Hàn Phong nghe thấy lời này, trong đầu ầm ầm một tiếng thiên lôi nổ tung.
T-Thây ma loại mới? Đây là cái diễn tiến quái quỷ gì? Hắn vội vã ngồi xuống bên cạnh Tường Vi rồi gấp gáp nói:
- Để tôi xem thử.
Tường Vi nhanh chóng nghiêng đầu, Hàn Phong theo đó đưa mắt nhìn vào ống nhòm, quan sát tới một cái thân ảnh khác biệt so với tất cả thây ma xung quanh.
Đây là một quái vật hình người cao 1,7 mét với thân thể màu đen kịt, nó có phần đầu vặn vẹo dị dạng với một cái mồm cực lớn tròn xoe như cái lỗ máu lớn bằng bát tô, cái mồm kia chứa rất nhiều răng nanh mọc ngược, còn đang thong thả nhai nuốt thứ gì đó, máu đen kịt cùng cặn vụn từ hai bên khoé miệng rơi vãi lả tả. Bên trên lỗ mồm rộng toác này có một con mắt đỏ lòm dựng thẳng, hai bên mắt chằng chịt gân máu lan toả ra khắp xương sọ, ngoài ra khuôn mặt không còn gì khác.
Thân thể nó gù xuống như lão nhân 70 tuổi, cánh tay khẳng khiu với ngón tay thô ráp đang cầm lấy mấy khúc thịt đen kịt chảy mủ, thi thoảng lại đem khúc thịt lên miệng cắn một miếng rồi tiếp tục nhai nuốt.
Trên vai của quái vật này mọc ra bướu thịt đỏ lòm to bằng nắm tay, trên bướu thịt xuất hiện rất nhiều lông tóc, răng nanh, những mảnh da vụn cùng với dịch nhầy nhớp nháp. Hai bên vai mỗi bên mọc ra 1 bướu thịt như vậy, vừa nhìn liền khiến cho người khác cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Hình dạng cái mồm rộng toác và hành vi liên tục nhai nuốt cắn xé của nó có thể khiến người ta liên tưởng tới quái vật Thể Thôn Phệ Eat-1, nhưng âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên bên tai Hàn Phong lại xác định một cái thân phận hoàn toàn khác của nó.
“Đinh! Thể Bộc Phá B1 level 18. Có khả năng tấn công tầm xa mạnh mẽ!” (B1 là viết tắt của Bomb 1)
Hàn Phong vừa nghe được dòng thông báo này, da đầu hắn không khỏi run lên bần bật.
“Có khả năng tấn công tầm xa…”
Nhân loại luôn áp chế thây ma bởi vì nhân loại có thể tấn công tầm xa, có thể đứng ở khoảng cách an toàn mà xả ra công kích mạnh mẽ. Ngoài Thể Thao Túng có kỹ năng tấn công tâm linh, tất cả các thây ma khác nếu như không thể tiếp cận thì rất khó có thể gây ra tổn thương cho nhân loại.
Vậy mà thây ma B1 level 18 vừa mới lần đầu xuất hiện này lại có khả năng vượt qua cả hạn chế đó, đục thủng thành luỹ “khoảng cách” của nhân loại mà tấn công qua bên này.
Hàn Phong thông qua ống nhòm nhìn chằm chằm thây ma Thể Bộc Phá level 18, thây ma kia cũng như có cảm ứng mà ngưng việc nhai nuốt rồi nhìn ngược lại hắn.
Thế rồi nó dùng một bàn tay thò lên vai, ngón tay bấu lấy bướu thịt nắm chặt rồi pực một tiếng dựt đứt, huyết dịch đen kịt trơn nhờn phun ra như suối. Thể Bộc Phá level 18 không quan tâm đau đớn mà đưa bướu thịt lên nhét vào trong miệng, khoảnh khắc liền đem bướu thịt toàn bộ nuốt chửng.
Cái bụng nó chợt phình ra như mang thai ngoài chín tháng, dưới ánh mắt kinh hãi của Hàn Phong, B1 há to miệng rộng rồi phun ra ngoài.
Một quả cầu thịt màu đen kịt bốc lên sương mù hắc ám khoảnh khắc liền xuất hiện, cầu thịt được phun ra khỏi miệng lập tức bốc cháy, ngọn lửa màu xám tro mang theo khí tức huỷ diệt vút một tiếng phóng về phía này.
- Chết tiệt!
Trong lòng dâng lên báo động cực đại, Hàn Phong vội vã ném súng ngắm qua một bên, bàn tay giơ cao tự mình kích hoạt kỹ năng Quang Giáp tam giai rồi kêu ầm lên:
- Tất cả nằm rạp xuống, tiến hành kích phát toàn bộ kỹ năng phòng ngự cường độ cao!
Đội viên trấn Hi Vọng đã rèn luyện được việc luôn tuân thủ mọi mệnh lệnh từ thượng cấp. Vừa nghe lệnh của thủ lĩnh cao nhất, bọn họ đều vội vã quỳ rạp xuống đất hai tay ôm đầu, tất cả những đội viên có kỹ năng quang giáp thì đều kích phát quang giáp, đội viên có kỹ năng thao túng đại địa thì kích phát cầu đất.
Bốn giây sau mệnh lệnh của Hàn Phong, một khoả cầu lửa màu xám tro vút một tiếng phóng tới trước mặt hắn, nó mang theo khí tức bạo ngược và huỷ diệt chạm vào kỹ năng quang giáp, sau đó thô bạo phát nổ.
Ầmmm….
Vụ nổ cự đại mang theo khí tức huỷ diệt và sóng xung kích vô cùng khó chịu lan toả ra bốn phương tám hướng, chấn cho tất cả kỹ năng quang giáp cùng thao túng đại địa đều mơ hồ run rẩy, đồng thời phạm vi 3 mét quanh vụ nổ còn bốc lên một cỗ lạnh lẽo vô cùng đáng sợ.
Kỹ năng Quang Giáp tam giai của Hàn Phong bị chấn cho nhộn nhạo run rẩy, bề mặt quang giáp điên cuồng hiện lên vô số gợn sóng mấp mô, những vết nứt li ti như gương vỡ chậm rãi từ vị trí nổ tung dần lan tràn ra toàn bộ khối cầu, sau đó là răng rắc xuất hiện nứt nẻ.
Cảm giác chết chóc lạnh lẽo thẩm thấu vào bên trong qua những vết nứt lập tức doạ cho Tường Vi sợ tới ngã ngồi xuống ghế. Hàn Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sự chống cự của kỹ năng quang giáp, tâm thần động niệm lập tức bổ sung thêm tiêu hao thể lực cùng trí lực cho nó, những vết nứt kia liền cấp tốc tiến hành chống cự lại hàn khí rồi nhanh chóng lành lại.
3 giây sau vụ nổ, hàn khí chậm rãi bốc hơi sau đó toàn bộ biến mất. Xung quanh Hàn Phong, những lớp quang giáp thong thả bình ổn lại rồi rẹt rẹt kết thúc triệu hồi, những khoả cầu đất bao bọc toàn quân cũng bắt đầu rào rào nứt vỡ rồi rơi xuống, chấm dứt đợt chống cự cùng phòng ngự.
Chiến trường lớn như vậy nhưng khoảnh khắc này lại lâm vào một mảnh im lặng tới rợn người.
Thây ma lại biết ném bom…
- Rút lui! Mau rút lui!!!!
Lý Võ Lạc dẫn đầu tỉnh táo trở lại, hắn vội vã giơ cao cờ lệnh rồi điên cuồng rống lên.
Nghe được hiệu lệnh của hắn, mấy đội viên bên dưới vốn đang sợ tới nhũn cả chân chợt sảng hồn giật mình, người nào người nấy bò lên từ dưới đất rồi loạng choạng trèo lên xe jeep cơ động cao, xe tải chở quân. Lái xe luôn trong trạng thái sẵn sàng lúc này cũng cắn răng đè nén sợ hãi mà đạp ga phóng vọt đi.
Đội ngũ của Hàn Phong rút lui lập tức tạo ra khoảng hở chiến tuyến rõ rệt, phía bên kia, Đổng Thành còn chưa kịp ra lệnh đi hỏi thăm tình hình thì chợt ầm ầm hai tiếng nổ tung cuồng nộ phát ra.
Đội hình nhân loại với đa số là phi phàm giả cấp thấp đứng ở trung tâm đã bị trúng liên tiếp hai trái bom, năm sáu nhân loại tụ tập lập tức bị nổ cho chết ngay tại chỗ, thân thể nứt vỡ cùng chi chít những vết thương rợn người, vài cái xác còn đang bốc lên lửa xám, thậm chí mơ hồ cựa quậy động đậy, giống như muốn tỉnh lại làm thây ma.
Xung quanh hai vụ nổ, mười mấy nhân loại cũng bị dư ba cùng hàn khí ảnh hưởng chấn cho người ngã ngựa đổ, cả đám thân thể run rẩy vừa sợ hãi vừa lạnh lẽo nằm co rút dưới đất, chiến trường thoáng chốc đã loạn thành một bầy.
Đổng Thành nhìn cảnh này, đáy lòng bốc lên một cỗ lạnh lẽo cùng sợ hãi không nhỏ. Uy lực vụ nổ kia, nếu là nện trên người hắn, vậy thì chết chắc rồi. Hắn lúc này vội vã rút súng lục ra bắn chỉ thiên liền tù tì mấy mấy phát liên tục rồi cao giọng gầm lên:
- Rút lui! Mau rút lui!
Hắn kêu xông lập tức xách lên tài xế đang sợ hãi ném qua một bên, sau đó tự mình đạp ga vào số phóng vút về hậu tuyến, quản cái gì đội ngũ hay thuộc hạ, mạng nhỏ quan trọng nhất, chạy là thượng sách.
Hà Tam đứng trên một chiếc xe jeep cơ động cao nhìn mấy cái xác bốc cháy mà khuôn mặt vô cùng kinh hãi, còn xen lẫn với đó là một cỗ âm trầm cực độ. Chết tiệt thật, hoá ra trước đó Hàn Phong nhắc nhở hắn cẩn thận an toàn và cung cấp đủ nước là có lý do cả. Phòng ngự vụ nổ và lấy nước dập lửa sao?
Hắn lúc này rất muốn chạy trốn, thế nhưng uy hiếp từ cả Hàn Phong cả Đổng Thành buộc hắn phải đứng lại cao giọng hô lên:
- Lui! Mau lui! Địch nhân đã hết bom…
Ầm…
Hà Tam còn chưa kịp kêu gào xong, một quả bộc đạn nữa lại nện vào đại quân nhân loại, lần này trực tiếp nổ chết 5 người một lượt.
Mấy cái xác bốc cháy đã hoàn thành quá trình thây ma hoá, lửa xám dập tắt, bọn chúng dặt dẹo từ dưới đất bò lên, sau đó đối với những nhân loại còn đang kinh hãi gào lên khát máu:
- Khà…
- Aaaaaa… Cứu, cứu mạng…
Chỉ qua vài chục giây, chiến trường lại một lần nữa lâm vào trong loạn lạc, âm thanh kêu gào cùng sợ hãi điên cuồng phát ra. Đội viên thôn Xuân Lê không còn quản cái gì mệnh lệnh nữa, cả đám lập tức dùng hết thảy sức lực bỏ chạy về phía sau, vài người trực tiếp ném luôn cả súng trong tay đi cho đỡ nặng gánh, sau đó ba chân bốn cẳng chạy như ma đuổi.
Đích thật là có ma đuổi, hơn chục nhân loại đã hoá thành thây ma rồi.
Hà Tam cắn răng một cái, đáy quần đã mơ hồ có chút ẩm ướt, hắn tâm tư linh động lập tức kêu ầm lên:
- Bình tĩnh, bình tĩnh cho tao. Đứa nào còn giữ súng đạn thì được phép lên xe rời đi, đứa nào không có súng đạn thì tao bỏ lại hết cản đoạn hậu.
Nghe lệnh của hắn, mấy tên thân tín dưới trướng cũng lập tức hô to:
- Bảo quản vũ khí, trèo lên cỗ xe gần nhất, bảo quản vũ khí, trèo lên xe chạy về sau, không tranh cướp vũ khí.
- Im lặng, im lặng cho tao.
- Cứu, cứu tôi…
Loạn lạc, chật vật, sợ hãi, khủng hoảng, tranh cướp, kêu khóc thảm thương, phòng tuyến nhân loại dưới 4 quả bộc đạn đã loạn thành một bầy. Bất kể có lời đe doạ của Hà Tam, một bộ phận nhỏ nhân loại vốn đang trong trạng thái nửa phát điên lúc này triệt để phát điên, bọn họ vì tranh nhau khẩu súng mà đánh đấm tới sứt đầu mẻ trán, sau đó bị thây ma lao lên cắn chết cả đôi.
Nhân loại hùng hùng hổ hổ chạy đến tấn công hoành tráng bao nhiêu, hiện tại liền rút chạy chật vật như chó nhà có tang bấy nhiêu. Cái gì mà tinh hoa nhân loại súng với đạn, cái gì mà lợi thế tầm xa an toàn, cái gì mà trí tuệ bày mưu nghĩ kế, một chiêu đánh úp của thây ma, tất cả bị đánh cho trở về tro bụi.
15 phút sau, giao lộ Vạn Hoa.
Nơi này cách chiến trường 600 mét, đại bộ đội thôn Xuân Lê đang được tập hợp lại tại chỗ này tiến hành trấn an, kiểm tra, chữa thương, ổn định tinh thần các loại.
Đổng Thành khuôn mặt vô cùng âm trầm đứng trước một cái bàn gỗ, xung quanh bàn là rất nhiều tiểu đầu mục của thôn Xuân Lê, tất nhiên là có cả người tại trấn Hi Vọng, ai nấy khuôn mặt đều vô cùng nặng nề.
Đổng Thành nhìn lướt một vòng rồi âm trầm hỏi:
- Có ai có ý kiến gì không?