Chương 26: Nợ ân tình

Tiêu Minh vừa nghe thấy cái tên Bằng Thành, bản thân liền không khỏi hơi run nhẹ.

Tình huống chiều hôm qua vẫn còn làm cho hắn cảm giác sợ hãi tới tận đáy lòng.

Lúc này, một trong hai nữ nhân bên cạnh hắn thản nhiên nói:

- Bằng Thành đột nhiên phát điên tấn công chúng tôi, tôi đã gõ chết hắn. Mà Diệp Thanh Kỳ bị Bằng thiếu gia cắn, về sau cũng trở nên phát điên, tôi cũng đã gõ chết nàng luôn.

Nàng ta vừa nói vừa giơ cái gậy bóng chày đen nhánh với ký hiệu đầu lâu đỏ lên.

Hàn Phong không khỏi nheo mắt nhìn nữ nhân này một chút. Đây chính là người mà khiến hắn cảm giác hơi hơi quen mắt.

Đây là một nữ tử chừng 21 tuổi, thân hình tuyệt mỹ, khuôn mặt rất xinh đẹp, ánh mắt mang theo nồng đậm khí chất thanh thuần yếu ớt, thế nhưng lời nói kia của nàng lại là thản nhiên lạnh nhạt như vậy.

Giống như nàng không hề có cảm giác sợ hãi thây ma, đồng thời cảm giác lần đầu “giết người” cũng không có làm cho nàng ta lưu lại ám ảnh.

Hứa Dương nghe vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc, sau đó cười khổ nói:

- Châu Lam, cô vẫn là mạnh mẽ quyết đoán như vậy, tôi quả thực bội phục. Kể cả là tôi, sợ rằng lúc đó cũng không dám dễ dàng giết Bằng Thành.

Nữ tử bên cạnh Châu Lam đưa tay vỗ vỗ ngực, than thở nói:

- Đúng vậy, may mà có Châu Lam ra tay, bằng không, bằng không lần này chúng tôi đều sẽ bị Bằng Thành giết sạch…

Nàng ta giọng nói ban đầu rất kịch liệt, đến cuối cùng càng lúc càng nhỏ, giống như vô cùng e ngại.

Hứa Dương hàn huyên thêm hai câu, sau đó thành khẩn nói với Hàn Phong:

- Hàn Phong, có thể hay không thu nhận bọn họ. Tôi có thể đảm bảo họ rất biết điều, sẽ có ích cho đội ngũ.

Hàn Phong trước đó đã lên tiếng đồng ý, hiện tại tất nhiên không có lý do nào để từ chối, hắn thản nhiên gật đầu:

- Tốt, việc này giao cho cậu. Cậu đem bọn họ về cứ điểm, để bọn họ nghỉ ngơi một chút, tôi tiếp tục thanh lý thây ma.

- Tốt. Hứa Dương tôi xin thay mặt ba người họ cảm tạ anh, cũng xem như lại nợ anh một ân tình nữa.

Đúng lúc hắn định xoay người rời đi, nữ tử tên Châu Lam kia đột nhiên lên tiếng:

- Hàn Phong, xin dừng bước một chút. Tôi là Châu Lam, có thể cho tôi xin một nguyện vọng được không? Tôi xin hứa về sau sẽ báo đáp anh đầy đủ.

Hàn Phong dừng bước, nhướng mày nói:

- Nha, là chuyện gì?

Châu Lam lập tức nói:

- Có thể cho tôi biết, làm sao mới có thể trở nên mạnh mẽ như người đó không?

Nàng ta vừa nói vừa chỉ về phía Ngô Soái đang hành hạ một đám thây ma phía xa.

Hàn Phong gật đầu:

- Việc này cũng không phải bí mật gì, sớm muộn Hứa Dương cũng sẽ phổ biến cho mọi người…

Hắn vừa nói vừa chỉ gậy bóng chày trong tay nàng ta, tiếp tục nói:

- Dùng thứ cô đang cầm trong tay tiêu diệt thây ma sẽ nhận được kinh nghiệm. Đủ kinh nghiệm sẽ lên cấp, nhận được cường hoá mạnh mẽ.

Châu Lam hai mắt sáng lên, trong miệng khẽ lẩm bẩm:

- Hoá ra là vậy, thảo nào tôi lại nhận được 2 exp…

Nàng ta lập tức nói tiếp:

- Hàn Phong, tôi không cần nghỉ ngơi, có thể cho tôi đi theo anh thanh lý thây ma không?

- Cái gì?

Cả ba người còn lại đều kinh ngạc kêu lên, Mộ Thi Thi trực tiếp nắm lấy cánh tay đồng bạn, lo lắng khuyên nhủ:

- Lam Lam, tại sao phải vội vàng như vậy. Chúng ta từ tối qua đã chưa ăn gì cả, cậu không cảm thấy mệt mỏi đói bụng sao?

Châu Lam từ tốn vuốt tóc Mộ Thi Thi, bình thản nói:

- Mình càng mệt mỏi hơn khi trong tay không có sức mạnh.

Hàn Phong lại nheo mắt nhìn Châu Lam thêm một cái. Nữ tử này, tham vọng của nàng ta rất lớn, cũng rất có giác ngộ trong tận thế.

Thấy Mộ Thi Thi vẫn còn rất lo lắng, Châu Lam lại nắm tay nàng ta, kiên định nói:

- Thi Thi, cậu trở về nghỉ ngơi thật tốt, mình sẽ tìm hiểu tình huống trước… Mình hứa, một lát sẽ bình an trở về. Có được không?

Thấy khuê mật quyết đoán như vậy, Mộ Thi Thi biết rõ đã không thể khuyên nhủ, chỉ có thể gật đầu.

Chờ ba người Hứa Dương rời đi, Châu Lam mới đưa ánh mắt trong suốt nhìn qua Hàn Phong nói:

- Tôi hiểu, sức mạnh tuyệt đối không thể dễ dàng đạt được, nó phải đánh đổi bằng trả giá to lớn… Hàn Phong, tôi cần phải trả giá gì cho anh để có thể đạt được sức mạnh.

Hàn Phong nhếch mép, nữ tử này giống với Mã Mộng Đình, rất biết cách làm người. Mã Mộng Đình thì uyển chuyển khôn khéo, còn Châu Lam càng thêm trực tiếp và thẳng thắn.

Hắn trầm mặc một lát, sau đó bình tĩnh nói:

- Tôi tạm thời chưa nghĩ ra. Nói thật, tôi chẳng cần thứ gì từ cô. Những vấn đề của tôi, chính tôi cũng đang đau đầu giải quyết, cô hiện tại không có năng lực trả giá… Như vậy đi, tôi trước hết sẽ bảo hộ cô trở nên mạnh mẽ, về sau lại nói.

Châu Lam nhìn sâu Hàn Phong một cái, sau đó gật đầu:

- Tôi nợ anh một ân tình.

Hàn Phong tuỳ tiện ném cái lời hứa hẹn ân tình của nàng ta ra sau đầu, có khi một lát nữa nàng liền bị thây ma cào chết luôn đây này.

Hắn móc từ balo sau lưng ra một túi lương khô quân đội, ném cho nàng ta, thản nhiên nói:

- Điều đầu tiên cần học hỏi chính là phải có trạng thái tốt. No bụng, thể lực sung mãn, đó là nền móng cho mọi thứ cô muốn theo đuổi.

Châu Lam tiếp nhận túi lương khô, giống như nghe được tiếng ót ót biểu tình từ dưới bụng của mình truyền ra, khuôn mặt không khỏi ửng hồng. Nàng ta đuổi theo Hàn Phong, dùng tay bóc túi lương khô, vừa ăn vừa nhỏ giọng nói:

- Tôi lại nợ anh một ân tình nữa.

Hàn Phong buồn cười đáp lại:

- Không cần nhiều ân tình như vậy, sau này cô trả lại tôi mười gói lương khô là được.

Châu Lam nghĩ nghĩ, quyết đoán nói:

- Đừng nói là mười gói, một trăm gói đi.

Hàn Phong trong lòng dâng lên cổ quái. Cái nữ tử này, ân oán tình cừu xem ra rất sòng phẳng. Nếu hiện tại hắn nói hắn muốn 1000 gói, có phải nàng ta cũng sẽ đồng ý hay không?

Bất quá hắn cũng không có đem ý nghĩ dở hơi kia biểu đạt ra, chỉ tuỳ tiện ừ một tiếng như thể đáp lại. Nói đùa, mấy gói lương khô, hắn ưa thích bò sốt tiêu do hai người Nhạc Liên, Triệu Hà Vân làm hơn.

Hai người Hàn Phong đi tới bên cạnh đám thây ma gần như chết hết, Hàn Phong vội vã hô lên:

- Tiểu im lặng, mau dừng tay, đừng giết hết bọn chúng.

Tiểu im lặng là biệt danh mới mà Hàn Phong đặt cho Ngô Soái. Người kia mặc dù kịch liệt phản đối, thế nhưng hắn cũng không thể thay đổi được gỉ.

Ngay cả Nhạc Liên, Triệu Hà Vân hai cô bạn gái cũng bắt đầu vụng trộm giễu cợt hắn bằng biệt danh đó.

Ngô Soái đem hai tay biến trở về trạng thái bình thường, thở hắt ra một hơi, khuôn mặt đã có chút tái nhợt như thể bị dìm nước. Hắn nhảy hai cái trở về bên cạnh Hàn Phong, thều thào nói:

- Ộc ộc… Nín thở đến chết đệ rồi… Tiểu Phong Phong, đây là tẩu tẩu của ta sao?

Hàn Phong bực mình đá hắn một cái, nhưng Ngô Soái nhanh chân né được.

- Đây là Châu Lam, một người sống sót mới gia nhập.

Ngô Soái nhìn lướt qua Châu Lam một cái, đột nhiên hô lên:

- Châu Lam? Diễn viên Châu Lam?

Châu Lam thấy có người nhận ra mình, hơi đỏ mặt gật đầu:

- Ân, là tôi.

Ngô Soái lập tức ôm mặt nghiêm túc nói:

- Trời ơi, Châu Lam, tôi cực kỳ ghét cô. À, đừng hiểu lầm, ý tôi không phải như vậy, là hai người bạn gái của tôi vô cùng yêu thích cô, mỗi khi bọn họ ở bên cạnh tôi, đều lảm nhảm nhắc về cô. Tôi có chút ám ảnh luôn rồi.

Đến tận đây, Hàn Phong rốt cuộc biết cảm giác quen thuộc của hắn tới từ đâu rồi.

Hoá ra cái nữ tử này là diễn viên Châu Lam mới nổi gần đây, chuyên đóng thể loại phim thanh xuân vườn trường, tình yêu học trò. Trong phim nàng ta là cỡ nào thục nữ nhu mì, không ngờ ngoài đời lại “giết người” không ghê tay như vậy.

Châu Lam nghe được lời nói của Ngô Soái, nhất thời cũng không biết phải đối đáp ra sao.

Gặp fan hâm mộ nàng còn có thể ứng biến, chứ gặp đối tượng antifan nửa mùa như Ngô Soái, nàng tạm thời hết cách.

Hàn Phong tuỳ tiện phất phất tay:

- Nhàm chán. Đệ lên level 6 rồi đúng không? Nghỉ ngơi một chút đi.

Ngô Soái vẫn còn nguyên vẻ suýt xoa, sau đó nghiêm túc nói:

- Tôi phải báo tin này cho hai người bạn gái của tôi biết, để cho họ thưởng cho tôi.

Hàn Phong mặc kệ hắn dở hơi, chỉ vào 4, 5 con thây ma đang lững thững tiến về phía này, lạnh nhạt nói:

- Điểm yếu của chúng nó là đầu, thứ nguy hiểm nhất là móng tay sắc bén, cự lực tương đối lớn, hàm răng kinh tởm có thể cắn gãy cả khúc cây, cùng khả năng lây nhiễm người sống thành thây ma khi cào hoặc cắn trúng. Cô chỉ cần né qua tấn công, tìm cách đập nát đầu chúng nó, tương đương hoàn toàn tiêu diệt, sau đây tôi sẽ thử làm mẫu một chút.

Hàn Phong chậm rãi tiến về phía mấy con thây ma, cẩn thận né qua một trảo của nó đang đánh tới, sau đó vung trảm mã đao chém nó đứt đầu.

Hắn làm ra hành động rất từ tốn, cốt yếu để cho Châu Lam có thể quan sát, học tập.

Châu Lam nhìn Hàn Phong làm mẫu rất nghiêm túc, nhưng trong đầu lại nghĩ lung tung.

“Hoá ra mình cũng không phải rất nổi tiếng, người trẻ tuổi như Hàn Phong cũng không biết mình… Ách, tập trung, tập trung nào.”

“Bị cào cắn trúng sẽ hoá thành thây ma, thảo nào Diệp Thanh Kỳ lại bị Bàng Thành lây nhiễm hoá thành thây ma… A, thây ma dường như cũng không có nguy hiểm như vậy, chỉ cần đập trúng đầu là chết. Hôm qua mình đã đánh hai cái thi thể kia nát bét…”

Đối với vẻ ngoài kinh tởm của thây ma, Châu Lam không có dâng lên quá mức sợ hãi. Nàng trước khi nổi tiếng đã đóng qua mấy vai quần chúng trong phim thây ma, phim kinh dị, đóng qua xác chết trên chiến trường, nhìn sớm quen mắt rồi. Chẳng qua thây ma bên ngoài càng thêm chân thật, càng thêm nguy hiểm mà thôi.

Hàn Phong sau khi làm mẫu 2 thây ma, để lại cho Châu Lam 3 con thây ma nửa què nửa cụt. Hắn lời ít ý nhiều đứng qua một bên, tiện tay dùng mũi đao chỉ chỉ như thể ra hiệu.

Châu Lam hít sâu một hơi, mặc dù trước đó đã tiêu diệt qua thây ma, cũng không có bị hình dạng của chúng nó doạ sợ. Thế nhưng sau khi biết chúng nó có thể lây nhiễm, nàng ít nhiều vẫn dâng lên cảnh giác hơn trước đây, không còn dám tuỳ tiện lao lên chiến đấu như chiều qua nữa.

Nàng học theo Hàn Phong, sau khi né qua một trảo của thây ma, bước về bên cạnh quật một gậy hết sức, cốp một tiếng đem đầu thây ma đánh lệch.

Đánh không chết.

Khởi đầu thất bại, nàng không chút do dự lại tới một gậy, bốp một tiếng giòn tan, lần này rốt cuộc nàng đem đầu thây ma gõ bạo.

Hàn Phong đứng bên cạnh thản nhiên nói:

- Lực lượng, tốc độ của cô còn kém, tuy nhiên đợi sau khi thăng cấp có thể tăng cường. Ngoài ra, chém giết thây ma cũng sẽ có tỉ lệ rơi ra vật phẩm, kỹ năng thư cường đại. Chẳng qua đây chỉ là ba con thây ma quèn, tỉ lệ rơi ra kỹ năng thư rất khó…

Hắn còn chưa có dứt lời đã phải ngậm miệng lại.

Con thây ma thứ hai mà Châu Lam tiêu diệt đã rớt ra một bản sách kỹ năng.