bày ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ có thể đỡ được, sẽ câu được vô số thời gian để tranh thủ trưởng thành.

Xuân Hoa nói băng nô không cần đầu để tồn tại, nhưng cứ tạo cho nó một cái đầu để người khác yên tâm, khiến người khác có mục tiêu cụ thể để tiến hành nhằm vào, tấn công vào đó mà bỏ qua sự nguy hiểm phía sau, chính là cách vận dụng như vậy.

Cái đầu băng nô mà Hàn Phong tự tạo cho mình chính là điểm yếu sắc dục. Liễu Huyên nữ nhân kia cũng là dựa vào ý của hắn mà ngấm ngầm tuyên truyền tin tình báo về "cái đầu" này ra ngoài. Tuyên truyền thủ lĩnh trấn Hi Vọng có rất nhiều sở thích kỳ dị, trong đó sở thích lớn nhất là thích gái xinh, đặc biệt là ở phương diện kia có nhu cầu rất cao, mỗi ngày không làm hai lượt liền không chịu được, mỗi lần không có bốn tiếng liền không thoả mãn. Đã vậy còn đặc biệt ưa thích làm với những nữ nhân lạ mặt, thích được nữ nhân vây quanh, tán thưởng, khen ngợi, xu nịnh.

Nam nhân ai mà không thích gái đẹp chứ.

Một tên thổ phỉ mới chui lên từ đáy xã hội lại càng ưa thích gái đẹp, càng muốn chứng tỏ bản thân uy vũ phi phàm thế nào, đó là điều hết sức bình thường, là diễn biến thuận theo tự nhiên, là sự chuyển giao tâm lý dễ hiểu. Chẳng phải thế mà cái tên chủ tịch nửa mùa kia cứ thi thoảng lại liếc nhìn bộ ngực sữa của nữ nhân áo vàng bên cạnh hắn, ánh mắt đê tiện đó, giả được sao?

Hàn Phong chuyện trò vui vẻ với bảy tám nữ nhân, nhưng trong lòng thì có chút uể oải.

Sắc dục hai chữ, hiện tại chưa đủ sắc, cũng chưa đủ dục.

Những nữ nhân trước mặt hắn đều chưa đủ xinh đẹp, càng chưa đủ địa vị, chưa đủ kích thích để làm "cái đầu" được, hắn cần mục tiêu tốt hơn để biểu diễn sự hám gái của mình.

"Chẳng lẽ mình đã tính toán sai rồi, những người mình chờ sẽ không xuất hiện, giờ phải chọn bừa một em trước mặt để diễn trò?"

Trong lúc Hàn Phong lẩm bẩm chờ đợi, còn đang định nhắm mắt làm liều, phía cửa ra vào hội trường bên kia, một trong ba mục tiêu mà hắn đang chờ đợi đã đột ngột xuất hiện.

Một nữ tử khoảng chừng 26, 27 tuổi với đôi mắt màu xanh lam như nhược thuỷ, mái tóc dài màu lam vượt quá eo phủ trên bộ y phục tím nhạt, từng sợi lại từng sợi tuỳ ý lay động theo mỗi nhịp hít thở, cùng với khuôn mặt xinh đẹp tựa như ảo mộng kia, bất kỳ ai khi nhìn tới nàng ta đều giống như đang đứng trước cả một vùng biển rộng lớn.

Đoàn trưởng tiểu đoàn 3 binh đoàn Tam Giang, Lạc Thanh Thuỷ.

Lạc Thanh Thuỷ xuất hiện tại bữa tiệc khao quân này để cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng ta chưa bao giờ xuất hiện tại những sự kiện như thế này cả, đây là có chuyện gì sao.

Rất nhiều nam tử trong hội trường lúc này đều khẽ chỉnh lại cổ áo, dâng cao tinh thần, khoé miệng nở một nụ cười tự cho là đẹp nhất, sáng láng nhất, ưa nhìn nhất. Trong số này có các phó đoàn trưởng khối quân sự, có các trưởng phòng khối dân sự, có các đại đội trưởng khối hậu cần, có cả con cháu gia thân các vị đầu não, tất cả đều hồi hộp mà nhìn tới "dòng nước" kia muốn chảy về hướng nào.

Nếu nói ai là nữ thần trong mộng của những người này, vậy thì chính là vị nữ tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn 3 trước mặt. Chín phần mười nam nhân đang có mặt trong hội trường đều kỳ vọng "dòng nước" kia sẽ chảy vào "chỗ trũng" là bản thân mình, kể cả là có vợ rồi thì cũng như vậy mà thôi.

Chẳng qua sau đó bọn họ khoé miệng đều đồng loạt xuất hiện một trận co giật, bởi vì nữ thần trong mộng của bọn họ cứ như vậy đi lướt qua bên cạnh mà không thèm liếc nhìn nửa giây, nhưng mà điều điều tệ hại nhất không dừng ở đó, nữ thần vậy mà lại đi thẳng về hướng của một tên khốn nạn nào đó.

Lạc Thanh Thuỷ bước tới trước mặt Hàn Phong rồi bình tĩnh hỏi:

- Tại sao anh không chấp nhận điều kiện trao đổi?

Hàn Phong trong lòng không khỏi xuất hiện một nụ cười chiến thắng, thế nhưng mặt ngoài lại tỏ ra vô cùng bối rối mà cười gượng nói:

- Cái này... Chúng ta thể trao đổi riêng hay không?

Lạc Thanh Thuỷ nghe vậy không khỏi nhíu mày, người này nói vậy rốt cuộc là có ý gì?

Không để cho nàng thắc mắc thêm, Hàn Phong đã quay qua bên cạnh cười xởi lởi với mấy nữ nhân xung quanh:

- Các vị đội trưởng, các vị trưởng phòng, việc chúng ta đã hứa hẹn với nhau, tôi cam đoan sẽ thực hiện đầy đủ. Chỉ là...

Hắn nói xong liền làm vẻ mặt vừa tiếc nuối, vừa gấp gáp.

Đây chính là tín hiệu đuổi khách.

Bảy tám nữ nhân oanh oanh yến yến xung quanh Hàn Phong nhìn thấy Lạc Thanh Thuỷ bước tới bên này đã là kinh ngạc, nghe nàng ta nói chuyện muốn trao đổi gì đó với Hàn Phong còn kinh ngạc hơn, mà nghe được ý tứ trục xuất của Hàn Phong thì càng là không nhịn được muốn mắng to.

Thằng cha dê cụ này chắc chắn không có ý tốt, đàm phán lúc đầu thì nhiệt tình hứa hẹn, càng về sau lại càng lòi ra sự mất nết, bởi vì hắn ta luôn kết thúc giao lưu với một câu "trao đổi riêng".

Riêng cái gì đây?

Văn vở kiểu này quen lắm.

Bọn họ thật sự muốn ngay tại chỗ kêu to một câu: Lạc đoàn trưởng, mau chạy đi, người trước mặt không tốt đẹp gì đâu.

Chẳng qua Lạc Thanh Thuỷ lại trực tiếp thay Hàn Phong ra lệnh đuổi khách:

- Các vị đội trưởng, tôi muốn trao đổi riêng với Hàn thủ lĩnh một chút.

Có yêu cầu này của nangd ta, khu vực bốn xung quanh Hàn Phong thoáng chốc đã trở nên thoáng đãng hẳn.

Lúc này Lạc Thanh Thuỷ mới nhìn về người đối diện mà lạnh nhạt hỏi:

- Hàn Phong, tại sao anh không đồng ý cho tôi thuê thuyền?

Nàng cử đội viên hậu cần tới đàm phán việc thuê thuyền của trấn Hi Vọng một vài ngày, mục đích đương nhiên là muốn dùng những vật kia hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ chức nghiệp. Ấy vậy mà đối phương lại một mực từ chối, nói cái gì mà muốn thương thảo trực tiếp với người thuê, thực sự là đủ phiền hà.

Hàn Phong trên mặt xuất hiện biểu cảm của một con la, thế nhưng bên trong vẫn dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc mà đáp lại:

- Vì tôi đang muốn cứu cô.