Chương 498: Giới hạn

"Nếu anh nhắm mắt lại, anh sẽ không thấy gì cả."

Hàn Phong nghe thấy cái lời này thì không khỏi ngẩn ra, sau đó khoé miệng xuất hiện một trận co giật.

Ả này dám nhại lời hắn, thật sự đủ to gan.

Hắn lúc này khuôn mặt sầm lại rồi nghiêm giọng nói:

- Cố tình gây chậm trễ trong công việc sẽ bị phạt 36 cống hiến.

Mộc Diễm Lâm nghe tới cái hình phạt này, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn nâng cằm lên kiêu ngạo thách thức:

- Phạt đi.

"Đ**t"

Tâm trạng của Hàn Phong hiện tại chính là vô cùng uỷ khuất.

Ả này đang bày ra thái độ lợn chết không sợ nước sôi. Nàng ta đang là người "vô sản", lại nằm ngoài thể chế chính thức, vậy thì làm quái gì có chuyện sợ hãi hình phạt. Hơn nữa nữ nhân này đã đọc thuộc lòng bộ luật Hi Vọng rồi, bên trong hoàn toàn không có thứ gì gọi là "gây chậm trễ trong công việc", nàng ta vì thế mới có thể vênh mặt thách thức.

Hết cách, hắn đành phải hạ giọng xuống rồi mệt mỏi nói:

- Được rồi, đừng làm rộn nữa.

Mộc Diễm Lâm bấy giờ mới mỉm cười đắc thắng rồi đưa ra một bản báo cáo với 12 trang A4.

Hàn Phong tuỳ tay cầm lấy rồi cẩn thận xem xét.

Trong này là dữ liệu cơ bản của 227 người vừa được giải cứu, bao gồm họ tên, tuổi tác, giới tính, nguyên quán, nghề nghiệp và năng lực trước tận thế, cùng với tình trạng năng lực và sức khoẻ hiện tại.

89 nam, 138 nữ. Chênh lệch giới tính này tương tự như dân số tại các khu vực khác, sở dĩ có sự chênh như vậy chính là do nam nhân thường sẽ là người đảm nhận vai trò chiến đấu và lao ra ngoài tìm kiếm vật tư, chết nhiều hơn là điều đương nhiên.

153 người trong độ tuổi từ 16-50, 48 người dưới 16 tuổi, 26 người trên 50 tuổi, cái này cũng thể hiện rõ việc người trẻ tuổi sẽ có tỉ lệ sống sót cao hơn. Dù sao các cụ đề kháng yếu, sức khoẻ yếu, nếu mà thiếu thuốc tiểu đường huyết áp, ăn uống vệ sinh không đảm bảo, vậy thì chết rất nhanh, mà bị thây ma đuổi cũng chạy không có nổi. Trong khi đó ở nhóm người trẻ thì mức độ thích nghi với ngoại cảnh vẫn được đánh giá cao hơn nhiều.

Trình độ chuyên môn của cư dân Hạ Sa cũng không có gì quá nổi bật, họ chủ yếu hoạt động trong ngành dịch vụ vận tải, ăn uống, kho vận, thương mại, ân, có 9 người sửa xe chuyên nghiệp, đây quả thật là sự bổ sung cần thiết cho trấn Hi Vọng.

Tình hình sau tận thế, nơi này vẫn có 15 phi phàm giả thành công lên cấp, cấp độ trải dài từ level 4-8, không có ai đạt tới level 10, kỹ năng và tiềm năng cộng lung tung loạn xạ, tất nhiên là trình độ chiến đấu cũng không quá cao.

Hạ Sa ngập tràn thây ma hoang dã, mật độ thây ma lại cao, săn giết không cẩn thận là bị cả đám thu hút ngay, những phi phàm giả này vì thế mới bị chậm trễ quá trình tiến hoá.

Nhóm này ở lại đây, một phần là chạy không thoát, một phần là không biết sẽ phải chạy đi đâu, một phần là có người thân bên cạnh vướng víu, vì thế bọn họ vẫn lẫn khuất tại trung tấm thị trấn chờ đợi chính phủ cứu viện.

Tình hình sức khoẻ chung của cư dân Hạ Sa cũng không quá tốt, phần lớn đều đang trong trạng thái kiệt sức hư thoát, yếu ớt cả về thể chất lẫn tinh thần, cần vài ngày điều dưỡng mới có thể hồi phục tới chuẩn chiến đấu và sinh hoạt tận thế.

Ngoài ra, công tác chuẩn bị hậu cần cũng đang diễn ra tương đối ổn.

Khu tái định cư đã được lập xong, các thùng container và lều trú ẩn đã được cố định chắc chắn, đội hậu cần đang trong quá trình xây tường thành bao quanh, chỗ ở xem như không đáng lo nữa. Nhà máy nước cũng đã được Trương Phàm giải phóng, hơn chục xe tải chở theo hàng chục téc nước đang đỗ phía sau, từng này là đủ để cung cấp nhu cầu tạm thời của gần 300 người.

Mộc Diễm Lâm đứng chờ đợi bên cạnh, nhìn tới cái nhíu mày của Hàn Phong, khoé miệng dần xuất hiện một nụ cười nhỏ.

Vài tiếng trôi qua, nàng đã tích cực dò xét ra được rất nhiều điểm giới hạn của người trước mặt.

Nam nhân này bên ngoài luôn tỏ vẻ lạnh lùng hờ hững, khuôn mặt nghiêm túc cứng rắn, thái độ quyết đoán không chút khoan nhượng, nhưng thực tế đều là giả bộ mà thôi, hắn ta đang cố đeo một lớp mặt nạ ngăn người khác nhận ra con người thật, còn thực tế hắn chính là có tính cách trái ngược.

Người này vô cùng dễ tính, thường sẽ không bao giờ để ý tới những lỗi nhỏ, bởi vậy dù người khác có đùa nghịch thế nào cũng không tức giận nổi. Hắn ta cũng tương đối tuỳ tiện, người khác chỉ cần đề xuất là sẽ được thông qua, miễn là cái đề xuất kia không quá mức ngớ ngẩn. Chẳng những thế, nam nhân này còn đặc biệt ưa nịnh, chỉ cần là sai phạm không nghiêm trọng, vậy thì khéo mồm một chút, giả bộ đáng thương khổ sở một chút, hắn ta sẽ bỏ qua ngay.

Tất nhiên sự tuỳ tiện của người này cũng có giới hạn, giới hạn ở đây chính là đừng vui đùa quá trớn trong công việc.

Khi hắn đọc một tài liệu công việc nào đó mà nội dung bên trong không được như ý muốn, ví dụ như ngay lúc này đây, hắn ta sẽ nhíu mày ngay. Mày nhíu càng sâu, vấn đề sẽ càng nghiêm trọng, vậy thì hắn ta sẽ nhanh chóng tìm cách giải quyết, động tác còn vô cùng dứt khoát.

Ân, còn một điểm kỳ quái nữa, đó chính là nam nhân này vô cùng, vô cùng, vô cùng hiếu kỳ. Đứng trước sự việc không có lời giải, hắn ta sẽ không nhịn được tìm tòi cho ra lẽ, cũng là ví dụ như ngay lúc này đây, hắn đa đang lật đi lật lại tập tài liệu trong tay, tìm kiếm "thứ bị bỏ sót".

Hàn Phong đúng là đang nhíu mày vì sự thiếu sót của tài liệu. Những vấn đề khác thì ổn rồi, nhìn qua không có gì đáng để chê trách, thế còn bảng khảo sát nguyện vọng của cư dân đâu?

Đừng nói là quên nhé, bọn này làm ăn cái kiểu gì vậy?

Trong lúc hắn đang định hỏi, Mộc Diễm Lâm bên cạnh đã trước hết cướp lời:

- Hàn Phong, tôi có điều này muốn nói với anh.

Hàn Phong theo bản năng hiếu kỳ hỏi lại một câu:

- Điều gì?

Mộc Diễm Lâm đáy lòng cười nhạt. Quả nhiên là mức độ "hóng hớt" quá cao, mới dụ một câu mà quên luôn cả việc trách mắng rồi, nàng lúc này nhỏ giọng nói như thể cầu xin:

- Ông nội tôi muốn nói chuyện với anh.

"Hửm? Mộc Thạch? Ông ta tìm mình làm gì? Không phải tất cả đề xuất đều phải gửi qua cho Lam Nhu Thuỷ xử lý sao?"

Lam Nhu Thuỷ được Hàn Phong điều động từ trấn Hi Vọng tới đây để tạm thời giám sát công việc, tất cả đề xuất của cư dân Hạ Sa sẽ được gửi tới cho nàng ta để tổng hợp và sơ bộ xử lý.

Hắn bây giờ mới chợt nhận ra sai sai, tại sao nữ nhân kia không tới báo cáo cho mình mà lại là ả người mới này?

Lúc này hắn không khỏi nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì?

Mộc Diễm Lâm nhìn thấy cái nhíu mày này của đối phương thì không khỏi hơi xuất hiện căng thẳng. Người trước mặt quả nhiên đã phát hiện ra điểm gì đó không đúng rồi, đây chính là áp sát tới điểm giới hạn của đối phương, nhưng mà việc quan trọng cần làm thì vẫn phải làm, nàng khuôn mặt lập tức bày ra vẻ cầu khẩn, ánh mắt còn mang theo chút ướt át yếu ớt nói:

- Tôi cũng không rõ a. Nhưng ông nội nói là việc rất quan trọng, còn đảm bảo sẽ khiến cho anh hài lòng.

"Hài lòng? Tôi cũng không có loại hứng thú đặc biệt với ông ta, hài lòng kiểu gì?"

Mặc dù việc thủ lĩnh gặp mặt riêng một người nằm ngoài thể chế để bàn bạc điều gì đó tương đối mờ ám là trái nguyên tắc, sẽ gây ra lẫn lộn quyền lực, thế nhưng một phần bởi hiếu kỳ, một phần bởi việc này có lẽ sẽ không tới mức nghiêm trọng, một phần bởi cái vẻ mặt của Mộc Diễm Lâm quá mức, ừm, thì cũng coi như là có chút dễ thương, thế nên Hàn Phong chỉ thoáng kháng cự trong lòng một câu rồi tuỳ tiện phất phất tay nói:

- Được rồi.

Mộc Diễm Lâm nghe được yêu cầu chấp thuận thì khẽ thở ra một hơi.

Đây chính là tác dụng của việc dò tìm giới hạn của người trên cao, đó chính là mặc kệ việc bản thân đang nằm ở vị cách thấp hơn, thế nhưng vẫn có thể khiến cho sự việc sẽ diễn ra theo đúng ý định của mình.

Sống trong thể chế cũng có thể xem như đang sống trong một lồng giam thu nhỏ, việc phải chịu đựng sự kìm kẹp và áp đặt bởi các quy tắc là điều tất nhiên, không ai có thể vượt thoát khuôn khổ, kể cả có là người đứng đầu. Thế nhưng sự khác biệt giữa người vô tâm và người hữu tâm chính là ở đây, người hữu tâm sẽ được chạy nhảy trong phòng giam, mà người vô tâm thì chỉ có thể ngồi im bó gối, ngoan ngoãn tuân thủ luật lệ.

Mộc Diễm Lâm dò được một chút tâm tư của người đứng đầu, vì thế nàng mới có thể lách vào khe hở của quy tắc mà tranh thủ một cơ hội.

Một cơ hội cho dòng họ.

5 phút sau, Mộc Thạch đã được mời tới, đi cùng với ông ta còn có Lam Nhu Thuỷ.

Lão giả họ Mộc đã được tắm rửa sạch sẽ, thay vào y phục gọn gàng, còn được tiếp nhận chăm sóc và phục hồi phi phàm, bởi vậy khí chất cao sang lại một lần nữa thẩm thấu ra ngoài. Nói một cách thô thiển thật lòng, Hàn Phong đứng cạnh ông ta giống như thằng chăn ngựa đứng cạnh ông chủ vậy, không thể nhận ra ai là người đứng đầu.

Mộc Thạch vừa tới liền mỉm cười tiến lên đưa ra vài tờ giấy A4 rồi nói:

- Thủ lĩnh, đây là bảng nguyện vọng mới thu thập được, cùng với đó là một vài ý kiến đề xuất của tôi.

Hàn Phong lông mày càng thêm cau chặt lại. Hắn mở tài liệu ra xem xét trang cuối cùng trong 3 giây, ánh mắt lướt qua 3 cái chữ ký, lần lượt là của Chu Vấn, tổng chỉ huy nhiệm vụ giải cứu, Trương Phàm, phó chỉ huy nhiệm vụ giải cứu, Lam Nhu Thuỷ, trưởng bộ phận hậu cần.

Những chữ ký này đúng là thật, chứng minh tài liệu này là thật.

Nhưng mà điều đó không còn quan trọng nữa, bởi vì tất cả nội dung khác hắn đều không xem tới.

Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn hai người đối diện một cái rồi bình thản nói:

- Đây là tài liệu giả.

Mộc Thạch cùng Lam Nhu Thuỷ nghe vậy thì không khỏi khựng lại, đây chính là đòn phủ đầu khiến cho người ta vô cùng khó mở lời.

Thậm chí còn ẩn chứa sự đe doạ ngầm, đe doạ tới không chỉ một mà còn rất nhiều người.

Hàn Phong đúng là đang muốn đe doạ.

Việc một người ngoài thể chế như Mộc Thạch lại được tiếp xúc số tài liệu này, còn là tiếp xúc mức độ sâu, đây chính là việc vi phạm nguyên tắc bảo mật, cũng vi phạm luôn cả quy trình làm việc thông thường, là một lỗi vô cùng nghiêm trọng.

Kể cả Mộc Thạch vừa tiến lên liền gọi hắn là "thủ lĩnh" thì cũng không thay đổi được việc ông ta đang là người ngoài, hoàn toàn không có tư cách tiếp xúc tài liệu này.

Lam Nhu Thuỷ đứng ngay bên cạnh lại không trình lên mà để người khác trình lên, đây cũng là một lỗi vô cùng nghiêm trọng.

Cái này nói rõ việc tổ chức của hắn đang tồn tại rất nhiều lỗ hổng.

Chu Vấn quá mức thiếu năng lực rồi, ký bừa tài liệu mà không quan tâm nó sẽ được gửi tới đâu, không kiểm soát được hành vi của cấp dưới.

Trương Phàm có thể nói là bị vạ lây, hắn không quá liên quan tới việc tài liệu lộ lọt ra ngoài, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm liên đới.

Về phần Lam Nhu Thuỷ, haha, tiến sĩ luật cơ đấy, biết luật phạm luật, nàng ta chắc chắn hiểu rõ hành động mà mình đang làm là sai lầm, nhưng vẫn cố làm, đây là muốn đánh cược sao?

Đánh cược tương lai của bản thân vào gia tộc họ Mộc, vào giới hạn và sự nhân từ của hắn?

...