Ngô Soái vươn mình hoá thành trạng thái Cự Nhân Biến, sau đó vung tay tóm lấy ba người đứng bên cạnh rồi cắp vào hông, hai chân khẽ nhún một cái đã vọt thẳng lên trời.
Thao Túng Trọng Lực tứ giai cho phép hắn có thể "bay lượn" tương đối linh hoạt.
Nếu di chuyển một mình thì hắn sẽ nhảy qua các trụ cầu tàn phá, dù sao nếu thuỷ quái có bắn lên thuỷ đạn thì cũng không phá được phòng ngự tự thân, nhưng nếu vác theo người khác thì tốt nhất bay qua cho an toàn, dù cách bay lượn này đúng là có chút tốn kém tiềm năng.
7 giây sau, Ngô Soái đã chính thức đặt chân lên bờ đông sông Lệ.
Ba cỗ xe jeep được chính quyền Tam Giang điều động tới để tiếp dẫn "tù binh", đi cùng với đó là hơn chục người cả quan chức cả binh lính. Nhìn thấy một màn bay lượn như chim này, bọn họ đều không khỏi khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Ở Tam Giang cũng có một người bay được như vậy, kia chính là La Thiên Dật. Nhưng mà gã họ Ngô này bay lượn cũng quá thành thục đi, lại còn không gây ra bất kỳ âm thanh vù vù phần phật nào cả.
Ngô Soái đáp xuống trước mặt ba cỗ xe jeep rồi thả ba người Phó Tế Tường ra, sau đó đưa mắt nhìn một vòng khoảng 10 người trước mặt rồi gật đầu nói:
- Người đã giao xong, mời các vị trở về.
Mấy nhân viên công tác lập tức tiến lên xem xét ba người họ Phó, sau khi xác nhận tình trạng của bọn họ đều rất tốt, cả đám đều khẽ thở ra.
Một nam tử trung niên áo trắng nheo mắt nhìn Ngô Soái rồi nở một nụ cười thân thiện:
- Ngô phó đoàn trưởng, tôi là La Hoà, phó phòng thông tin liên lạc căn cứ huyện Tam Giang, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?
Trong khi đối phương đánh giá mình, Ngô Soái cũng đang đánh giá ngược lại đối phương.
Sứ giả Tam Giang lần này biểu hiện rất "khác" so với các lần trước đây, ngay buổi sáng mới có thông tin trấn Hi Vọng thành lập một tiểu đoàn, tới buổi trưa bọn họ đã nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, không còn kiểu cố tình chèn ép bằng lời nói, dùng đại nghĩa phủ đầu nữa, điều này cho thấy bờ đông đã chuyển qua cách tiếp cận mềm mỏng hơn nhiều.
Hắn lúc này cũng mỉm cười trả lời:
- Có thể.
La Hoà lúc này lấy từ cặp sách ra mấy tờ giấy A4 và một thanh USB rồi mỉm cười nói:
- Đây là thông cáo của cục tìm kiếm cứu nạn và liên lạc khẩn cấp tỉnh Diễn Giang ban bố.
Ngô Soái mở ra tờ A4, nội dung bên trong để cho hắn âm thầm gật đầu.
Cục tìm kiếm cứu nạn và liên lạc khẩn cấp được thành lập sau tận thế, trụ sở đặt tại căn cứ quận Xuân Hà. Nhiệm vụ của cục này là làm trung gian hỗ trợ kết nối thông tin cho người sống sót thất lạc thân nhân, từ đó giúp đỡ cư dân tại các căn cứ có thể tìm hiểu rõ ràng tình trạng an nguy cùng hạ lạc của người thân của mình.
Sóng điện thoại đứt đoạn, không phải ai cũng có bộ đàm radio, vì vậy tác dụng của cục này là cực kỳ cần thiết.
Nếu là trước khi cầu Liễu Hà bị phá, một tờ thông cáo này có thể gây ra sự hỗn loạn không nhỏ cho trấn Hi Vọng.
Nhu cầu tìm kiếm thân nhân mất tích là rất lớn, nếu Tam Giang tung tin tức này ra ngoài, thậm chí làm ra vài biểu hiện phóng đại cùng giả dối, vậy thì số người chấp nhận chạy qua bên kia để đoàn tụ với gia đình là không hề nhỏ, lòng người tại Liễu Lâm chắc chắn sẽ bị tản mát ít nhiều.
Chính quyền Tam Giang quyết định giao thông cáo này cho cao tầng trấn Hi Vọng xử lý mà không phải tự chạy qua vận động hành lang, đây xem như tỏ rõ thái độ không muốn "chọc ngoáy" vào sự ổn định của bờ tây nữa, là tín hiệu hữu hảo vô cùng rõ ràng.
Thông cáo thứ nhất không có vấn đề, nhưng tờ thông cáo thứ hai lại khiến Ngô Soái khẽ nhíu mày.
Đây là danh sách tội phạm truy nã do cục an ninh nội địa tỉnh Diễn Giang ban bố.
Trước tận thế, có rất nhiều nghi phạm phạm tội nằm trong các chuyên án được theo dõi đặc biệt, ví dụ các thành viên của hội Bạch Đường, công an huyện Liễu Lâm cũng đang theo dấu một chuyên án như vậy, chỉ là tạm thời chưa tiến hành vây bắt mà thôi.
Tận thế nổ ra làm gãy nát quá trình điều tra, tội phạm vì vậy có cơ hội thoát khỏi vòng vây ráp. Chính quyền tất nhiên sẽ không để yên, bởi vậy mới có tờ thông cáo này gửi tới các căn cứ, mục đích đương nhiên là để các căn cứ phối hợp bắt giữ tội phạm rồi.
Đây là hành động hoàn toàn đúng đắn, không có bất kỳ âm mưu nào cả, bởi vì thành phần tội phạm dù là trước hay sau tận thế đều là thành phần vô cùng nguy hiểm. Ngô Soái hoàn toàn không dâng lên bất kỳ phản cảm nào đối với tờ công văn này, trái lại, hắn còn khá mừng rỡ vì nhận được danh sách tội phạm đính kèm đây.
Điều khiến hắn nhíu mày là trong danh sách có cả Châu Lam.
Dù chưa biết nàng ta phạm tội gì mà lại bị truy nã, thế nhưng chỉ riêng việc cái tên này được xướng lên cũng nói rõ rất nhiều điều, khiến cho vấn đề trở nên vướng mắc nghiêm trọng.
Tam Giang chắc chắn biết Châu Lam có vị trí thế nào trong thành phần cao tầng trấn Hi Vọng. Thông tin nàng ta là một trong bốn đại đội trưởng được dán ở bảng bố cáo một cách công khai, tình báo của họ không có lý nào không rõ, thế nhưng vẫn quyết định đưa tới danh sách này...
"Đây không phải cố tình gây hấn... Nếu Tam Giang vẫn muốn gây hấn, vậy thì họ không nhất thiết cần phải trước tiên tỏ thái độ hoà hảo làm gì... Chẳng lẽ Châu đội trưởng thực sự là tội phạm?"
Không nghĩ được thêm, Ngô Soái quyết định bỏ qua, hắn lúc này ngẩng đầu nhìn về phía La Hoà rồi gật đầu nói:
- Cảm tạ La trưởng phòng đã cất công thông báo, chúng tôi sẽ tích cực phối hợp với hoạt động của hai cục.
La Hoà mỉm cười nhã nhặn đáp lại:
- Có lời đảm bảo của Ngô đoàn trưởng, phòng thông tin liên lạc chúng tôi xem như đã hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Sau đó hắn lại nhỏ giọng nói tiếp một câu:
- Ngô Soái, thú thật với cậu, gần đây tình hình tài chính của tôi tương đối eo hẹp, bởi vậy muốn bán vài món đồ lấy chút tiền tiêu. Chỉ là bán trong nội bộ huyện thị hơi khó khăn, không biết cậu có hứng thú hay không?
Ngô Soái nghe vậy thì âm thầm thở dài.
Lắng nghe đại ca hắn chỉ dạy nhiều lần, chứng kiến phong cách làm việc của người kia nhiều lần, hắn cũng dần nhận ra được cách tiếp thu ẩn tình trong giao tiếp thường nhật.
Câu trước của La Hoà là Ngô đoàn trưởng, phòng thông tin liên lạc chúng tôi, câu sau lại hạ âm lượng, đổi xưng hô thành Ngô Soái, tôi, đây rõ ràng là cẩn thận lựa chọn câu từ để thể hiện sự rạch ròi quan hệ một cách kín đáo.
Việc công việc tư theo lý thì không thể trộn lẫn, thế nhưng bàn bạc việc tư ngay sau khi bàn bạc việc công, lại thực hiện trong giờ hành chính, vậy thì công tư đã được trộn lẫn một cách khéo léo rồi.
Tam Giang muốn thiết lập một chút kết nối, nhưng bọn họ không muốn ngay lập tức tiến một bước dài, bởi vậy vị phó phòng này đã lấy danh nghĩa cá nhân của mình ra để kết nối một cách bán công khai, dùng bản thân làm sợi dây liên kết.
Ngoài mặt thì rõ ràng là một cuộc mua bán cá nhân, thậm chí còn thậm thụt trái phép, không được bất kỳ bên nào công nhận. Thế nhưng người trong cuộc đều ngầm hiểu với nhau đây là một cuộc trao đổi giữa hai thế lực, là một phép thử ngoại giao mà dù có thành hay bại cũng chẳng gây ra thiệt hại gì cả.
Chẳng có thằng ngu nào lại đi bán hàng lậu trong giờ hành chính như cách mà La Hoà đang làm, nhưng nếu hắn ta có thể tiên phong thành công, vậy thì đường đi xem như cũng đã được mở ra rồi.
Ngô Soái nghĩ tới đây thì cũng làm bộ làm tịch dâng lên hứng thú hỏi:
- Nga, là thứ gì vậy?
La Hoà chỉ vào thùng xe jeep phía sau rồi mỉm cười nói:
- Một cái xác của Thể Phòng Hộ. Đây là quái vật có cấp độ cao tới level 26, xác của nó còn nguyên vẹn, chỉ sứt mẻ vài chỗ mà thôi.
Ngô Soái nghe vậy thì âm thầm gật đầu.
Trước đó đại ca hắn trực tiếp gửi yêu cầu tới toàn bộ cao tầng Tam Giang với đề xuất muốn mua xác của Thể Phòng Hộ, khi đó bờ đông còn chẳng buồn đoái hoài, thậm chí còn không có bất kỳ phản hồi bằng lời nói hay văn bản nào cả. Hiện tại lại cho người thậm thụt bán ra ngoài, đây tất nhiên là điều mà toàn bộ cao tầng đều đã biết và chấp nhận.
"Bạc Thanh lại lành tính thế à?"
Cảm giác có chút sai sai, hắn không khỏi thử hỏi một câu:
- Anh muốn đổi bằng tài nguyên gì?
La Hoà mỉm cười điềm nhiên đáp lại:
- Tinh thạch ma dược các loại, một viên đổi một xác.
Ngô Soái đảo mắt hai cái rồi gật đầu đáp lại:
- Cái này tôi cũng khá có hứng thú, chẳng qua hiện tại không mang theo viên tinh thạch nào cả.
La Hoà lắc đầu thoải mái nói:
- Không vội, không vội, chúng ta đều có rất nhiều thời gian.
Sau câu nói này, cả hai đều cười, không khí có thể nói là hoà hợp tới cực điểm.
5 phút sau, đoàn xe của căn cứ Tam Giang đã khuất sau đám bụi mù. Ngô Soái ánh mắt hơi nheo lại rồi thản nhiên búng tay, một cái thân ảnh Ngô Soái thứ hai được tụ tập lại từ ánh trăng nhanh chóng thành hình.
Sau khi phân thân Ảnh Chiếu được triệu hồi ra từ Nhẫn Mô Phỏng, "hắn ta" nhanh chóng mặc vào quần áo, lại tiếp nhận lấy vài tờ tài liệu từ tay bản thể rồi nhe răng nói:
- Hay là chúng ta đổi nhiệm vụ đi, cậu đi gặp "trạm tin", tôi sẽ đi điều tra con rắn kia.
Ngô Soái bản thể ngáp một tiếng rồi phẩy phẩy tay:
- Không phải cậu vẫn luôn nhớ nhung cô nàng tiểu Oánh mông to ở hộp đêm Thiên Hà bên trong căn cứ Tam Giang sao, nhân cơ hội này tới đó "điều tra" đi.
Phân thân ảnh chiếu nghe vậy thì ngẩn người. Nhớ lại nhiệm vụ lúc trước, "hắn ta" phải ra chiến trường Diệu Liên hứng Hồn Áp, còn bản tôn thì được đi "điều tra", sau đó thằng ranh con này đã nhiệt tình kể lại trải nghiệm, cái này đúng là đã gây thương nhớ và kích thích thật.
- Được, tôi sẽ đi thăm tiểu Oánh!
Phân thân nghĩ tới đây thì hưng phấn kêu to một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người chạy về phía căn cứ Tam Giang.
Ngô Soái đứng tại chỗ, tâm thần vẫn tràn ngập nghi vấn về cái kỹ năng Ảnh Chiếu Ánh Trăng vừa dùng.
Thú thật, hắn đúng là rất muốn gặp lại tiểu Oánh ở hộp đêm Thiên Hà, thế nhưng điều khó hiểu là tại sao gã phân thân kia lại có thể nhanh chóng thích ứng với việc "muốn gặp tiểu Oánh", sau đó đưa ra lựa chọn dựa trên sở thích nhỉ.
Cái này rất khó giải thích, sự phi phàm ở kỹ năng này vượt xa giới hạn của kỹ năng tam giai luôn rồi, ngay cả người thi triển cũng không quá rõ ràng làm sao lại "tạo ra" một kỹ năng như vậy. Ân, phải nói thế nào đây, cái tay của mình lại có thể thay thế bộ não trong việc lựa chọn bốc xoài sấy hay mít sấy.
"Có khi nào thằng ranh con kia không đi làm nhiệm vụ mà lại chạy ngược về căn cứ trấn Hi Vọng, giả dạng làm mình để "hấp diêm" tiểu Vân, tiểu Liên không... Ôi... Chết tiệt, suy nghĩ của mình tà đạo quá... Tại sao mình lại có suy nghĩ thế chứ... Phân thân cắm sừng bản tôn... Đây sẽ là kết quả gì, làm sao nghe có chút kích thích... Hay là thử một chút... Ôi, gâu gâu gâu..."
Sau khi não tàn ra một cái viễn cảnh vặn vẹo, Ngô Soái mạnh mẽ tát vào mặt một cái để xua đi ý nghĩ kỳ quái rồi nhún chân chạy trở lại bờ tây.
Nhiệm vụ tiếp theo tương đối nguy hiểm, cần phải có sự cẩn thận và tập trung cao độ, bằng không thì thậm chí thể bỏ mạng chứ không chừng.
20 phút sau, Ngô Soái đã đứng tại bên ngoài một cái công xưởng sản xuất bịch nilon, cạnh đó là mấy chiếc ô tô nát bét và một đoạn tường thành đổ vỡ, nhìn qua là đã biết đã bị ngoại lực khổng lồ tác động.
Đây là khu vực có động vật biến dị hoành hành mà hắn cần điều tra.