Chương 29: Chuẩn bị mồi câu

Tiếp đó, Hàn Phong giảng thuật kế hoạch của mình. Mấy người còn lại bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, sau đó là đồng loạt tán đồng, hưng phấn khen hay. Bọn họ mười mấy người cùng nhau đưa ra các ý kiến xây dựng khác nhau, xây dựng lên một cái kế hoạch hoàn chỉnh, cuối cùng đã thống nhất được phương án hành động.

Biến số ở cái kế hoạch này chỉ nằm ở hai điểm. Một là cấp độ của thể thôn phệ, hai là thái độ của nó.

Bất quá, không làm ngay thì sẽ hết cơ hội. Bọn họ khó khăn xây dựng được một cái cứ điểm, tuyệt đối không thể để quái vật kia tàn phá.

Hàn Phong đứng dậy, xoa nắn cổ tay nói:

- Các vị, chỉ cần hành động này thành công, chúng ta chắc chắn sẽ nghênh đón một tương lai an ổn hơn, cũng sẽ có một cứ điểm thực sự đủ an toàn, làm bàn đạp tiến về thành phố, tìm kiếm thân nhân của chúng ta.

- Tôi ở đây tuyên bố, bản thân sẽ dốc hết sức lực cho lần hành động này. Nếu thành công, lợi ích chia đều cho tất cả mọi người, nếu thất bại, tôi là người đi đoạn hậu, bảo hộ mọi người rút lui! Chúng ta vì tương lai, hãy cùng cố gắng!

Đám người được lây nhiễm nhiệt huyết của Hàn Phong, đều cao giọng hô lên:

- Cố gắng! Tất cả vì tương lai của chúng ta!

Sau khi buổi họp bàn kế hoạch trôi qua, mỗi người đều bắt tay vào công tác chuẩn bị dụng cụ chiến đấu cho sự tình ngày mai.

Hàn Phong đứng trên tầng 3, ánh mắt xuất thần nhìn về phía bắc, nơi đó là phương hướng mà bọn họ toàn lực thanh tẩy thây ma hôm nay, nơi đó cũng là phương hướng của một siêu thị hai tầng rộng lớn, có khả năng cũng là nơi ẩn núp của một thây ma hùng mạnh nhất mà hắn sắp sửa phải đối mặt.

Sau khi nhìn một lúc, Hàn Phong xoay người qua bên cạnh, ánh mắt nhìn tới một cậu thiếu niên chừng 16 tuổi, khuôn mặt có chút phản nghịch đang đứng đó, hắn bình tĩnh nói:

- Cậu phải biết, nhiệm vụ đó có khả năng cao sẽ khiến bản thân cậu biến thành một đống thịt nát.

Chu Vấn nhếch mép cười nói:

- Nhưng chỉ cần hoàn thành, tôi sẽ trực tiếp nắm được cơ hội trở thành cường giả vào trong tay.

Hắn khao khát sức mạnh, nhưng hắn lại là một trong ba người đánh mất gậy bóng chày, coi như là đánh mất tương lai thăng cấp. Tuy Chu Vấn vẫn có thể mượn gậy bóng chày của người khác, nhưng hắn càng muốn sở hữu những vũ khí của riêng mình hơn!

Hàn Phong không nói gì nữa, thản nhiên gật đầu, đưa cho cậu ta một đôi giày.

Đây là giày phản lực của Ngô Soái, được Hàn Phong tạm thời trưng dụng tới.

Chu Vấn thử đeo giày phản lực lên chân, một cỗ thông tin lập tức xuất hiện trong đầu, để cho cậu ta hiểu được cách thôi động kỹ năng nhảy vọt đi kèm.

- Thật sự là thần kỳ…

Cậu ta vừa hơi ngẩn ra vì thuộc tính của giày, vừa xuýt xoa về uy lực của kỹ năng đính kèm.

- Cậu trở về đi.

Sau khi Chu Vấn rời đi, Ngô Soái lại tới. Lần này hắn không có cợt nhả nữa, nghiêm túc hỏi:

- Đại ca, chúng ta có mấy phần nắm chắc?

Hàn Phong nghĩ nghĩ một chút rồi nói lời thật lòng:

- Chúng ta làm một phép cộng, cộng tất cả cấp độ của những người có sức chiến đấu lại, có khi vẫn kém cấp độ của quái vật kia.

Ngô Soái trầm mặc một lát, nhếch mép:

- Haha, đệ sẽ là người trực tiếp đấm vỡ đầu nó.

Hàn Phong lắc đầu cười nói:

- Chỉ cần mọi việc thuận lợi, đệ ngay cả cơ hội chạm vào nó cũng không có. Nếu thất bại, e rằng chỉ vừa đối chiến, chúng ta sẽ bị giết sạch sau mấy chục giây…

Hàn Phong đi đến đây đã không thể quay đầu nữa. Hắn hiểu bản thân có thể cắn răng trốn đi, nhưng trốn được một ngày, khó trốn cả đời…

Có một kẻ thôn phệ tại chỗ này, vậy chắc chắn có một kẻ thôn phệ tại chỗ khác. Hắn nếu chạy trốn, chỉ là trốn tới địa bàn của kẻ thôn phệ khác mà thôi, sớm muộn cũng sẽ bị chúng nó tìm thấy, giết chết.

Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, đạt được thăng cấp, tạo ra một “vùng an toàn” như tình báo của hệ thống cung cấp, mới có thể vượt qua khốn cảnh hiện tại.

Lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ khi trước của hắn, lúc này đây là hoàn toàn chính xác. Chỉ cần hắn chọn khác đi, lập tức sẽ mất đi tin tức tình báo quan trọng, sau đó mơ mơ hồ hồ bị sự tồn tại phi lý như thể thôn phệ giết chết.

So với chết đi trong mơ hồ, hp quyết định đặt cược sinh mạng vào hành động ngày mai. Chắc chắn nó sẽ thành công, phải thành công, không được phép thất bại!

Một lúc sau, hai người Hàn Phong đã trở về phòng ngủ.

Bọn họ cần nghỉ ngơi, đem trạng thái bản thân kéo lên tối đa!

Sáng hôm sau, tất cả đều dậy rất sớm.

Một đám người đang lẳng lặng ăn cơm với trứng chiên, cá ngừ nấu cà rốt, canh rong biển khô, thi thoảng lại trao đổi mấy câu, không hề có chút hồi hộp trước trận chiến.

Bọn họ đã bàn bạc vô cùng kỹ lưỡng, tên đã lên dây, bắt buộc phải bắn thôi.

Sau khi ăn xong, những người làm công tác hậu cần rất biết điều mà thu dọn, đám người còn lại lần lượt đi ra phòng khách nghỉ ngơi. Sau 30 phút, Hàn Phong mở bừng mắt ra, trầm giọng nói:

- Chúng ta đi!

Lần hành động này là lần hành động đông nhất kể từ khi đội nhóm thành lập. Thành phần bao gồm Hàn Phong, Ngô Soái, Phương Tường, Liễu Huyên ngồi một xe. Bên kia có Mã Mộng Đình, Hứa Dương, Chu Vấn, Đường Hiếu ngồi một xe.

Đoàn xe thẳng hướng phía bắc, cuối cùng cũng tới một cái ngã ba đường rộng lớn. Đi thẳng đường này sẽ tới siêu thị hai tầng, mà rẽ trái sẽ tới một cái đường cụt, cuối đường có một bức tường cao, là tường bao ngăn cách sân bóng khu đô thị Thanh Hà.

Ngã ba này chính là địa điểm mà hôm qua đám người Hàn Phong nhiệt tình thanh lý thây ma, hiện tại chỗ này đã không còn bất cứ quái vật nào cả.

Chạy tới chỗ này, chiếc xe của nhóm Mã Mộng Đình rẽ trái về hướng tường bao sân bóng, mà chiếc xe nhóm Hàn Phong chạy thẳng tới phía trước thêm 50 mét, dừng lại trước cửa một căn nhà.

Phương Tường dừng xe, Hàn Phong và Ngô Soái lập tức mở cửa đi xuống. Ngô Soái đánh giá một chút, gật gật đầu:

- Đúng là chỗ này.

Hàn Phong nhìn lại, quả nhiên là chỗ này.

Đây là một căn nhà kiểu cổ điển. Bên trong có sân vườn rộng lớn, tường rào bao quanh, nhìn từ vị trí đắc địa lẫn diện tích rộng lớn của căn nhà đều đủ để chứng minh rằng gia chủ trước đây là một người cực kỳ giàu có.

Nhưng hiện tại tất cả điều đó đều không còn quan trọng nữa. Quan trọng nhất chính là đứng giữa sân vườn có một thây ma cao 2 mét 5, hai cánh tay tráng kiện thô to như bắp đùi người trưởng thành, thân thể tuy mục ruỗng nhưng vẫn ánh lên sắc thái khủng bố, trước ngực còn mơ hồ nhìn thấy một lớp giáp cứng rắn tạo thành từ xương cốt như có như không.

“Thể sức mạnh level 14 - P1, có được cự lực to lớn cùng chống chịu mạnh mẽ, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”

- Chính là nó, mục tiêu của chúng ta!

Đây là mồi nhử mà Hàn Phong muốn dùng để thu hút thể thôn phệ. Hôm qua Ngô Soái đã phát hiện nó, Hàn Phong quyết định để dành, hôm nay sẽ tiêu diệt nó, thiết kế cạm bẫy dụ dỗ sinh vật kia mắc mưu.

Hắn quay qua nói với Phương Tường:

- Chúng tôi dụ nó ra, ông phải nắm chắc phân lượng, chuẩn xác, vừa đủ, an toàn, nhạy bén, kịp thời, đúng theo kế hoạch, được chứ?

Hàn Phong tuỳ tiện chém gió ra một tràng định nghĩa làm cho Phương Tường có hơi hồi hộp, vội vã gật gật đầu nói:

- Được.

Hàn Phong và Ngô Soái nhìn nhau, sau đó Ngô Soái hừm một tiếng, thân thể đột nhiên hoá lớn cao hơn 2 mét, hai tay xuất hiện hai cái móng vuốt xương sắc bén.

Keng! Ầm!

Hắn chém vỡ ổ khoá cổng, sau đó vung cước đá bay cánh cổng sắt, vù một tiếng nhảy vào bên trong.

Hàn Phong cũng không chậm trễ, tiếp bước theo biểu đệ tiến vào bên trong.

Chẳng qua bao lâu, bên trong sân nhỏ truyền ra âm thanh chiến đấu kịch liệt.

Phương Tường tay ôm vô lăng, mồ hôi nhanh chóng rịn ra ngoài, từng giây trôi qua đều giống như tra tấn tinh thần lão.

Nửa phút sau, bên trong chợt vọt ra một cái thân hình cao lớn, Ngoài Ngô Soái thì có thể còn là ai.

Cả người hắn cấp tốc hoá nhỏ, khuôn mặt hiện lên uể oải, kế ngay phía sau là Hàn Phong cũng chạy ra, hơi thở cũng có chút gấp gáp, cuối cùng là một thân ảnh cao lớn thô kệch, trên người còn cắm mấy cái băng thương, một cánh tay cũng bị bẻ gãy, lủng lằng treo ở chỗ đó, chính là P1 bị đánh cho thương tích đầy mình.

Phương Tường chờ đợi đã lâu, lên số đạp ga, chiếc Raptor rống to một tiếng phóng tới.

Rầm!

P1 không kịp né tránh, lập tức bị đụng bay ra xa 3 mét, xương cốt toàn thân rất nhiều cây va chạm gãy vỡ.

Hàn Phong không để cho nó hoàn hồn, bàn tay nắm lấy băng thương liên tiếp đâm ra, đâm vào các khớp xương của nó, đem khớp xương toàn bộ xuyên thủng.

- Khà… Khà…

P1 còn chưa có chết, trong miệng phát ra thanh âm tựa dã thú. Nó muốn cử động, nhưng làm thế nào cũng cử động không được.

Ngô Soái nhanh chóng tiến lên, nhét một cái gậy sắt chặn ngang mồm nó, P1 lập tức cắn chặt lấy cái gậy sắt không buông. Chỉ chờ có thế, Hàn Phong dùng một sợi dây thừng buộc chặt hai đầu gậy sắt, thắt nút ra sau đầu, đem mồm P1 khoá cứng.

Bọn họ đã khống chế được nó, một con thây ma level 14 còn sống nguyên.

Giết nó thì dễ, bắt sống mới khó.

Liễu Huyên đối với hành động lần này của bọn họ có thể nói là kinh hãi vô cùng. Nàng nhìn thân ảnh khủng bố đang liên tục co giật kia, trong đầu không nhịn được liên tưởng nếu nó đè lên người mình sẽ là cảnh tượng gì.

Nhưng nàng cũng không có chờ đợi lâu, lập tức ngưng tụ ra quang đoàn xanh lá, ném nó vào người Ngô Soái, đem thể lực hắn cấp tốc kéo lên.

Phương Tường cũng nhanh chóng quay xe, đem đuôi xe từ từ lui lại.

Nghỉ ngơi một lát, Ngô Soái cùng Hàn Phong lại vừa cẩn thận, vừa chật vật, đem P1 vác lên, ném nó vào thùng xe bán tải phía sau.

Đây chính là mồi dụ.

Sau đó bọn họ nhanh chóng chạy tới địa điểm thứ hai.

Một cái căn nhà hai tầng màu xanh lá, trong phòng khách có một thây ma level 9, cánh tay sưng phồng thô to khác thường, khuôn mặt chảy mủ ghê rợn, trước ngực còn mọc ra mấy cái bướu thịt to bằng nắm tay.

Thây ma này không cần kỳ công thiết kế như P1, sau một hồi quần thảo, Hàn Phong đã đem nó chém cụt đầu, tiện tay dùng hàn băng phong ấn cái cổ nó lại, tránh cho máu đen chảy ra.

Ngô Soái và Phương Tường lại phụ trách đem xác thây ma này ném lên thùng xe.

Cứ như vậy, bọn họ dùng 15 phút chạy quanh mấy địa điểm định sẵn, vừa chiến đấu vừa hồi phục, thu được thêm 3 cái xác thây ma level 9 nữa.