Một câu chửi bậy này của Hàn Phong khiến cho không khí bất chợt lâm vào trong im lặng. Đứng giữa mười mấy người bao vây, giữa một rừng địch ý cùng sát khí khủng bố, những họng súng đen ngòm chĩa tới, hắn vậy mà dám nói ra lời như vậy, tất cả tiểu đầu mục tại thôn Xuân Lê đều hiểu, lần này hắn xong rồi.
Đổng Thành hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm Hàn Phong, thằng ranh con này chính là người mà gã hận nhất suốt nhiều ngày qua. Gã ghen tị với tài nguyên của đối phương, mê mẩn tì nữ của đối phương, đố kị với trình độ thuộc hạ của đối phương, càng ghét cay ghét đắng cái phong cách tuỳ tiện thản nhiên kia. Đây là tận thế, đây là vặn vẹo điên cuồng, vậy mà thằng ranh này vẫn biểu lộ cái bộ dạng thảnh thơi đó, thực sự là đáng chết.
Cả cơ thể Đổng Thành đều nhanh chóng bốc lên hoả diễm hừng hực màu đỏ cam, không khí xung quanh cũng bị đốt cho vặn vẹo mơ hồ, đối với lời chọc ghẹo của Hàn Phong, hắn không có đáp lại, trái lại bình tĩnh hỏi Hà Tam:
- Có ai xung quanh đây không?
Hà Tam nuốt một ngụm nước bọt, một Đổng Thành tức giận là một Đổng Thành liên tục chửi bới, còn khi hắn ta điên cuồng, hắn càng biểu lộ ra bình thản. Hiện tại chính là lúc điên cuồng nhất.
Hắn nhanh chóng đảo mắt một vòng, hai mắt sáng lên quang hoàn nhàn nhạt, sau đó thân thể bất chợt run rẩy như động kinh, giống như gặp phải sự vật gì đó vô cùng khủng bố.
Mấy giây sau hắn mới nén lại sợ hãi mà khẳng định nói:
- Đại đương gia, không có ai xung quanh đây cả, có điều sau thùng xe tải có mấy cái quan tài.
Đổng Thành nghe được lời này thì nghiến răng nghiến lợi chuyển mắt nhìn về phía xe tải, sau đó hắn chậm rãi giơ tay lên, một khoả cầu lửa trống rỗng xuất hiện rồi vút một tiếng phóng vọt về phía trước, tốc độ thực sự là nhanh tới vô cùng.
Nhưng Hàn Phong bên dưới cũng phản ứng cực nhanh, hắn giơ một tay ra trước mặt, một đạo tường băng dày đặc cấp tốc thành hình rồi răng rắc lớn lên như thổi, chỉ một cái chớp mắt đã hoàn toàn chặn lại trước mặt.
Ẩmmmmm…
Hoả cầu cùng tường băng khoảnh khắc liền va chạm với nhau, âm thanh bạo tạc cùng sóng xung kích và mảnh băng vụn trùng động ra bốn phương tám hướng như thể lựu đạn phát nổ. Tưởng băng bị phá nát một góc, mà cầu lửa cũng hoàn toàn bị chặn đứng. Giao phong đầu tiên, tất nhiên là Hàn Phong chiếm được chút lợi, hắn phòng thủ thành công, Đổng Thành tấn công thất bại.
Nhưng một chiêu thăm dò đơn giản không nói lên được gì cả, Đổng Thành ánh mắt lạnh lùng há miệng hét lên:
- Húuuuu…
Kỹ năng tam giai, Âm Bạo.
Một cỗ sóng âm như thác lũ dày đặc trùng kích thẳng về phía Hàn Phong đang đứng dưới mặt đường, cùng với đó là vút vút vút ba khoả cầu lửa to gấp đôi cầu lửa vừa rồi đồng thời được bắn ra.
Kỹ năng Âm Bạo có vùng sát thương bao trùm vô cùng lớn, đánh ra đòn này đủ để địch thủ lâm vào loạn lạc mất phương hướng, không biết né về hướng nào, vì có né hướng nào cũng sẽ bị âm thanh đuổi theo trùng kích. Đi kèm với đó là ba khoả cầu lửa o o bay lượn vòng quanh, lúc xa lúc gần, quỷ dị đa đoan, càng khiến cho địch nhân không biết né thế nào, chỉ có thể chịu đựng.
Thao Túng Hoả Diễm do nhân loại sử dụng không phải cái thứ bom thây ma đơn giản một chiều thẳng tuột như Thể Bộc Phá có thể so sánh.
Nhưng sự đời cân bằng, cực động cũng không có tác dụng nếu đối thủ không muốn động. Hàn Phong đứng trước xe bán tải chợt giơ hai tay lên cao rồi nắm chặt lại, một tầng băng cực dày hình nón úp ngược xuống bao phủ lấy hắn vào bên trong, tầng băng này như thể một viên kim cương lóng lánh vô cùng kiên cố, còn thực vững chãi nguy nga, khiến cho không có bất kỳ công kích nào có thể lọt lưới.
Đồng thời với lúc đó, khu vực này cũng bắt đầu có tuyết rơi, sau đó là tuyết rơi trắng trời. Từng bông tuyết chạm xuống thân thể đám người thôn Xuân Lê, để cho bọn họ run lên vì lạnh, vài người bắt đầu co rút cơ bắp, hàm răng lập cập va vào nhau. Quá lạnh, quá lạnh rồi.
Tuyết rơi tới trước mặt Đổng Thành liền bị bốc hơi tan thành từng làn khói mờ nhạt, không thể gây tới cho hắn bất kỳ ảnh hưởng gì. Mặc dù như thế, hắn vẫn vô cùng tức giận mà lạnh lùng hô lên:
- Xả đạn cho tao!
Nghe lệnh của Đổng Thành, mười mấy người đều đồng loạt rút súng bên hông ra ầm ầm ào ào xả tới Hàn Phong đang dưới mặt đường. Làn đạn kim loại như bão táp trút xuống, ầm ầm ầm trùng kích thẳng vào tinh thạch băng giá, nện cho nó sứt mẻ vỡ nát như chó gặm, vô số viên đạn ghim sâu vào bên trong rồi bị chặn lại, vài viên đạn lợi dụng động năng nổ nát một góc băng đá, để cho không khí mù mịt một màu trắng tinh.
Chẳng những thế liên tiếp những quả cầu lửa của Đổng Thành cũng vút vút vút được bắn ra, chúng nó ầm ầm nện trên lớp băng tinh cứng rắn, mỗi quả đều có thể đục thủng hoặc đập vỡ một góc lớn, băng tinh có cứng, có dày, trải qua vô số công kích gia trì cũng bị mài cho nhỏ lại.
Hà Tam đứng trên mái nhà liên tục xả đạn xuống dưới, nhưng mục tiêu của hắn tất nhiên là mặt đất dưới chân Hàn Phong chứ không phải bản thể băng tinh. Dù sao nhiều người bắn như vậy, không khí lại trắng xoá mịt mù, chẳng ai biết hắn làm ăn ra sao.
Sau 10 giây điên cuồng xạ kích và công kích, mấy trăm viên đạn AK47 đã được bắn ra, không khí sớm nồng nặc một mùi thuốc súng gay mũi, mọi chuyện mới coi như từ tốn bình tĩnh lại. Đổng Thành phất tay tạo ra một cơn gió nhẹ xua tan tất cả khí lưu dư thừa, hiện ra khung cảnh tan hoang dưới mặt đường.
Lớp băng dày đặc bao phủ Hàn Phong đã bị nện cho gần như biến mất, hắn hiện tại co người đứng đó, quần áo y phục xuất hiện vài vết cháy xém bốc khói, khuôn mặt tái nhợt như người vừa mới ốm dậy, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng có chút mờ nhạt lờ đờ. Bất quá hắn khoé miệng vẫn như cũ treo lấy một nụ cười trêu tức, còn thật giơ tay gãi gãi mông mấy cái rồi cười nói:
- Đổng Thành, ăn cứ** không?
Hắn nói xong còn chưa để cho đối phương tức giận đã tiếp tục nói tiếp:
- Nghe nói ngươi có một chiếc nhẫn có khả năng ngăn chặn đòn công kích tinh thần đúng không? Chiếc nhẫn kia là của Uông Hùng, ngươi đoạt của hắn khi tiến hành chiêu an…
Đổng Thành trong lòng trầm xuống, tại sao đối phương lại biết thông tin này, việc này chỉ hắn và Uông Hùng biết, chẳng lẽ…
Nhìn những lớp băng hàn xung quanh thân thể Hàn Phong lại tiếp tục xuất hiện, hắn lúc này gằn giọng quát lớn:
- Xả hết công kích hệ thống cho tao!
Mười mấy người xung quanh nghe được lệnh này đều vội vã giơ tay hướng về phía Hàn Phong mà đánh ra từng đạo công kích mạnh mẽ nhất. Những người ở đây đều là cao tầng, đều hưởng dụng tài nguyên tuyến đầu, kỹ năng tốt, tiềm năng cao, uy lực công kích khỏi phải bàn tới. Mặc dù vậy, hàn khí lạnh lẽo xâm nhập vẫn làm cho bọn họ run rẩy liên hồi, thực sự có chút càng lúc càng mệt mỏi cứng đơ, thể lực trong vô hình chậm rãi tụt xuống.
Đổng Thành cắn răng một cái, cái xác rùa đen này quá cứng, quá dày, lực sát thương theo chiều rộng của Thao Túng Hoả Diễm là rất lớn, nhưng sức xuyên phá theo chiều sâu lại chưa đủ, hắn lúc này chỉ tay xuống dưới mà trầm giọng hô lên:
- Trảm!
Theo hiệu lệnh của hắn, một đoàn kiếm quang sáng rực chói mắt lập tức xuất hiện. Kiếm quang tốc độ cực nhanh, gần như khoảnh khắc đã xuất hiện phía trước tầng băng điêu, sau đó xoẹt một tiếng chém ngập vào bên trong.
Kỹ năng tam giai, Nhát Chém Tịnh Hoá.
Kỹ năng này đối phó với thây ma vô cùng hiệu quả. Mặc dù nó không thể làm thây ma sợ hãi, cũng không khắc chế tới bản năng thây ma như lửa đen từ súng diệt quỷ, thế nhưng lực thanh tịnh của nó cũng làm cho thây ma bị tan vỡ thân thể khó mà chống đỡ. Lúc này kiếm quang chém vào lớp băng đá ngọt như thái rau, lập tức chém cụt một mảnh xuyên từ trước ra sau.
Có đột phá lớn, đám công kích hệ thống của nhóm phi phàm giả xung quanh lại càng được dịp công tới mạnh hơn, ầm ầm ào ào đánh cho lớp băng vỡ nát, âm thanh kêu gào thảm thiết của Hàn Phong lập tức truyền ra, giống như vô cùng đau đớn.
Hà Tam nhìn cảnh này thì âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không chút tiếng động nhích qua một bên, nhích về hướng Đổng Thành, từng chút từng chút một.
Triệu Nhược Pháp ánh mắt hiện lên hàn quang, hắn cũng mơ hồ nhích về phía người bên cạnh một chút, giống như lúc nào cũng có thể bạo phát ra lực sát thương đáng sợ nhất.
Đám công kích hệ thống chậm dần rồi ngưng hẳn, mười mấy người thân thể run rẩy cứng đơ vì lạnh lẽo lúc này đồng loạt đưa mắt nhìn xuống dưới đường lớn. Tại đó đang đứng một cái thân ảnh toàn thân rách rưới bốc khói, đầu tóc dựng ngược lách tách điện mang, cơ thể cũng tràn đầy dấu vết cắt chém.
Không phải thủ lĩnh trấn Hi Vọng thì còn ai.
Hàn Phong một tay đã bị chặt cụt, một tay khác đưa lên vai che lấy mệng vết thương, khoé miệng nhếch lên lẩm bẩm như điên dại:
- Phòng ngự tốt, phòng ngự tốt, chỉ bằng thực lực hiện tại đã phòng ngự tốt như vậy, không biết tới khi nhận được Băng Giáp thì còn phòng ngự tốt đến thế nào…
Hắn lẩm bẩm xong lại hướng mắt nhìn về phía trước cười lớn:
- Haha, Đổng Thành, còn bài gì đưa hết ra đây. Bất quá trước hết để tao thử một chút! Phá Tâm Linh, Đâm Xuyên Tinh Thần!
Kỹ năng nhị giai kết hợp kỹ năng gia trì từ trang bị level 3 đồng thời kích hoạt, một luồng tinh thần lực khủng bố như sóng triều ầm ầm trùng kích thẳng tới hướng Đổng Thành. Đổng Thành cắn răng muốn tránh, nhưng điểm nhanh nhẹn của hắn không cao, chỉ có thể bị động co người phòng ngự.
Chiếc Nhẫn Tán Tâm level 3 trên tay hắn phát ra ánh sáng mờ ảo nhu hoà, một vòng phòng hộ màu trắng sữa theo đó thong thả phát ra, hoá thành một hư ảnh áo giáp bao bọc toàn thân Đổng Thành lại. Đòn công kích tinh thần kết hợp đồng thời đánh tới lại lập tức tự động bị phân rã, thậm chí có xu hướng bổ sung uy lực cho áo giáp.
2 giây sau, luồng công kích chậm dần rồi ngưng hẳn, áo giáp Tán Tâm cũng theo đó cấp tốc lụi tàn, trang bị level 3 này trở lại màu thô ráp như một chiếc nhẫn hết sức bình thường.
- Chết tiệt. Chết cho tao!
Đổng Thành hai mắt tràn đầy lửa giận vung tay lên, một đạo hoả cầu cự đại lớn tới 1 mét cấp tốc thành hình rồi vút một tiếng phóng về phương hướng Hàn Phong đang đứng dưới đất.
Nhưng dị biến xảy ra, hoả cầu còn chưa chạm tới, Hàn Phong đã chậm rãi biến mất.
Hay chính xác hơn, cả cơ thể hắn đang bốc hơi thành một lũ ánh sáng bạc trắng mờ ảo rồi răng rắc vỡ tan thành muôn vàn mảnh nhỏ tràn ngập nhu hoà.