Thấy Hàn Phong chẳng những không xem xét tài liệu, trái lại còn gần như ngay lập tức kết luận tài liệu trong tay là giả, cả ba người ở hiện trường đều khẽ khựng lại, thậm chí hai người nào đó còn xuất hiện một chút lạnh lẽo.
Bọn họ đã chính thức chạm tới điểm giới hạn của đối phương rồi.
Người kia không muốn giao tiếp nữa.
Lam Nhu Thuỷ bàn tay không khỏi nắm chặt. Nàng hơn ai hết hiểu rõ sự cứng rắn của Hàn Phong, người kia có thể ban hành đạo luật tử hình đối với tội tham ô, vậy thì không có lý do gì mà hắn không dám áp dụng đối với tội danh khác. Hiện tại là thời điểm luật pháp tại trấn Hi Vọng chưa được đầy đủ, hắn hoàn toàn có thể xử trước tính sau, tương tự việc xử nhóm người Kha Mã.
Trong khi Mộc Thạch bên cạnh cũng là âm thầm thở dài. Người thanh niên trước mặt ông ta, đối với bất kỳ việc gì cũng đều giữ thái độ vô cùng cảnh giác, tâm tư càng là thâm trầm lạnh lẽo, hắn hoàn toàn không có nửa điểm bộc trực hay tuỳ tiện nào nên có của một người trẻ tuổi.
Hắn ta nhân nhượng gặp mặt, tuyệt đối không phải do bị cháu gái của ông ta dắt mũi, cũng không phải do dâng lên bất kỳ tò mò nào, kia chính là do hắn muốn trực tiếp bày tỏ thái độ ngay mặt, gõ thẳng vào người đưa ra vấn đề.
Kiểu người làm việc trực tiếp mà không có bất kỳ sai lầm hấp tấp nào như vậy, ai dám bảo hắn tính cách tuỳ tiện. Cháu gái ông ta đã bị biểu hiện của đối phương đánh lừa rồi, người này đang đeo cả trăm tấm mặt nạ, trong thật có giả, trong giả có thật, hắn ta hoàn toàn không giống như được nhận định một chút nào.
Hắn tuyệt đối không có điểm giới hạn, bởi vì điểm giới hạn của hắn chính là không có giới hạn cụ thể, hắn cũng không có nguyên tắc, bởi vì nguyên tắc của hắn chính là không có nguyên tắc cụ thể, tất cả những điều này đều có thể thay đổi tại bất kỳ thời điểm nào, tuỳ thuộc vào tấm mặt mà hắn nạ đang đeo.
Vì thế nên, bất kỳ hành động nào của hắn đều được hợp thức hoá, phù hợp với cách mà người ta có thể nhìn nhận, cái này khiến cho không ai đoán nổi hắn đang nghĩ cái gì, rồi sẽ làm điều gì, sau khi làm rồi lại cảm giác việc đó là đương nhiên.
"Vô pháp vô thiên."
Hắn ta tự nhận mình là thổ phỉ, không ngờ lại chính là lời thật lòng.
Hàn Phong ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn hai cái người chủ mưu, sau đó lại liếc nhìn con cừu non mông to đứng đó, sau đó hắn lập tức cảm thấy phiền muộn.
Ngực to không não thì được chứng minh nhiều rồi, nhưng không ngờ mông to cũng là không não, nữ nhân này dường như không hiểu sự việc đang diễn ra theo chiều hướng gì thì phải, nàng ta vậy mà chẳng có tí biểu hiện sợ hãi nào cả.
Mộc Diễm Lâm thấy Hàn Phong quay qua nhìn mình chứ không đọc tài liệu, lại còn nói là tài liệu giả, nàng không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Sao lại giả được, anh chưa đọc thì làm sao biết nó là giả hay thật.
Hàn Phong khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật, quả nhiên mông to không não là có thật.
Hắn lúc này chỉ thản nhiên lắc đầu nói:
- Tôi đã đọc xong rồi, nội dung bên trong đã bị chỉnh sửa, bị định hướng, thậm chí có khả năng đã bị thay đổi kết quả gốc, điều đó sẽ gây ra sự nhiễu loạn cho nhận định của tôi.
Mộc Diễm Lâm nghe vậy lại càng phát ra nghi hoặc lớn hơn:
- Thật sao? Vậy nội dung bên trong là gì?
"Là con mịa nhà cô. Tôi đã đọc đâu mà biết?"
Hàn Phong thật có xúc động muốn dùng tập tài liệu trong tay tét vào cặp mông to của con nhỏ này, bất quá bàn tay cuối cùng vẫn là để yên tại chỗ.
Tất nhiên là hắn sẽ không nói ra lời thô lỗ kia, cũng không làm ra hành động mất nết kia, ít nhất là lúc này sẽ không làm, bởi vậy chỉ khẽ lắc đầu gạt đi:
- Nội dung bên trong là gì, cô hỏi làm gì?
- Tôi chắc chắn là anh chưa đọc, bằng không thì chứng minh đi.
Hàn Phong khuôn mặt không khỏi co rúm lại, ả này, ả này, ả này. Chết tiệt.
Nàng ta thật ra cũng không ngu như hắn nói, chỉ là đang giả ngu mà thôi, chính là đang cố gắng giải khai cục diện bế tắc hiện tại.
Lam Nhu Thuỷ và Mộc Thạch đứng bên cạnh nhìn hai cái người này trao đổi qua lại mà không khỏi thở dài. Đặc biệt là Lam Nhu Thuỷ còn có chút hâm mộ.
Đây chính là lợi thế của tuổi trẻ, đó chính là được phép ngu, được phép ngây thơ, được phép dại khờ, được phép quậy phá.
Nếu nàng ta hoặc Mộc Thạch mà "nhõng nhẽo" theo cái kiểu kia, vậy khẳng định là chỉ thu về phản cảm, thậm chí còn xử bắn ngay tại chỗ, bởi vì thân phận của hai người tuyệt đối không phù hợp với cái kiểu thiếu nữ ngây thơ như vậy.
Một lão già nhõng nhẽo sao, oẹ oẹ oẹ, buồn nôn chết mất, về phần nàng tham gia biên soạn ra bộ luật Hi Vọng, còn có thể trả treo như thế sao?
Mộc Diễm Lâm có thể làm tất cả, tuổi tác cùng thân phận của nàng ta khiến cho hành động dù trông có rất ngu thì cũng hợp lý, khiến cho người ta không thể phản cảm.
Hàn Phong sau khi ì xèo cãi cọ vài câu thì quyết định bỏ qua Mộc Diễm Lâm, hắn lại nheo mắt nhìn về phía Mộc Thạch, sau đó lại nhìn về phía Lam Nhu Thuỷ.
Điều khiến hắn vô cùng thắc mắc là tại sao vị tiến sĩ luật này lại giúp đỡ họ Mộc?
Bọn họ mới gặp nhau có bốn giờ đồng đồ là cùng, kể cả Mộc gia có biểu hiện kinh thế hãi tục đến thế nào, có kế hoạch và đề xuất tuyệt vời đến thế nào đi nữa thì Lam Nhu Thuỷ cũng không dễ dàng thuận theo như vậy mới phải, thậm chí không thể có chuyện ủng hộ tới mức quên mình như vậy được. Lý do gì khiến nàng ta dù biết đang vi phạm nguyên tắc cũng muốn giúp đỡ Mộc gia, đánh cược bản thân lên những người này?
Chẳng lẽ bản thân hắn làm người kém tới vậy, các chính sách đang thực hiện tại trấn Hi Vọng tệ tới vậy, từ đó khiến cho ngay cả trợ thủ pháp lý đắc lực nhất cũng dễ dàng nghe theo người ngoài?
Hay Mộc gia có kỹ năng cửu giai thôi miên tuyệt đối. Ân, ở trong tận thế này, dám lắm.
Hắn lúc này không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Lam Nhu Thuỷ, cô là tình nhân của ông ta à?
- ???!!!
Câu hỏi của hắn để cho ba người đối diện sững sờ, sau đó Mộc Diễm Lâm lập tức cười phá lên:
- Hahahaha... Sao lại là tình nhân... Cười chết tôi... Hihi... Hàn Phong Hàn thủ lĩnh, Lam tỷ tỷ là chị của tôi a...
Lần này thì đến lượt Hàn Phong sững sờ. Chị, chị gì?
Chẳng lẽ cố vấn luật của hắn giấu thông tin cá nhân, nàng ta thực ra mang họ Mộc?
Lam Nhu Thuỷ thấy Hàn Phong nghi hoặc nhìn mình thì không khỏi cúi đầu xuống nhẹ giọng nói:
- Thủ lĩnh. Mẹ của tôi tên là Mộc Uyển, là em gái của Mộc bá bá...
"Đệt. Trái đất tròn như vậy?"
Hàn Phong nghe được cái tin tức "hoang đường" này thì không nhịn được muốn ôm đầu. Hắn rốt cuộc đã có thể lí giải về sự ủng hộ tuyệt đối của Lam Nhu Thuỷ rồi, đúng là sức mạnh tình thân quả thực có thể khiến cho người ta đặt trọn niềm tin vào nhau.
Sự trùng hợp nhỏ như vậy mà cũng có thể xảy ra, hắn chỉ có thể bái lạy số phận không khỏi quá mức diệu kỳ.
Bất quá nếu nghĩ kỹ, điều này cũng không phải là không có khả năng.
Lam Nhu Thuỷ và đám người họ Mộc đều là người ở cùng tầng lớp xã hội thượng lưu, cùng sinh sống và làm việc trong khu vực huyện Liễu Lâm, còn có vẻ cùng hoạt động trong một chuyên môn chung, bên thì kinh doanh giàu nứt vách, bên là tiến sĩ luật kinh tế, còn là biên tập viên cho đài truyền hình quốc gia, kết hợp những yếu tố này vào, chúng ta có một cái dòng họ giàu có, tài giỏi, khủng bố và toàn diện, không biết bao trùm lớn tới mức nào.
Bên nội đứng ra kiếm tiền, bên ngoại nhiệt tình cố vấn cùng vá lỗi, có thể đảm bảo ngăn chặn tất cả nguy cơ sai lầm, còn có thể dễ dàng lách vào những điểm yếu và tối trong bộ luật, đón nhận những chính sách mới nhất từ trung ương tới địa phương, kiếm tiền bền vững kiểu này thì ai đỡ nổi.
Đi đâu cũng có họ hàng dây mơ rễ má, tận thế ập tới đã giết chết 99% dân số nhân loại cũng không diệt nổi bọn họ, đây chính là sức mạnh vô cùng gâu gâu ẳng ẳng.
"Đã giàu còn có phúc là đây. Mộc gia còn sống tới 11 người già trẻ lớn bé, cả nam cả nữ, lại được mình tìm thấy đầu tiên, từ đó phát sinh một chút xíu quan hệ với mình, vì thế họ thành công tranh thủ nhận được nhiệm vụ "tân thủ" của người bản địa, hiện tại lại còn nhận được họ hàng là cao tầng chân chính, giữa trò chơi tàn khốc này, kể cả là khởi đầu chậm 24 ngày nhưng cũng có khác nào nạp vip đâu, ông trời cũng không thể cản Mộc gia lớn mạnh, tận thế ập tới cũng không thể..."
Hàn Phong có thể thông cảm và hiểu được cách làm của Lam Nhu Thuỷ. Nàng ta sớm chịu đủ mọi tra tấn dưới trướng thế lực Đổng Thành, nội tâm đã để lại vết sẹo khó phai nhạt, giống như con hươu non lạc đàn rồi dính bẫy. Hiện tại gặp được những người thân cuối cùng còn sót lại, máu mủ tình thân, nàng ta tất nhiên sẽ toàn lực đứng về phía họ.
Chết sao, nàng ta đã gần như chết một lần rồi, chết thì có gì đáng sợ nữa, điều đáng sợ hơn chính là không dám hành động vì cuộc sống tương lai có thể tốt đẹp hơn.
Mộc Thạch phải thực sự đáng tin, Mộc gia phải thực sự tốt đẹp, nàng ta mới có thể hạ quyết tâm đánh cược toàn bộ để đứng về phía họ.
Điều này cũng nói rõ những người này đã quyết định đặt cược lên hắn, lên thế lực của hắn.
Nếu Hàn Phong làm người tệ bạc, trấn Hi Vọng chướng khí mịt mù, vậy thì hai bên không phải công khai nhận nhau làm gì, chỉ cần âm thầm lập kế hoạch rồi trốn đi là xong. Việc Lam Nhu Thuỷ công khai quan hệ ngay lập tức đã chứng tỏ nàng ta không muốn giấu giếm điều gì, đồng thời thể hiện rõ lập trường muốn gắn bó của mình.
Nàng ta muốn có chỗ đứng lớn hơn tại trấn Hi Vọng, muốn có thế lực nhất định của mình, không muốn chỉ mãi dẫm chân một chỗ làm cố vấn luật nữa, bởi vậy có biết luật cũng phải liều phạm luật.
"Aizzzz... Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ. Vi phạm nguyên tắc như vậy, sai về lý, đúng về tình."
Hàn Phong không thể ngăn cản người khác có tâm tư riêng được, hắn cũng không thể ngăn chặn, bởi việc ngăn người ta ưu ái người nhà là điều phi thực tế. Thế nhưng hắn hiểu không có nghĩa là hắn tán đồng cách làm này.
Bản thân hắn vì lợi ích chung mà phế Chu lập Sử, không đặt tình nghĩa lên trước quyết định quan trọng, lý nào lại cho thể dung túng cho đám người này. Lúc này hắn nheo mắt nhìn về phía Lam Nhu Thuỷ rồi thản nhiên hỏi:
- Vậy thì sao?
Việc đám người các ngươi là người nhà và việc cố tình vi phạm quy tắc của trấn Hi Vọng thì có liên quan gì tới nhau?
Lam Nhu Thuỷ nghe tới cái âm điệu này thì không khỏi run nhẹ, trong khi Mộc Thạch đứng bên cạnh thì khẽ thở dài, vị lão giả này nhìn thẳng vào Hàn Phong rồi chậm chạp nói:
- Hàn thủ lĩnh, đây là lỗi của tôi, là tôi đã ép Nhu Thuỷ phải hết sức tiến cử, nàng là vì thân nhân nên mới buộc phải vi phạm quy tắc.
- Mong cậu nếu có trách phạt, vậy hãy phạt tôi tội chủ mưu.
- Chỉ có điều, tôi thật sự hi vọng có thể lấy công chuộc tội, tôi tin rằng giá trị còn lại của bản thân mình sẽ đủ để cậu và cao tầng cảm thấy hài lòng.
- Bởi vì những đề xuất của tôi đều vô cùng có lợi cho tập thể.
- Chỉ mong cậu xem báo cáo trong tay một lần, sau đó mới đưa ra quyết định, khi đó tôi chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện chịu phạt.
Hàn Phong không thể không cảm thán, người ở tầng lớp cao, nói chuyện vẫn là dễ nghe như vậy, cái này để cho người khác không thể chối từ.
Người ta đã nói tới thế, ngươi còn nhỏ nhen tới mức không đáp ứng nổi một yêu cầu rất nhỏ sao, hơn nữa yêu cầu kia còn chỉ thẳng tới lợi ích tập thể.
Mộc Diễm Lâm đứng bên cạnh đảo mắt một cái, nàng ta lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay Hàn Phong, còn đem khuỷu tay hắn vùi vào giữa bộ ngực đang kỳ phát dục, sau đó không chút do dự cướp lấy báo cáo trong tay hắn rồi kêu lên:
- Đọc đi mà. Nếu dốt quá không biết đọc chữ, vậy thì tôi đọc cho anh nghe, thế nào.
...