Nhìn cái xác đang bốc cháy hừng hực, Hàn Phong như có điều suy nghĩ.
Hắn tổng cộng tiêu diệt 3 thây ma biến dị.
Thể F1 tốc độ cực cao, phòng ngự trung bình, cho ra phần thưởng kỹ năng lấy tĩnh chế động, vừa hay khắc chế F1.
Thể thôn phệ S1 mạnh mẽ toàn phương diện, cho ra phần thưởng toàn phương diện, có thể coi như so kè với S1.
Thể sức mạnh P1 này sức khoẻ vô song, lực phá hoại kinh người, có phải hay không cái nhẫn duy tâm cùng kỹ năng đâm xuyên tinh thần là khắc chế của quái vật loại này?
Giết chết quái vật loại nào sẽ có phần thưởng dùng để khắc chế loại quái vật đó sao?
Nghĩ tới đây, Hàn Phong đột nhiên dâng lên xúc động để cho Ngô Soái hoá thành cự nhân, sau đó thi triển đâm xuyên tinh thần lên gã em họ này một chút để test thử.
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là bỏ qua ý định dở hơi này.
Trí lực của hắn sau khi đeo nhẫn duy tâm đã tăng lên 23 điểm. Đây là một cột mốc lớn, nhưng hắn còn muốn tăng thêm cho kịp mức độ tiêu hao. Rõ ràng hắn đã có các kỹ năng bị động tăng cường chỉ số của 5 dòng thuộc tính khác, chỉ có trí lực là chưa xuất hiện qua.
Xem ra phải tích cực săn giết thây ma, tăng lên cấp 7, tìm kiếm kỹ năng bị động tăng cường trí lực.
- Chúng ta tiếp tục thanh lý thây ma!
Hàn Phong trầm giọng ra lệnh nói một câu, sau đó xoay người tiến về một góc đường, nơi có mấy thây ma đang lững thững bước tới.
Cứ thế hơn 1 tiếng nữa trôi qua, đoạn đường 50 mét từ căn nhà cứ điểm tới chỗ của bọn họ hầu như đã được thanh lý sạch sẽ. Mười mấy căn nhà liên tiếp được phá cửa, thây ma bị chém chết, vật tư được đào móc ra. Bọn họ đã lấy được một chiếc xe bán tải Hilux và một chiếc Raptor khác, coi như vô cùng không tệ.
Chỉ là không phát hiện người sống nào khác. Cái trận đại tai nạn này thực sự là khủng bố mà.
Trong lúc cả nhóm nghỉ ngơi chốc lát, Ngô Soái tiện mồm hỏi:
- Đại ca, đốt xác quái vật là để tránh thứ không sạch sẽ sao?
Hắn vẫn luôn nghi hoặc điểm này, mà đám người Phương Lương cũng có sự mù mờ tương tự.
Hứa Dương đã được thay ca chạy tới đây, hắn đang ngồi nghiên cứu thanh trảm mã đao may mắn nhặt được từ trên một cái xác level 2, lúc này cũng vểnh tai lên nghe ngóng.
Hàn Phong im lặng một lúc, sau đó thản nhiên nói:
- Tôi nghi ngờ vẫn còn một thây ma mạnh mẽ giống như quái vật chúng ta mới đụng độ khi sáng, nó đang quanh quẩn xung quanh khu vực này.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều bị doạ cho giật nảy mình.
- Cái gì, là thật sao.
- Hàn Phong, nó ở đâu?
- Biểu ca, huynh xác định?
Hàn Phong tròng mắt xoay chuyển, nghĩ nghĩ một lúc, sau đó thản nhiên nói:
- Tôi không hoàn toàn xác định, chỉ là đoán định có khả năng đó. Nhưng nếu để xác thây ma lại, rồi một ngày kia ngủ dậy, mọi người trông thấy đám xác chết này bị gặm cắn, mọi người sẽ nghĩ thế nào?
Đám người vừa tự tưởng tượng liền không nhịn được rùng mình. Kia tất nhiên chính là có thứ nào đó đã ăn xác. Mà thứ có thể ăn xác thây ma, haha, khả năng 99% chính là con quái vật hồi sáng.
Mấy xác chết tại cửa hàng tiện lợi khi trước là minh chứng rõ ràng nhất.
Bọn họ rốt cuộc hiểu được dụng ý của Hàn Phong. Chính là thanh lý hết thảy thây ma xung quanh, đốt hết xác, dẹp hết những thứ có thể “ăn”, để cho khu vực này trở nên kém hấp dẫn đối với thể thôn phệ.
Hàn Phong ngừng một chút, sau đó lại nói:
- Tất nhiên, đốt xác cũng chỉ phòng ngừa một phần. Mọi người nên nhớ, vật kia dù sao cũng là quái vật chủng loài thây ma. Thứ nó thích ăn nhất, tất nhiên vẫn là chúng ta, là nhân loại tươi sống. Nếu không thì lúc sáng nó đã từ bỏ đuổi theo rồi.
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cảm giác bóng đen tử vong lại một lần nữa bao phủ tương lai.
Cảm giác như xung quanh đang có một cái mồm rộng với 4 vòng răng cưa đang xoay ngược chiều tốc độ cao, mà phương hướng cái mồm chính là trực chỉ đám người bọn họ.
Bọn họ đúng là món ngon ưa thích của vật kia. Có khi nào nó đang trên đường đánh hơi rồi mò tới không. Thậm chí đang ở bên cạnh nhòm ngó?
Vừa nghĩ tới viễn cảnh này, bọn họ liền không nhịn được rét lạnh cả người. Ngay cả Ngô Soái cũng là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Thể thôn phệ để cho hắn trải nghiệm cực kỳ tuyệt vọng.
Hàn Phong vẩy tay, thản nhiên nói:
- Tôi đã có dự định nhất định rồi. Ngày mai, chúng ta sẽ tiêu diệt nó.
Đám người nghe Hàn Phong trả lời vậy, cảm xúc dần dần lắng lại. Cường giả mạnh nhất, có kinh nghiệm nhất đã khẳng định, bọn họ có lo lắng thêm cũng không ích gì.
Hàn Phong từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ tay:
- Được rồi, tất cả kế hoạch tối nay sẽ bàn bạc, nhưng quan trọng nhất vẫn là thực lực và sự phối hợp của chúng ta. Mọi người cố gắng một chút, trong chiều nay phải tăng hết lên cấp 3!
- Được! Chúng ta lên!
Đám người giống như được đốt cháy một ngọn lửa cố gắng. Ai cũng biết sự tình nghiêm trọng, phải mau chóng gia tăng thực lực nhằm vượt qua kiếp nạn này.
Hàn Phong phóng tới trước một căn nhà, nơi đó có ba cái thây ma đang cúi người gặm cắn một cái xác. Đám quái vật này nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, sau đó, bọn chúng nhìn thấy thân thể cụt đầu của mình từ từ đổ sập xuống.
“Đinh! Chúc mừng thăng lên cấp 7!”
Âm thanh hệ thống không chút cảm tình vang vọng. Hàn Phong đợi một chút, không thấy có nhắc nhở ban thưởng thì thở dài, bình tĩnh nói:
- Cộng 2 điểm nhanh nhẹn, 2 điểm trí lực.
- Thăng cấp kỹ năng thao túng hàn băng.
- Điều ra bảng thuộc tính.
“Ký chủ Hàn Phong. Nhân tộc thuần chủng.
- Chức nghiệp: Thường dân.
- Cấp độ: 7 (Exp 1/500)
- Sức mạnh: 17 (10)
- Nhanh nhẹn: 21 (10)
- Thể lực: 15/24
- Trí lực: 18/25
- Phục hồi: 14 (10)
- Chống chịu: 11 (10)
- Bộc phá: 78%
Kỹ năng chủ động: Thao túng hàn băng (+3). Lấy tĩnh chế động.
Kỹ năng bị động: Siêu hồi phục; Trinh sát nhãn; Tăng cường sức mạnh; Tăng cường nhanh nhẹn; Tăng cường thể lực; Tăng cường chống chịu; Tăng cường phục hồi.
Điểm kỹ năng: 0
Điểm tiềm năng: 0
Minh tệ: 311
Vũ trang: Trảm mã đao lv2; Ủng gia tốc lv2, vòng tay trị liệu lv2; áo khoác tận thế lv3; nhẫn sức mạnh lv2; Kính dạ quang lv2; nhẫn nhanh nhẹn lv2; nhẫn duy tâm lv3.”
“Đinh. Kỹ năng thao túng hàn băng (+3). Tiêu hao tăng lên 2 thể lực, 4 trí lực. Thời gian duy trì: 17 giây. Uy lực tăng thêm +30%. Phạm vi hiệu quả đạt 100 mét.”
Hàn Phong có chút vui mừng. Cuối cùng cũng thăng lên cấp 7 rồi. Nếu lại tăng thêm 2 cấp, có thể đem kỹ năng thao túng hàn băng cường hoá 4 lượt, vậy là đủ điều kiện thăng giai rồi. Ôi, hắn ước gì cái ban thưởng tăng 2 cấp đột nhiên rơi vào đầu…
Haha, hắn cũng chỉ biết ước như vậy, còn lâu mới thành hiện thực đây. Muốn thăng cấp, vậy chém giết thây ma đi.
Cũng là do vận khí hắn quá tệ, ban thưởng lúc đầu chỉ rút được kỹ năng nhị giai. Nếu trực tiếp là tam giai thao túng hàn băng, vậy không cần tiêu tốn một mớ điểm kỹ năng đi cường hoá nó, số điểm kỹ năng đó sẽ hữu dụng hơn rất nhiều.
Giống như Ngô Soái bây giờ, Kỹ năng tam giai của tên kia đã cường hoá được 1 lượt rồi.
Hàn Phong trong lòng cũng hoài nghi cấp 7 cũng chỉ là một cái mốc bình thường. Hoặc có thể hắn đã bỏ lỡ thời cơ nhanh nhất, cũng có thể mốc cấp 10 mới nhận được ban thưởng. Hàn Phong càng nghiêng về vế sau hơn.
Xua tan ý nghĩ lung tung, hắn mở miệng hô to:
- Bên trong có người không? Nếu không có, tôi sẽ phá khoá tiến vào!
Hắn hô đủ 3 lần. Tới lần thứ 3, một âm thanh có chút run rẩy vội vã đáp lời:
- Đừng... Đừng phá khoá… Bên ngoài là con người sao.
Hàn Phong có chút im lặng, hắn thật muốn nói một câu: Ta là thây ma đây, mau mở cửa cho ta vào ăn thịt ngươi.
Hắn cuối cùng cũng không có nói ra lời kia, chỉ bình tĩnh đáp lại:
- Tôi tất nhiên là người, hiện tại đang thanh lý thây ma khu vực này, tìm kiếm người sống sót.
Nghe thấy hắn nói, người bên trong dừng khoảng 3 giây, sau đó cửa lớn lạch cạch mở hé ra, bên trong ló ra một con mắt. Sau khi nhìn thấy bên ngoài quả nhiên là nhân loại, cánh cửa mới được mở ra hoàn toàn.
Một thanh niên chừng 25, 26 tuổi, khuôn mặt có chút nhợt nhạt giống như quanh năm tửu sắc. Hai cái nữ nhân chừng 21, 22 tuổi, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, Hàn Phong nhìn một người trong đó còn có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhận ra được nàng ta là ai.
Cả ba người này trên thân đều mang theo y phục đắt tiền. Hàn Phong từng thấy qua chúng nó trên mấy cuốn tạp chí, giống như cái gì Hermes, Gucci. Hắn không có tiền mua, không nhớ rõ lắm, chỉ biết sơ qua cho đỡ quê mùa, thi thoảng dùng để tán phét.
Thanh niên kia vội nói:
- Xin chào, tôi gọi Tiêu Minh, hai nàng là Mộ Thi Thi, Châu Lam. Xin hỏi anh tên gì, là người của chính phủ sao?
Hàn Phong lắc đầu:
- Tôi gọi Hàn Phong, còn chưa có gặp qua người của chính phủ lần nào đâu... Tôi có một đội nhóm, chỉ là vài người gặp nạn cứu giúp lẫn nhau, thành lập một cái cứ điểm nho nhỏ mà thôi.
Tiêu Minh nghe vậy không khỏi thất vọng. Nhưng hắn lập tức nâng lên tinh thần, thành khẩn nói:
- Hàn Phong, tôi với anh có lẽ bằng tuổi, cho phép tôi xưng hô ngang bằng nhé. Là thế này, ở đây chúng tôi có ba người, có thể hay không nhờ anh hộ tống chúng tôi về toà nhà trung tâm hành chính thành phố DH. Chắc chắn chúng tôi sẽ có thâm tạ, cũng không quên ơn nghĩa này của anh.
Hàn Phong nghe vậy, không khỏi lắc đầu:
- Tiêu Minh, anh đánh giá tôi quá cao rồi. Tôi và đồng bạn dùng cả một buổi chiều mới thanh lý được thây ma trong bán kính mấy chục mét. Để tôi chạy vào toà nhà trung tâm hành chính cách nơi này 15 cây số, có lẽ tôi mọc cánh cũng không bay tới đó được.
Hắn chỉ chỉ phía xa, nơi có mấy thây ma đang bồi hồi, thản nhiên nói:
- Anh xem, riêng khu đô thị này đã có bốn, năm nghìn cư dân, phần lớn đã hoá thành thây ma. Thành phố DH tổng cộng có hơn 400.000 người, chưa nói các huyện xung quanh, anh đoán xem là có bao nhiêu thây ma?
Tiêu Minh nhìn theo phương hướng Hàn Phong chỉ, chỉ thấy mười mấy thây ma đang từ từ du đãng về phía này, khiến cho hắn không khỏi ánh mắt xuất hiện kinh hãi.
Ngay sau đó, một cái thân ảnh mặc áo khoác đen chợt lao thẳng vào giữa đám thây ma kia, bàn tay như lưỡi lê chém ra, dấy lên một trận tàn sát máu tanh.
Lần này, ngay cả hai nữ nhân phía sau Tiêu Minh cũng phải sợ hãi tới kinh hô thất thanh. Kia… Kia là quái vật gì chứ…
Kia tất nhiên không phải quái vật, mà cũng gần giống quái vật, ngoài Ngô Soái trong trạng thái Vũ Khí Hoá ra thì còn có thể là ai khác chứ.
Hàn Phong thản nhiên nói:
- Đó không phải thây ma, là đường đệ của tôi mà thôi.
Tiêu Minh nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu suy nghĩ cấp tốc, sau đó nói:
- Hàn Phong, có thể cho chúng tôi gia nhập vào đội ngũ của anh hay không?
Thay vì chết ở chỗ này, hắn thà tham gia vào đội ngũ của Hàn Phong. Dẫu sao, càng nhiều người càng an toàn, bên cạnh có người mạnh như biểu đệ của Hàn Phong lại càng bảo đảm an toàn.
Hàn Phong thấy ba người Tiêu Minh thái độ tương đối tốt, không có thể hiện ra chút nào kiêng căng ngạo mạn hay phách lối thường thấy của đám nhà giàu, hắn thoải mái gật đầu:
- Tất nhiên có thể, bất quá, đội ngũ của chúng tôi có quy tắc riêng cần tuân thủ. Được rồi, việc này sẽ có người nói cho các vị.
Hắn lại quay qua một hướng khác kêu lên:
- Hứa Dương, tôi nhờ cậu một chút.
Cách đó hai mươi mấy mét, một thanh niên khuôn mặt tương đối đẹp trai chạy về bên này. Hắn vừa dừng lại liền thở gấp mấy cái, sau đó có chút vui vẻ nói:
- Hàn Phong, chúng ta vừa tìm thấy một người sống sót. A?
Hắn nhìn ba người trong nhà, không khỏi dâng lên kinh ngạc.
Mà ba người kia nhìn thấy hắn cũng là nhấc lên kinh hãi không nhỏ, Tiêu Minh lập tức thất thanh hô lên:
- Hứa… Hứa thiếu?
Hứa Dương có chút lúng túng xoa xoa gáy, nhanh chóng ổn định lại trạng thái rồi nói:
- Hứa thiếu gì chứ, tôi bây giờ chỉ là một người may mắn được Hàn huynh đệ cứu thoát mà thôi. Tiêu Minh, đi cùng cậu không phải còn Bằng Thành sao, hắn đâu rồi?