Chương 267: Đường cùng

Đổng Thành nghe vậy, hai mắt bốc lên hưng phấn không nhỏ. Cái tên Hà Tam này thường xuyên mang tới những kiến giải kịp thời, những biện pháp của hắn đều rất tốt, chỉ cần áp dụng là có thể thấy được hiệu quả ngay.

Đơn cử như việc thành công trao đổi bước đầu, sau đó “mời” được Hàn Phong tới tham gia chiến đấu, bọn họ vừa có người chia sẻ áp lực thi đàn, vừa có nơi mua sắm đạn dược trang bị, những cái này để cho thôn Xuân Lê được lợi khá nhiều.

Lúc này hắn lập tức hỏi thẳng:

- Hà Tam, ngươi có kiến giải gì?

Hà Tam cúi người cung kính nói:

- Đại đương gia, có hai cách để có thể giết chết Hàn Phong, nhưng cả hai cách này đều phải đảm bảo chung một điểm là cần kín đáo, xử lý trong âm thầm, hành động một cách bất ngờ. Nếu chúng ta manh động rầm rộ, tất sẽ kích thích đám người Lý Võ Lạc phản kháng, thậm chí là kích động tới đám người tại trấn Hi Vọng phản kháng, mất nhiều hơn được.

Đổng Thành nghe nói có lý, không khỏi tiếp tục truy vấn:

- Nói cụ thể từng cách, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng hơn.

Hà Tam thở dài một hơi rồi nói:

- Cách thứ nhất tương đối khó thực hiện, chính là tìm cách hạ độc vào đồ ăn nước uống của bọn họ. Chúng ta chỉ cần làm sao để thả một chút máu thây ma vào, vậy thì đối phương sẽ chết chắc, nhẹ cũng đau bụng, nặng thì trực tiếp hoá thành thây ma. Bất quá đối phương thực sự quá cẩn thận, từ đấu tới cuối đều tự cung tự cấp, không dính dáng gì tới chúng ta, doanh trướng bên đó cũng được bảo đảm vô cùng nghiêm cẩn, khó có thể hành động…

Mấy người trong doanh trướng nghe được phân tích này thì âm thầm gật đầu, sau đó cũng rùng mình với suy nghĩ trong đầu của Hà Tam. Tên này quá độc ác, quá vô đạo đức, làm việc thật sự là hắc ám tới mức không từ thủ đoạn nào.

Đổng Thành sau khi suy nghĩ cẩn thận thì cũng bác bỏ ý kiến này. Hắn đã từng mời Hàn Phong tham gia tiệc rượu vài lần mà không được, thậm chí ngay cả binh lính dưới trướng đối phương cũng có chế độ riêng biệt, không ăn không uống bất kỳ thứ gì tại thôn Xuân Lê, cẩn thận đến thế thì bỏ độc kiểu gì?

Hắn chậm rãi cân nhắc xong thì tiếp tục hỏi:

- Cách thứ hai là gì?

Hà Tam nhanh chóng trả lời:

- Ám sát, chúng ta hãy ám sát hắn. Một lát nữa hắn sẽ lên đường trở về lấy thêm đạn dược, chúng ta xuất binh nửa đường chặn ngang rồi bao vây tiêu diệt hắn là được.

Đổng Thành hai mắt sáng lên vỗ đùi kêu lớn:

- Hay! Cách này rất tốt. Chúng ta nên tập trung toàn bộ binh lực thực hiện ngay kẻo hắn chạy mất thì hỏng việc.

Hà Tam vội vã xua tay nói:

- Đại đương gia, việc này rất dễ gây đánh rắn động cỏ. Chỉ cần chúng ta xuất binh số lượng lớn, e là sẽ kích động tới nhóm mấy tên Lý Võ Lạc ngay. Hơn nữa hiện tại đánh hắn trên đường đi thì chúng ta sẽ không lấy được đạn dược, chờ hắn sau khi trở về từ trấn Hi Vọng, mang theo vũ khí đạn dược, chúng ta mới tiến hành tập kích.

Đổng Thành nhíu mày suy tư. Điều này rất đúng, nếu nhóm Lý Võ Lạc phát hiện ra, liên lạc với trấn Hi Vọng bên kia, vậy thì bọn họ sẽ chẳng đạt được gì cả, có khi còn chịu cắn ngược nghiêm trọng. Chỉ có chờ đối phương mang 2,5 vạn đạn trở lại, bọn họ nửa đường chặn giết rồi cướp đạn, có đạn rồi thì tiến hành đánh úp nhóm Lý Võ Lạc, cướp xe bọc thép, sau đó xuất binh tấn công trấn Hi Vọng.

Thật sự là chu toàn.

Nghĩ tới đây, Đổng Thành nhấn tay xuống bàn rồi trầm giọng nói:

- Chúng ta sẽ xuất động toàn bộ cao tầng nhằm phục kích tên Hàn Phong kia, địa điểm nằm cách thôn Xuân Lê khoảng 2 cây số. Chỉ cần giết được hắn, chiếm được súng đạn, chúng ta sẽ thành công chiếm đoạt tất cả của đối phương, khốn cảnh hiện tại sẽ toàn bộ được giải khai.

Đổng Thành là người thị huyết độc ác, càng là người tâm ngoan thủ lạt. Hàn Phong nhiều lần dựa vào yếu điểm của hắn để cò kè mặc cả, điều này đã chạm tới giới hạn trong lòng hắn, hắn quyết phải giết bằng được đối phương.

Chỉ cần giết chết Hàn Phong, hắn sẽ tạm bỏ qua thi đàn mà đưa quân đánh úp trấn Hi Vọng, chiếm đoạt tất cả tài nguyên bên kia. Dù sao có thêm 2,5 vạn đạn cũng không giúp hắn đánh bại được thi đàn, chi bằng tạm thời bỏ qua luôn thi đàn, chiếm trấn Hi Vọng làm cứ điểm mới.

Thậm chí nếu quá khó khăn thì bỏ qua luôn cái nhiệm vụ kia, trốn khỏi thôn Xuân Lê, chấp nhận giảm 3 cấp, về sau sẽ chậm rãi cày lại là được.

Hắn đã bị ép vào đường cùng, đã bị ép vào thế chân tường rồi. Liều mạng cướp một con đường sống, đó mới là chính đạo.

Hơn nữa chỉ cần giết chết Hàn Phong, hắn còn có thể chiếm đoạt nữ nhân xinh đẹp bên cạnh cái thằng ngu kia…

Đổng Thành liếm mép một cái hưng phấn, Hà Tam lại cẩn thận tham mưu thêm:

- Đại đương gia, chúng ta có cần để nhị đương gia ở lại trấn thủ hay không?

Đổng Thành gõ gõ tay xuống bàn cân nhắc cẩn thận rồi nói:

- Nhị đệ thực lực mạnh mẽ, ta cần cùng với hắn tại chỗ phối hợp… Thế này đi, tam đệ, ngươi ở lại trấn thủ tình hình khu vực này.

Tam đương gia Uông Hùng sở hữu kỹ năng Tam Luyện Cấm, cấm tăng sức mạnh, cấm tăng nhanh nhẹn, cấm nhìn qua hướng khác. Đổng Thành dự đoán Hàn Phong cường hoá theo đường thể lực, trí lực, đối với Tam Luyện Cấm không quá bị ảnh hưởng, bởi vậy để Uông Hùng trấn thủ hòng ổn định quân số ở đây là tốt nhất.

Uông Hùng vội vã cúi người đáp:

- Vâng thưa đại đương gia.

Bọn họ lại bàn bạc chi tiết về hành động này một lần nữa, thống nhất kế hoạch tấn công, phân công nhiệm vụ cho từng người từng người một…

Bên ngoài doanh trướng.

Hàn Phong ngồi trong xe bán tải, bên cạnh ghế lái, như thường lệ, chính là Tường Vi. Hắn lúc này lấy ra bộ đàm radio tiến hành liên lạc với huyện Tam Giang.

“Rè rè rè…”

“Rè rè rè…”

“Xin chào, tôi là Hạ Quân, trưởng ban liên lạc thông tin huyện Tam Giang. Hàn thủ lĩnh, bởi vì có chút trục trặc trong quá trình di chuyển, đội ngũ tiếp ứng của chúng tôi sẽ phải lùi lịch lại tới ngày mai. Thông báo này gửi tới để thông báo cho các vị an tâm, đừng quá lo lắng…”

“Xin chào, tôi là Hạ Quân…”

Hàn Phong nghe thông báo này, khoé miệng không khỏi nhếch lên, trong khi Tường Vi bên cạnh thì tâm trạng không khỏi trầm xuống. Rốt cuộc là có chuyện gì khiến một huyện thị mạnh mẽ như Tam Giang lại hai lần liên tiếp không thể vượt qua nổi quãng đường mười mấy cây số vậy?

Nàng chỉ có thể thở dài một hơi rồi quay qua nheo mắt nhìn Hàn Phong hỏi:

- Tại sao anh lại cười? Có phải anh đã nhận ra điều gì không?

Hàn Phong nhún nhún vai thản nhiên đáp:

- Tôi vui vì có thể tiếp tục được ở cạnh cô thêm nửa ngày nữa thôi.

Tường Vi nghe lời này, khuôn mặt thoáng chốc trở nên ửng hồng. Tên thổ phỉ này nói chuyện càng lúc càng ẩn ý ngọt ngào, khiến nàng luôn sống trong bồn chồn cùng lo lắng, có phải nàng đang dần bị hắn thao túng hay không, có phải nàng càng ngày càng hãm sâu hay không?

Hàn Phong nhìn cái biểu cảm e thẹn đỏ mặt của đối phương, trong lòng không khỏi tiếp tục xuất hiện một nụ cười, lần này chính là vô cùng lạnh lùng.

“Muốn dùng ba cái thứ bản năng trực giác đó để đánh giá tình hình sao? Thật sự đủ ngây thơ, trước tiên hãy khắc chế bản năng của mình đã.”

Tường Vi sau mấy giây ngượng ngùng thì xua tan ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, nàng tiếp tục chỉ vào mấy nút gạt trên xe rồi nói:

- Đây là cần gạt mưa, không có chuyện gì thì không cần dùng, đây là công tắc đèn, đây là pha, đây là cos… Được rồi, anh nhắc lại tôi xem nào.

Hàn Phong trầm ngâm một lát rồi đưa tay che miệng ngáp một tiếng đáp lại:

- Tôi quên sạch rồi.

- Anh… Anh hỗn đản, tôi đã nhắc lần này là tới lượt thứ ba rồi.

Thấy đối phương tức giận, Hàn Phong không khỏi xua xua tay làm bộ tội nghiệp nói:

- Cô… Cô có thể nhắc lại một lần nữa không, tôi vừa rồi bị phân tâm, không kiểm soát được bản thân nên quá mải chăm chú nhìn cô…

Lại một đòn tấn công tâm linh nữa của Hàn Phong nhắm thẳng vào Tường Vi, đòn này trực tiếp chấn cho nàng ta đỏ mặt tới mười mấy giây liên tục, bàn tay liên tục miết trên vô lăng xe, nhất thời không nói được gì cả.

“Hắc hắc, điệu bộ này là mới yêu lần đầu à, thảo nào ngượng ngùng tới thế. Lại nói, cái thứ quỷ này còn khó nhớ hơn cả các thao tác bắn súng chuẩn chỉnh, gì mà một cái xe có tới một đống nút, ai nhớ cho nổi…”

Hàn Phong vừa tuỳ tiện thưởng thức vẻ ngượng ngùng của nữ nhân bên cạnh, vừa âm thầm chửi rủa người phát minh ra ô tô. Cái thứ đồ quỷ này quá khó thao tác, riêng việc học và nhớ từng nút đã khiến hắn lâm vào buồn ngủ khó cưỡng rồi.

Một lúc sau Tường Vi mới đè nén xuống cảm giác nhộn nhạo mà bình tĩnh chỉ lại từ đầu:

- Đây là phanh chân, khi muốn xe di chuyển thì phải đạp phanh, đạp phanh càng mạnh thì xe di chuyển càng nhanh…

- Ê từ từ khoan đã, cô nói gì cơ, đạp phanh để xe di chuyển á, ngược với xe máy à…

Hai người bọn họ cứ như vậy chỉ chỉ dạy dạy, 10 phút sau, doanh trướng cao tầng thôn Xuân Lê chợt mở ra, Đổng Thành dẫn đầu bước ra ngoài, hắn lập tức hơi khựng lại nhìn về phía trước, nhìn về phía cỗ xe bán tải đang đỗ.

Dưới ánh nắng chiều có chút hư ảo, Tường Vi khuôn mặt sáng lên như thể nữ thần trong mấy tiểu thuyết viễn tưởng. Nàng ta đang mở kính cửa sổ rồi nhìn về phía này, ánh mắt mang theo sự bình thản lạnh nhạt tới cùng cực, giống như con người đang nhìn một đồ vật, hoặc một cái cây, một ngọn cỏ vậy.

Nàng ta cứ như vậy lẳng lặng nhìn qua Đổng Thành vài giây, nhìn qua Hà Tam vài giây, lại nhìn lướt một vòng vài giây nữa. Trọn vẹn nửa phút sau, cửa kính xe ô tô chậm rãi nâng lên, chiếc xe từ từ chuyển động chạy khỏi khu vực doanh trướng này.

- Ực…

Không biết tên nào nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cả đám người có chút hoang mang đưa mắt nhìn nhau.

Vừa rồi là ý gì?

Đổng Thành cắn răng một cái, đáy lòng bất chợt bốc lên một ngọn hoả diễm kịch liệt thiêu đốt. Hắn mê mẩn ánh mắt kia, hắn phải chiếm bằng được nó.

Trong xe, Hàn Phong vừa ăn vội chiếc bánh mỳ kẹp xúc xích vừa ừng ực uống một cốc trà xoài. Lần này hắn trực tiếp vung tay tạo ra một chiếc cốc làm từ băng đá, trà đổ vào cốc này vừa phù hợp thẩm mỹ, vừa được ướp lạnh liên tục, có thể nói là một phát kiến vĩ đại.

Sau khi đớp xong miếng bánh, hắn mới ợ một cái rồi hỏi:

- Vậy kế hoạch của bọn chúng là gì?

Tường Vi nhíu mày một cái rồi dùng ánh mắt kỳ thị nhìn qua Hàn Phong mắng nhẹ:

- Ăn uống từ tốn một chút, đâu có ai ăn tranh của anh. Còn nữa, đừng có ợ hơi trước mặt nữ nhân. Thật sự là thiếu thân sĩ.