Hàn Phong cánh tay cảm nhận được một trận căng tròn mềm nhũn, bên tai còn nghe được âm thanh nũng nịu năn nỉ, hắn trong lòng theo đó cũng dần trở nên mềm nhũn.
Khốn kiếp cái trò mỹ nhân kế này, hai người đối diện vậy mà lại nhắm mắt làm ngơ, để mặc cho thủ lĩnh bị kẻ gian quyến rũ.
Thật ra đến lúc này thì Hàn Phong cũng đã mang theo nửa già ý định muốn tán thành đám người họ Mộc rồi, cũng không còn ý định ngăn cấm hay khiển trách làm khó họ quá mức nữa.
Thế lực xây dựng lên, ngoài sáng tỏ rõ ràng, tất phải có chỗ tối tăm mù mịt, ngoài công chính liêm minh, tất phải có chỗ thậm thụt mờ ám.
Vì sao ư, bởi nước quá trong thì không có cá, chẳng ai có thể sống mãi dưới ánh mặt trời.
Bản tính nhân loại "bình thường" chắc chắn sẽ có chỗ âm u, sẽ có những cảm xúc tiêu cực cần phải giải toả, sẽ có thời điểm muốn làm chuyện mờ ám nào đó.
Khống chế được sự hỗn loạn này chắc chắn sẽ dễ xử lý hơn việc cấm đoán nó, bởi không bao giờ có thể cấm đoán nhân loại.
Hàn Phong không cấm Hắc Hùng Thiên Lang hai bang phái hoạt động, vì hắn biết cấm xong sẽ có Bạch Hùng, Cam Hùng, Nâu Hùng, Địa Lang, Thuỷ Lang mọc lên thế chỗ. Thay vào đó, hắn lệnh cho Chu Vấn thành lập một bang phái để cạnh tranh, khống chế mức độ phát triển bọn họ lại, ngăn cản u ám có thể bùng phát thành u nhọt thối nát.
Hắn có thể cấm Lam Nhu Thuỷ làm bậy, thậm chí cấm Mộc gia phát triển, nhưng sau này chắc chắn sẽ có thêm Trần gia, Lâm gia, Lục gia, Lý gia, thậm chí là Hàn gia, Ngô gia, hắn liệu có cấm hết được không, liệu có duy trì môi trường trấn Hi Vọng sạch như suối nguồn, trong sáng như ánh mặt trời được không?
Ân, hắn đúng là có khả năng dùng thực lực của bản thân để triệt phá toàn bộ bang phái, dùng luật pháp và sự điều chuyển liên tục để ngăn cấm toàn bộ ý đồ kết bè kéo cánh. Thế nhưng hắn chắc chắn không thể ngăn cấm người trong thiên hạ liên tục nghĩ về việc thực hiện những điều đó, càng không thể ngăn cấm ngọn lửa dã tâm bùng cháy thiêu đốt, kể cả là có một tỷ chiếc Nhẫn Áp Đặt cũng không thể.
Nhân loại là sinh vật bầy đàn, họ sẽ tiếp tục thậm thụt kết bè kéo cánh, hành vi chỉ có càng lúc càng tinh vi hơn, tâm lực của hắn phải dồn vào để triệt phá sẽ càng thêm tốn kém hơn, cuối cùng vẫn là không thể làm gì.
Vậy ngu gì mà cấm chứ, kia chính là hành vi tự bóp dái, tự đái vào chân, khổ mình khổ người.
Cũng tương tự, luật pháp sinh ra là để răn đe, tuyệt đối không phải chỉ dùng để nhất nhất trừng phạt, càng không thể cứ như vậy đóng khung áp dụng trong mọi trường hợp.
Vì sao ư, vì cứng quá dễ gãy. Hàn Phong dùng con bài Sử Thắng đi chia rẽ bè cánh của Chu Vấn được, nhưng hắn mà dùng pháp luật đi ngăn cấm Lam Nhu Thuỷ và Mộc gia, vậy thì rất dễ gãy.
Bọn họ là người cùng một gia tộc, ngươi còn định ép họ phải ngay thẳng liêm khiết sao. Giống như bắt mẹ không được cho bú, bắt bố không được mua đồ chơi, thật sự ngớ ngẩn. Ép vậy rồi có thực sự đổi lại được hiệu quả hay không, hay cố làm thịt đám người này để đổi lại vết đen và sự thù hận trong lòng, sự kinh hãi phản cảm của những người khác?
Áp dụng cứng rắn luật pháp rồi xử phạt trong trường hợp này chắc chắn sẽ khiến cho quan hệ trên dưới gãy nát, còn khiến cho người ta cảm thấy giống như bị siết chặt ống thở. Sẽ chẳng còn ai dám nhiệt tình ra sức nữa, bởi ngay cả việc tìm kiếm đồng minh đồng chí còn không được phép, vậy thì còn có thể làm gì được đây.
Hàn Phong không quá mức phản cảm việc phe cánh, bởi vì đây là việc thuận theo tự nhiên, nơi nào có người, nơi đó chắc chắn có giang hồ tồn tại.
Sự tồn tại của phe cánh, về mặt nào đó, sẽ thúc đẩy thế lực phát triển một cách nhanh chóng. Bởi vì những người trong một phe tất nhiên có chung quan điểm, làm việc gì cũng thuận chèo mát mái, chung sức đồng lòng, toàn bộ vướng mắc đều được hạ giảm tối đa.
Phe cánh theo kiểu của Mộc gia hiện tại càng là như vậy. Bọn họ đứng chung một chỗ sẽ vững như bàn thạch, năng suất lao động chắc chắn gấp nhiều lần nhóm nhỏ lẻ khác. Bởi vì tận thế tàn khốc, bọn họ sẽ không bao giờ nghi ngờ lẫn nhau, không bao giờ đâm sau lưng nhau, càng không có chuyện bán đứng phản bội nhau, nhất là khi họ vẫn có một thủ lĩnh như Mộc Thạch trấn tràng, phe này càng thêm đoàn kết vững mạnh.
Tất nhiên, Mộc gia được Hàn Phong đưa vào diện phân vân "nên dưỡng hay nên diệt" cũng không phải tuỳ tiện phân vân như vậy.
Lý do thứ nhất cũng là lý do lớn nhất, vẫn nằm ở hai chữ thực lực. Là do thực lực của bọn họ đủ mạnh, đủ để hắn phải cảm thấy coi trọng.
Đám người họ Mộc là nhóm tinh hoa trong xã hội cũ. Chỉ cần nhìn vào năng lực của Lam Nhu Thuỷ là có thể ước lượng tài năng của dòng chính cao tới đâu. Chắc chắn khi được "cấp phép hoạt động", họ sẽ tạo ra hiệu quả lao động vượt qua cả mong đợi. Đặc biệt là khi họ đã đưa ra cam kết phát triển và gắn bó cùng tổ chức, vậy thì lợi ích họ mang tới sẽ rất khác biệt với cái loại bang phái vớ vẩn hay bè lũ tạp nham.
Lý do thứ hai là do hắn cũng đang muốn tìm cách đa dạng hoá thành phần xã hội của trấn Hi Vọng. Hay chính xác hơn là muốn thực hiện "thử nghiệm xã hội" này, sau đó quan sát phản ứng của trấn Hi Vọng sẽ thay đổi thế nào khi có một tác nhân khác lạ lạc loài xuất hiện, nó sẽ tốt lên, hay là xấu đi.
Đây là một dữ kiện vô cùng quan trọng để xây dựng thế lực đúng cách trong tương lai.
Có lẽ cũng đến lúc phải làm phức tạp thêm tình hình rồi. Chỉ cần chế tạo mâu thuẫn trong phạm vi nhất định, từ đó có thể khiến cho nhiều bên liên quan phải hao tổn tài nguyên, bản thân đứng ở giữa ung dung trục lợi.
Cọ sát giữa các thế lực, hoa máu bắn ra, rất nhiều thứ ẩn giấu không thể nhìn rõ rồi sẽ nhìn được rõ.
Lam Nhu Thuỷ nửa đường nhảy ra làm bậy, nhìn theo cách tiêu cực thì thật sự rất đáng chịu trừng phạt, nhưng nếu nhìn bằng lăng kính tích cực hơn, vậy thì đây lại vừa khéo kịp thời cung cấp cho hắn một mẫu thử cực kỳ giá trị.
Lỗi này tuy rất lớn, nhưng tiềm năng lợi ích cũng không hề nhỏ, vội vàng ra tay trừng phạt, bóp nát quá trình diễn biến tự nhiên, vậy thì hại nhiều hơn lợi.
Còn lý do thứ ba, ừm thì, là do bên cạnh mềm quá.
Hàn Phong khuỷu tay khẽ rút ra khỏi hai toà núi đôi của Mộc Diễm Lâm rồi nhanh chóng cướp lại bản thảo vào tay, sau đó hắn nheo mắt nhìn Lam Nhu Thuỷ một cái thản nhiên nói:
- Tôi chắc chắn không muốn nhìn thấy việc này sẽ tái diễn lần thứ hai.
Nghe thấy "phán quyết" của hắn, cả Lam Nhu Thuỷ và Mộc Thạch đều khẽ buông lỏng nội tâm. Ải khó khăn nhất, bọn họ xem như tạm thời vượt qua, tiếp theo vẫn còn một thử thách không kém, đó chính là chứng minh năng lực, chứng minh những rêu rao và cam kết lúc trước.
Nhưng mà vấn đề này Mộc Thạch ngược lại lại vô cùng tự tin. Chỉ cần cho ông ta một cơ hội, ông ta có thể xoay người rồi đứng lên mạnh mẽ, từ tro tàn tận thế một lần nữa vực lại Mộc gia.
Mộc Diễm Lâm thấy Hàn Phong rốt cuộc cũng chịu mở báo cáo ra cẩn thận xem xét, nhiệm vụ của nàng đến đây xem như chính thức hoàn thành, nàng cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi kìm nén.
May mắn, may mắn, vuốt râu hùm mà không bị hùm cắn.
Sau đó nàng đột nhiên lại xuất hiện cảm giác hụt hẫng.
Mộc Diễm Lâm tất nhiên không hề yêu thích gì Hàn Phong. Hai người ngay từ ban đầu đã sống ở hai tầng thế giới khác biệt, chênh lệch nhận thức, chênh lệch tư duy, còn chưa kịp tiếp xúc quá nửa ngày thời gian, càng không có bất kỳ nền tảng tình cảm nào cả. Tất cả biểu hiện từ khi gặp mặt cho tới hiện tại đều là đang giả bộ theo kế hoạch, nàng sẽ chấp nhận hi sinh bản thân để tranh thủ một cơ hội cho gia tộc.
Theo lý thuyết, nàng hiện tại đã không còn cần bận tâm về đối phương nữa, cũng không cần đặt những việc vừa trải qua trong lòng, bởi vì mục tiêu mà gia tộc muốn thì đã đạt được rồi, thậm chí còn chưa phải đánh đổi bằng bất kỳ điều gì cả.
Nhưng mà, sau khi chứng kiến người kia cũng tương tự đang giả bộ hùa theo biểu hiện, hắn ta giống như không hề để tâm tới động tác của nàng, không tức giận, không kinh ngạc, không thất vọng, từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ thái độ dửng dưng lạnh nhạt, nàng theo đó lại xuất hiện cảm giác sa sút vô cùng lớn.
Trong trò chơi quyền lực này, nàng đóng vai trò như mồi câu, như vật hi sinh đầu tiên. Nàng đã sớm có giác ngộ đó, nhưng tại sao bây giờ lại đột nhiên cảm thấy hối hận cùng đau lòng, rốt cuộc nàng đang hối hận vì điều gì.
Hối hận vì bản thân đã "lừa tình" đối phương sao, nhưng đối phương rõ ràng đâu có để tâm, đúng không, đúng chứ?
Hàn Phong lông mày cau lại càng lúc càng chặt.
Hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý xấu để tiếp nhận thông tin về tình hình nguyện vọng của cư dân Hạ Sa, nhưng không ngờ tình hình thực tế còn xấu hơn cả tưởng tượng.
Chỉ có 18% cư dân chấp nhận gia nhập trấn Hi Vọng, trong khi đó có tới 71% cư dân không muốn gia nhập, họ muốn tiếp tục tạm thời ở lại khu tái định cư này để chờ đợi chính phủ cứu trợ, 11% khác muốn tự do rời đi.
"Những ai không trực tiếp trải qua chiến tranh thì rất khó hiểu được giá trị của hoà bình."
Cư dân trấn Hạ Sa trốn trong nhà 24 ngày, phần lớn thời gian sống biệt lập ngăn cách trong phòng kín, sau khi được cứu thoát liền có lều bạt cùng thức ăn chờ sẵn, bọn họ tất nhiên sẽ không hiểu những thứ này có bao nhiêu khó khăn để giành lấy.
Bọn họ chưa từng trải qua chiến tranh thực sự. Chưa từng nghe thấy Hồn Áp đinh tai nhức óc, chưa nghe thấy tiếng đạn pháo nổ ầm ầm, chưa thấy binh đoàn thây ma tiến hoá tấn công như vũ bão, chưa thấy nhân loại bị tát cụt đầu, chém ngang eo, đập bẹp như thịt muối, chưa từng thấy hàng chục bộc đạn giáng xuống đỉnh đầu, chưa từng thấy hàng vạn quái vật kinh tởm cứ lớp trước lớp sau lao lên không hề chùn bước, càng chưa thể thấy được hai tấm bia đá với 97 cái tên đủ cả nam nữ, đủ cả già trẻ lớn bé.
Bởi vậy, bọn họ còn rất "ngây thơ".
Họ vẫn còn tin tưởng chính phủ sẽ cứu trợ mình.
Chỉ với 24 ngày trong phòng kín là chưa thể mài mòn quan niệm cố hữu về chính tà sáng tối được, càng không thể hiểu rõ thức ăn và chỗ cư trú trước mặt có bao nhiêu xương máu đổ xuống được. Muốn họ đưa ra quyết định tin tưởng và gia nhập một hang ổ thổ phỉ là rất khó, kể cả có ân cứu mạng treo tại đó, không phải ai cũng đủ nhạy bén và quyết đoán như Mộc gia.
Đây là tâm lý bình thường.
Hàn Phong sau khi đọc xong phần lớn tài liệu thì không khỏi lắc đầu thở dài lẩm bẩm:
- Cái gì dễ dàng đạt được, người khác lại nghĩ nó từ trên trời rơi xuống. Sự nhanh chóng và gọn gàng trong quá trong quá trình giải cứu của Dao Găm, sự tinh nhuệ và phi phàm của đại đội dự bị trong việc tổ chức hậu cần. Đám người Hạ Sa thoát khỏi nguy cơ quá dễ dàng, quá trình này đã khiến cho họ nghĩ rằng những điều đang được thụ hưởng không tốn công sức.
- Haizzzz... Quyết định không vội di chuyển 300 người này về trấn Hi Vọng là quyết định đúng đắn, nhưng quyết định tổ chức công tác hậu cần một cách quá mức chu toàn, xem ra lại là một sai lầm.
- Chu Vấn hoá ra là đại trí giả ngu, thằng ranh con kia không quên cứu người, chỉ là nó đã nhìn trước tương lai của cái báo cáo này rồi...
Nếu hiện tại Chu Vấn biết mình đang được Hàn Phong khen, cậu ta chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên sung sướng, sau đó hỏi xem có bổ nhiệm chức phó đoàn trưởng được chưa.
Tất nhiên, Hàn Phong vẫn sẽ trả lời là đéo.
Hắn có lựa chọn tốt hơn nhiều, lúc này đưa mắt nhìn qua Mộc Thạch rồi bình thản hỏi:
- Ông có biện pháp gì?
...
Chương thứ 500 rốt cuộc đã tới rồi.
Cảm tạ quý độc giả đã đồng hành cùng Hàn Phong qua 24 ngày tận thế <3
Để chúc mừng cho cột mốc đáng nhớ này, tác giả xin tuyên bố, chương sau sẽ là chương 501.
Hãy cùng đón chờ hành trình tiếp theo của Tiểu Lạnh Lẽo và đồng bọn nhé ~.~