Mộc Thạch nghe được câu hỏi của Hàn Phong, rốt cuộc cũng đã triệt để yên tâm. Đây chính là cơ hội của họ Mộc, thành công hay thất bại, tất cả đều dựa vào việc có thể thuyết phục được đối phương hay không.
Ông ta lúc này khẽ hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói:
- Việc cư dân tại trấn Hạ Sa có sẵn lòng gia nhập trấn Hi Vọng hay không, trên cơ bản dựa vào bốn yếu tố chính. Phương thức giải quyết vấn đề nhằm thay đổi và đảo ngược nguyện vọng của họ, cũng sẽ dựa trên bốn yếu tố này để triển khai.
- Yếu tố thứ nhất chính là yếu tố niềm tin. Những người không tin tưởng tổ chức của chúng ta là những người vẫn luôn giữ niềm tin vào chính phủ, họ tin rằng chính phủ sẽ sớm cử quân đội tới cứu trợ, và quan điểm này là quan điểm cố hữu tồn tại từ trước tận thế. Vậy thì việc cần làm chính là tìm cách thay đổi niềm tin xưa cũ này.
- Chúng ta sẽ thực hiện song song hai hành động.
- Hành động đầu tiên là xây dựng niềm tin của cư dân đối với trấn Hi Vọng. Điều này đã có nền tảng cơ sở là ơn cứu mạng, nền tảng pháp chế là bộ luật Hi Vọng, chỉ cần chúng ta vẫn luôn nghiêm túc giữ gìn trật tự ổn định, không làm ra hành động phương hại hay uy hiếp, trấn Hi Vọng tất nhiên sẽ nhận được sự chấp thuận một cách dần dần.
- Hành động thứ hai là triệt tiêu niềm tin của cư dân đối với chính phủ. Chúng ta phải trước tiên tìm ra và nắm giữ toàn bộ đài FM Radio, không được để bất kỳ cư dân nào có thể tiếp cận thông tin từ bên ngoài. Sau đó sử dụng bộ truyền phát radio tại trấn Hi Vọng để lan truyền thông tin giả dạng chính phủ, nội dung chỉ cần lặp đi lặp lại yêu cầu cư dân ổn định tại chỗ, đồng thời tự thành lập dân quân tự vệ, tự tiến hành bảo vệ mình.
- Ngoài ra, cần phải có biện pháp ngăn chặn thông tin của tất cả những người muốn rời đi, đảm bảo việc họ không thể tìm thấy sự hiện diện của chính phủ, càng không được để họ lan truyền thông tin bất lợi.
Hàn Phong nghe tới đây thì không khỏi âm thầm thở dài. Mộc Thạch và Lam Nhu Thuỷ đúng là cùng một lò với nhau không thể giả được, phương thức tư vấn vô cùng giống nhau, đó chính là công kích nhắm thẳng vào đại nghĩa trước.
Mộc Thạch đang dùng chiến thuật "nguỵ danh" chính phủ để tạo ra tính "chính danh" cho trấn Hi Vọng. Tới cả chính phủ đều khuyến khích người ta ở yên tại chỗ, tự lập dân quân, tự bảo vệ mình, vậy thì còn phải do dự gì nữa.
Ngày qua ngày phát đi phát lại một kiểu tin tức như vậy, thi thoảng cho gián đoạn một hai ngày không có tín hiệu, vậy thì niềm tin "chính phủ sẽ giải cứu mình" sẽ dần dần vụn vỡ.
Để làm được việc này, không dễ, cũng không khó.
Đào bới hết đài Cassette FM Radio rơi vãi trong nội thị thị trấn Hạ Sa là một công việc có thể thực hiện, bởi tạm thời thì chỉ có binh lực trấn Hi Vọng mới có khả năng xâm nhập khu vực nguy hiểm này, sẽ có tiên cơ tìm kiếm và lục soát. Về phần đài Cassette hiện tại đang lưu lạc trong số 277 người, cái này phải dựa vào sự phi phàm mà đi ăn trộm hoặc phá hỏng thôi.
Hàn Phong sớm cho gắn tại mỗi lều trại, mỗi thùng container cư trú hai khoả băng đá tại vị trí kín đáo. Chỉ cần đội chấp pháp và lực lượng "quân xanh" phát hiện dấu hiệu khả nghi, vậy thì việc dùng Băng Nhãn để nhìn thấy và trộm đi một thứ như đài cassette là không khó chút nào.
Mộc Thạch quan sát thấy Hàn Phong không hề thay đổi sắc mặt, trong lòng lại một lần nữa cảm thán đối phương thật sự lão luyện vượt xa tuổi tác, có phải đã nghĩ ra cách ngăn chặn thông tin hay không, ông ta lúc này tiếp tục cất lời không ngừng:
- Yếu tố thứ hai chính là yếu tố tài nguyên. Vật chất quyết định ý thức, kiểm soát được vật chất, tức kiểm soát được ý thức.
- Tôi kiến nghị thi hành chính sách tư nhân hoá lương thực thực phẩm tại khu tạm cư này.
- Cao tầng trấn Hi Vọng sẽ chỉ cung cấp nhân đạo thức ăn và nước uống tại một bữa duy nhất trong ngày, những bữa còn lại sẽ để cư dân tự lo, ai kiếm được gì ăn nấy, ai muốn mua bán gì mặc kệ, giá cả toàn bộ dựa theo tình hình biến động thị trường.
- Chúng ta sẽ thành lập một một tổ chức tư nhân để sớm một bước làm chủ thị phần này.
- Kế hoạch ở đây là tạo ra tình trạng cực độ khan hiếm. Để cho tổ chức tư nhân mới thành lập này thực hiện việc đầu cơ tích trữ, chiếm dụng và kiểm soát chặt chẽ tất cả nhu yếu phẩm quan trọng nhất, không cho người thường tìm kiếm được thức ăn tại bất kỳ nơi nào.
- Khi đã hoàn toàn kiểm soát vật tư xong, chúng ta đã có thể xem như nắm giữ thế độc quyền về lương thực thực phẩm, từ đó có thể dễ dàng khống chế được mức độ no bụng của cư dân trấn Hạ Sa, thành công thao túng được hành vi và thái độ của họ.
- Để không gây phản cảm và không khiến mũi dùi hướng về phía cao tầng, bữa ăn nhân đạo sẽ được cung cấp đầy đủ, trong khi bữa ăn thả nổi tự tìm kiếm sẽ bị chèn ép tới tối đa, tạo ra chênh lệch trời và đất.
- Tổ chức tư nhân phụ trách mảng này sẽ chỉ dùng những người có xuất thân Hạ Sa, những người này sẽ ra tay thu thập và kiểm soát vật tư, sẵn sàng đứng ra gánh lấy toàn bộ búa rìu dư luận.
Hàn Phong nghe tới đây thì không khỏi âm thầm thở dài.
Thương nhân là cái lũ khốn nạn nhất trần đời này, loại hành vi bất lương găm hàng tăng giá giữa lúc khó khăn như vậy, có khác nào ăn thịt người đâu, đây quả thật chính là cách mà tư bản rất thích áp dụng.
Trấn Hi Vọng nắm giữ thực lực tuyệt đối, có thể dễ dàng quét sạch toàn bộ vật tư tại trấn Hạ Sa, sau đó âm thầm chuyển giao cho tổ chức tư nhân núp bóng, từ nay không còn liên quan tới sự đói nghèo hỗn loạn ở 2 bữa thả nổi trong ngày nữa, vậy là thành công cắt khẩu phần ăn một cách công khai rồi.
Cao tầng còn nắm giữ tình báo về các loại rau dại, chỉ cần trước tiên ra tay thu gom hết tất cả rau dại xung quanh đây, cư dân Hạ Sa có muốn thử để tìm ra đồ vật ăn được cũng hết cơ hội rồi.
Lựa chọn tự do, vậy thì nên tự do cho tới nơi tới chốn, kể cả vấn đề hậu cần.
Khi đám người này đói, họ tất nhiên sẽ không thể nhịn được nữa mà buộc phải chấp nhận bước vào thể chế, nỗ lực tìm cách tránh thoát sự khắc nghiệt của "cuộc sống hoang dã chờ đợi chính phủ".
Xem ra họ Mộc có mấy cái biệt thự liền kề nhau cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Nếu đầu không có sạn, không biết cách bóc lột, liệu có thể giàu được hay sao?
Thả nổi tự do, kinh tế thị trường, để cho người tự ăn người, cao tầng đứng giữa làm trung gian hoà giải, treo lên bộ mặt tốt đẹp, haha, có lẽ đây mới chính là bí quyết quản lý tốt nhất.
Phía bên kia, Mộc Thạch vẫn không dừng lại mà tiếp tục trình bày kế hoạch:
- Yếu tố thứ ba là yếu tố an toàn. Khi nhân loại đang ở trong thời kỳ an toàn, các quyết định khó khăn và đột biến sẽ rất khó có thể xuất hiện, vai trò bảo vệ của cao tầng vì thế mà cũng suy giảm nghiêm trọng.
- Chúng ta cần làm là khuếch đại sự đáng sợ của thây ma, liên tục duy trì cường độ uy hiếp, liên tục khiến thây ma xuất hiện trong đời sống, đe doạ đời sống, sau đó thể hiện ra sức mạnh của cao tầng trong việc giải quyết uy hiếp đó.
- Từ đó đề cao được vai trò của tổ chức.
Hai ý tưởng trước đó của Mộc Thạch còn mang đậm tính "con buôn", tới ý tưởng thứ ba này đã có hơi hướng "khủng bố" rồi, việc mà ông ta muốn thực hiện, không khác nào khủng bố tinh thần người dân.
Aha, nói thế cũng không đúng, thế giới này đã đủ khủng bố, ông ta chỉ muốn thể hiện nó một cách rõ ràng mà thôi.
- Yếu tố thứ tư là yếu tố giai tầng. Tận thế xuất hiện khiến cho trật tự đổ nát, người người giống nhau, không có sự chênh lệch đãi ngộ, bởi vậy không có cạnh tranh, càng không có quyết tâm đánh đổi.
- Chúng ta chỉ cần tích cực bồi dưỡng một nhóm người, ban cho họ quyền lực, sức mạnh và năng lực phi phàm, tạo ra chênh lệch thực lực, dần dần phát triển thành chênh lệch giai tầng.
- Giai tầng thấp sẽ luôn luôn hướng tới giai tầng cao, sẽ tìm cách để đạt được địa vị, đạt được tài nguyên và sức mạnh để tự bảo vệ bản thân, đó là lúc thu lưới.
Mộc Thạch nói xong, Hàn Phong bên cạnh không khỏi âm thầm chép miệng. Hắn không thể nhìn ông già này một cách bình thường được nữa rồi, hiện tại hắn chỉ nhìn thấy một con hồ li mà thôi.
Lão ta chính là muốn đem hai thứ mồi câu danh và lợi vận dụng tới tận cùng, dùng chủ nghĩa tư bản để siết chặt ống thở của tầng lớp vô sản, dùng chính khó khăn nghịch cảnh sẵn có để tạo ra lợi thế. Mà người thu lợi lớn nhất ở đây, không ai khác ngoài Mộc gia.
Vì sao ư, vì chỉ duy nhất Mộc gia là nhóm người bản địa có đủ sự tin tưởng của hắn, đồng thời có đủ năng lực, đủ thế lực và đủ quyết tâm để thực hiện hoá những ý tưởng nêu trên.
"Tay không bắt giặc sao..."
"Mộc gia hiện tại chẳng có gì để thực hiện kế hoạch trên. Tận thế đã phá huỷ toàn bộ cơ nghiệp của họ, tất cả còn lại chỉ là còn con người, những lời vừa rồi hoàn toàn là đếm cua trong hang, soi trăng dưới nước, không có gì đảm bảo cả."
"Nhưng nếu muốn giữ gìn gia tộc, muốn sống tốt giữa tận thế này, vậy thì không còn cách nào ngoài việc quyết tâm khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, viết giấy "vay nợ" từ người mạnh nhất. Mộc Thạch không chút dự đặt cược lên việc vuốt râu hùm, chính là muốn thể hiện quyết tâm và năng lực của bản thân, thành công thu lấy tài nguyên và sự ủng hộ từ mình, đặt nền móng cho Mộc gia vươn lên từ tro tàn."
"Ông ta sẵn sàng trình bày kế hoạch với mình là do ông ta hiểu chỉ có bản thân mới là người thích hợp nhất để thực hiện kế hoạch, ông ta còn rất nhiều điều chi tiết bên trong chưa nói tới."
"Quá nhạy bén, quá thức thời, quá thâm trầm. Lão già này sớm đã muốn lừa mình ngay từ giây phút đầu tiên gặp mặt rồi."
Sau khi cảm thán vài câu, Hàn Phong bàn tay khẽ búng, trên tay đã trống rỗng xuất hiện hai tờ chi phiếu.
Lam Nhu Thuỷ nhìn thấy hai tờ chi phiếu này, hô hấp cũng thoáng trở nên dồn dập.
Một tờ là phiếu lương thực trắng, hạn mức không giới hạn. Một tờ là phiếu vật tư trắng, hạn mức cũng là không giới hạn.
Có hai thứ này, 11 người Mộc gia có thể lập tức trở thành 11 vị phi phàm giả mạnh mẽ, thành công trở thành giai tầng cao, thành công xây dựng nền móng cho "tổ chức tư nhân" trong cái kế hoạch kia, áp đặt sự độc quyền xuống dưới, từ đó khống chế hoàn toàn khu tạm cư này.
Hàn Phong liếc nhìn Lam Nhu Thuỷ một cái rồi nhìn qua Mộc Thạch thản nhiên hỏi:
- Mất bao lâu để thực hiện kế hoạch?
Mộc Thạch mỉm cười thong thả đáp lại:
- Chậm nhất là 10 ngày, tất cả cư dân nơi này sẽ trở thành cư dân của trấn Hi Vọng, không có bất kỳ ngoại lệ nào.
"10 ngày sao, trấn Hi Vọng thành lập 24 ngày, mình vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn, Mộc gia này thực sự đủ bản lĩnh."
Hàn Phong nheo mắt rồi lắc đầu nói:
- Tôi chỉ có thể ủng hộ ông một tuần.
Mộc Thạch làm bộ làm tịch khó khăn một hồi, sau đó ông ta vẫn là mỉm cười nói:
- Được. Thủ lĩnh, tôi Mộc Thạch cam kết, thời điểm một tuần sau sẽ có kết quả đủ để cậu hài lòng.
...