Chương 494: Cỗ động cơ hoà bình

Trung tâm huyện Liễu Lâm, tàn tích cầu Liễu Hà.

Hai huyện Liễu Lâm - Tam Giang ngăn sông cấm chợ, núi cách núi, đất cách đất, một dòng Lệ Giang dài tới ngút ngàn chia cắt toàn bộ địa giới, đứng tại bên này nhìn qua bên kia còn thấy mờ mịt, bởi vậy cư dân đôi bờ chỉ có thể kết nối với nhau thông qua những cây cầu. Những cây cầu này đều là thành tựu hợp tác xây dựng chung, là biểu tượng thông thương cùng hữu nghị giữa hai huyện thành, đã tồn tại suốt chiều dài lịch sử, được vô số thế hệ hai bên sử dụng cùng gắn bó, càng là chứng nhân quan sát lấy sự phát triển của cả hai bên bờ sông.

Chẳng qua, tận thế ập tới, hoà bình ngắn ngủi chỉ mới xuất hiện, một trong hai cây cầu liền bị kích nổ vào bốn ngày trước, đánh dấu cho sự kiện tuyệt giao của nhân loại hai bờ đông tây sông Lệ.

Ngô Soái nhìn về sóng nước lăn tăn, nhìn về ba mố trụ vỡ nát còn sót lại, nhìn về từng đạo công sự tàn phá tràn đầy dấu vết của năng lực phi phàm, hắn nội tâm phẳng lặng như gương.

Một chuỗi sự kiện dài dằng dặc đã diễn ra, cuối cùng liền dẫn tới tới kết quả sập cầu, hắn rốt cuộc lại thêm một bước hiểu rõ thế giới này, hiểu rõ sự vận hành của cuộc sống này, đó chính là không có bất kỳ thứ gì là vĩnh cửu.

Đặc biệt là hoà bình.

Không bao giờ có hoà bình vĩnh cửu.

Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, lợi ích của ta ta giữ, lợi ích của ngươi ngươi dùng, chúng ta ai ở nhà nấy, có sao dùng vậy, cùng nhau chung sống hoà bình.

Haha... Đó là viễn cảnh rất tươi đẹp, nhưng chắc chắn chỉ là một đạo suy nghĩ viển vông ngây thơ không bao giờ có thể trở thành hiện thực.

Thế giới này không vận hành như vậy. Thế giới này luôn luôn phát triển, bởi vậy sẽ luôn luôn tồn tại sự cạnh tranh. Nhân loại càng tồn tại vô tận cạnh tranh, bởi vì ngay cả bản thân nhân loại muốn được mở mắt chào đời cũng đã phải cạnh tranh với hàng trăm triệu "tôi" khác, chính là hàng trăm triệu tinh trùng.

Ngọn cỏ cũng cạnh tranh chất dinh dưỡng với cây lớn, bông hoa cũng cạnh tranh ong thụ phấn, cây cối cạnh tranh ánh sáng, tôm cá cạnh tranh thức ăn, con người lại cạnh tranh không gian sinh tồn với súc động vật, mà ngay cả luồng oxi chui vào mũi con người cũng phải trải qua quá trình lưu chuyển trôi nổi mới tới được đúng đích, đó chính là cạnh tranh.

Hay như cuốn sách hắn đang đọc gần đây, trái đất cũng đang cạnh tranh với toàn thể các đối tượmg vũ trụ ngoài kia về quyền khống chế những sự vật đang tồn tại trên bề mặt nó, thông qua một thứ gọi là tương tác hấp dẫn. Các bên đang tranh nhau hút nhân loại, hút cây cối, hút động vật, hút tất cả mọi thứ về phía mình.

Có cạnh tranh sẽ có mâu thuẫn, có mâu thuẫn sẽ có tranh chấp, tranh chấp sẽ biến thành xung đột. Xung đột có rất nhiều mức độ, nhỏ nhất là xung đột về ý nghĩ, không ai có ý nghĩ giống ai, dù là đơn giản như hôm nay ăn cơm hay ăn bún đã có sự khác biệt. Xung đột ý nghĩ sẽ lớn dần thành xung đột nhận thức, từ xung đột nhận thức sẽ biến thành thành xung đột tư tưởng, xung đột văn hoá, xung đột giá trị quan. Giá trị quan khác biệt sẽ khiến nhân loại phát triển theo đường hướng khác biệt, khác biệt đường hướng sẽ gây ra cạnh tranh về lợi ích. Lợi ích thì hữu hạn, muốn phát triển càng lớn mạnh sẽ càng phải cạnh tranh càng khốc liệt, cạnh tranh ở đây chính là cạnh tranh trực tiếp với chủ thể có sự khác biệt đường hướng, đây chính là một vòng luẩn quẩn không có lối thoát.

Mâu thuẫn, cạnh tranh, xung đột, phát triển, lại mâu thuẫn, chồng điệp rồi lặp lại, ngày một sâu dày, ngày một lớn mạnh, ngày một phức tạp và khó tháo gỡ.

Tư tưởng độc lập tự cường của trấn Hi Vọng xung đột với tư tưởng thống nhất chuyên chính của huyện Tam Giang. Nếu như tài nguyên đủ đầy, ai cũng được thoả mãn toàn bộ nhu cầu, ai cũng dễ dàng đạt thành mục đích, vậy thì hai bờ đông tây có thể yên bình mà sống.

Nhưng mà...

Tài nguyên ở đây là hữu hạn, súng đạn hữu hạn, nhân loại hữu hạn, năng lực phi phàm hữu hạn, thậm chí cả đám thây ma có thể tấn công cũng tạm thời hữu hạn. Trấn Hi Vọng cần tài nguyên để độc lập tự cường, mà huyện Tam Giang cũng cần tài nguyên để giải quyết tiêu hao, tiếp tục sự nghiệp thống nhất chính quyền. Tất cả vấn đề nảy sinh từ đó đều xoay quanh một số lượng tài nguyên hữu hạn này.

Hữu hạn thì không đáp ứng đủ nhu cầu, không đủ nhu cầu thì sẽ có mâu thuẫn, mâu thuẫn dẫn tới cạnh tranh, cạnh tranh cuối cùng phát triển thành xung đột. Đầu tiên là thư từ qua lại, kế đó là âm thầm đấu đá, công khai đấu tố, vạch mặt các loại hành vi ngoài sáng trong tối, chửi bới từ bên này qua bên kia, cuối cùng là xung đột vũ trang, đánh nhau ngươi sống ta chết, tới ngay cả biểu tượng cho sự giao thương kết nối cũng phải bị phá huỷ.

Chính bởi vì sự hữu hạn của tài nguyên, thế cho nên hoà bình mới không thể vĩnh cửu, bởi vì năng lượng cung cấp cho cỗ động cơ hoà bình chính là cần tài nguyên tới duy trì. Một thứ hữu hạn, cứ liên tục phải đốt cháy để biến thành năng lượng, sớm muộn cũng có lúc tiêu hao hết, vậy thì sao có thể duy trì cho cỗ động cơ hoà bình có nhu cầu vô hạn cơ chứ.

Trừ khi trấn Hi Vọng tiêu tan, trừ khi huyện Tam Giang vỡ nát, bằng không thì hai bên đều phải không ngừng thu thập tài nguyên để duy trì sự tồn tại của mình. Nhu cầu này sẽ càng lúc càng lớn, càng lúc càng cấp thiết, và mầm mống xung đột sẽ ngày một lớn hơn.

Một dòng Lệ Giang nhỏ nhoi, sao có thể ngăn cản được xung đột này, phá cầu chỉ là phương án nhất thời nửa khắc mà thôi.

Ngô Soái ánh mắt hơi chuyển qua bờ đông, nhìn tới ba bốn cỗ xe jeep chờ sẵn từ trước, lại nhớ tới cuộc trao đổi cùng đại ca tối qua, hắn lúc này không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Tài nguyên là hữu hạn, bởi vậy hoà bình cũng chỉ tồn tại hữu hạn. Muốn giải quyết được vấn đề luẩn quẩn này, hẳn là có ba cách cơ bản.

- Cách thứ nhất chính là hoà hợp tư tưởng. Trấn Hi Vọng không theo đuổi độc lập tự cường nữa, đồng ý tuân theo chính sách chủ trương của nhà nước, vậy thì mâu thuẫn tự động tiêu tan. Hoặc huyện Tam Giang không muốn kết nối với quận Xuân Hà nữa, từ nay thông đồng với trấn Hi Vọng tiến hành làm phản, vậy thì mâu thuẫn cũng tự khắc biến mất. Tất nhiên, cách này chính là viển vông không cần nghĩ.

- Cách thứ hai chính là đàn áp tư tưởng. Trấn Hi Vọng và huyện Tam Giang quyết tâm tử chiến, đánh nhau tới cùng, bên thua tự khắc tiêu vong, tư tưởng cái gì đều xuống suối vàng mà bàn bạc tiếp, bên thắng cướp mọi tài nguyên, từ nay ca khúc khải hoàn, có thêm năng lượng đi duy trì động cơ hoà bình. Cách tiêu cực này đã từng diễn ra, hậu quả chưa phải rất nặng nề, nhưng rất có khả năng sẽ tiếp tục xuất hiện nếu cách thứ ba không thể đạt thành.

- Cách thứ ba chính là chấp nhận tư tưởng. Trấn Hi Vọng hỗ trợ Tam Giang thực hiện mục tiêu thống nhất với quận Xuân Hà, huyện Tam Giang chấp nhận sự độc lập tự cường của trấn Hi Vọng. Vậy thì tài nguyên hai bên sẽ được luân chuyển, năng lực hai bên sẽ dùng để hỗ trợ bổ khuyết cho nhau, nhân loại hai bờ đông tây sẽ bắt tay tiêu diệt thây ma, chứ không phải đánh nhau ì xèo bom rơi đạn cháy.

- Cách thứ ba, chấp nhận tư tưởng này, thật ra đại ca đã từng theo đuổi. Hắn cử mình tới chiến trường Diệu Liên hỗ trợ Tam Giang, lại tự thân chạy qua đánh đuổi thi đàn tại thôn Xa Lôi. Mặc dù những việc này đều có mang mục đích nhất định, nhưng rõ ràng đại ca đã thể hiện ra thành ý của mình rồi, thể hiện ra việc chấp nhận hợp tác, chấp nhận tư tưởng rồi. Thậm chí còn chủ động gửi đi khung pháp lý của trấn Hi Vọng cho đối phương đánh giá, và đề xuất thông thương liên tục bằng việc mua bán xác của Thể Phòng Hộ, đây chính là những tín hiệu hữu hảo vô cùng lớn.

- Chẳng qua...

- Tam Giang chọn cách thứ hai, đàn áp tư tưởng. Họ muốn đục phá trấn Hi Vọng bằng diễn biến hoà bình, còn sẵn sàng ám sát trẻ em để kích động chiến tranh, muốn dùng xung đột bạo lực đi giải quyết vấn đề.

- Họ rõ ràng đã thất bại, nhưng đằng sau đó lại phát sinh vấn đề nghiêm trọng, họ thất bại theo cách cực kỳ đau đớn, khi mà hàng chục quân nhân chết thảm không rõ nguyên do.

- Mình không tin đại ca trong sạch trong chuyện này, mình nghi ngờ việc mấy chục binh sĩ Tam Giang tử vong kia chính là do đại ca thực hiện.

- Sự tồn tại của Nhẫn Mô Phỏng và đòn công sát Trảm của Cổ Nguyên do chính mình sao chép về, cùng với số lượng lớn đạn dược giống như từ trên trời rơi xuống đã phần nào chứng minh điều đó. Nhưng mình lại không tìm được chứng cứ xác thực...

- Ôi... Đại ca cố tình lộ đuôi, cố tình để cho mình nhìn thấy một nửa, sau đó tự so sánh với sự thật tàn khốc, chính là đang muốn mạnh mẽ dùng cách 1, hoà hợp tư tưởng, trên người gã em họ này đây. Muốn mình hoàn toàn phải đứng về phe của hắn đây mà...

- Đại ca độc ác quá... Thật sự là đủ gâu gâu ẳng ẳng...

- Sau khi cách 1, cách 2 và cách 3 đều đã được thử và không mang lại hiệu quả, Tam Giang vẫn tràn đầy hiếu chiến, đại ca cuối cùng phải thực hiện cách thứ 4, đó là ngăn cấm tư tưởng. Bằng việc chặt cầu Liễu Hà, không gian sinh tồn hai bên đã bị giới hạn lại, từ đó xung đột tư tưởng không có cơ hội cọ sát và bùng phát thành xung đột vũ trang nữa.

- Nhưng đây là trị ngọn không trị gốc. Gốc rễ vấn đề vẫn như cũ tồn tại, đó là khuyết thiếu tài nguyên.

- Tam Giang đang ở thế cua trong rọ, nếu như họ không tìm được đường thoát từ hướng thây ma, sớm muộn cũng quay lại đường thoát từ hướng nhân loại mà thôi.

- Đó là khi mà chiến tranh sẽ trở lại.

- Tất nhiên, sự có mặt của hai bên tại đây ngày hôm nay là để nỗ lực ngăn chặn điều đó, bởi vì ai cũng hiểu xung đột vũ trang sẽ có hậu quả nặng nề thế nào. Hai bên sẽ quyết định xem, đàn áp tư tưởng, hay chấp nhận tư tưởng, sẽ là đường hướng tiếp theo...

- Không muốn xung đột, vậy thì phải hoà giải.

- Mình sẽ giải quyết xung đột chính trị. Còn phía bên kia, Sử Thắng sẽ tạo liên kết tư tưởng, hướng mâu thuẫn về kẻ thù chung, tìm cách khai thác tài nguyên chung, cùng nhau giải quyết vấn đề chung.

- Không có hoà bình vĩnh cửu, nhưng sẽ có hoà bình nhất thời, dài ngắn bao nhiêu đều do nhân loại quyết định, chỉ cần hai bên đều chung tay thực hiện mà thôi.

- Nếu có chung một lợi ích, chung một mục tiêu, vậy thì tạm thời sẽ không có xung đột, bởi vì cả hai đều sẽ cùng có thêm một số lượng tài nguyên để duy trì cỗ động cơ hoà bình của mình.

- Ân, đại ca nói còn cách thứ năm nữa, nói mình phải tự nghĩ xem cụ thể là cách gì... Cách thứ năm, rốt cuộc là gì đây...

- ...

- Về hỏi Đại Hắc Cẩu xem nó có biết không vậy.

- Còn giờ, tới giờ rồi.

Giữa trưa, thời điểm kết nối lại giao thương bắt đầu.

Ngô Soái liếc mắt nhìn mấy người đang đứng bên cạnh, đây là Phó Tế Tường cùng hai cộng sự, ngoài ra còn có Hoàng Khải đi theo quan sát, khuôn mặt của vị "sứ giả" này rõ ràng hiện lên vô tận căng thẳng.

Hoàng Khải vẫn không được triệu hồi về Tam Giang, cấp trên nói cần chờ thêm một thời gian nữa. Điều này khiến hắn buồn vì chưa được gặp vợ con, nhưng cũng khá vui vì hiểu rằng trong tương lai gần sẽ không có đổ máu.

Ngô Soái thở ra một hơi rồi nắm chặt bàn tay, thân thể theo đó lớn lên cao tới 3,5 mét, Cự Nhân Biến thoáng chốc thành hình.

Ở trạng thái này, việc ôm theo ba người Phó Tế Tường rồi nhảy qua các trụ mố cầu là cực kỳ đơn giản. Hoặc cách đơn giản hơn là trực tiếp "bay" qua bằng Thao Túng Trọng Lực. Đối với phi phàm giả cấp cao, một con sông Lệ Giang thực sự không phải vấn đề lớn.

- Đi thôi.