Chương 450: Chiến công

Đem việc của đám người Tam Giang ném ra sau đầu, Hàn Phong nhét bộ đàm vào túi đựng bên hông sau đó thong thả quay trở lại phòng họp trung tâm.

Nơi này đang diễn ra tiết mục tranh đoạt quyền phân phối vật tư vô cùng khốc liệt.

- Bản kỹ năng Hoả Đao tam giai này phải là của tiểu đội 7 chúng tôi, là do chúng tôi đánh rớt cơ mà.

- Thế sao được, công lớn nhất là nhờ có đội viên tiểu đội 8 thi triển sa lầy, thành công giữ chân quái vật, các vị mới có cơ hội chém giết, làm sao có chuyện một mình độc chiếm a.

- Triệu Tứ, nói vậy thì đội 9 của tôi cũng có công, nên nhớ thây ma F2 đó bị giết trên chiến hào số 9. Theo quy định, chúng tôi có công gây áp lực toàn thể.

Âm thanh tranh luận càng lúc càng sôi nổi giữa Đào Đại Tư, Triệu Tứ và Sử Thắng. Ai cũng đều tỏ ra tương đối gấp gáp, muốn nhanh chóng đoạt quyền sở hữu kỹ năng Hoả Đao tam giai vào tay.

Kỹ năng này phải nói là cực mạnh. Cho tới hôm nay mới có người đem nó thăng giai từ nhị giai lên tam giai, Hoả Đao liền phát ra hào quang chói lọi khiến cho bất kỳ ai cũng đều thèm muốn.

Ở trạng thái cơ bản, một lượt kích hoạt của nó có thể triệu hồi 10 lưỡi đao lửa, những đao lửa này mang theo thuộc tính thiêu đốt liên tục, một khi cháy là sẽ rất lâu mới bị dập tắt.

Khi tấn công rải thảm tới một vùng thây ma rộng lớn, thế lửa sẽ càng lúc càng cháy mạnh, bởi vậy chỉ cần đánh một đòn rồi chờ hoả thế lan tràn ra những thây ma xung quanh, thây ma mang theo hiệu ứng thiêu đốt sẽ lây cho đồng bạn bên cạnh nếu tiếp xúc, đốt chết cả đôi để thu về toàn bộ kinh nghiệm, bản thân sẽ rảnh tay đi rải lửa ra khu vực khác.

Một người nắm giữ tam giai hoả đao, phóng xuất 3 lượt, vậy là miễn cưỡng đủ để trấn thủ cả một khúc chiến hào, thật sự là kỹ năng vô địch khi đối phó với thây ma cấp thấp.

Đao khí, đao gió sắc bén hay nhanh hơn thì sao chứ, chung quy cũng chỉ gây sát thương 1 lần, gieo hạt tồn tại lâu hơn nhưng cũng chỉ trong phạm vi cố định, bộc đạn nổ được phạm vi rộng, nhưng đối phó với đám thây ma phân tán lại tỏ ra kém hiệu suất, chỉ có hoả đao là kỹ năng làm ít công to mà thôi.

Hàn Phong nhìn kỹ năng này cũng dâng lên hứng thú.

Thật ra kỹ năng Thao Túng Hoả Diễm và kỹ năng Hoả Đao có rất nhiều khác biệt. Hay nói rộng ra, các kỹ năng thao túng rất khác với các kỹ năng công kích thuần tuý, ngay cả Thao Túng Hàn Băng của Hàn Phong cũng vậy.

Thao Túng Hoả Diễm, người sử dụng sẽ linh hoạt hơn, có thể triệu hồi ngọn lửa dưới nhiều hình dáng, nhiều cách sử dụng, đa dạng biến hoá hơn. Trong khi Hoả Đao chỉ triệu hồi cố định được duy nhất hình thái đao lửa, duy nhất một cách sử dụng là chém tới mà thôi.

Bù lại. Hoả Đao có đính kèm hiệu ứng đốt cháy liên tục, Thao Túng Hoả Diễm thì không, uy lực vì đó có sự khác biệt.

Thêm nữa, kích hoạt Thao Túng Hoả Diễm sẽ tiêu tốn tiềm năng cho thời gian duy trì, trong quá trình này, triệu hồi ra hình thái ngọn lửa khác biệt rồi đánh ra ngoài lại tốn thêm tiềm năng nữa. Còn kích hoạt Hoả Đao chỉ tốn 1 lần duy nhất mà thôi.

Thao Túng Hoả Diễm mà muốn triệu hồi 10 lưỡi đao lửa sẽ tốn thêm 10 trí lực, chưa kể 3 thể lực 5 trí lực kích hoạt ban đầu. Trong khi Hoả Đao chỉ cần 3 thể lực 7 trí lực cố định mà thôi.

Hai bên đều có ưu nhược điểm. Đổi sức mạnh và hao phí cao để lấy sự linh hoạt. Đổi sự linh hoạt lấy sức mạnh thuần tuý, sử dụng được nhiều hơn. Một người cầm Hoả Đao có thể gây ra sát thương mạnh hơn, nhiều hơn, liên tục bền bỉ hơn một người cầm Thao Túng Hoả Diễm, tuy nhiên không thể tạo thành khiên lửa để phòng ngự, đại khái là vậy.

Thao Túng Hàn Băng của Hàn Phong cũng tạo ra được Băng Chuỳ, nhưng nếu so sánh với Băng Chuỳ cùng cấp, đồ vật do hắn triệu hồi không nhanh bằng, không cứng bằng, không xuyên phá tốt bằng, và còn tốn nhiều tiềm năng hơn để triệu hồi hơn nữa.

Một vấn đề nữa là, kỹ năng đi lên từ việc cường hoá và thăng giai sẽ mạnh hơn kỹ năng học thẳng.

Kỹ năng Hoả Đao tam giai bản học thẳng sẽ triệu hồi được 10 đao lửa, trong khi thăng giai từ nhị giai sẽ triệu hồi được tới 12 lưỡi đao lửa, với cùng một mức tiêu phí khi sử dụng như nhau.

Có khả năng cao là độ thuần thục cũng chênh lệch tương đương, chẳng qua không thể hiện ra bằng số liệu.

Ban đầu Hàn Phong còn than trời vì bản thân quay trúng Thao Túng Hàn Băng nhị giai, giờ thì hắn lại thấy cân bằng trở lại, cảm giác cách cường hoá thong thả như thế cũng không quá tệ, không quá tốn kém điểm kỹ năng đã bỏ ra.

Hệ thống chung quy cũng rất biết cách cân bằng, chỉ là nó thường xuyên máy móc quá mức, không cung cấp đủ thông tin cần thiết mà thôi.

Sau 1 phút tranh đoạt, Ngô Soái ngồi đầu bàn mới thản nhiên giơ tay lên nói:

- Dừng ở đây đi. Hoả đao tam giai sẽ sung công quỹ, tối nay sẽ tiến hành đấu giá.

Nghe thấy quyết định này của hắn, ba cái người đang tranh đoạt vẻ mặt đều xuất hiện vô hạn đau lòng, trong khi những người khác thì ánh mắt sáng rực vì hưng phấn.

Kỹ năng có tranh chấp, nếu trong thời gian 1 phút không tự thể phân chia thì sẽ được sung công quỹ rồi tiến hành đấu giá công khai, ai bỏ ra nhiều chiến công thì sẽ được nhận, thế là công bằng nhất.

Khi đó thì đối thủ không chỉ là 3 người mà là toàn bộ các tiểu đội trưởng đều có cơ hội mua, ai quá ưng ý sẽ sẵn sàng vay mượn gom góp chiến công khắp nơi, giá cả sẽ bị đẩy lên cao cắt cổ.

"Người" được lợi tất nhiên là "công quỹ" rồi. 2000 chiến công, đáng lẽ kho vật tư phải xuất ra 2 bản tam giai, giờ lại chỉ phải xuất ra một bản, một bản còn nguyên, xem như kho vật tư sẽ có được tích luỹ thâm hậu hơn, Hàn Phong sẽ đỡ phải lo nghĩ những người khác không có đồ vật hoán đổi.

"Bản vị dollar, bản vị vàng, bản vị dầu mỏ" tồn tại được là do dollar, vàng và dầu mỏ là những thứ có giá trị, bởi vì bọn chúng đang được đảm bảo bởi nhiều ràng buộc, có sự bảo chứng bởi nhiều pháp nhân, hoặc có nhiều tác dụng thiết yếu.

Ngươi cầm 1 dollar trên tay ý nghĩa rằng chính phủ nước M sẽ nợ ngươi 1 dollar, chính phủ nước M phải có trách nhiệm thanh toán nợ cho ngươi, ngươi có thể cầm 1 dollar này đi mua hàng hoá của nước M.

Ngươi cầm 1 lượng vàng đi tới bất kỳ nước nào cũng đều đổi đồ ăn thức uống được, bởi nước nào cũng chấp nhận dùng vàng để quy đổi, xem nó là kim loại có giá trị.

Ngươi có dầu mỏ, có thể dùng dầu mỏ để đổi lấy rất nhiều thứ khác, vì dầu mỏ được xem là hàng hoá có giá trị cao, ai cũng cần tới, nó có thể quy đổi thành bất kỳ nhu yếu phẩm nào khác.

Vấn đề này nói đơn giản chỉ tới đó, muốn nói phức tạp hơn một chút nữa, vậy thì là do nước M có năng lực để bảo chứng cho đồng dollar của họ. Ngoài việc hàng hoá của họ đúng là rất tốt, các nước khác sẵn sàng dùng dollar để thanh toán cho số hàng hoá giá trị này. Nhưng điều quan trọng không kém là do nắm đấm của họ cứng, đứa nào không chịu nghe thì, hehe, nhân quyền tới chơi.

Chiến công tại trấn Hi Vọng, nếu không có sự bảo chứng bằng tài nguyên tương xứng, vậy thì cứt chó cũng không bằng. Nếu đem điểm chiến công trấn Hi Vọng qua Tam Giang quy đổi, ngươi sẽ quy đổi được một phát tát vào mồm.

Tại trấn Hi Vọng này, bởi vì có sự tồn tại của kho vật tư, "chiến công" mới có giá trị. Người ta bỏ công sức ra lao động, bỏ tính mạng ra chiến đấu, thu về chiến công, vậy họ cũng muốn thứ đó có giá trị quy đổi, có thể sử dụng để đổi lấy mọi thứ họ muốn.

Kho vật tư càng phong phú, càng nhiều, càng khiến người ta khao khát, vậy thì người ta sẽ càng quý trọng chiến công, sẽ càng muốn đoạt lấy chiến công nhiều hơn lại nhiều hơn, vì người ta biết kho vật tư có thể đáp ứng tất cả, từ kỹ năng hệ thống cho tới đồ ăn ngon lành, cho tới cả cả gái đẹp.

Ngoài ra, chiến công có giá trị còn do Hàn Phong đang sờ sờ ngồi đó. Nói tươi sáng một chút thì là do có hắn đảm bảo, chiến công của ngươi có thể sử dụng thoải mái. Nói đen tối một chút thì, do có hắn đảm bảo, ngươi không chấp nhận dùng chiến công thì chỉ có ăn cứt, hoặc ăn đấm.

Vì nắm đấm của Hàn Phong mạnh, thể chế mà hắn xây lên mạnh, khi đã dẫm chân vào là buộc phải tuân theo. Bằng không thì, "nhân quyền" tới chơi, diêm vương gõ cửa.

Hắn là bảo chứng cho việc chiến công có giá trị, vì hắn vừa có thứ người khác muốn, vừa đảm bảo ngươi dùng chiến công là có thể đổi thứ đó, lại có thực lực để cho người khác sợ, không dám ngang nhiên cướp của ngươi khi ngươi dùng chiến công mua hàng của hắn, cũng không có thế lực nào, kể cả chính phủ Tam Giang, mà phá bỏ được chế độ "chiến công" này.

Đứng tại đất Liễu Lâm, cầm bao nhiêu chiến công trong tay, Hàn Phong sẽ nợ ngươi bấy nhiêu, hắn phải có trách nhiệm thanh toán khoản nợ này. Do hắn đủ mạnh, do thứ hắn nắm trong tay nhiều thứ, do hắn có uy tín cao, do tổ chức của hắn vững mạnh, người khác sẽ tin rằng hắn có khả năng đáp ứng mọi nhu cầu, chiến công sẽ ngày một tăng giá hơn nữa.

Ngươi cứ yên tâm ra sức kiếm về chiến công đi, khiến cho Hàn Phong phải nợ ngươi đi, hắn chắc chắn sẽ có khả năng trả nợ.

Hàn Phong vui mừng nhìn cảnh cấp dưới cấu xé tranh đoạt lẫn nhau, và hắn thả cửa cho sự "kinh tế thị trường" này. Vì chung quy thì, thứ gọi là công quỹ, tất cả đều nằm trong tay hắn hết rồi.

Chỉ cần hắn không phát điên ném hết tài nguyên xuống sông Lệ Giang, vậy thì hắn vẫn có đủ tất cả mọi thứ để bảo chứng cho sự uy tín của mình.

Đây chính là đỉnh cao của lợi và ích. Vì chiến công, tất cả cư dân Liễu Lâm đều sẵn sàng "quỳ xuống".

Ngô Soái sau khi thu lại Hoả Đao tam giai thì nhấc lên một bản kỹ năng tam giai khác rồi nói:

- Tam Giai, Huyết Luyện Thuật.

Nghe tới danh tự kỹ năng này, Lưu Giang vốn đang bần thần ngồi ngẩn người trong một góc chợt khẽ rùng mình.

Đây là kỹ năng rơi ra từ một đầu quái vật F2 level 25.

Con quái vật này đã sát hại 2 người trước khi bị tiêu diệt. Một trong hai người trước khi chết đã bị một tầng Cương Khí tam giai nào đó vặn vẹo tới hấp hối...

Kỹ năng này là thứ nhiễm máu của một đội viên vô tội...

Bao nhiêu chiến công mới đủ để đổi lấy kỹ năng này...

- Tôi muốn kỹ năng này!

Lưu Giang còn chưa kịp lên tiếng, Hàn Phong đang đứng dựa người vào cửa chợt thản nhiên lên tiếng, giọng điệu khiến cho tất cả mọi người đều phải nuốt ngược lời định nói trong cổ họng xuống.

Người bảo chứng cho chiến công đã lên tiếng, ai tranh nổi đây, và cũng ai muốn tranh đây?

Đây không chỉ là người bảo chứng thần tuý, đây còn là người nắm giữ nhiều chiến công nhất, có quyền hạn và khả năng quy đổi bất kỳ tài nguyên gì, bởi vì muốn tính toán số lượng chiến công của hắn cũng chẳng tính toán nổi.

Vì sao ư? Vì nếu không có con chó đen của người này xuất trận thì 90% những người ngồi đây đều chết sạch cả rồi.

Lưu Giang ánh mắt chợt trùng xuống, thủ lĩnh muốn sao...

Hắn... Hắn từ bỏ...

------

Xin chào quý độc giả của Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ.

Là Hàn Nhược Tuyết đây ~.~

Vốn dự định khi nào truyện đăng tải được 1 triệu chữ sẽ viết lấy một vài dòng tâm sự nho nhỏ, có ai ngờ đâu lố qua hơn 1 triệu chữ mới nhớ ra việc này, đầu óc thật sự có chút lú lẫn rồi, chắc chắn là do uống quá nhiều trà xoài .

Nay tác viết vài dòng này là để giao lưu với quý độc giả một chút, xem như một buổi kết nối và "truyền đạo" tới những người đã chấp nhận bám trụ lại trấn Hi Vọng sau 1 triệu chữ vừa qua. Ân, tinh thần là vậy, còn trên thực tế là để giãi bày một vài quan điểm mà tác giả không tiện nêu ra trong nội dung truyện.

MT-SHNC được tác giả viết vào đầu năm 2020, thời điểm tác là F2 và bị nhốt ở nhà vì dịch Covid19. Khi đó thì ý tưởng manh nha về việc sẽ viết một bộ truyện mạt thế cho phù hợp bối cảnh xã hội đã thực sự xuất hiện.

Sau 2 tuần lên dàn ý thì truyện đã chính thức được chắp bút vào 8/10/2020.

Truyện hoàn vào 2/3/2024, 1688 chương, 6,3 triệu chữ chưa biên tập.

Truyện đăng tải vào ngày 1/4/2024, trùng với ngày nói dối cá tháng tư.

Nói về quá trình dài dằng dặc này thì tác giả cũng có giai đoạn đã bỏ cuộc giữa chừng (vì không có độc giả, vì hết động lực, vì bí ý tưởng, vì bận, vì mất bản thảo do mất điện thoại, vì do dự cho cái kết.) Thật may mắn, sau tất cả thì Tiểu Lạnh Lẽo và đồng bọn cũng đã "đi hết" hành trình của mình.

Truyện sử dụng phong cách viết Hán-Việt là do tác đọc nhiều truyện Hán-Việt, và cũng cảm thấy bản thân thoải mái nhất khi dùng cách viết này.

Truyện lấy bối cảnh không nằm cụ thể ở nước nào cả, do tác không muốn bôi xấu nước nào, cũng không muốn sự định hướng chính trị quá rõ nét xuất hiện trong truyện.

Nhân vật chính Hàn Phong, xuất thân là một nhân viên văn phòng làm công tác lừa đảo, từ đó tính cách và phong cách hành sự của hắn sẽ hướng về sự vặn vẹo quỷ quyệt khi giải quyết vấn đề.

Hàn Phong cũng là một người phản nghịch, phản nghịch xã hội cho tới phản nghịch cả suy nghĩ của bản thân.

Không thiếu lần hắn nói một đằng làm một nẻo, lừa người khác tới không còn gì. Cũng không thiếu lần hắn nghĩ một cách nhưng làm ngược lại suy nghĩ, mâu thuẫn trong chính phong cách hành động của mình.

Tác chọn kiểu tính cách này để có thể giúp Hàn Phong linh hoạt khi đưa ra lựa chọn, hắn sẽ không bị bó buộc hay cố định vào hình tượng "anh hùng" hay "phản diện" hành động của hắn từ đó sẽ được hợp lý hoá nếu có bố trí đủ phù hợp.

Kiểu tính cách này khiến Hàn Phong trông tương đối nhạt nhoà, sẽ rất khó để nhớ tới một nhân vật ít có sự nổi bật, ít gây ấn tượng như vậy. Tuy nhiên, vì tác thích thế, nên tác viết thế cho dễ gõ phím, đỡ phải đắn đo xem thế này có hợp lý, thế nọ có hợp lý hay không.

Giai đoạn đầu truyện có khá nhiều thứ để nói.

Đây là giai đoạn tác mới tập viết, do vậy cách hành văn còn tương đối trẻ trâu, nhân vật chửi bậy khá nhiều. Sau 3 tháng viết và nhìn lại, tác muốn sửa một chút, bất quá lại không sửa, vì cảm thấy như vậy sẽ phù hợp. Mạt thế ập tới, phát tiết qua lời nói là một việc hết sức bình thường. Mà nhân vật đi từ việc chửi bậy ra miệng cho tới chỉ âm thầm chửi trong nội tâm cũng khiến tác cảm thấy hắn ta có được sự tiết chế nhất định.

32 chương đầu có lẽ là 32 chương "lọc fan". Thật ra, Liễu Huyên và Phương Tường trong kịch bản gốc sẽ chết khá thảm, tuy nhiên sau đó tác đã quyết định sửa đổi để cho họ sống sót, mục đích là không muốn chiều lòng độc giả.

Tại sao một kẻ lừa đảo lại phải giết/bỏ rơi những người vô tội, những đồng nghiệp/lãnh đạo đã đóng góp cho cuộc sống của mình, chỉ vì vài mâu thuẫn nhỏ trong thế giới cũ.

Kẻ lừa đảo và kẻ cuồng sát hoàn toàn khác nhau.

Giết hai người này có ích lợi gì ngoài việc thoả mãn sự sung sướng nhất thời, để rồi cuốc bộ giữa con phố đầy thây ma?

Giữa việc chọn đồng hành cùng những người quen thuộc và ngủ qua đêm cùng những người lạ mặt sẽ gặp trên đường đi, việc nào an toàn hơn?

"Tội" của Liễu Huyên, Phương Tường đã đủ to để phải chết chưa?

Sát phạt quyết đoán định nghĩa là gì, tại sao một nhân viên văn phòng cả đời chưa giết quá 5 con gà lại đột nhiên biến thành "sát phạt quyết đoán" tới mức hại cả những người từng là đồng nghiệp/bạn bè/lãnh đạo chỉ để thoả mãn.

Không bao giờ Hàn Phong được phép nuông chiều cảm xúc của bản thân một cách bừa bãi như vậy. (Ân, trên giường thì được đặc cách.)

Mạt thế vặn vẹo quỷ dị, đi sai một bước, sai thiết lập tính cách nhân vật, cái kết truyện sẽ thay đổi 180 độ.

Hàn Phong không phải đại trượng phu, hắn rất câu nệ tiểu tiết, do đó hắn sẽ để tâm tới từng hành động mà bản thân sẽ làm, đặc biệt là hành động giết người. Giết người là điều mà thây ma giỏi làm nhất, và tất nhiên rồi, chẳng có người nào lại muốn bản thân giống ma cả. Càng là mạt thế, càng phải giữ gìn tâm hồn "trong sạch" không có mục đích cụ thể mà ra tay giết người, đó chính là hạng thất phu, sớm muộn cũng thành con ma biết nói.

Sự "nhân từ" này được duy trì tiếp nối về sau, rất nhiều tình tiết đáng lẽ trong dàn ý là nhân vật phải chết, cuối cùng lại được sửa thành sống sót, đáng lẽ là Hàn Phong ra tay, cuối cùng lại thành uỷ nhiệm cho người khác ra tay, hoặc ra tay theo phương thức khác biệt.

Hàn Phong được "nuôi" để trở thành một con người, chứ không phải thành một con quỷ khát máu. Sát phạt quyết đoán nằm trên những việc khác, đạt được lợi ích lớn hơn, sẽ không chỉ nằm ở mỗi việc giết chóc.

Ví dụ như siết tiền ăn, tăng giờ làm của 1000 người sẽ đem lại sự đau khổ nhiều hơn, tác động lớn hơn và độ "sát" kéo dài hơn là ra tay giết sạch 1000 người đó.

Tiếp theo là vùng an toàn và tinh thạch an toàn.

Thật ra trong bản nháp đầu tiên, Ngô Soái là người được chọn nắm giữ tinh thạch an toàn, Hàn Phong là người nắm giữ tinh thạch nguyện ước, đó sẽ phù hợp với thiết lập nhân vật hơn.

Chẳng qua sau khi suy nghĩ, tác cảm thấy như vậy không thú vị lắm, như vậy thì hành động của hai người này sẽ dễ đoán quá, khi đưa ra lựa chọn sẽ ít sự mâu thuẫn quá.

Tác muốn một người không có ý thức xây dựng cộng đồng buộc phải làm người lãnh đạo cộng đồng, từ đó đặt ra cho "độc giả" một câu hỏi.

"Những hành động mà Hàn Phong đang làm, là thực sự có ý tốt, hay chỉ là đang cố để hoàn thành nhiệm vụ. Hắn làm, nhìn thì tốt đấy, nhưng hắn có thực sự muốn làm điều đó không, nếu không có nhiệm vụ trên người, liệu hắn có hành xử "nhân từ" như vậy không, bản chất con người hắn là gì?"

Tác thích sự mâu thuẫn, thích xuất hiện sự chồng chéo về nguồn gốc của động cơ khi hành động. Vừa khéo, nó bắt đầu phù hợp với sự mâu thuẫn trong nội tâm Hàn Phong rồi.

Hắn đang lừa người khác, hay đang thật tâm, hay đang lừa chính bản thân mình?

Những chương sau, tác giả bắt đầu gia tăng sự khó chịu cho độc giả bằng cách "câu chương".

Thật ra tác giả hoàn toàn có thể viết ngắn gọn xúc tích hơn, một chương nhiều nội dung hơn, bớt mấy tình tiết thừa thãi đi, đẩy nhanh tốc độ câu chuyện lên.

Nhưng tác đã không chọn cách làm vậy.

Những chương truyện mà độc giả cảm thấy hay, muốn bấm like, muốn comment, đó là những chương truyện mà thời điểm khi tác viết cũng cảm thấy thuận tay, viết rất nhanh, hầu như không cần dừng lại suy nghĩ gì cả.

Ngược lại, những chương truyện mà độc giả cảm thấy chán, thấy thừa thãi, thấy muốn lướt cmn qua cho xong, đó cũng là những chương truyện mà tác giả tốn rất nhiều thời gian để viết, vì khi viết chả có cảm xúc mịa gì, bí í tưởng, gõ gõ chục chữ lại vứt xó, muốn kết chương càng sớm càng tốt, nhưng gõ mãi mới xong.

Sau khi nhìn lại 2 chương truyện 2 phong cách 2 cảm xúc, tác lại cảm thấy trân trọng những chương truyện "chán" hơn. Vì công sức mà tác bỏ vào nó nhiều hơn, dù nội dung không làm bản thân thoả mãn, nhưng kết quả là nó vẫn được hoàn thành, đó là thứ khiến tác giả tự cảm thấy thoả mãn, còn thoả mãn hơn cả hoàn thành một chương truyện hay.

Từ đó, tác quyết định giữ phong cách câu chương này. Bởi vì độc giả đầu tiên đọc truyện là chính bản thân mình, tác sẽ chọn việc thoả mãn vị độc giả đầu tiên này trước, đem tới sự thoải mái cho hắn ta trước, kế đó sẽ dần lan truyền sự thoải mái này tới những người khác sau, những người cùng tần số.

Và đó mới là những người sẽ đồng hành cùng Hàn Phong lâu nhất, sẽ không vì chán mà drop truyện.

32 chương là lọc được một số lượng lớn, 1 triệu chữ lại lọc tiếp một lần nữa.

Cảm tạ độc giả đã kiên trì đồng hành, hãy cùng nhau đi tiếp quãng đường sau này nhé.

Gâu gâu ẳng ẳng.