Nghe thấy Hàn Phong nói vậy, Chu Vấn rốt cuộc bình tĩnh lại. Hắn từ chỗ Hứa Dương cũng biết rằng cả ngày hôm nay đám người Hàn Phong đã liên tục chiến đấu cường độ cao, hiện tại vô cùng mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mà buổi tối bên ngoài quả thật cũng rất nguy hiểm, hắn dù có gan to bằng trời cũng không dám tự mình xuất chiến.
Sau khi Chu Vấn dẫn đầu biểu đạt, mấy người còn lại cũng lần lượt nêu ý kiến.
Tiêu Minh, Mộ Thi Thi do dự hồi lâu, cuối cùng chọn cách ở lại căn cứ, làm các công việc tạp vụ.
Trung niên nam tử Đường Hiếu rõ ràng rất sốt ruột. Hắn hôm qua đi tới khu đô thị này chơi, hiện tại người nhà vẫn còn ở trung tâm thành phố, hai bên đã mất liên lạc, mà có muốn trở về cũng không được.
Nữ tử mặt rỗ Đào Đại Tư trực tiếp biểu đạt quyết tâm cao độ. Nàng ta rất có tư thái nam nhân vỗ ngực bịch bịch, nói bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng làm việc.
Hàn Phong để cho bọn họ thoải mái bày tỏ thái độ xong xuôi, lúc này mới chậm rãi hỏi:
- Vậy là trong số các vị, có người vẫn còn gậy bóng chày, có người đã thất lạc mất?
Tiêu Minh cùng Mộ Thi Thi, cẩn thận nhớ lại, đồng thanh nói:
- Đúng vậy. Cũng không biết tại sao ngày hôm qua chúng tôi vẫn còn, tới sáng nay thức dậy, vật kia đã tự động biến mất rồi.
Nếu vẫn còn gậy bóng chày, Tiêu Minh thật ra cũng muốn xông pha một phen.
Hàn Phong nhướng mày, lập tức truy vấn:
- Biến mất?
Tiêu Minh vô cùng khẳng định nói:
- Đúng, là biến mất. Tôi dựng nó ở ngay bên cạnh, sáng hôm sau liền không thấy nữa.
Hàn Phong trong lòng có chút suy đoán, hắn nhanh chóng hỏi lại:
- Các người có săn giết thây ma nào không?
Tiêu Minh cùng Mộ Thi Thi nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu:
- Hai cái thây ma kia là do một mình Châu Lam giết chết.
Hắn lại hỏi 4 người kia, họ đều ít nhiều đã đánh chết thây ma, gậy bóng chày vẫn luôn luôn đồng hành,
Hàn Phong thoáng cái rơi vào trầm tư. Hắn nghĩ chân tướng của việc này hẳn là, nếu gậy bóng chày không trải qua nhuộm máu thây ma, vậy thì nó sẽ từ từ biến mất.
Nhưng người bỏ lỡ giai đoạn đầu, quả thực càng thêm khó sống.
Ném vấn đề này ra sau đầu, bây giờ có nghĩ thêm cũng chẳng tác dụng, Hàn Phong chỉ lo làm sao sớm đột phá cấp 8 mà thôi. Hắn hiện tại có 103/500 exp, khoảng cách tới cấp 8 còn khá xa, nhưng bù lại thì điểm bộc phá đã tăng tới 151%.
Nếu không thể lên cấp 8 kịp thời, hắn sẽ dùng cột mốc 200% bộc phá làm chỗ dựa, tiếp tục săn giết Thể Thôn Phệ E1.
Lại chờ thêm một lúc, bữa tối rốt cuộc cũng được chuẩn bị xong.
Bởi vì số lượng người tăng cao, Phương Tường từ trên lầu 3 lấy xuống 2 bộ bàn ghế nữa kê trong nhà ăn, tạo thành một cái phòng ăn tập thể.
Dựa theo quy tắc trước đó Hàn Phong định ra, các cá nhân tham gia chiến đấu chủ lực, hoặc đóng góp trong chiến đấu sẽ được hưởng dụng tài nguyên nhiều hơn. 8 người gồm hắn, Ngô Soái, Phương Lương, Liễu Huyên, Mã Mộng Đình, Đinh Vũ, Hứa Dương, Nhạc Liên sẽ được 4 bát cơm cùng với 2 miếng thịt bò kho tiêu, hai quả trứng luộc, còn có thêm 1 bát canh cải nấu cá và nửa quả táo.
Nhưng người còn lại làm các công việc như tháo rút xăng xe, lục soát nhà cửa, đốt xác thây ma, dọn dẹp, phân loại, nấu nướng… Chỉ được 2 bát cơm, 1 miếng thịt bò và 1 bát canh cải nấu cá mà thôi.
Thấy được sự phân chia tài nguyên cách biệt như vậy, thiếu niên Chu Vấn lại càng thêm nắm chặt nắm tay. Hắn thề rằng ngày mai mình phải thay đổi bàn ăn, trở thành một trong những người được hưởng dụng tài nguyên nhiều nhất kia.
Hàn Phong vừa ăn vừa lắng nghe Liễu Huyên đưa ra số liệu thống kê vật tư còn lại, trong lòng không khỏi thở dài.
Đã có thêm rất nhiều tài nguyên được thu thập, nhưng tiêu hao tiếp theo càng nhiều hơn.
Nhân số đội ngũ của bọn họ đã lên tới 17 người. Mỗi ngày 3 bữa cộng lại sẽ tiêu hao cả chục cân thực phẩm các loại.
Đặc biệt là thịt và rau xanh đã sắp hết rồi. Hắn đã ghé qua mười mấy căn nhà, một vài nơi có trồng mấy luống rau phía trước, nhưng đa phần đều bị ô nhiễm hết. Có mấy loại tuy không có mùi vị tanh tưởi của thây ma lây dính, nhưng cũng biến đổi thành loại cây kỳ quái nào đó mà hắn tuyệt đối không dám thử thu thập.
Gạo là lương thực nhà nào cũng có sẵn, bọn họ đã thu thập được gần 500 cân, có thể tạm thời không cần lo nghĩ. Bột mỳ cũng có mấy chục cân, Hàn Phong đã quyết định bữa sáng chuyển qua ăn bánh bột mỳ. Trứng cũng mới tìm được hơn trăm quả, có thể duy trì vài ngày. Thịt hộp, cá hộp lấy về từ siêu thị còn khoảng gần trăm lon, có lẽ duy trì được 6 ngày. Gia vị cũng không thiếu, không cần lo thêm…
Làm người đứng đầu đúng là không hề dễ như vậy mà, ngay cả miếng ăn của người khác cũng cần bản thân tới lo nghĩ. Hàn Phong nhìn thấy Phương Tường khuôn mặt béo múp đang thoải mái ăn cơm, cảm thấy đối phương trước đây làm giám đốc công ty cũng không phải rất sung sướng.
Hắn ánh mắt xoay tròn, trong đầu linh quang loé lên, bất chợt lên tiếng:
- Phương tổng, tôi có chuyện muốn nhờ vả.
Phương Tường vốn đan rất an nhàn thoải mái ngồi đó, đột nhiên bị Hàn Phong réo tên, lão lập tức có chút chột dạ nhìn qua. Chẳng lẽ việc mờ ám của lão đã bị phát hiện?
Hàn Phong nhếch miệng nói:
- Từ ngày mai, tất cả vật tư nhập vào, xuất ra, lưu chuyển, phân phối, sử dụng, đều sẽ do Phương tổng quản lý.
Phương Tường hơi ngẩn ra, thân thể bất chợt cứng đờ, lời nói kia của Hàn Phong chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Lão khuôn mặt dần dần méo xệch, đôi môi mấp máy mấy cái, cuối cùng đành phải nuốt lời từ chối xuống đáy bụng.
- Aizzz… Được rồi…
Thế đạo hiện nay, lão cuối cùng cũng chấp nhận một thực tế rằng tiền giấy trước đó chính là rác rưởi, bây giờ chỉ có thực phẩm là “đồng tiền” mạnh nhất.
Nếu trước tận thế, cái vị trí thủ quỹ này có thể ăn bớt tiền bạc, thuộc vào dạng chức vụ béo bở vô cùng. Thế nhưng trong tận thế, lão rất khó ăn bớt vật tư. Bởi vật tư không giống tiền bạc, không thể nhét vào két sắt, cho vào tài khoản ngân hàng được. Cái danh thủ quỹ này, có tiếng mà không có miếng chút nào.
Nhưng lão cũng không quá phản cảm. Chiếu theo xu thế này, đội nhóm của bọn họ sẽ ngày một đông đúc, chức vụ này sẽ dần dần thể hiện ra quyền lực mềm vốn có của nó. Tới lúc đó, lão có thể nói là dưới vài người trên vạn người.
Hàn Phong lại tuỳ tiện chỉ định tiếp:
- Liễu Huyên, cô phụ trách phụ tá Phương tổng.
Liễu Huyên im lặng mấy giây, cuối cùng gật gật đầu đồng ý.
Xoay một vòng lớn, nàng rốt cuộc lại trở lại bên cạnh Phương Tường, vẫn như cũ là “thư ký” của lão. Thật sự là đáng buồn cười mà.
Hàn Phong và Phương Tường, Liễu Huyên có thể nói xuất ra cùng một mạch, là một lũ lừa đảo trong cái công ty lừa đảo. Hắn làm sao có chuyện không biết Phương Tường lén lấy mấy lon thịt hộp cho con gái Phương Hoa ăn, sao không biết Liễu Huyên giấu nửa thùng lương khô trong phòng.
Nhưng hắn chấp nhận điều này để đổi lấy sự an nhàn trong đầu óc. Haha, tham ô thì sao, thời nào chẳng có, có gì lạ lùng đâu? Tinh lực của hắn, chắc chắn phải dùng trên việc chiến đấu, thăng cấp, tiến công, không thể để những thứ khác làm ảnh hưởng được.
Chỉ cần hắn tiếp tục mạnh hơn, hắn vẫn sẽ đứng đầu danh sách hưởng dụng tài nguyên. Về phần những người khác sẽ vì Phương Tường mà có khả năng sẽ ít ăn ít uống đi, vậy thì có liên quan gì tới hắn chứ?
Hắn là người “lương thiện” nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ thương tiếc sinh mạng. Không phải thánh mẫu, không rảnh đi lo lắng tận tâm cho người khác.
Nếu ngươi không phục, nếu ngươi nhìn ngứa mắt, vậy chứng tỏ năng lực của mình, đánh bật lão Tường béo mà thay thế vào vị trí của lão đi. Hàn Phong vô cùng mong chờ có người có năng lực đứng ra đảm nhiệm đây.
Trước khi có người như vậy xuất hiện, hắn sẽ dung túng cho người quen thuộc, cho người hắn hiểu nhất.
Sau khi ăn xong, Hàn Phong để cho vài người lo việc hậu cần, sau đó tập trung tất cả những người còn lại ở phòng khách.
Hắn muốn họp bàn chiến thuật đối phó mối nguy lớn nhất hiện nay.
Hàn Phong đứng đó nhìn qua một lượt, nhìn những gương mặt cũ, lại tới những gương mặt mới gia nhập, sau đó một lần nữa nhắc tới nguy cơ Thể thôn phệ E1 đang rình rập xung quanh.
6 người vừa được cứu buổi chiều nghe xong không có ai là không hãi sợ tới nỗi mặt mày tái mét. Nhất là hai người Tiêu Minh, Mộ Thi Thi, giống như đi tàu lượn siêu tốc từ địa ngục tới thiên đường, sau đó lại tới địa ngục.
Hàn Phong để cho bọn họ kinh ngạc xong thì mới lắc cổ tay, thản nhiên nói:
- Chúng ta không tìm nó, nó cũng tự tìm tới chúng ta. Nó sẽ săn giết bằng sạch tất cả những người còn sống, sẽ đem chúng ta biến thành thực phẩm mà không một chút do dự nào.
- Mặc dù quái vật kia khủng bố, thế nhưng chúng ta đã từng đánh bại một con cùng chủng loại, đã hiểu rõ đặc điểm cùng sức mạnh của nó. Hiện tại mọi người đều đã được nâng cao năng lực, so với trước đây có kinh nghiệm, có sức mạnh, tất nhiên là có thể săn giết nó thành công.
Chờ cho Hàn Phong nói xong, Phương Tường mới là giơ tay biểu đạt:
- Hàn Phong. Chúng ta hiện tại không biết quái vật kia trốn ở đâu, vậy làm sao đi tìm nó để tiêu diệt?
Hàn Phong gật gật đầu:
- Tôi biết nhiều người đang tự hỏi câu này. Tôi đã có suy nghĩ nhất định.
- Quái vật kia lần đầu xuất hiện tại cửa hàng tiện lợi lớn thứ nhì khu vực này. Vậy con còn lại, có khả năng đang quanh quẩn tại khu vực tương tự, chính là siêu thị hai tầng cách nơi này 2 cây số. Ngày mai, tôi sẽ dẫn đoàn đi trinh sát để xác nhận việc này!
- Khi xác định sơ bộ được vị trí của nó, chúng ta cũng tuyệt đối không đưa quân đi đánh nhau với nó tại địa bàn của nó, mà phải dụ nó vào bố trí của chúng ta…
Ngô Soái lập tức hỏi:
- Nha. Dụ nó? Dụ bằng cách nào.
Hàn Phong bình tĩnh nói:
- Nó vốn rất ưa thích thôn phệ máu thịt, thây ma, nhân loại. Vậy chúng ta tạo điều kiện cho nó thoải mái thôn phệ. Chỉ cần săn giết nhiều thây ma cấp cao, ném vào chung một chỗ, cái hương vị kia sẽ hấp dẫn con súc sinh đó!
Đặc điểm này của thể thôn phệ E1, người khác có thể không biết, nhưng Hàn Phong có kỹ năng điều tra nhãn trong tay, có thể khẳng định.
Đám người nghe vậy thì bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác rất có khả năng thực hiện. Mã Mộng Đình suy nghĩ một chút thì hỏi tiếp:
- Sau khi hấp dẫn nó tới, chúng ta sẽ vây công nó như trước sao?
Hàn Phong nhìn một vòng, nhìn những ánh mắt chờ đợi xung quanh, nhếch miệng cười:
- Cũng có khả năng sẽ đi đến bước đó, nhưng giao chiến trực diện với nó quá nguy hiểm, có thể vài người trong chúng ta sẽ chết. Mà tôi thì không hi vọng điều này xảy ra, tôi đã có cách khác…