Hàn Phong sử dụng Băng Ảnh kéo hai thuộc hạ rời đi, cho tới khi xuất hiện trở lại, bọn họ đã đứng tại vị trí bên ngoài chợ trời.
Rời xa khu ngoại ô, trở về với khu nội khu trị an đầy đủ, thật sự là cách biệt như trời với đất, bởi vì ngay cả không khí hít ra thở vào cũng cảm thấy trong lành dễ chịu.
Kiều Ti Vân lần đầu được trải nghiệm cảm giác "xuyên hầm lượng tử" dịch chuyển tức thời, sắc mặt không khỏi có chút tái nhợt, bất quá nàng ta rất nhanh liền bỏ qua không khoẻ mà quay qua bên cạnh trêu đùa:
- Chu đại đội trưởng, bữa nay thật sự là đã trưởng thành rồi nha, vừa rồi đúng thật là không ngờ tới, những lời kia đã khiến cho tôi được mở rộng tầm mắt...
Chu Vấn bị trêu tới độ khuôn mặt đỏ bừng, cậu ta vội vã kích hoạt Nhẫn Hoài Niệm level 4, kéo trạng thái của bản thân từ 30 phút trước tới hiện tại, thành công khôi phục gần như toàn bộ những thương tổn và tiêu hao đã phải gánh chịu.
Bất quá, sự đau nhức và hư thoát mơ hồ bủa vây lấy thân thể vẫn không thể nào hoàn toàn xoá nhoà được, dùng bộc phá lực đi thi triển kỹ năng tứ giai, nói thế nào cũng là một việc cực độ nguy hiểm.
Lúc này cậu ta vội vã trả lại nhẫn cho Hàn Phong rồi cười gượng nói:
- Nếu không có lời khuyên của Hàn đại... Của thủ lĩnh, tôi cũng không nghĩ được nhiều tới vậy a...
Hàn Phong thản nhiên nhét Nhẫn Hoài Niệm level 4 vào trong ngực, lại ném con mèo ngu đang say ngủ cho Kiều Ti Vân ôm giúp rồi mới thản nhiên nói:
- Hai người trở về nhà khách tại khu trung tâm trước đi.
Thấy thủ lĩnh không muốn nói chuyện, hai người Chu Vấn, Kiều Ti Vân cũng không nhiều lời nữa, lúc này đều đồng loạt cúi chào rồi bế theo con mèo cam tiến tới một đội viên chấp pháp đội đang đứng gần đó.
Chỉ còn lại một mình, Hàn Phong lúc này mới đưa tay lên xoa xoa mặt mấy cái hòng che đi sự xấu hổ.
- Con bà nó, Tiểu Hỏi Chấm từ lúc nào tinh ranh thâm thuý tới vậy...
Hắn thật ra chẳng có dạy dỗ cái khỉ gì cho thằng nhóc kia. Chỉ là do vài ngày trước chọi con này nửa đêm nửa hôm tìm hắn tỉ thí, nói muốn tìm cách gia tăng khống chế lực của Nhát Chém Tịnh Hoá tứ giai, hắn lúc đó vừa tức, vừa mệt, vừa lười, lại vừa mất kiên nhẫn, cảm thấy thật phiền hà quá, vậy nên mới tuỳ tay ném cho cậu ta mấy quyển sách, cũng tiện thể đạo lý mõm hai ba câu tỏ ra nguy hiểm, đuổi cậu ta đi, sau đó tiếp tục ôm chăn ngủ vùi, chứ có chỉ dạy gì đâu.
Quyển sách kia cũng là quyển sách hắn đọc chả hiểu cái chó gì cả, ngoài một chút thông tin tương tự từ vài cuốn sách khác, nó thực sự vô cùng rối rắm phức tạp, nói tóm lại hắn không rút ra được bài học gì. Không ngờ chọi con chỉ biết kêu gào la hét chém chém giết giết kia lại ngộ ra được cả phương pháp gia tăng lực khống chế từ trong đó, ngay cả hắn cũng phải dỏng tai lên lắng nghe.
Đây chính là người tính không bằng người khác tính.
- Bất quá, tiềm năng phi phàm của Chu Vấn cũng thật lớn, nhanh như vậy đã gia tăng rất nhiều thuần thục với Nhát Chém Tịnh Hoá tứ giai, cũng không thể ngờ kỹ năng kia lại mạnh tới mức khủng bố như vậy, vậy mà có thể thanh tẩy cả mình cả người, công kích siêu tuyệt mà phòng thủ cũng đỉnh cao, còn có thể giải áp chế, phải nói là toàn năng.
Hàn Phong nghĩ tới cách vận dụng sáng tạo của Chu Vấn mà cũng không nhịn được phải chân thành tán thưởng, cả người dùng lẫn kỹ năng đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, phải nói hai bên sinh ra chính là dành cho nhau.
Bây giờ mà có một bản tứ giai Nhát Chém Tịnh Hoá ở đây, hắn sẽ vô cùng mừng rỡ mà tóm lấy, sau đó không chút do dự bán nó cho người khác để lấy tiền mua kỹ năng khác.
Lúc này hắn tuỳ tay từ trong nhẫn trữ vật xuất ra một bình nước từ băng đá, lại tạo ra một viên băng đá nhỏ nữa thả vào trong bình, sau đó chăm chú ngắm nhìn.
Bình nước này là "cái tôi cá nhân".
Thứ vừa được thả vào trong bình chính là "tri thức phi phàm" mà hắn học lỏm được từ Chu Vấn.
Đây là ý nghĩa tồn tại của bình nước này, chỉ cần hắn sẵn sàng mở lòng, hạ cái tôi xuống, học tập tri thức từ đủ mọi nguồn, hắn sẽ ngày một thông tuệ hơn.
Trận chiến vừa rồi dù hắn không trực tiếp tham gia chiến đấu, bất quá lợi ích mà bản thân hắn nhận được cũng không hề ít chút nào, đây thật sự là phúc lớn mà.
Hàn Phong tuỳ tay thu bình nước "cái tôi cá nhân" lại rồi thong thả tiến tới một nhà hàng lớn nhất bên đường.
Nhân viên phục vụ luôn chờ sẵn ở cửa, mới chớm thấy có người xa xa tới gần liền nở một nụ cười tươi rói.
Người tới tay đeo kín nhẫn, áo quần bảnh bao, mặt mày sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, tuy rằng khuôn mặt có chút đụt đụt giống mặt la, bất quá không ảnh hưởng tới việc phán đoán, đây chắc chắn là một kim chủ.
Lúc này hắn ta vội vã tiến lên mười bước từ xa tiếp đón rồi cười tươi nói:
- Kính chào quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người ạ.
Hàn Phong rút trong túi ra một nắm tem phiếu công huân không rõ giá trị đưa cho nhân viên phục vụ rồi tuỳ tiện nói:
- Hai người, có điều cứ chuẩn bị chỗ ngồi tốt nhất đi, tiền bạc không là vấn đề.
Nhân viên phục vụ tiếp nhận số tem phiếu, sướng tới thiếu chút xuất ra, khuôn mặt Hàn Phong trong mắt hắn lập tức biến thành đẹp trai như Lee Min Ho.
Không, là đẹp trai hơn mới đúng.
Hàn Phong được dẫn một mạch lên thẳng lầu 4 cao nhất, toàn bộ khu vực ban công phía ngoài đều được hắn bao trọn, gió thoảng lướt qua, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu xuống, không khí phải nói là vô cùng thơ mộng. Ngồi tại vị trí này có thể quan sát toàn thể khu dân sự đông đúc phía dưới và một phần nhỏ công viên tại khu trung tâm, cũng có thể quan sát thấy tràng cảnh hồ nước bên kia, vị trí phải nói là hết sức đắc địa.
Có điều hiện tại đang là chính giữa buổi trưa, không có nữ nhân xinh đẹp nào chịu chạy ra giữa công viên khoe mông khoe ngực cả, chỉ có hai bà cô béo bụng đang ngồi trên ghế đá bàn bạc về biện pháp làm sao để bớt nổi mụn lưng, bớt nứt gót chân, sự đắc địa này lại giảm xuống một chút giá trị.
"Dùng kem mỡ mạt mạt bôi hai lần sáng tối là hết đó..."
Hàn Phong dùng Siêu Thính Giác đi nghe trộm hai bà cô nói chuyện một hồi, hắn thiếu chút đã không nhịn được phải chạy qua bên kia mà tham gia luận bàn.
Nói gì thì nói hắn đã từng điều trị mụn lưng, đối với phương diện kia rất có kinh nghiệm.
Ngồi còn chưa kịp ấm chỗ, phía nhà hàng đã nhanh chóng cho người người dâng lên ly cocktail đỏ thẫm, cùng với đó còn có một đĩa cherry tươi vô cùng hiếm hoi, giá trị của thứ hoa quả này ở vào thời điểm hiện tại phải nói là cực kỳ đắt đỏ.
Đây xem như một loại "welcome drink", thậm chí chưa cần biết thực khách gọi món gì đã chiêu đãi nhiệt thành như vậy, có thể thấy chủ nhà hàng ở đây là một người nhạy bén cùng tinh tế thế nào.
- Quý khách, mời ngài chọn món ạ.
Nhân viên phục vụ vô cùng cung kính đưa ra một cuốn thực đơn, bên trên viết lấy khoảng 50 món ăn đủ loại, giá tiền tất nhiên cũng không hề rẻ, Hàn Phong tuỳ tiện tiếp nhận lật qua lật lại hai lượt rồi thản nhiên nói:
- Có bao nhiêu món lên hết đi, mỗi món hai phần luôn.
Nhân viên phục vụ nghe vậy thì không khỏi khựng người. Mặc dù vị kim chủ này nhìn qua vô cùng có tiền, bất quá gọi hết món trong menu, vậy giá cả cũng là một con số kinh thiên.
Lại còn là gọi mỗi món hai phần.
Hắn làm phục vụ ở đây 20 ngày, chưa thấy ai gọi món như vậy.
Hàn Phong liếc mắt nhìn dòng chữ cuối menu, "xin vui lòng thanh toán trước 70%", hắn cũng không thèm nghĩ nhiều mà thò tay vào trong ngực móc ra toàn bộ số tem phiếu hiện còn lại trên người rồi thản nhiên nói:
- Xem xem nếu chưa đủ thì báo lại tôi, nếu còn thừa thì cho anh hết.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy số lượng tem phiếu khổng lồ này thì hơi thở có chút ngưng lại, sau đó khuôn mặt lập tức trở lên đỏ bừng.
Con bà nó, đẹp trai gấp 100 lần Lee Min Ho cho tao.
Chỗ công huân này ít nhất đủ bao trọn cả cái nhà hàng này để tổ chức tiệc tùng rồi. Đủ, đủ, quá đủ.
Lúc này hắn thiếu chút đã muốn quỳ xuống mà bún cua ngay tại chỗ, khuôn mặt cũng theo đó biến thành vạn phần cung kính mà cúi người nói:
- Cảm tạ quý khách, các món ăn rất nhanh liền sẽ được phục vụ.
Nhân viên phục vụ đi rồi lại trở lại, lần này còn mang theo hai nhạc công, ba nữ hầu, bốn bồi bàn, còn có một hàng dài rượu với đủ mọi loại màu sắc cho Hàn Phong lựa chọn.
Hàn Phong chỉ bừa hai chai nhìn có vẻ lớn nhất trong số đó rồi tuỳ tiện nói:
- Được rồi, nhạc nhẽo đau đầu lắm, tôi cũng không có thói quen được người lạ phục vụ, tất cả đều lui đi.
Nhân viên phục vụ nghe thấy mấy lời này thì không khỏi phát hoảng.
Chẳng lẽ bọn họ đã làm sai ở đâu rồi sao.
Đối với những kim chủ giàu có như người trước mặt thì tuyệt đối không được có sai sót hay khiến người ta phật lòng a.
Bất quá, ngay sau đó hắn ta lập tức bị doạ cho cứng người, bởi vì bên cạnh Hàn Phong không biết từ khi nào đã xuất hiện một cái thân ảnh nam nhân với phần đầu nát bét đứng đó, trên người người này còn vương lại vô số máu tươi đỏ thẫm.
Thấy biểu cảm của hầu nam có chút khủng hoảng, Hàn Phong không khỏi nhướng mày một cái, sau đó hắn vội vã thu hồi xác chết của Đinh Sĩ vào trong Nhẫn Trữ Vật.
Con bà nó, đói mờ cả mắt, lỡ tay, lỡ tay rồi.
Đinh Sĩ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Băng Nô cao to toàn thân trắng muốt lại được triệu hồi ra thế chỗ.
Hàn Phong chỉ chỉ băng nô đang cẩn thận từng li từng tí rót trà xoài vào ly pha lê rồi thản nhiên nói:
- Đây là người hầu của tôi.
Nhân viên phục vụ kín đáo dụi mắt hai lần mới xem như xác nhận được vừa rồi là bản thân bị ảo giác.
Bất quá, thái độ của hắn lại càng thêm vạn phần cung kính, bởi vì hắn biết vị kim chủ trước mặt chính là một phi phàm giả.
Phi phàm giả tới đây ăn uống cũng không ít, nhưng cũng tuyệt đối không nhiều, ai cũng đều là đối tượng cần phải cẩn thận phục vụ cả.
Sau khi đám người xung quanh toàn bộ rời đi, Hàn Phong lại đột nhiên cảm giác có chút hối hận.
Hắn có thói quen ăn vụng nguyên liệu nấu nướng đặt trên bàn bếp, lúc này chờ đợi nhàm chán, không có thứ gì để ăn vụng, hắn cảm giác thực sự có chút bó tay bó chân, đứng ngồi không yên.
Phía xa xa có một nhân viên phục vụ mặc áo trắng đứng đó, giống như được bố trí riêng phần chờ đợi tại bàn tiệc bên này, xem như sẵn sàng nghe lệnh bất kỳ lúc nào.
Hàn Phong trong miệng lẩm bẩm tính toán cùng cân đo đong đếm, phải một hồi lâu sau hắn mới có thể bỏ đi ý định gọi nhân viên đem tới một chút cà rốt nguyên vỏ.
Nói đùa, nếu hắn làm như vậy, bản thân liền lập tức trông giống con la ngay, hắn mới không ngu như thế.
Thôi thì đớp tạm mấy quả cherry tươi vậy.
Vật này tính toán kỹ thì còn hiếm hơn cả kỹ năng hệ thống nha, nhìn qua cũng biết đã được cẩn thận bảo quản rất tốt, vì vậy mùi vị rất ngon. Hương thơm thanh mát chua ngọt cân bằng này thì ngay cả trước tận thế hắn cũng ít được ăn, lúc này càng là mỹ vị tuyệt trần, chỉ tiếc là không thể cứ như vậy ăn hết một thể.
Chờ đợi lại chờ đợi.
Trong khi Hàn Phong chờ đợi sắp hết nổi, sắp sửa vụng trộm chạy xuống bếp xin chút nguyên liệu nấu ăn, đồng thời chất vấn thằng cha đầu bếp vì sao nấu lâu như vậy, món đầu tiên rốt cuộc cũng được đem tới.
Chân cua hoàng đế sốt bơ tỏi.
Nhân viên phục vụ bưng hai đĩa cua đặt lên bàn rồi nhiệt tình giới thiệu:
- Quý khách, đây là hai phần cua sốt cực phẩm nhất Tam Giang, cũng là hai phần duy nhất trong ngày, xin mời quý khách thưởng thức.
Đối với một người có Siêu Khứu Giác hộ thân, cái loại hương thơm nức mũi này đã triệt để giết chết Hàn Phong.
Hai đĩa cua vừa mới được đặt xuống, bồi bàn còn chưa kịp xoay lưng, hắn đã thò tay bốc chân cua nhét vào mồm.
Ăn mày chết đói cũng không vội như vậy.
Ân, vỏ của loại cua này cứng quá, cắn vào chẳng có hương vị gì, nuốt vào còn có chút rát cổ, nhưng mà phần thịt lại tuyệt đối ngon nha, vừa mềm vừa thơm, kết cấu đồng đều săn chắc, hương vị béo mặn hoà quyện cùng chút cay nhẹ của tiêu ớt, chút bùi thơm của tỏi phi, chút sánh mịn của nước sốt, phải nói là mỹ vị nhân gian.
Hàn Phong không thể khống chế mà đem cả hai đĩa cua sực hết, cũng không nề hà thè lưỡi liếm sạch cả đĩa cả muỗng, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, hắn vội vã phất tay thu hai cái đĩa trống vào Nhẫn Trữ Vật.
Món đầu tiên đưa lên hoàn tất, món thứ hai cũng lập tức nối gót tiến lên, đây chính là hai đĩa cồi sò điệp long lanh phát sáng.
Hàn Phong nước bọt sớm tứa ra ngoài, nhân viên phục vụ vừa mới quay lưng, hắn đã vội vã thò tay tóm tới đĩa sò điệp béo múp mướt mắt trước mặt. Chẳng qua hắn rất nhanh liền rụt tay lại ngồi yên nghiêm chỉnh, còn đem khăn ăn trải lên đùi, giống như thể kiểu cách của mấy hoàng's gia's quý's tộc's đã từng được thấy trên tivi.
5 giây sau, một cái thân ảnh nữ nhân đột nhiên hiện ra tại ghế tựa trước mặt.
Hàn Phong khuôn mặt cười mỉm nhìn người vừa tới gật đầu nói:
- Uyển Thanh tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Ngồi ở ghế đối diện là một nữ tử nhìn không ra tuổi tác, ân, có lẽ là 28 tuổi gì đó, chỉ biết là ngực rất to.
Khụ, được rồi, ý là, khuôn mặt rất đẹp, khí chất vô cùng đỉnh cấp.
Đây chính là CEO của đấu trường sinh tử, người đã dành cả nửa ngày để massage khuôn mặt cho hắn.
Đông Phương Uyển Thanh vừa ngồi xuống ghế dựa thì nhíu mày nhìn đĩa cherry nói:
- Tôi nhớ có 7 quả tất cả cơ mà, sao hiện tại lại chỉ còn 1 quả?
Còn chưa kịp để Hàn Phong giải thích, nàng ta lại chỉ hai chai rượu trên bàn nói:
- Sao lại là rượu đế, rượu này sao hợp ăn tiệc.
Hàn Phong có chút chột dạ mà xoa xoa gáy đáp lại:
- Cherry là tôi thưởng cho nhân viên phục vụ rồi, về phần rượu, nhân viên phục vụ tư vấn cho tôi chọn, tôi cũng không hiểu biết...
Đông Phương Uyển Thanh xua tay ngăn cản hắn bào chữa, sau đó kỳ quái chỉ vào cái ly pha lê trên bàn nói:
- Đây không phải ly rượu của xe Rolls Royce sao, anh ăn trộm tới đây đấy à?
Hàn Phong có chút lúng túng, chẳng qua rất nhanh liền lập tức lắc đầu phủ định hành động ăn trộm:
- Nhân viên phục vụ cho tôi mượn.
Không để đối phương thắc mắc thêm, hắn lập tức chỉ hai đĩa sò điệp trên bàn mà xởi lởi nói:
- Được rồi, cô ăn đi kẻo nguội.
Món trên bàn rất ngon, chẳng qua Đông Phương Uyển Thanh không hề hứng thú, nàng ta cầm menu bên cạnh lên rồi mất hứng nói:
- Anh mời khách cái kiểu gì vậy, chuẩn bị bê tha lộn xộn không nói, còn gọi ngay món mà tôi ghét nhất. Ở đây có món chân cua sốt bơ tỏi rất ngon, kia chính là cua biến dị khai thác từ sông Lệ Giang, không phải hôm nào cũng có đâu, tôi chỉ muốn ăn món đó thôi, không phải trước đó đã dặn anh chuẩn bị rồi sao?
Hàn Phong nghe tới đây, cảm giác chột dạ càng lớn, hắn lẹ tay cướp lại menu rồi gãi gãi cổ nói:
- Tôi hỏi nhân viên phục vụ rồi, cái kia hôm nay họ đã hết cua, cô ăn tạm sò điệp đi.
Thật ra do Hàn Phong tham lam quá, đã lỡ mồm ăn hết cua rồi, hiện tại mà để lộ ra việc kia sẽ tuyệt đối không hay.
Với cả hắn cũng lỡ tay tiêu hết tiền rồi, giờ mà gọi thêm, vậy chỉ có thể để băng nô lại rửa bát gán nợ.
Thôi thì đổ hết tội lỗi lên đầu thằng cha phục vụ cho lành.
Đông Phương Uyển Thanh không khỏi thở dài một hơi chán nản ném menu đi, sau đó nàng ta tuỳ tay chỉ về phía băng nô đứng cạnh Hàn Phong mà nhấn một cái.
Bên cạnh nàng ta, một cỗ băng nô giống hệt lập tức thành hình.
Băng nô này tiến lên hai bước đoạt lấy ly pha lê và bình trà xoài vào tay, còn cẩn thận rót cho nàng ta một ly lưng chừng, thể tích cực kỳ vừa đủ, động tác phải nói là vô cùng chuyên nghiệp.
Lúc này nàng ta bưng ly trà xoài lên uống một ngụm rồi gật đầu nói:
- Ngon đấy, vậy tôi chỉ uống trà xoài thôi cũng được.
Hàn Phong nhìn cảnh này mà không khỏi phát ra uể oải.
Con mẹ nó, mất một bình trà rồi.