Chương 266: Trao đổi tài nguyên

Giao tranh mấy tiếng đồng hồ, mặc kệ nhân loại có bao nhiêu khôn ngoan mưu mô, đứng trước số lượng đông nghịt và thực lực cao tầng áp đảo, đội ngũ kết hợp giữa thôn Xuân Lê và trấn Hi Vọng cũng hoàn toàn bị đẩy lui. Thây ma làm thịt 13 nhân loại, chiếm giữ 500 mét trận địa, hoàn toàn công phá thôn Hoa Lan, thành công bước trên địa phận thôn Trường Thi.

Mà nhân loại cũng không phải ăn chay, quân đoàn tổ hợp đã thành công tiêu diệt 3 thây ma Thể Tốc Độ F2, 2 thây ma Thể Sức Mạnh P2, 19 thây ma Thể Bộc Phá P1, cùng với hơn 4000 thây ma cấp thấp khác, chính thức đem thi đàn đánh cho hạ xuống chỉ còn hơn 5 vạn đầu.

Thậm chí dưới áp lực khủng bố của sát thủ bắn tỉa Tường Vi, đã không còn bất kỳ thây ma Thể Bộc Phá nào dám ló mặt ra nữa. Nửa tiếng cuối cùng của trận giao tranh, chúng nó đã hoàn toàn ẩn nấp không hiện, thi đàn chuyển qua chiến thuật như cũ đó chính là lấy thịt đè người. Bằng không nếu cứ để cho Tường Vi bắn, e rằng loại quái vật mới sinh ra này có khả năng sẽ bị bắn tới khi tuyệt chủng.

Hai bên đều có thiệt hại riêng, nhưng thời gian của nhân loại không còn nhiều, khoảng cách từ thôn Trường Thi tới thôn Xuân Lê chỉ còn 1,5 cây số, với tốc độ thi đàn hiện tại, 10 giờ tối nay, chúng nó sẽ đánh thẳng tới cổng thôn.

Giao Lộ Vạn Hoa.

Nơi này là khu vực có thể coi như phòng tuyến lớn nhất mà nhân loại hợp sức xây dựng. Cả một giao lộ dài 200 mét được xếp chồng chất cỡ nào là những can xăng to nhỏ mấp mô, cùng với đó là những đường nhánh đã bị chặn sạch, đảm bảo không có thây ma nào lọt vào trận địa mà có thể trốn thoát, tất cả đã sẵn sàng để đón tiếp quân địch.

Tài nguyên xăng dầu tại thôn Xuân Lê thực sự vô cùng khổng lồ, chỉ riêng số lượng bom xăng ở đây đã đạt tới con số 60 tấn, gấp ba lần số lượng xăng dầu dự trữ của toàn bộ trấn Hi Vọng. Nếu không phải đã hết cả can chứa, Đổng Thành thậm chí muốn đem 100 tấn xăng tới thiêu đốt sạch sẽ thi đàn, kể cả có đốt sạch cả cái thôn Trường Thi này, hắn cũng sẵn sàng đốt.

Lúc này trong một doanh trướng lâm thời, liên quân hai bên đang ngồi họp bàn với sự góp mặt của các tướng lĩnh và người đứng đầu, ai nấy đều mang theo vẻ mặt vô cùng âm trầm, còn có chút mệt mỏi không nhỏ.

Bên phía thôn Xuân Lê lại một lần nữa sắp bắn hết đạn, chỉ còn dư lại khoảng hơn 1 vạn viên. Sợ là cho tới 7h tối, tất cả đạn dược sẽ bị bắn hết sạch.

Lúc này Đổng Thành quay qua hỏi Hàn Phong:

- Hàn huynh đệ, tôi lại muốn mua một số lượng đạn dược nữa, cậu muốn tính toán ra sao?

Hắn hiện tại đã hơi mất kiên nhẫn rồi. Nếu không có sự xuất hiện của Thể Bộc Phá, bọn họ sẽ dàn trải quân đoàn ra, hiệu quả tiêu diệt thây ma sẽ rất lớn, có khả năng không nhanh như vậy thất thủ. Nhưng quái vật vô lý kia lại xuất hiện, đánh tan tất cả dự định, bắt bọn họ phải co cụm phòng ngự rồi lui dần lui dần cho tới khi bại vong.

Chẳng những thế 2 tiếng đồng hồ vừa trôi qua, hắn hoàn toàn đầu nhập vào việc ngăn cả thây ma tiến hoá, cái kết là chỉ kiếm thêm được có 700 exp, tốc độ lên cấp thấp kém đến tệ hại, điều này càng làm hắn vô cùng bực mình.

Hàn Phong ngồi trên ghế dựa khẽ gõ gõ tay xuống mặt bàn rồi nói:

- Thế này đi, một nữ nhân đổi lấy 30 viên đạn, thôn Xuân Lê có bao nhiêu, chúng tôi mua bấy nhiêu. Nếu là đàn ông tuổi từ 18 - 40, vậy giá có thể tăng lên 50 viên đạn một người

Đổng Thành nghe thấy điều kiện này thì nhíu mày. Hắn không ngại bán bớt dân đi, thậm chí cái đám ăn hại kia chẳng giúp ích gì cho hắn cả, tống được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Nhưng quan trọng là, Hàn Phong mua dân để làm gì?

Tại sao những tài nguyên như xăng dầu, sắt thép, đao rựa tự chế kia hắn không mua mà lại đi mua đám người thường làm gì?

Chẳng lẽ nhiệm vụ hệ thống của thằng này có liên quan tới dân thường?

Suy nghĩ tới đây, Đổng Thành không khỏi cảm thấy rất có lý. Chỉ có nhiệm vụ hệ thống liên quan tới nhân loại thì mới cần mua dân cư, không thì mua về để nuôi báo cô à? Hắn bắt được điểm này liền lập tức mỉm cười, xem ra Hàn Phong không phải không có điểm yếu.

Đổng Thành làm bộ làm tịch khuôn mặt hơi nhăn lại, giọng nói cũng tràn đầy cảm giác khó xử chậm rãi nói:

- Hàn huynh đệ, giao dịch này khó có thể xảy ra. Tôi cũng cần dân cư để hoàn thành một số chuyện đúng ngày đúng giờ…

Hắn tin là chỉ cần mồi một câu như vậy là đối phương sẽ hiểu. Mà hiểu rồi, thì tăng giá đi. Tăng giá, bỏ ra nhiều hơn, không thì đừng hòng có chuyện lấy được một mống dân nào.

Hàn Phong nghe vậy thì nhướng mày, sau đó trong lòng lập tức lạnh lùng cười một tiếng.

Thằng ngu này cũng có lúc khôn đột xuất đấy, gã đã đoán ra hắn cần dân để hoàn thành nhiệm vụ rồi à? Nếu không phải có sự tồn tại của Tường Vi, đã biết thừa nhiệm vụ của Đổng Thành không liên quan gì tới dân cư, e là hắn sẽ bị gã này ép giá một phen, bất quá hiện tại, hắc hắc…

Hàn Phong thản nhiên lắc đầu nói:

- Đã quan trọng với Đổng huynh đệ như thế, vậy sao tôi có thể đoạt vật yêu thích của người. Tôi cũng không cưỡng cầu nữa, chúng ta bỏ qua dân cư, tiến hành trao đổi xăng dầu đi. Bất quá, bên phía tôi không có bể lưu trữ xăng dầu, cũng không có can nhựa nhiều như vậy. Nếu trao đổi, vậy quý vị phải đảm bảo cả can chứa, cả vấn đề lưu trữ cho chúng tôi.

“Đt mẹ! Tao đào đâu ra can chứa? Nếu có, tao đã đem hết ra chiến trường từ lâu rồi, lấy đâu dư giả mà đựng cho mày!”

Đổng Thành trong lòng điên cuồng chửi bới một hồi cho bớt tức giận. Hắn rốt cuộc hiểu tại sao Hàn Phong không thèm trao đổi xăng dầu rồi, vì đối phương làm gì có chỗ mà chứa.

Không có chỗ chứa thì đổi xong cất vào đâu? Tất nhiên phải chấp nhận đổi thứ khác.

Nhưng hắn vẫn chưa kết luận ngay, vẫn giữ lòng nghi ngờ mà thử bóng gió hỏi một câu:

- Ồ? Vậy Hàn huynh đệ trước đó muốn đổi dân cư để làm gì?

“Thằng ngu mãi mãi là thằng ngu, đi dò xét người ta mà hỏi thẳng thắn như vậy. Hà Tam nói tên này ngu, đó còn là đề cao trí tuệ rồi…”

Hàn Phong tuỳ tiện bình phẩm một câu sau đó nhàn nhạt đáp:

- Trấn Hi Vọng bên kia khá ít nữ nhân, mà đội viên dưới trướng của tôi cũng cần người làm ấm giường. Tôi trao đổi một chút chỉ để thoả mãn nhu cầu cơ bản thôi…

Hắn nói xong thì thong thả bày ra bộ mặt có chút mất tự nhiên, sau đó khẽ nghiêng người “thì thầm” vào tai Tường Vi đang ngồi bên cạnh:

- Tiểu bảo bối, anh thề là anh chỉ muốn trao đổi nữ nhân cho đội viên khác thôi, anh từ đầu tới cuối chỉ chung thuỷ với một mình em, em phải tin anh.

Tất nhiên âm thanh “thì thầm” này của Hàn Phong không đủ để che giấu toàn bộ, người hữu tâm để ý hoàn toàn có thể nghe thấy loáng thoáng vài thứ. Mà cái biểu cảm tức giận xen lẫn bất lực kia của Tường Vi cũng đã chỉ ra rõ một điểm.

Hàn Phong, thủ lĩnh trấn Hi Vọng, là một tên dê cụ, hám gái như mạng. Hắn ta ra chiến trường vẫn phải vác theo tình nhân i nha thủ thỉ, có một tì nữ đẹp như tiên cặp kè 24/24 mà vẫn thòm thèm hàng trăm nữ nhân khác.

Cái quái gì mà trao đổi cho đội viên dưới trướng, e là muốn từ đó tuyển ra những người xinh đẹp nhất rồi xây hậu cung thì đúng hơn.

Đổng Thành nhận ra “sự thật” này, điểm may mắn cuối cùng trong lòng đã biến mất, hắn đắng chát thở dài một hơi, suy luận về nhiệm vụ của Hàn Phong xem như đổ bể.

Hoá ra đối phương không phải quá cần nhân khẩu, cần là mỹ nữ càng nhiều càng tốt để chơi đùa. Lại nói, cái kia thật là một tên phá gia chi tử mà, từ khi giao dịch tới nay đúng là hắn ta toàn dùng súng đạn đi đổi lấy nữ nhân, không đổi lấy bất kỳ thứ gì khác cả.

Đổng Thành bàn tay nắm chặt, vừa căm hận vừa ghen tị. Tại sao Hàn Phong lại có nhiều súng đạn như vậy để đổi, rồi tại sao thằng dê cụ này lại đổi được nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy.

Nếu hắn có nhiều súng đạn, chắc chắn sẽ dùng súng đạn trên việc thanh lý thây ma, cướp đoạt tài nguyên khác, chẳng bao giờ có chuyện dùng nó đi đổi nữ nhân. Nữ nhân suy cho cùng cũng chỉ là công cụ phát tiết, hoàn toàn chẳng có tí ích lợi gì cả.

Mắng chửi xong, Đổng Thành mới thở một hơi nói:

- Thôi, chúng tôi cũng không có nhiều can nhựa như vậy… Thế này đi, yêu cầu trước đó của cậu có thể giao dịch. Bên tôi có 200 nữ nhân, 100 trẻ em cả nam cả nữ, bán sạch cho cậu giá 1 vạn đạn. Tôi không muốn mặc cả!

Giọng điệu của Đổng Thành vô cùng quyết tâm, giống như không cho phép người khác cơ hội thương thảo. Nhưng Hàn Phong là một tên đại lừa đảo, hắn biết thừa vẫn có thể ép giá. Chẳng qua đạn vào tay Đổng Thành cũng giống như vào tay lính của hắn, không đi đâu mà thiệt, bởi vậy hắn mỉm cười nói:

- Tốt, giao dịch hoàn tất. Chúng tôi cũng cần một số lượng gậy bóng chày, trảm mã đao, kỹ năng nhất giai nhị giai các loại… Cũng cần một số lượng xe tải, xe bán tải, xe hàng đông lạnh… Vân vân mây mây.

Đổng Thành cắn răng một hồi, tiếp tục quyết định xẻo thịt của mình bán tiếp tài nguyên trong tay.

Thắng trận này, hắn sẽ lấy lại tất cả. Thua trận này, chẳng còn gì nữa. Để những thứ kia lại, hắn không dùng hết, cũng không ần cho ai dùng, chi bằng bán quách đi.

Hiện tại giao tranh chủ yếu là dùng súng đạn, làm gì có cơ hội cận thân chiến đấu, lính của hắn trên cơ bản là khó dùng trảm mã đao, gậy bóng chày, bán bớt một phần không ảnh hưởng.

Giao dịch hoàn thành, lại thêm 1 vạn đạn nữa thành công được ký kết. Một bên thu về rất nhiều tài nguyên, một bên cũng có thêm 2 vạn đạn và 100 khẩu súng CKC, bù lại cho đống súng thất lạc từ trước.

Hp còn hào phóng tặng thêm 5000 đạn, 50 cân thuốc nổ đen để tăng tình hữu nghị, sau đó hắn ôm eo Tường Vi cứ thế bước ra ngoài, còn không quên để lại một câu hưng phấn nho nhỏ.

“Bảo bối, đừng giận anh mà, anh hứa…”

Nhìn bóng lưng đám người Hàn Phong rời đi, Đổng Thành trong mắt bốc lên hàn quang kịch liệt. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi hỏi thẳng:

- Có cách gì giết chết thằng ngu dại gái này không? Giết càng sớm càng tốt!

Không khí trong phòng họp trở nên im lặng như tờ, so với những câu hỏi trước đó, câu hỏi này rõ ràng càng tràn đầy lực trùng kích hơn nữa.

Đại đương gia vậy mà lại muốn giết chết Hàn thủ lĩnh, đây…

Đổng Thành thấy không ai trả lời, ánh mắt không khỏi bốc hoả nhìn quanh, nhiệt độ không khí trong doanh trướng thoáng chốc đã tăng lên rất nhiều. Tất cả mọi người từ chức vụ cao tới chức vụ thấp đều câm như hến, không cả dám thở manh

Một lúc sau, Hà Tam mới chậm chạm lên tiếng:

- Đại đương gia, thật ra cũng có hai cách…