Khu vực quanh chỗ này không quá xa lạ đối với Ngô Soái. Vào ngày thứ 6 tận thế, trong quá trình tìm kiếm lộ tuyến di chuyển qua huyện Tam Giang, hắn và Trần Diệu Âm đã tới nơi này rồi, đây chính là con đường dẫn tới bến phà Giang Lăng tại bờ tây huyện Liễu Lâm.
Ân, có lẽ chỉ chạy khoảng hơn 2 cây số nữa là tới bến phà.
Nhà xưởng sản xuất nilon này cũng không quá xa lạ đối với Ngô Soái. Đây chính là nơi mà lúc trước đội ngũ của Kha Thành tập trung, sau đó bọn họ cũng quyết định gia nhập trấn Hi Vọng.
Thậm chí là thứ đang hoành hành ở khu vực này cũng không tới mức quá xa lạ với hắn. Thời điểm bọn họ gặp được nhóm Kha Thành, người kia cũng đã cảnh báo không nên tiếp tục tiến về phía trước, bởi vì đi tiếp là sẽ gặp phải một con quái vật vô cùng hung dữ.
Một con rắn biến dị.
Ngay từ ngày thứ 6 tận thế, con rắn kia đã được miêu tả là không thể chống lại. Nó dài tới hơn 10 mét, toàn thân phủ giáp xác cứng rắn tới mức đạn AK47 bắn không xuyên được, vòng thân lớn bằng hai lần bắp đùi người trưởng thành, sức mạnh có thể siết bẹp một chiếc ô tô con, thậm chí còn từng phun ra khói độc giết chết 7 người bên phía Kha Thành. (Chương 89)
Đây có thể nói là tốc độ tiến hoá khủng bố, tính toán, có lẽ nó cũng trưởng thành nhanh không kém gì so với Thể Thôn Phệ.
Bởi vì vừa qua có rất nhiều chuyện rối ren xuất hiện cản tay, cùng với việc con rắn này vẫn luôn tương đối an phận, có thể vì nó sợ uy áp của Thể Thao Túng, trấn Hi Vọng vì thế cũng quên béng luôn sự tồn tại của nó, chưa từng cử người đi dò xét tình hình lần nào cả.
Chẳng qua hiện tại con rắn kia không "ngủ đông" nữa, đã dần thể hiện ra sự nguy hiểm của mình rồi.
Ba ngày trước, có hai người đi đào bới vật tư đã mất tích tại khu vực tường thành này, tường thành cũng bị quật sập hai mươi mấy mét, tổng thiệt hại có thể nói là tương đối nặng nề. Tuy là không có nhân chứng chứng kiến sự kiện, bất quá nhìn từ dấu vết hiện trường để lại, cùng với tham vấn từ chỗ Kha Thành, đội điều tra Dao Găm đã có thể kết luận được, rất có khả năng là do con rắn biến dị kia gây ra.
Nơi này cách trấn Hi Vọng gần 4 cây số, cách trung tâm huyện Liễu Lâm 5 cây số, cách cầu Lệ Giang gần 5 cây số, cách bến phà Giang Lăng hơn 2 cây số. Một con rắn biến dị mạnh mẽ chỉ cách căn cứ nhân loại gần 4 cây số là vô cùng nguy hiểm.
Bản năng của động vật hoang dã là cực kỳ nhạy bén, khoảnh cách chỉ gần 4 cây số, con rắn này chắc chắn có thể đánh hơi thấy mùi vị nhân loại, và theo dự đoán thì trấn Hi Vọng sớm muộn cũng sẽ trở thành mục tiêu tấn công của nó, thời gian sẽ diễn ra vào lúc nào mà thôi.
Thứ nhất là khu vực quanh đây đã hết thức ăn rồi, thây ma bị quét sạch, một động vật biến dị cấp cao không có con mồi để săn, tất nhiên sẽ quay qua săn nhân loại. Thứ hai là trấn Hi Vọng có thiên tài địa bảo, Đại Hắc Cẩu thèm thuồng ớt biến dị và ngọc thạch biến dị như vậy, không có lý gì mà con rắn này không thèm thuồng. Thứ ba là Thể Thao Túng đã bị trừ khử, trong phạm vi chục cây số không còn uy áp nữa, vậy thì cớ gì mà con rắn này phải sợ nữa.
Nó chưa tấn công, có thể là đang rình mò tích tụ lực lượng, có thể e ngại con chó ngu, cũng có thể do bản tính của rắn là thích chui rúc rình rập, cạp xong một con mồi là sẽ trốn đi một góc ngồi chờ tiêu hoá.
Hoặc có thể nó đang trong kỳ tiến hoá. Không ai biết.
Dù sao thì, nó đã dám thò mặt ra tấn công nhân loại tức là nó đã gây nguy hiểm, trấn Hi Vọng chắc chắn phải có biện pháp đáp trả. Bằng không con rắn kia sẽ càng lúc càng tác oai tác quái, cư dân ra ngoài đào rau dại, xây dựng công sự, bới móc vật tư sẽ càng lúc càng nguy hiểm.
Đây chính là cạnh tranh không gian sinh tồn, cạnh tranh tài nguyên hữu hạn, sớm hay muộn cũng phát triển thành xung đột vũ lực.
Ngô Soái ngồi xuống gần bờ tường đổ nát rồi cẩn thận quan sát. Tại đây có dấu vết trườn bò rõ ràng, cũng có từng vệt acid ăn mòn ghê rợn, đây là cơ sở dẫn tới kết luận của Dao Găm về việc sự kiện này là do con rắn kia gây ra.
Tường thành mà trấn Hi Vọng đang tiến hành xây dựng có ba lớp, tổng độ dày là 1 mét, thành phần chủ yếu từ bùn đất trộn với dây leo biến dị và dây thép gai, ghim cùng với đá tảng, có lõi bằng trụ sắt, xung quanh bọc tôn và nẹp gỗ chắc chắn, rất khó để phá huỷ. Ngoài ra sau khi xây dựng xong, các đoạn tường thành sẽ được phi phàm giả có năng lực Thao Túng Đại Địa gia trì lại một lần nữa, khiến cho đất đá càng thêm thít chặt, từ đó tường thành lại càng thêm vững chắc.
Đoạn tường này sập xuống, vụn đất nát bét như cơm nguội, các thanh sắt ghim trong lõi bay xa tới hơn 20 mét, mấy mảnh tôn và dây thép gai cũng bị đánh thủng, chứng tỏ man lực của con rắn này là cực lớn.
Ngô Soái lại xem xét hai chiếc ô tô con, cả hai chiếc đều bị vặn tới biến dạng, sắt thép cũng bị dịch mủ acid ăn mòn lốm đốm, cái này chứng tỏ độc tố của con rắn kia là vô cùng ghê gớm. Khu vực bị ăn mòn rộng tới 30 mét, chứng tỏ đòn tấn công thực tế của nó còn có khả năng lan rộng tới ít nhất là gấp đôi khoảng cách này, bởi vì con mồi mà nó săn chỉ là hai người thường không có uy hiếp lớn, không buộc nó phải ra đòn mạnh mẽ.
Chiếu theo dấu vết di chuyển trên mặt đất, các vết lăn lộn tương đối ngoằn ngoèo và giàn trải, theo tính toán thì chiều rộng thân vào khoảng nửa mét. Quỹ đạo di chuyển của nó cũng xuất hiện những chỗ lún nhẹ xuống, cái này chứng tỏ nó khá nặng, đồng thời tốc độ không quá nhanh. Vì sao ư, vì nếu di chuyển đủ nhanh, vậy thì mặt đất chưa kịp lún thì nó đã bò qua rồi.
Một con rắn có man lực, có độc lực, có phòng ngự trác tuyệt, đây là một đối thủ vô cùng khó nhằn.
Ngô Soái từ phế tích đứng lên rồi bước về phía trước, sau đó nhún chân một cái đã bay lên trời, thân thể phi thẳng tới phía đông bắc. Sau vài giây, hắn đã đứng trên một toà nhà 5 tầng cách vị trí cũ nửa cây số, lại dùng ống nhòm quan sát một "khu rừng" xa xa.
Dao Găm đã trinh sát 3 ngày, tất nhiên là sớm thu được một vài tình báo, một trong số đó chính là hai khu vực khả nghi mà con rắn kia đang sống, "khu rừng" mà hắn quan sát là một trong hai địa điểm như thế.
Đây là một cái công viên cỡ nhỏ, nằm cách bờ sông Lệ khoảng 200 mét, xung quanh có hai dãy nhà giống chung cư cấp thấp, chẳng qua hiện tại đã trở thành thiên đường cây cối.
Tám chín cây thân gỗ không biết là loại gì cao thẳng lên trên 30 mét, tán cây đua nhau phủ kín khu vực hàng chục mét xung quanh, vô số dây leo chằng chịt bám kín, cỏ dại cao quá đầu người mọc um tùm tứ phía, biến công viên này thành một pháo đài màu xanh không thể trinh sát nổi bên trong
Ngô Soái đứng ở chỗ này theo dõi khoảng 20 phút, rõ ràng nhìn thấy khu rừng nhỏ này có chim, có sâu, có chuột, có cả sóc, bọn này có là động vật thường, có là động vật biến dị, nhưng không có con nào quá level 5.
- Rắn độc, theo lối suy nghĩ phi phàm thì xung quanh hang ổ cũng sẽ xả độc, uy áp của nó cũng rất lớn, vậy thì động vật biến dị khác rất khó để cư ngụ.
Ngô Soái dò xét khoảng 15 phút nữa thì quyết định bỏ qua khu vực này, hắn tiếp tục nhún chân chạy tới địa điểm cách khu rừng nhỏ nửa cây số nữa.
Đây là một khu biệt thự rộng lớn phải tới mấy nghìn mét vuông, một toà lâu đài theo phong cách Baroque toạ lạc chính giữa, xung quanh là từng toà kiến trúc nhỏ hơn như sân khấu, vườn hoa, xích đu, cây ăn trái, giả sơn... Tất cả đều chứng minh gia chủ vô cùng giàu có.
Ân, hiện tại toà lâu đài đang dần bị dây leo bám víu, gia chủ hẳn là cũng sớm biến thành phân bón cho cây cối, hoặc thành tro bụi trong hố xác nào đó, thậm chí có khả năng biến thành một bản sách kỹ năng rồi.
Giàu có quyền lực tới mấy, đứng trước tận thế này, tất cả đều hoá thành hư không.
Sở dĩ Dao Găm nghi ngờ nơi này là hang ổ của rắn biến dị chính là do trong khuôn viên biệt thự có một cái hồ rất rộng, nước trong hồ thuần một màu xanh lè đục ngầu, còn thi thoảng nổi lên bong bóng tím, nhìn qua vô cùng khả nghi.
Dấu vết ăn mòn mà rắn biến dị để lại tại hiện trường gây án cũng có từng vệt xanh tím đan xen.
Ngô Soái quan sát hồ nước cùng cảnh quan xung quanh trong khoảng 30 phút, hắn cũng ngầm kết luận nơi này chính là hang ổ của con rắn kia, nó chính là đang trốn trong lòng hồ, chỉ là không biết đang ủ mưu cái trò gì.
Chờ mãi không thấy mục tiêu xuất hiện, hắn lúc này không khỏi cắn răng chửi thầm một câu:
- Có khi chết mịa rồi cũng nên...
Rắn là động vật ưa sự tĩnh lặng, nếu nó không săn mồi, nó rất có khả năng sẽ nằm im một chỗ không chút động đậy. Để mà đọ kiên trì với đối phương, vậy thì chỉ có tài thánh mới đọ được, có khi phải chờ một quãng 24 ngày nữa cũng nên.
Hết cách Ngô Soái đành phải mở bản đồ giấy ra xem xét, sau khi xác định tên đường và số nhà, hắn lại càng phát ra uể oải lớn hơn.
Nơi này vẫn cách trấn Hi Vọng 5 cây số, cách sông Lệ 800 mét, cách cầu Lệ Giang hơn 3 cây số, cách khu vực tường thành gần nhất chỉ hơn 1 cây số mà thôi, vẫn nằm trong vùng nguy hiểm.
Sống chết cũng phải giải quyết con rắn này, ít nhất phải xác định được nó đúng là đang ở đây, mạnh yếu ra sao, năng lực cơ bản thế nào để mà còn làm ra ứng đối.
- Đáng tiếc, kỹ năng hệ trinh sát của mình rất khó trinh sát dưới nước.
Ngô Soái có định vị sóng âm, chỉ cần dùng vài lần hét, hắn có thể vẽ bản đồ chi tiết tất cả mọi thứ trong phạm vi bán kính 2 cây số. Có điều nếu đối thủ trốn dưới nước, vậy thì dò xét bằng Định Vị Sóng Âm sẽ cực kỳ khó khăn, bởi nước hấp thụ sóng âm vô cùng tốt, hét chán cũng chỉ nhận về hỗn loạn, có khi còn gây ra sự cảnh giác cho địch thủ.
- Thôi thì vẫn là dùng cách cũ, không làm gì được, phá cho hôi.
Ngô Soái thu bản đồ vào ngực rồi nhặt lấy 10 cục đá, mỗi cục đá nặng 10 cân, lại từ balo sau lưng lấy ra một túi máu lớn, đây là máu nhân loại, hắn trút hết số máu này lên 10 cục đá, để cho những vật này thấm đẫm khí tức ngoại lai.
Xong xuôi đâu đấy, hắn gồng người kích hoạt Cự Nhân Biến, thân thể lập tức cao lên 3,5 mét, hai chân nhún mạnh một cái đã bay vút lên trời.
Chỉ qua vài giây, hắn đã đứng trên không trung quần thể biệt thự cao cao 500 mét, vị trí chính là cái hồ nước xanh tím nổi đầy bọt khí.
- Nào, giờ ăn tới rồi, ra mà đớp đi.
Giễu cợt một câu, Ngô Soái đem 10 viên đá trong tay ném xuống, 7 viên thả vào giữa hồ, 3 viên quăng xung quanh bờ hồ.
Muốn ngủ hả, không dễ đâu.