Chương 268: Huyện Tam Giang

Hàn Phong khoé miệng co giật, ả ngực to này vẫn không hề khác trước một chút nào cả, bất kể hắn biểu hiện thế nào đều sẽ không hợp ý nàng ta, đều sẽ bị nhìn bằng cái ánh mắt cao cao tại thượng đó. Vừa rồi không phải chỉ là lỡ miệng ợ một cái thôi sao, có nhất thiết cần phải chỉnh đốn như vậy không?

“Sao lúc trên giường không yêu cầu thân sĩ đi, sao hừng hực máu lửa thế…”

Âm thầm mắng mỏ mấy câu trong nội tâm, hắn đành phải xuống nước thành khẩn hứa hẹn:

- Được được, lần sau tôi sẽ ăn chậm hơn, lần sau tôi sẽ không ợ hơi nữa, chúng ta trước bàn chuyện chính sự.

Tường Vi thấy Hàn Phong không cự cãi xắt xéo lại như mọi khi thì xem như cũng cảm nhận được mấy phần an ủi, nàng lúc này vừa tập trung nhìn đường vừa chậm rãi nói:

- Kế hoạch của bọn họ cơ bản là giống hệt với kế hoạch anh đã bàn giao cho cái tên Hà Tam kia, khác biệt một điểm là người ở lại hộ pháp sẽ là Uông Hùng chứ không phải là Bành Lực, địa điểm là gần thôn Xuân Lê hơn chứ không phải giữa đoạn đường…

Hàn Phong nhướng mày, xem ra cái tên Hà Tam kia cũng đủ uy tín, không có như vậy giữa chừng quay ngược bán đứng hắn.

Hắn sao có thể tin tưởng đối phương chỉ từ vài lời hứa hẹn và một bình thuốc độc giả cơ chứ. Nếu là bình thường, Hàn Phong tuyệt đối sẽ rất khó khăn để có thể tin tưởng một người. Nhưng bên cạnh có Tường Vi, có Thấu Rõ tứ giai, hắn đã sớm đọc bằng sạch sự trung thành của Hà Tam rồi.

Tên này trên cơ bản là tạm thời đủ tin tưởng.

Lại nói, kế hoạch của bọn họ là chia tách hai người Bành Lực, Đổng Thành ra hai hướng, từ đó thong thả tiêu diệt từng đứa một. Nhưng bọn chúng đã muốn hợp lại một chỗ cũng không sao, giết sạch một lượt là được.

Uông Hùng ở lại trấn thủ trận địa cũng tốt, có thể đảm bảo cái kế hoạch kia diễn ra càng thêm chu toàn, càng thêm đúng kế hoạch. Điều quan trọng nhất trong trận này là làm sao đảm bảo an toàn cho dân thường, đảm bảo việc đoạt quyền sẽ ít máu tanh, ít thương vong nhất có thể.

Xe bán tải cứ như vậy thong thả chạy trên đường, phía sau bọn họ 2 cây số, đoàn người gồm 13 nhân vật cao tầng chủ chốt của thôn Xuân Lê cũng kín đáo bám theo.

———

Căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.

Trải qua 14 ngày chống chọi lại tận thế, rất nhiều cuộc giao tranh với thây ma đã nổ ra, rất nhiều thôn trấn được giải phóng, rất nhiều các căn cứ nho nhỏ rải rác được chiêu an dung nạp, hiện tại dân số nơi này đã đạt mốc 6000 người, quy mô có thể nói là cực lớn.

Quản lý hơn 6000 người trong hoàn cảnh hậu tận thế không hề là một điều dễ dàng, nhất là nhân loại có thể sở hữu những siêu năng lực từ mạnh mẽ tới quỷ dị, quản lý bọn họ càng thêm khó khăn. Bởi vậy cao tầng huyện Tam Giang được lập lên với hầu như đầy đủ tất cả các ban bệ chức năng, cả quen thuộc cả mới lạ, mục đích chính là đảm bảo sự an toàn và duy trì trị an ổn định cho tất cả mọi người.

Lúc này trong khu vực hội nghị trung tâm, một cuộc họp kín nho nhỏ đang diễn ra, chỉ nhìn từ số ghế ít ỏi tại đây cũng có thể nhận ra cuộc họp này không dành cho đại trà.

Ngồi ở vị trí chủ vị, một trung niên nam tử với mái tóc bạc và con ngươi màu đen tuyền sâu thẳm hơi nhìn qua bên trái rồi thong thả hỏi:

- Cổ Nguyên, tình hình thi đàn phương hướng Diệu Liên sao rồi?

Người được hỏi là một đại hán chừng 30 tuổi với mái tóc đen và khuôn mặt có chút ngạo khí, hắn đang tuỳ tiện đảo qua đảo lại ba viên bi sắt trong tay, nghe thấy lời của trung niên tóc bạc, hắn chợt dừng tay rồi thản nhiên đáp:

- Tới chiều tối mai, thi đàn chắc chắn sẽ bị đánh tan. Có điều, tôi cần thêm 5 vạn viên đạn nữa để đảm bảo việc này.

Trung niên tóc bạc nghe vậy thì trầm ngâm, 5 vạn viên đạn không phải là một con số nhỏ, hắn không có ngay lập tức đáp lời mà quay qua bên phải hỏi:

- Hạ Quân, không liên lạc được với nhóm Lâm Đào sao?

Hạ Quân này chính là trưởng phòng liên lạc thông tin huyện Tam Giang, hắn lúc này vội vã cúi người cẩn thận đáp, giọng nói có chút bất lực:

- Không liên lạc được. Sau khi qua cầu Liễu Hà khoảng 10 phút, bọn họ đã không đáp lại tín hiệu nữa, không biết gặp phải vấn đề gì.

Nghe Hạ Quân nói vậy, trung niên tóc bạc không khỏi nhướng mày lâm vào suy nghĩ. Qua cầu Liễu Hà là sẽ tới ngay trung tâm huyện Liễu Lâm, thi đàn tại đó hẳn là đã được quét dọn sạch sẽ mới đúng, tại sao lại gặp bất tường.

Hắn cân nhắc một hồi thì chậm rãi hỏi:

- Thanh Thuỷ, việc đột phá hướng Giang Lăng tiến triển thế nào rồi?

Người được hỏi là một nữ tử khoảng chừng 25 tuổi, nàng ta có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu lam nhẹ nhàng lay động, có cảm giác như vô số đợt gợn sóng bồng bềnh đang liên tục chồng lặp, ánh mắt cũng hiện lên màu lam nhạt sâu thẳm, thật giống một hồ nước u tuyền nhưng vẫn tràn đầy rực rỡ. Lúc này nàng ta khẽ chống tay lên cằm rồi chán nản nói:

- Quái vật kia quá mạnh, tôi chỉ có thể cầm chân nhất thời, không thể chiến thắng, thậm chí không dám đỡ một đòn chính diện.

Nghe lời của nàng ta, mấy người trong phòng họp nhỏ đều hơi ngẩn ngơ, thậm chí cảm thấy có chút khó tin. Vậy mà không thể đỡ nổi một đòn chính diện?

Đây dường như là lần đầu tiên nữ tử tóc lam nói không thể đỡ nổi một đòn trong một cuộc đấu tay đôi. Tất nhiên không phải vì nàng ta đã vô địch thiên hạ rồi, nhưng người có thể đơn độc quần thảo với một đầu thể sức mạnh P2 level 25 tới một phút đồng hồ liên tục, thứ kia lại có thể khiến nàng ta cảm thấy bất lực như vậy?

Trung niên tóc bạc cũng là khẽ nắm chặt tay, tình hình vậy mà xấu hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, nhưng hiện tại không phải quá thích hợp để bàn bạc thêm, hắn ta sau khi cân nhắc thì quyết đoán nói:

- Tạm thời bỏ qua đột phá tại Giang Lăng, sáng mai cô hãy tự mình dẫn quân qua huyện Liễu Lâm, tốt nhất lấy cẩn trọng làm đầu.

Con đường từ căn cứ huyện Tam Giang tới cầu Liễu Hà không phải dễ đi như vậy, có một thi đàn có chỉ huy đang chặn đường, khoảng cách chỉ 8km nhưng phải cần ít nhất 2h đồng hồ mới có thể đột phá. Nếu hiện tại xuất phát, có lẽ tới tối mới chạy qua được Liễu Lâm, vậy thì nguy hiểm không rõ nhóm Lâm Đào nhận phải sẽ càng thêm mấy phần nguy hiểm.

Hắn thà “hi sinh” Lâm Đào đang không rõ sống chết còn hơn việc đẩy nữ tử tóc lam vào nguy hiểm không rõ. Về phần cầu viện trấn Hi Vọng, không có khả năng.

Trung niên tóc bạc dừng một chút rồi tiếp tục nói:

- Có một kho vũ khí loại biên tại gần đường S9 cạnh sông Lệ Giang, vị trí tôi sẽ báo cho cô sau, ngày mai qua bên đó, trước hết tìm kiếm kho vũ khí này rồi nói tiếp.

5 vạn viên đạn mà Cổ Nguyên yêu cầu sẽ từ đây mà ra chứ còn đâu khác.

- Tôi hiểu rồi.

———

Thôn Xuân Lê

Uông Hùng đưa mắt nhìn một vòng trận địa bom xăng, lại nhìn một vòng hơn 250 binh lính dưới trướng, trong mắt bốc lên quyết tâm cùng hung ác.

Hắn lúc này hỏi một nam nhân mặt sẹo bên cạnh:

- Việc tập trung người sống sót lại để giao dịch vũ khí diễn ra tới đâu rồi?

Nam nhân mặt sẹo này là một trong những tiểu đầu mục tham gia cuộc họp vừa rồi, gã lúc này hơi ngẩn ra một chút, không phải đại đương gia quyết định tập kích Hàn Phong sao, vậy thì còn giao dịch nào nữa mà cần chuẩn bị. Gã vội vã cúi người cẩn thận hỏi:

- Tam đương gia, có cần thiết thực hiện không?

Uông Hùng tròng mắt bắn ra hàn quang hung dữ mắng:

- Mày dám nghi ngờ lời của tao sao? Tao và đại đương gia tự có bàn giao riêng, mày không đủ trung thành và đẳng cấp để xen vào. Mau đi chuẩn bị đi. Uông Tài, đi cùng với hắn.

Đứng bên cạnh Uông Hùng là Uông Tài, em trai của hắn. Lúc này Uông Tài nhanh chóng mỉm cười nói:

- Dạ, đại ca.

Nhìn hai người này rời đi, Uông Hùng híp mắt một cái rồi gọi tiếp một thân tín tới ra lệnh:

- Truyền lệnh của đại đương gia, nhị đương gia, tất cả đội viên dưới trướng mau chóng giao nộp vũ khí để kiểm tra bảo dưỡng nòng súng, sẵn sàng cho quyết chiến cuối cùng.

Hắn dừng lại một chút rồi hung ác nói:

- Ngoài ra nói bọn chúng uống đủ nước từ xe nước vừa mới được chuyển tới, uống nhiều một chút, nước khoáng đấy, tới đây giao tranh khốc liệt, không có thời gian mà uống đâu.

Thân tín này dù không hiểu lắm, nhưng lệnh của đại đương gia và nhị đương gia truyền đạt xuống, hắn lười suy nghĩ. Về phần uống nước, chắc do trời hè nóng nực, đại đương gia sợ binh lính hao hụt điện giải, ra lệnh uống thêm cũng là dễ hiểu.

———

Trấn Hi Vọng.

Vừa trở về từ thôn Xuân Lê chưa được bao lâu, Hàn Phong đã trèo lên xe bán tải chở theo rất nhiều vật tư sau thùng mà rời đi, lần này chính là rời đi một mình. Đúng, hắn tự lái xe.

Để làm được việc này là một công trình cực kỳ kỳ công và vô cùng vất vả. Hắn trực tiếp bỏ qua tất cả các nút, bỏ qua cả cần số, cả đèn cảnh báo, cứ như vậy đạp ga rồi cố định duy trì tại số 3 mà đi với tốc độ chậm chạp. Hắn chỉ quan tâm cách vặn vô lăng sao cho xiêu vẹo di chuyển được trên đường là đủ. Về phần phanh sao, hắc hắc, bỏ qua luôn phanh.

Chiếc xe lết từng chút một bò trên đường, thi thoảng gặp ổ gà ổ voi lỗ chỗ, trong buồng lái lại vang lên thanh âm thảm thiết sợ hãi, cùng với tiếng chửi rủa vang trời dậy đất. Quãng đường 6 cây số từ trấn Hi Vọng tới thôn Xuân Lê đáng lẽ chỉ tốn khoảng 10 phút thì Hàn Phong tiêu tốn tới 20 phút mới đi được nửa đường.

Đứng ở xa xa nóng ruột chờ đợi đã lâu, Đổng Thành lúc này không nhịn được mà hỏi Hà Tam:

- Tên kia liệu có trở lại không?

Hà Tam cũng nóng ruột không kém, đã hơn 30 phút rồi, tại sao Hàn Phong còn chưa quay lại, chẳng lẽ bên kia gặp phải trục trặc gì? Đúng lúc này đường lộ phía trước chợt xuất hiện một cỗ xe bán tải cà giật cà giật xiêu vẹo chạy tới, hắn vội vã mừng rỡ nói:

- Hắn tới rồi.

Đổng Thành cũng đã thấy chiếc xe bán tải quen thuộc, hắn nheo mắt nhìn vào cabin, xác nhận bên trong đúng là Hàn Phong, nhưng Tường Vi đâu?

Nữ nhân kia đâu rồi?

“Mặc kệ, làm thịt thằng chó này trước, đánh tới trấn Hi Vọng lại tìm kiếm nàng ta sau.”

Nghĩ tới liền làm, chờ cho ô tô chạy vào trận địa mai phục, Đổng Thành hú lên một tiếng ra hiệu. Hai bên đường lập tức tràn ra mười mấy người, tất cả đều mang theo thái độ hung ác và nụ cười lạnh lùng. Đổng Thành cũng từ trên nóc nhà 3 tầng nhảy xuống, tự mình đứng chắn ngay giữa đường lộ.

Trong xe, Hàn Phong vừa thấy có người xuất hiện thì loạng choạng tay lái né tránh rồi đâm sầm vào một bức tường bên đường. Quản cái gì phanh hay côn hay ga, cách dừng xe tốt nhất là đâm vào chướng ngai vật cho kẹt lại là xong.

Đổng Thành nhìn cảnh này cũng hơi ngẩn người, thằng ngu này tính làm trò gì vậy? Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Hàn Phong trong cabin chợt đạp cửa chui ra, sau đó khuôn mặt tràn đầy vẻ trêu tức mà hướng về hắn hỏi:

- Đổng Thành, ăn cứ** không?