Chương 263: Mục đích âm u

Sau khi tổng hợp chiến tổn, bọn họ thiệt hại tổng cộng 18 đội viên chiến đấu, cũng rơi rớt mất 29 khẩu súng, 1 xe jeep cơ động cao, cùng với kha khá đạn dược, có thể nói là trúng một đòn duy nhất nhưng tổng thiệt hại bằng nguyên 3 tiếng giao tranh.

Câu hỏi của Đổng Thành vì thế chỉ nhận về sự im lặng kéo dài. Không ai có ý kiến gì cả, bọn họ hiện tại vô cùng, vô cùng muốn bỏ chạy, quản chi chiến đấu cùng với thây ma nữa, bỏ đi chỗ khác lánh nạn là thượng sách.

Thây ma vô tri hiện tại tới ngay cả bom cũng có thể ném, phát nổ xong còn biến người ta thành thây ma, kia làm sao mà đánh đây? Thể Thao Túng đánh xuống công kích vô hình vô sắc, bọn họ chịu được, vì có bị đánh cũng không chết ngay, hơn nữa cũng không “nhìn” thấy mà sợ. Còn quả bom kia nhìn thấy được, nó phát nổ vừa lạnh lẽo đáng sợ, vừa mang tới trùng kích khủng bố, ai mà dám đối đầu cơ chứ.

Phòng thủ còn chẳng nổi, lấy đâu ra tâm trạng mà tấn công. Ai mà biết được cho đến lúc nào sẽ bị bom dội xuống đầu mình, biến bản thân mình thành thây ma…

Đổng Thành nhìn sự việc diễn tiến tới cái tình trạng này, nội tâm dâng lên một cỗ tức giận xen lẫn điên cuồng phẫn nộ. Cái lũ chó chết này, nuôi thật sự là tốn cơm.

Hắn khuôn mặt âm trầm gằn giọng hung ác nói:

- Không có ý kiến gì đúng không? Vậy một lát tao sẽ đẩy hết chúng mày ra che chắn, dùng mạng tới mà nghĩ cách!

Nghe lời hung ác của Đổng Thành, những tiểu đầu mục ở đây sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi, còn mang theo phẫn uất và cảm giác bất lực không nhỏ.

Gông cùm của Đổng đại đương gia áp đặt xuống toàn bộ cư dân thôn Xuân Lê ngay từ những ngày đầu tiên, người dám phản kháng, sớm chết sạch cả rồi, những người còn đứng tại đây đều rơi vào hai trường hợp, hoặc là tôn thờ cuồng nhiệt, hoặc là khuất nhục chịu đựng ngày qua ngày.

Hà Tam trong mắt xuất hiện lệ mang, quyết tâm phản bội Đổng Thành của hắn càng thêm lớn hơn nữa, mà ba người được hắn ngấm ngầm thuyết phục cũng đều là âm thầm nắm chặt tay, vừa rồi bọn họ nhìn cách xử lý của Hàn Phong, quả thật là không thể chê vào đâu được.

Đứng tại tuyến đầu tự mình chống chịu công kích, làm ra hiệu lệnh chỉ đạo chính xác bảo vệ được đội viên, thuần thục và chuyên nghiệp hạ lệnh rút lui. Đội nhóm trấn Hi Vọng tới cái móng tay cũng không bị tổn thương, nửa viên đạn cũng không bị rơi rớt, đừng nói tới quân số chẳng phải thiệt hại người nào cả.

Bọn họ thực chất cũng đang ngày ngày sống trong sợ hãi và kìm kẹp, thân nhân bị Đổng Thành giam lỏng, mạng sống bị hắn tuỳ tiện quyết định. Hiện tại trải qua việc này, lại tự mình so sánh, bọn họ nhận ra Hàn Phong mới là thủ lĩnh xứng đáng để bọn họ đi theo.

Hà Tam trước đó “quảng cáo” Hàn Phong và trấn Hi Vọng vô cùng nhiệt tình, bọn họ còn có chút không tin, còn sợ gã họ Hà quá lời, hoặc bị ép buộc gì đó, nhưng bây giờ không tin cũng phải tin, sự thật bày ra trước mắt chính là Đổng Thành sẽ bỏ rơi bọn họ, còn Hàn Phong thì không.

Hơn nữa tới đây Hàn Phong sẽ quyết một trận sống mái với Đổng Thành, chỉ cần thủ lĩnh trấn Hi Vọng mà thắng, bọn họ sẽ có cơ hội chạy tới bên kia lánh nạn thi đàn. Nếu thua, haha, không cần chờ tới lúc hắn thua, bọn họ sắp bị đẩy ra chiến trường tới nơi rồi đây, sắp chết tới nơi rồi đây.

Không liều bây giờ, không quyết đoán từ bây giờ thì còn chờ tới bao giờ nữa.

Những người nhận được nhẫn chống chịu đều kìm xuống một hơi tức giận, sau đó là âm thầm nắm chặt bàn tay. Hà Tam nói chờ đợi thời cơ, hiện tại bọn họ thật mong thời cơ nhanh nhanh tới một chút.

Thấy không khí càng thêm lặng im, Đổng Thành tức giận tới thiếu chút phóng xuất kỹ năng hệ thống, nhưng lúc này Hàn Phong lại phất tay nhàn nhạt nói:

- Thật ra chống cự lại thây ma kia cũng không phải việc gì quá khó khăn.

Nghe lời của hắn, hầu như tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn qua, ngay cả Đổng Thành cũng là hai mắt sáng rực chờ đợi Hàn Phong tiếp lời. Nếu có thể giải quyết phiền phức kia, vậy không gì có thể tốt hơn rồi

Hàn Phong nhìn một lượt bọn họ rồi thản nhiên nói:

- Tuy rằng uy lực của bộc đạn kia khá mạnh, nhưng tốc độ bay thật chậm. Tôi đã tự mình trải nghiệm qua, khoảng cách từ khi quái vật kia phun ra bộc đạn cho tới khi tiếp cận nhân loại, đạn phải bay mất 5 giây đồng hồ cho quãng đường 500 mét. Chỉ cần trong thời gian 5 giây này, chúng ta chuẩn xác tác động vào bộc đạn, để cho nó nổ giữa chừng, vậy là xong!

Nghe Hàn Phong nói, tất cả mọi người ở đây đều bừng tỉnh. Đúng a, nếu để cho nó nổ sớm từ trước, vậy thì nhân loại sẽ chẳng hề hấn gì, vụ nổ kia cũng chỉ có đường kính bạo tạc rộng 3 mét mà thôi. Nhưng làm sao làm được điều này? Ai mà biết khi nào đạn sẽ bắn tới?

Đổng Thành suy tư một chút thì hỏi thẳng:

- Hàn huynh đệ, chúng ta làm sao biết khi nào chúng nó bắn ra bộc đạn, lại làm cách nào mà phản kích, chẳng lẽ cứ như vậy để cho chúng nó tấn công mãi?

Hàn Phong mỉm cười thản nhiên nói:

- Chúng nó có bắn ra bộc đạn thì cũng chỉ có một quỹ đạo duy nhất là bắn theo đường thẳng, lại cũng chỉ bắn vào nhân loại. Chúng ta chỉ cần tập trung hết lại thành 1 khu vực có sức phòng thủ mạnh nhất, sắp xếp nhân sự theo hướng song song với đường đạn bắn, vậy là chúng nó chỉ có thể bắn tới tuyến đầu mà không bắn nổi tuyến sau, không bắn nổi hai bên trái phải. Chúng ta cũng không ngại sớm dựng công sự hai bên trái phải, làm trước che chắn đạn bắn tới, ngăn cản nguy cơ từ trong trứng nước, vài chiếc xe buýt hai tầng nối tiếp nhau là đủ che chắn rồi.

- Khu vực phòng thủ sẽ cử ra vài người chuyên làm nhiệm vụ cảnh báo, đề phòng, một khi thấy xuất hiện bộc đạn bay tới, chúng ta sẽ biết trước, từ đó dựng tường đất che chắn, hoặc đánh ra công kích khác biệt kích nổ sớm, hoặc đã có đề phòng thì có thể cứng rắn chống đỡ bộc đạn lọt lưới là xong.

- Bản thân cái con thây ma kia tốc độ di động rất chậm chạp lù đù, nạp lại đạn cũng lâu, cũng chỉ công kích được tối đa là hai hoặc ba lần. Chỉ cần nó công kích một lần, cái dải khói mù mịt kia sẽ nối thẳng tới mồm nó, tố cáo vị trí của nó, từ đó chúng ta sẽ có cơ hội phản kích.

- Bên tôi có tay súng bắn tỉa, có thể tiêu diệt địch từ khoảng cách xa, chỉ cần cứng rắn chống đỡ vài lần, địch nhân sẽ bị lộ vị trí bằng sạch, tới lúc đó chậm rãi bắn tỉa cho chết hết bọn chúng là xong.

Nghe kế hoạch của Hàn Phong, những người ở đây bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, sau đó đều không nhịn được phải âm thầm thán phục. Thế mà đã nghĩ ra cách đối phó rồi, cái này không khỏi quá mức nhanh đi.

Vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng này quả nhiên là thiên tài.

Thật ra đây chính là điểm mù tâm lý trong lòng mỗi người. Trước đó thôn Xuân Lê áp dụng biện pháp phòng thủ tập trung gom thành một khối, thế nhưng lại gặp khá nhiều khó khăn, liên tiếp bị thi đàn đột kích dẫn tới thiệt quân, bọn họ trong lòng lập tức nghĩ đó là biện pháp sai lầm lỗi thời, không áp dụng được nữa.

Sau đó Hàn Phong tới nơi này, bày ra chiến thuật đòn gánh, dùng mạnh mẽ hai bên để bảo vệ yếu nhược ở giữa, kết quả thu lại rất khả quan, bọn họ liền nghĩ đây mới là chân lý, mới là biện pháp chính xác.

Trên thực tế thì biện pháp tập trung một khối hay đòn gánh hai bên đều có thể áp dụng tốt, vấn đề chỉ nằm ở thực lực mà thôi. Tập trung khối của thôn Xuân Lê trước đó không hiệu quả là do bọn họ chưa đủ mạnh, không đủ quân số cao tầng bảo vệ tất cả. Nhưng khi có thêm đội ngũ trấn Hi Vọng tới thì quân số đã đủ mạnh để đương cự áp lực rồi, thậm chí khối tập trung còn vững chắc hơn là chiến thuật đòn gánh.

Nhưng Hàn Phong là một tên gian xảo, việc đơn giản, hắn càng thích vẽ vời hòng khuấy cho nước đục lên. Hắn sao có thể đơn giản bỏ công sức mà không hi vọng thu lại điều gì, sao có thể điều binh tới mà không mang theo tâm tư kền kền cho được.

Giao tình thiện duyên của hắn, làm sao có thể dễ nuốt như vậy.

Hắn dù đã biết rõ lợi hại hai phương pháp nhưng vẫn cố tình để Lý Võ Lạc bày ra chiến thuật đòn gánh, cái này là mang theo ba mục đích âm u hòng dắt mũi đám người Đổng Thành và đồng bọn.

Thứ nhất là để tạo dấu ấn, tạo tiếng nói, tạo “thế” cho bản thân. Ngươi xem, chúng ta vừa tới liền đề xuất giải pháp có thể thay đổi cục diện, xoay chuyển thắng thua, đó chính là đóng góp to lớn, công lao của ta phải đứng hàng đầu, lời nói của ta phải có trọng lượng, ta phải làm chủ cuộc chơi này chứ không phải các ngươi.

Thứ hai là tạo vấn đề, bán giải pháp. Khi chiến thuật đòn gánh do thuộc hạ Lý Võ Lạc đề xuất gặp phải thất bại, Hàn Phong vị thủ lĩnh này sẽ tự mình đứng ra cung cấp chiến thuật khác có thể nhanh chóng vá lại lỗ hổng của nó. Từ đây tiếp tục rải truyền tâm lý lệ thuộc, rải truyền tâm lý cường giả vừa mạnh mẽ lại còn thông tuệ, đội ngũ trấn Hi Vọng ai cũng tài năng, và người tài năng nhất là thủ lĩnh của họ, tạo thành hiệu quả tô vẽ hình tượng bản thân càng thêm bất phàm, không gì làm khó được.

Thứ ba là bôi đen đối tượng cần phải bôi đen. Đổng Thành là chủ nhà nhưng lại ngu hơn cả khách, từ đầu tới cuối chỉ biết kêu gào đe doạ, chẳng đóng góp được cái thể thống gì. Hình tượng Hàn Phong càng chói sáng bao nhiêu, hình tượng Đổng Thành càng xấu xí bấy nhiêu. Con người luôn thích so sánh, và so sánh hai người đứng đầu, ai hơn ai kém đã rõ cả rồi.

Kể cả không có sự xuất hiện của Thể Bộc Phá B1, Hàn Phong cũng sẽ tìm cách để cho chiến thuật đòn gánh xuất hiện lỗ thủng rồi hắn sẽ tự đứng ra vá. Chẳng qua B1 xuất hiện khiến kế hoạch của hắn được hoàn hảo hơn mà thôi.

Hắn cũng chẳn phải thiên tài kinh thế hãi tục gì, biện pháp này nêu ra được cũng là nhờ hắn học lỏm từ cách chống lại đạn chống tăng phản ngược do Lý Võ Lạc đề xuất, cái gì mà hệ thống phòng thủ chủ động APS trang bị trên xe tăng. Khi đó Thể Phòng Hộ liên tục phản ngược đạn PG-7V nhưng đều bị phương pháp đánh chặn này thành công khống chế nguy hiểm.

Vụ nổ do Thể Bộc Phá gây ra thua xa vụ nổ do đạn chống tăng gây ra, thậm chí không cả bằng một quả lựu đạn phát nổ, nó không cả nổ nát được cơ thể nhân loại, tốc độ bay chỉ khoảng 100m/s, trong mắt cường giả không phải quá nhanh, có thể ngăn chặn trong khả năng được. Cái đáng sợ của bộc đạn này là nổ xong sẽ toả ra lửa xám khiến người ta hoá thành thây ma mà thôi.

Hàn Phong còn đã nghĩ ra ít nhất là 2 cách nữa để chống lại bọn Thể Bộc Phá vô cùng khó chịu này, chẳng qua hắn sẽ để dành để tiếp tục “bán giải pháp” vào lần sau, sẽ không vội lập tức nói ra.

Mà trung tâm kế hoạch này nằm ở Tường Vi, nàng ta có thể bắn tỉa hòng tiêu diệt lũ mồm rộng kia rất dễ dàng. Hàn Phong đề xuất kế hoạch này một phần là do có sự xuất hiện của nàng ta.

Một phần khác, là do Thể Phòng Hộ từ đầu tới cuối không có xuất hiện, không tiến hành bảo vệ Thể Bộc Phá Bomb1, hắn có thể thoả thích thực hiện thử nghiệm và mưu đồ của mình, không sợ đồ ngu kia nhảy ra cản lộ.

Thậm chí Hàn Phong đã nghĩ ra cách mới có thể đối phó với thể phòng hộ rồi, hắn còn đang mong thứ đồ chơi kia xuất hiện để thử áp dụng đây.