Chương 556: Chu Vấn vs Vương Dịch (2)

Vương Dịch bàn tay nắm chặt lôi thương trong tay, quanh người cũng có vô tận lôi điện bủa vây hộ thể, khí thế phải nói là cực kỳ sung mãn. Thế nhưng lúc này đôi đồng tử đen nhánh của hắn lại triệt để co rút thành hình mũi kim.

Trạng thái uy áp của Chu Vấn bên kia, thật sự giống như một quả búa tạ nện thẳng vào lồng ngực hắn, chấn cho hắn tâm thần hoàn toàn đông đặc.

Là kỹ năng tứ giai sao?

Có đúng là kỹ năng tứ giai không?

Đúng... Đúng là đó. Chính là nó.

Kỹ năng tứ giai hàng thật giá thật.

"Kỹ năng tứ giai. Thật sự là kỹ năng tứ giai... Là nó... Haha... Bậc thang đẳng cấp cao vời vợi, thứ ngăn cản tuyệt đại đa số phi phàm giả không thể đột phá, chính là uy năng này..."

Vương Dịch tự lẩm bẩm một câu như thể sắp phát điên, hai mắt cũng theo đó càng lúc càng trở lên đỏ ngầu.

Đây chính là uy năng mà hắn khát cầu, là thứ uy năng mà hắn không bao giờ có cơ hội chạm tới, càng không bao giờ dám dâng tâm phản kháng.

Bởi vì nó chính là thứ uy năng đã phế bỏ cánh tay trái của hắn.

Tại Tam Giang, có rất nhiều đợt cấp quyền truy cập thương thành để phi phàm giả tiêu phí minh tệ, nhưng chắc chắn không có bất kỳ phi phàm giả nào ngoài biên chế quân đội được cấp quyền hoán đổi thẻ tiến giai trung cấp, càng không có chuyện một kỹ năng tứ giai có thể lộ lọt ra ngoài.

Người có kỹ năng tứ giai, chắc chắn chỉ có thể là người của chính phủ, của quân đội...

Hơi thở của Vương Dịch càng lúc càng trở nên nặng nề, khí thế cũng đột ngột bùng nổ hơn xa giới hạn trước đó, quanh thân lập tức rực cháy lên một ngọn lửa đỏ thẫm của bộc phá lực.

Ngậm Đắng Nuốt Cay bao ngày, sợ hãi ác mộng bao ngày, nhịn nhục chờ đợi bao ngày, rốt cuộc hắn đã gặp lại được nó. Uy năng tứ giai, chính là lúc này, hắn phải đạp lên nó, đòi lại tất cả sỉ nhục trong quá khứ.

Không cần phải nhiều lời thêm nữa.

Vương Dịch bàn tay phải cầm lôi thương chỉ về phía xa xa, tam giai Thao Túng Lôi Điện điên cuồng phóng xuất ra lực khống chế sâu đậm, hàng chục con lôi xà đang chờ đợi xung quanh giống như đồng loạt nhận được mệnh lệnh mà bùng lên dữ dội, tất cả đều phi thân lao thẳng tới phía Chu Vấn, không có bất kỳ điểm chết nào.

- Vạn Xà Công Địch!

Một chiêu khoá chặt.

Grekkkkk...

Grakkkkk...

Grakkkkk...

Khàaaaaa...

Trung tâm đấu trường, hàng tỉ đạo âm thanh điện mang lách tách khoảnh khắc hoà trộn với nhau tạo thành tiếng mãng xà quần vũ, âm thanh chọc thủng cả màng nhĩ nhân loại, phá tan ngăn cản không gian, gần như tức thời đã có đạo lôi xà đầu tiên đánh trúng đỉnh đầu địch thủ, sau đó là hàng chục lôi xà thi nhau điên cuồng trùng kích tới thân ảnh bên kia.

Một chiêu Vạn Xà Công Địch vừa thành công xuất ra, Vương Dịch không chút độ trễ mà lập tức đánh ra chiêu thứ hai.

Thương sét trong tay hắn phình to trướng lớn, hai đầu thương phun ra vô tận lôi điện bạc trắng, sau đó cuộn tròn ngược chiều thành một khoả lôi cầu cự đại. Lôi cầu giống như nuốt gió mà lớn lên, chỉ trong nửa hơi thở đã rộng tới hai mét, xoáy tròn như bão táp, hàng tỉ đạo điện mang xẹt xẹt xẹt cuộn quanh mắt bão, toàn thể toả ra áp lực vô cùng khủng khiếp.

- Bão Điện Từ!

Bão điện thành hình, hàng chục container sắt thép đang tích điện xung quanh lập tức hưởng ứng lại để tạo thành một lồng giam điện trường khổng lồ, dưới uy năng phi phàm gia trì, từ trường khủng bố lập tức thành hình. Bão điện được gia trì vô tận sức sát thương từ lồng từ trường, lúc này đây đã trở nên hoàn toàn biến chất, nó vút một tiếng phóng thẳng tới phía quang trụ giữa sàn đấu, tốc độ vượt quá sức tưởng tượng của nhân loại hiện thời.

Chiêu thứ hai vừa xuất ra, Vương Dịch đã gần như hoàn thành xong sự chuẩn bị cho chiêu thứ ba.

Lôi thương trên tay Vương Dịch bắt đầu phình to trướng lớn, từ 1 mét lớn thành 2 mét, nó ra sức hút lấy hình xăm lôi điện đang chằng chịt tích trữ bên trong thân thể "chủ nhân", bổ sung cho uy áp của mình. Mà "chủ nhân" của nó cũng co cứng cơ thể hòng phóng xuất tất cả uy năng Lôi Tích, toàn bộ tâm thần đều đầu nhập vào bên trong quá trình khống chế, biến lôi thương thành một đạo công kích khủng bố vượt xa cấp bậc tam giai.

Dưới tiềm năng thể lực trí lực được điên cuồng gia trì, lôi thương 2 mét bắt đầu quá trình đảo ngược phát triển, kích thước của nó liên tục nhỏ đần lại nhỏ dần, uy áp cũng theo đó ngày một tăng cao. Sau khi nó thu nhỏ chỉ còn bằng ba đầu ngón tay, uy áp của nó đã đạt tới đỉnh phong lịch sử sử dụng, thật sự đã đạt tới cấp bậc tứ giai.

Tất cả hình xăm trên thân thể Vương Dịch đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn duy nhất một hình xăm cá chép giữa ngực, với đôi mắt nhuốm màu huyết quang đã gần như muốn sống lại, mà đôi mắt tràn ngập sự phẫn nộ của chính chủ sớm cũng đã đỏ ngầu nhìn chằm chằm thương sét trong tay, trong miệng rít lên một đạo thanh âm điên cuồng:

- Lôi Thần Giáng Thế!

Lôi thương cô đặc từ toàn bộ năng lượng tích trữ của Vương Dịch khoảnh khắc rời tay liền lập tức xuất hiện trên không trung đấu trường, hàng vạn đạo lôi điện bạc trắng từ bề mặt của nó bắt đầu phóng xuất ra ngoài rồi phủ xuống bên dưới sàn đấu, tất cả đều điên cuồng trùng kích tới một vị trí duy nhất, giống như lôi thần nổi giận mà giáng xuống toàn bộ sự phẫn nộ của mình.

Mưa sấm sét khủng bố đánh xuống ầm ầm như bão đạn, hàng chục container xẹt xẹt xẹt tia lửa điện mà phóng xuất uy năng, tất cả công kích mãnh liệt nhất đều nhằm khoá chặt lấy một đạo khí tức duy nhất, phong toả triệt để con đường rút lui của địch thủ. Lôi Thần Giáng Thế vút một tiếng từ trên cao giáng xuống phía dưới, giống như thần linh hạ phàm, sắc bén mà hung mãnh, điên cuồng mà phẫn nộ, tất cả năng lượng phi phàm đều tập trung toàn bộ uy năng nhằm thực hiện một mục đích duy nhất, giết chết sinh vật dám thách thức cùng khiêu khích.

Vương Dịch hai mắt mở lớn tràn đầy gân máu mà nhìn về phương xa, ngay cả hơi thở của hắn giờ phút này cũng đã triệt để ngưng đọng, trái tim cũng dừng lại không còn bơm máu, toàn bộ thân thể, tâm trí lẫn linh hồn đều tập trung cho giờ phút này, giờ phút mà hắn phá bỏ giới hạn của chính quy và hoang dã!

Ngay cả khán đài bốn phương tám hướng cũng như vậy ngừng lại một nhịp, hàng trăm cặp mắt xung huyết đều đã đổ dồn về phía trung tâm chiến trường, không khí căng thẳng cùng áp lực đã hoàn toàn bùng nổ.

Lôi thần nổi giận, tất có kẻ chết.

Chẳng qua...

Điện xà to lớn hung ác, còn chưa kịp tiếp cận quang trụ đã trống rỗng bốc hơi, từng con từng con giống như thiêu thân lao vào đống lửa, toả ra ánh sáng nhợt nhạt cuối cùng, sau đó liền triệt để biến mất.

Bão điện từ cuồng vũ khổng lồ, sau khi phủ xuống quang trụ liền điên cuồng xoay tròn, mỗi lượt xoay tròn liền muốn nghiến nát quang trụ, kết quả lại tự nghiến nát bản thân, chạm tới liền trực tiếp hoá khí không còn.

Hàng vạn đạo thiên lôi từ trên cao bổ xuống quang trụ, đem quang trụ chấn tới run rẩy, mỗi một nhịp run rẩy, quang trụ liền phình to trướng lớn một phần, cuối cùng nuốt chửng tất cả phẫn nộ cùng hung dữ.

Lôi thương, lôi thần, bài tẩy cuối cùng, đỉnh cao phi phàm cuối cùng, không giống như hai kỹ năng trước tan biến vô định, vậy mà thật sự đem quang trụ to lớn chẻ thành hai nửa.

Lôi thương giống như con cá bơi ngược dòng nước, cố gắng vẫy vùng thoát khỏi hạ lưu, muốn tiến tới đích đến cuối cùng, đến với nơi mà nó có thể hoàn toàn lột xác, vũ vượt đăng môn, một bước hoá rồng.

Cá chép hoá rồng.

Chẳng qua...

Cũng chỉ tới thế.

Lôi thương càng bơi càng nhỏ, quang trụ giống như một dòng thác khủng bố nhất mà nó từng gặp phải, mỗi tấc tiến lên đều gian nan tới tận cùng, mỗi tấc tiến lên đều phải trả giá bằng máu thịt cùng sinh mạng, trả giá bằng niềm tin và hi vọng.

Nó tắt ngấm giữa đường.

Trời quang mây tạnh.

- Sao.... Sao?

Vương Dịch cả người lách tách điện mang mà bật thốt ra một câu hỏi mơ hồ.

Đâu... Đâu rồi... Đâu cả rồi?

Không chỉ có hắn chấn kinh tới cạn ngôn, ngay cả hàng trăm phi phàm giả xung quanh cũng đã bị tình huống này chấn tới ngơ ngác, tất cả đều mở to mắt mà nhìn tới trung tâm chiến trường, thật muốn nhìn cho rõ rốt cuộc là có chuyện gì đã diễn ra.

Đứng trên một nóc container cũ rích rách rưới, Chu Vấn khuôn mặt bình thản ánh mắt thanh tịnh nhìn về phía xa, quanh người cậu ta là một tầng quang mang xanh tím của bộc phá lực ngùn ngụt bốc lên, năng lượng phi phàm phóng xuất liên tục, cung cấp duy trì tồn tại cho một đạo quang trụ cao tới ba mét, rộng tới một mét, trên dưới trái phải từ đầu tới cuối đều sừng sững không ngã.

Đây chính là dòng thác tuyệt vọng đã nuốt chửng "Lôi Thần".

Một chiêu địch vạn chiêu.

Đứng trước quang trụ, tất cả công kích đều trở thành vô nghĩa.

Đây... Đây...

Đây còn là con người sao...

Chu Vấn không bởi vì biểu hiện này của bản thân mà kinh ngạc, lúc này cậu ta chỉ ngón tay hướng về vị trí Vương Dịch đang đứng mà chậm rãi nói:

- Tứ Giai - Nhát Chém Tịnh Hoá.

Lời dứt, đao ra.

Quang trụ trắng nõn như sữa dê, cao tới ba mét, rộng tới một mét, khoảnh khắc thu nhỏ liền biến thành một đạo quang mang sắc bén chỉ cao ba tấc, rộng một tấc, nó cứ như vậy chém về phía xa, mờ mịt mà hư ảo.

Vương Dịch hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào thứ đang lớn dần trong mắt, sau đó hắn chợt cảm giác nửa người nhẹ nhõm.

Cho tới khi nhìn lại, cánh tay phải của hắn đã bốc hơi biến mất.

Toàn bộ sức lực trong cơ thể cũng ở dưới một nhát chém này mà bị chém nát.

- Tại sao... Tại sao...

Vương Dịch thể lực trí lực đã hoàn toàn cạn kiệt, cơ thể không còn bất kỳ nguồn năng lượng nào tới chống đỡ duy trì, hẳn là phải lâm vào trong hôn mê vô tận. Thế nhưng lúc này hắn vẫn như cũ sừng sững như một thanh lôi thương đứng đó, ánh mắt nhìn về phía đối diện tràn ngập hoang mang.

- Tại sao... Không giết tao...

Chu Vấn cũng là thân thể run rẩy thần sắc tái nhợt mà gắng gượng chống đỡ không bị lâm vào hôn mê, thế nhưng ánh mắt cậu ta vẫn như cũ sáng chói rực rỡ, còn có một loại hiểu ra như thể ngộ đạo, lúc này cậu ta nhìn Vương Dịch đứng bên kia mà cười nhợt nhạt nói:

- Bởi vì bước thứ hai để có thể thanh tịnh ngũ uẩn chính là, muốn thanh tẩy người khác, vậy trước phải tự thanh tẩy chính mình.

- Hàn đại ca nói với tôi, giết chóc vĩnh viễn là biện pháp ngu xuẩn nhất để đạt thành mục đích.

- Trước khi muốn giết anh để chiến thắng trận này, tất cả suy nghĩ muốn giết chóc của tôi, đều đã được thanh tẩy rồi.

Vương Dịch nghe tới những lời này, ánh mắt càng thêm vạn phần xung huyết.

Thằng nhóc trước mặt chỉ đáng tuổi con cháu của hắn, vậy mà lại lên mặt dạy đời hắn sao.

Sau khi đã chém cụt nốt tay phải của hắn, sau khi đã thêm một bước nữa cắt đứt tương lai của hắn sao.

Hắn cần nó dạy đời sao?

- Mày...

Chẳng qua Vương Dịch chưa kịp nói hết câu, Chu Vấn phía bên kia đã lên tiếng cắt lời:

- Tại trấn Hi Vọng có một kỹ năng gọi là Rũ Bỏ Quá Khứ...

Vương Dịch chỉ kịp nghe tới đây, cả cơ thể cao lớn đã chậm rãi đổ gục xuống sàn đấu, hoàn toàn mất đi tri giác.

Những lời tiếp theo của Chu Vấn cứ như vậy vang vọng đấu trường, mãi không tiêu tan.

Lúc này bên cạnh Chu Vấn đột ngột xuất hiện một cỗ thân ảnh màu trắng tuyết cao 2 mét, thân ảnh này chạm vào vai cậu ta một cái, cả hai lập tức biến mất.

Tới khi xuất hiện trở lại, Chu Vấn đã đứng bên cạnh hai người Hàn Phong và Kiều Ti Vân, khuôn mặt tái nhợt không có lấy một chút huyết sắc.

Hàn Phong thản nhiên liếc mắt nhìn toàn trường một vòng rồi thong thả nói:

- Khu ngoại ô thành lập dựa trên cơ sở hai chữ "vô pháp", cũng bởi vì hai chữ "vô pháp" này mới có thể tồn tại, phát triển.

- Ở nơi này, theo lý thuyết, không có luật pháp.

- Vậy thì tại sao các người lại ở đây, nơi có tới 7 "pháp", 7 quy tắc đấu trường áp chế, thời thời khắc khắc kiềm hãm tâm thần, ngăn không cho các người làm điều mình muốn?

- Các người không nhận ra điều này sao? Không không, có người có nhận ra, nhưng các người cố tình lờ đi, cố tình tỏ ra không biết, và buộc phải chấp nhận.

- Bởi vì chỉ có khi đứng trong đấu trường này, nơi có tới 7 quy tắc áp chế, các người mới được "pháp" bảo vệ khỏi sự "vô pháp" của khu ngoại ô

- Chính là do các người không phải thực sự vô pháp, mà là do các người không phản kháng được chính pháp, do đó đã lựa chọn tà pháp để theo.

- Kết quả cuối cùng vẫn là, tự mình mua dây buộc mình, vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi vòng tròn của quy tắc và luật lệ.

- Chỉ là do các người hèn yếu nên tìm cách trốn tránh sự chính quy, chui rúc trong hang cùng ngõ hẻm, sau đó tự cho mình là vô pháp mà thôi.

- Thật ra thì, các người mới chính là những đối tượng bị chế tài nặng nề nhất, bằng những thứ luật lệ khắc nghiệt nhất, theo phương thức tàn nhẫn vô nhân tính nhất, tại môi trường ô nhiễm độc hại nhất, nhưng lại không bao giờ có thể phản kháng hay đòi hỏi được công đạo cho mình.

- Cảm thấy thế nào đây?

Hàn Phong nói xong những lời này cũng không khỏi thở dài, lúc này hắn khẽ lắc đầu một cái rồi tuỳ tiện búng tay, thân ảnh ba người đã biến mất tại chỗ.

Đấu trường sinh tử, toàn bộ âm thanh đã triệt để biến mất, tất cả mọi người đều lâm vào một trận trầm mặc.

Bọn họ... Thật sự đang bị trói buộc tới cùng cực sao...

Nhân viên điều phối cũng hơi ngẩn ngơ mất mấy chục giây, lúc này hắn ta chợt giật thót một cái rồi giơ lá cờ đỏ trong tay lên hô lớn:

- Chu... Chu Vấn chiến thắng.