Chương 497: Rắn biến dị

Mười viên đá thấm đẫm máu tươi của nhân loại rơi theo một quỹ đạo thẳng tuột từ trên xuống dưới, ở độ cao 500 mét, thế năng tích tụ của bọn chúng là vô cùng lớn.

Ùm ùm ùm...

Những viên đá lao xuống hồ như thiên thạch lao xuống biển, thế năng cực đại chuyển hoá thành động năng khổng lồ, viên này chưa dứt lại tới viên khác, đem mặt nước đánh tới ầm ầm rung động, sóng nước liên tục cộng hưởng lan tràn, bọt nước vẩy cao tới ba mét.

Mấy viên đá rơi ngoài phạm vi hồ nước cũng đánh cho mặt sân vỡ vụn thủng lỗ, đất cát cùng bê tông vương vãi tung toé, hàng trăm mảnh đá nhiễm máu rải rác khắp nơi, cả một khu vực khuôn viên rộng lớn bị khuấy tới đục ngầu.

Cái kiểu ra đòn mất nết này của Ngô Soái, so với bom đạn cũng không hề thua kém một chút nào.

- Khàaaaaaa...

Giữa hồ, vô số cục bong bóng tím to bằng nắm tay ùng ục nổi lên rồi vỡ tan, khí độc xanh lè lan tràn ra xung quanh, dịch nhớt hoà cùng váng máu bắn tung toé như thể nồi cám heo đang được khuấy mạnh. Một đạo thanh âm tràn ngập sự tức giận cùng lạnh lẽo rít gào vang lên, sau đó là một cái đầu rắn to như thùng nước trồi lên khỏi mặt hồ.

"Đinh! Rắn biến dị level 29. Sở hữu sức mạnh, sức bền bỉ và nọc độc mạnh mẽ..."

Vừa nhìn thấy cái đầu rắn này, Ngô Soái bên tai đã nghe thấy một đạo thanh âm nhắc nhở lạnh lẽo của hệ thống, đồng thời với đó là da gà da vịt toàn thân điên cuồng nổi lên. Hắn không chút do dự ném ba viên băng đá nhỏ xíu xuống dưới rồi xoay người phóng vút về phía chân trời.

- Cứu mạng, giết người rồi, cứu...

Rắn biến dị có cái đầu hình thoi màu tím sẫm như cục thạch anh, đôi mắt tam giác xanh lè với đồng tử dựng thẳng, toàn thân lân phiến trải dài kín mít, còn có một loại cảm giác tràn ngập sức phòng ngự. Nó vừa trồi lên khỏi mặt nước thì hung ác quay trái quay phải nhìn xung quanh, sau đó không chút do dự húc thẳng vào một cái lỗ trên mặt đất.

Ầm...

Hố "thiên thạch" nhiễm máu bị rắn biến dị húc cho một húc càng thêm vỡ nát, nền đất xung quanh run rẩy liên tục vì xung chấn khổng lồ, cây cối trong phạm vi mấy chục mét rào rào rung động, có cảm tưởng tận thế sóng thần cùng động đất đồng loạt ập tới tới nơi rồi.

Một húc trúng đích, rắn biến dị rốt cuộc nhận ra đòn tấn công vừa rồi chẳng có bất kỳ hiệu quả gì, chỉ có thêm một lần nữa đục nền đất ra một cái hố sâu hơn mét mà thôi. Nó nhanh chóng ngóc cái đầu hình thoi lên lắc lắc một trận choáng váng, sau đó thè cái lưỡi chẻ đôi đen kịt ra ngoài vẫy vẫy vài cái rồi lại rụt lại.

Sau khi "liếm" một ngụm không khí, đôi mắt xanh lè dựng thẳng của nó lập tức khoá chặt lấy thân ảnh Ngô Soái đang bay trên trời, đuôi rắn khẽ quất bốp một tiếng phóng ra khỏi hồ nước rồi cấp tốc đuổi theo.

Ngô Soái chạy đã cách xa cả cây số, thế nhưng cảm giác nguy hiểm của hắn chẳng những không giảm mà còn điên cuồng tăng cao, toàn thân nổi lên chi chít gai ốc, trái tim thình thịch đập mạnh thiếu chút đã nhảy ra ngoài cổ họng.

Hắn đã bị con rắn kia định vị rồi, hoá ra đây là cảm giác bị một con rắn độc nhìn chằm chằm sao, quá đáng sợ rồi, cảm tưởng cả người cứng đơ như tượng đá vậy. Sau khi dùng nửa giây ngoảnh đầu về phía sau xem xét, sự sợ hãi dưới đáy lòng lại càng thêm mãnh liệt tuôn trào.

- Chết tiệt. Thằng ngu nào bảo nó di chuyển chậm vậy. Cứu với...

Thật ra thì thứ dưới đáy lòng hắn vẫn chưa tới mức tuôn trào ra ngoài, cơ vòng hậu môn vẫn có thể gắng gượng giữ được. Chẳng qua cũng sắp vãi ra tới nơi rồi.

- Gâu gâu gâu gâu gâu...

- Ẳng ẳng ẳng...

Ngô Soái gào mồm hét thảm vài tiếng, khoảng cách hai bên vậy mà bị thu ngắn một phần, lại còn tiếp tục bị thu ngắn không có dấu hiệu dừng lại.

Rắn độc biến dị phía sau không hề chậm chút nào, trái lại tốc độ còn nhanh tới khiến người ta phải tuyệt vọng.

Súc vật kia có lẽ phải di chuyển với điểm nhanh nhẹn trên dưới 200 chỉ số, so với Đại Hắc Cẩu không hề thua kém, mà so với Ngô Soái thì hơn là cái chắc, hắn ở trạng thái này chỉ có 158 điểm nhanh nhẹn mà thôi.

Thêm nữa là khi "bay" bằng kỹ năng Thao Túng Trọng Lực tứ giai thì tốc độ di chuyển của hắn sẽ chậm hơn so với khi chạy dưới đất. Dù sao trên bầu trời cũng không có điểm phát lực cố định, mỗi lần muốn dẫm chân di chuyển lại phải phân tâm đi áp đặt trọng lực âm lên khối không khí nhất định, điều này dẫn tới độ trễ xuất hiện trong từng bước chạy, chỉ số 158 nhanh nhẹn không xuất ra nổi sáu thành.

Khoảng cách hai bên vì thế mà vô hạn bị kéo gần lại.

Vừa chạy vừa la hét mới qua ba bốn câu, Ngô Soái lông tơ toàn thân tiếp tục dựng đứng. Hắn không chút do dự cắn răng tiêu hao 5 điểm thể lực, tâm thần động niệm thay đổi trạng thái qua toàn lực nhanh nhẹn biến, sau đó hai chân nhún một cái phóng vọt đi.

Hắn hét khản cả cổ nãy giờ cũng không phải là hét chơi, hành động này chính là đang cố gắng "vẽ bản đồ" bằng Định Vị Sóng Âm mà thôi. Có kỹ năng này cung cấp tình báo, không cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể liên tục nhận thức được tình trạng môi trường xung quanh bản thân.

Phía sau hiện tại chính là cực kỳ nguy cấp.

Rắn biến dị tốc độ nhanh tới vô cùng, nó chỉ trườn bò vài nhịp đã ở ngay dưới chân Ngô Soái, một cái mồm máu to ngoạc mở ra, cuống họng đỏ quạch sâu hun hút không thấy đáy, dọc hai bên thành họng họng bám lấy chi chít những cái mồm máu nhỏ hơn, giống như có vô số cái đầu rắn mọc lòi ra ngoài vậy, tất cả đều đang há rộng rồi hướng thẳng lên trời.

- Phìiiiiiii...

Hàng chục cái mồm rắn nhỏ bên trong khoang miệng của rắn biến dị đều đồng loạt phun ra vô số đạo chất lỏng xanh lá, trong khi cuống họng đen thui của chính nó thì phun ra một đạo chất lỏng tím sẫm, hai loại chất lỏng nhanh chóng hoà trộn với nhau rồi biến thành một khối cầu dịch thuỷ lớn chừng đầu người. Khối cầu vút một tiếng bắn lên không trung, bắn thẳng tới thân ảnh Ngô Soái.

Bụp...

Âm thanh nổ tung ghê răng vang lên, cầu độc phát nổ còn hơn cả lựu đạn phát nổ, vụ nổ giải phóng ra hàng vạn giọt độc li ti nửa xanh nửa tím, một đám mây tím sẫm bốc khói nghi ngút bao trùm phạm vi trăm mét, sương mù hủ độc cuồn cuộn tuôn trào, ngay cả hơi nước trong không khí cũng bị ăn mòn thành một đám mịt mờ trắng xoá.

- Đ**mmmm...

Ngô Soái bị doạ cho hoảng hồn tới mức phải chửi bậy một câu, Cảm Giác Nguy Hiểm báo động tới cực đại nói cho hắn biết bản thân vừa mới thoát khỏi án tử.

Nếu không có Định Vị Sóng Âm phát hiện sớm đòn công kích đánh tới, hắn hiện tại đã bị nhốt trong khối khí độc kia rồi, khi đó thì bản thân sẽ biến thành Lõi Ngô, hoặc Súp Ngô ngay, tuyệt đối không còn Soái nổi nữa.

- Súc sinh này quá mạnh, quá nhanh, không thể dò xét thêm được nữa.

- Gâu gâu gâu...

Uỷ khuất cắn răng mấy câu, Ngô Soái rốt cuộc buộc phải hạ xuống một nóc nhà rồi toàn lực chạy đi.

Bay trên trời tuy rằng có lợi thế nhất định, nhưng thua ở chỗ tốc độ quá chậm, lại quá tốn tiềm năng, trong cuộc đấu dài hơi không thể duy trì được. Hơn nữa con rắn ngu kia trên người có tuyệt chiêu cầu độc, bay trên trời không khác nào việc tự biến bản thân thành bia ngắm, chỉ có chạy dưới đất mới có thể luồn lách qua các kiến trúc mà trốn nổi.

Nhưng mà người tính không bằng súc vật tính. Rắn độc biến dị sau một chiêu vồ hụt thì tiếp tục thè cái lưỡi ra vung vẩy lên xuống vài lần, sau đó cái mồm máu của nó tiếp tục há ra, một khoả cầu độc lớn bằng bờ mông của một thiếu nữ Hạ Sa ngay lập tức thành hình rồi vút một tiếng phóng về xa xa.

Cái lưỡi của nó đã nếm được "vị" của nhân loại phía trước, tên kia có chạy đằng trời cũng không thoát được, thậm chí nó còn có thể tầm soát ra biểu đồ thân nhiệt của kẻ thù, giữa môi trường xung quanh thật sự như ngọn đuốc trong đêm, dù có trốn sau công sự cũng sẽ bị lần ra.

Ngô Soái bây giờ tới cả lông háng cũng bị doạ cho dựng ngược, cảm giác kỳ quái dưới đáy lòng lại tiếp tục vô hạn trùng động, cơ vòng hậu môn đã gần như không thể giữ nổi nữa rồi. Định Vị Sóng Âm để cho hắn nhận ra một khoả độc cầu đang bắn thẳng tới bên này, tốc độ nhanh tới gâu gâu ẳng ẳng, nếu không có biện pháp ứng đối, hắn sẽ chết chắc.

- Mẹ mày, coi thường ông đây quá đấy...

Liên tiếp bị dồn vào tuyệt cảnh, Ngô Soái không khỏi điên tiết mà tức giận mắng to. Hắn cắn răng một cái xoay đầu ra phía sau, bàn tay phải không chút do dự giáng xuống kỹ năng tứ giai mới nhận được.

- Con rắn khốn nạn, có giỏi thì bắn tiếp đi tao xem.

- Cách Không!

------

17h30 ngày thứ 24 tận thế, ngoại biên trấn Hạ Sa.

Tám tiếng liên tục thực hiện kế hoạch cứu hộ cứu nạn, đại đội 4 đại đội dự bị phối hợp hành động với 24 thành viên Dao Găm đã thành công cứu thoát 277 người trên phần diện tích ước chừng khoảng 70% lãnh thổ trung tâm thị trấn. Đây là con số vô cùng khổng lồ, cũng cho thấy mức chênh lệch tỉ lệ sống sót trái ngược tới đáng sợ.

Trung tâm trấn Hạ Sa có khoảng 4 vạn cư dân, qua tới ngày thứ 24 tận thế vẫn có thể đào bới ra được 277 người, mà lại còn có thể tiếp tục gia tăng ở phần diện tích còn lại. Trong khi trung tâm huyện Liễu Lâm và cả các khu vực xung quanh với dân số đông hơn lại chỉ có thể tìm thấy 158 người, đó còn là tìm kiếm tại ngày thứ 12, sớm hơn nơi này tới 12 ngày.

Thể Thao Túng xuất hiện ở đâu, nhân loại ở đó sẽ sống sót vô cùng gian nan.

Hàn Phong từ trong một cục băng đá nhỏ xíu "chui ra ngoài", khuôn mặt treo lấy biểu cảm tràn ngập sự mệt mỏi uể oải. Hắn và Chu Vấn là hai chủ lực chính giữ nhiệm vụ lùng soát người sống sót tại phía tây nam, trong đó toàn bộ phạm vi 4 cây số xung quanh phòng khám phụ sản đã không còn một bóng người, kể cả những người thoi thóp cũng đã được Băng Nô và Băng Nhãn phối hợp tìm thấy bằng hết.

Thao Túng Hàn Băng đẩy lên tứ giai, băng nô đã có thể sử dụng các kỹ năng dưới tam giai thay cho bản tôn, hắn có thể xâm nhập các ngôi nhà kín rồi "ngửi" một ngụm Siêu Khứu Giác, sơ bộ xác định liệu có mùi người sống hay không, từ đó tiến hành lục soát một cách nhanh chóng.

Lúc này sau khi trở lại hậu tuyến, hắn không khỏi ngáp một tiếng rồi hỏi Mộc Diễm Lâm:

- Công tác chuẩn bị hậu cần tới đâu rồi?

Cái nữ nhân mông to này là người bản địa, bởi vậy tạm thời được giao cho nhiệm vụ phối hợp với đội hậu cần nhằm kiểm soát tình hình, ổn định nhân tâm, năng lực làm việc xem như chấp nhận được.

Nàng ta lúc này đưa qua một tờ A4 rồi nheo mắt nói:

- Anh tự xem đi.

Hàn Phong cũng không để ý lắm mà tuỳ tiện cầm lên tờ A4, sau đó hắn không khỏi nhướng mày kỳ quái hỏi:

- Sao lại là giấy trắng? Tôi có thấy gì đâu?

Phía bên kia, Mộc Diễm Lâm chỉ khẽ liếc mắt rồi thản nhiên đáp lại:

- Không thấy gì là đúng rồi. Nếu anh nhắm mắt lại, anh cũng sẽ không thấy gì cả.