Chương 258: Súng đểu thì càng tốt.

Ở một góc khác, Từ Thôi bật một cái thùng gỗ lên rồi kêu to:

- Đạn 12ly7, là đạn 12ly7.

Hàn Phong hưng phấn hẳn lên, hắn lập tức bước qua bên cạnh rồi nhìn vào thùng gỗ, bên trong là từng hàng đạn dài nhọn màu đồng thau ánh lên sự lạnh lẽo cùng lực bạo tạc không tầm thường.

Cái này là đại sát khí khiến ngay cả thể phòng hộ S2 level 23 cũng không thể đơn độc chống lại quá 150 viên.

Ở đây có 1 vạn viên, là 10.000 viên đó, hoa hậu đạn dược lại có tới 10.000 cô.

- Thu tất cả lại, vận chuyển ra ngoài.

- Tuân lệnh!

Theo mệnh lệnh của Hàn Phong, từng rương đạn nặng trĩu được đám người bê vác ra ngoài. Bọn họ đều là phi phàm giả, thể lực, sức mạnh đều được tăng cường, vác hai thùng đạn một lượt không có vấn đề.

Ở một nhà kho khác, từng hàng dài thùng gỗ màu xanh được mở ra, bên trong là rất nhiều súng trường được sắp xếp ngay ngắn.

Ngô Soái nhìn vào những khẩu súng này lại tiếp tục kêu than:

- Ôi, là súng trường CKC, tất cả ở đây đều là CKC, loại súng cổ lỗ sĩ này đã bị loại biên lâu lắm rồi…

Súng CKC này hình dạng “xấu xí” hơn khẩu M16A4 đang đeo trên vai hắn nhiều, nhìn bọn đồ cổ này, tuy rằng số lượng rất nhiều, nhưng cũng không tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối buồn bã.

Hàn Phong nhướng mày, đúng là loại CKC này đã lâu lắm không được biên chế rồi, hầu như chỉ thấy trong mấy buổi diễu binh kỷ niệm. Số lượng súng loại này tại đây phải có 1000 khẩu, thừa đủ trang bị cho hẳn một tiểu đoàn. Bất quá, liệu còn sử dụng được không?

Hắn lập tức truy hỏi:

- Súng này bắn ổn chứ?

Ngô Soái cầm một khẩu lên xem xét thử, hắn ngẫm nghĩ một lát thì nói:

- Chất lượng xem như ổn, hẳn là vẫn dùng tốt… Nếu chỉ tính về uy lực thì không thua kém AK47, độ chính xác còn cao hơn, nhưng tốc độ xả đạn quá thấp. Đại ca, AK47 có thể xả tới 600 phát/phút, còn bọn CKC này chỉ bắn được khoảng 40 phát/phút thôi, không khác gì rùa bò. Hơn nữa súng chỉ có kẹp tiếp đạn 10 viên, AK47 tới 30 viên mỗi băng.

Hàn Phong nghe vậy thì nhíu mày, sau đó trong lòng lập tức cảm thấy vui vẻ.

Súng đểu càng tốt!

Trình độ xạ kích của người dân tại cả trấn Hi Vọng lẫn thôn Xuân Lê đều thuộc dạng gà mờ. Cầm AK47 với tốc độ xả đạn nhanh, bọn họ tại rất nhiều thời điểm bởi vì bị áp lực thi đàn dồn ép mà dẫn tới bóp cò xả bừa hòng phát tiết. Cách bắn như vậy rất tốn đạn, nhưng kết quả thu được thì không quá khả quan.

Những khẩu CKC này sẽ hạn chế điều đó, bây giờ họ có muốn bắn nhanh cũng đừng hòng bắn nhanh cho nổi. Mỗi khi bắn xong 10 viên lại phải dừng lại nạp đạn, điều này sẽ cắt đà hung ác, khiến họ bình tâm lại. Uy lực tương đương, thây ma vẫn tuyệt đối không thể ngăn cản, trong hoàn cảnh hiện tại thì CKC không thể phù hợp hơn để trang bị cho đội viên.

Nhược điểm duy nhất là có vẻ niên đại cái đám này khá cao, hẳn là sử dụng phải giữ gìn bảo quản tốt, bằng không rất nhanh liền sẽ hỏng hóc. Cũng may, bắn chậm sẽ giảm áp lực hao mòn nòng súng, tuổi thọ sử dụng sẽ không quá ngắn ngủi.

- Vận chuyển hết ra ngoài!

- Tuân lệnh!

Bốn phi phàm giả tiến lên, bắt đầu chuyển từng thùng súng ra ngoài.

Hàn Phong có chút tiếc nuối khi chỉ điều tới 15 đội viên, hắn không ngờ kho vũ khí này lại lớn tới vậy.

Bọn họ tiếp tục đi tới bên trái kho súng này, phát hiện rất nhiều ống phóng chống tăng, còn có mấy trăm viên đạn chống tăng.

Ngô Soái sau giây phút cuồng hỉ sung sướng thì khuôn mặt lại tiếp tục méo xệch than thở:

- Là RPG-2, không phải RPG-7.

Hàn Phong là cái loại nghĩa vụ quân sự chăn lợn nuôi cá, mấy cái cơ bản thì biết chứ tạm thời không phân biệt nổi hai loại này, hắn tiếp tục phải mặt dày hỏi thăm:

- Hai loại này có khác biệt gì?

Ngô Soái cắn răng nói:

- Khác biệt như trời và đất, chênh lệch còn lớn hơn cả CKC và AK-47… RPG-2 tầm bắn chỉ khoảng 200 mét đổ lại, đạn PG-2 HEAT của nó cũng có uy lực và tốc độ bay thua xa đạn PG-7V chúng ta đã từng dùng, mà độ chính xác của đồ chơi này cũng thật sự rất gâu gâu ẳng ẳng…

- Ân, nói một cách dễ hiểu, PG-7V có thể thổi bay nóc xe tăng chủ lực, mà PG-2 HEAT chưa chắc đã bắn hạ được xe tăng T54 cũ kỹ…

Hàn Phong nghe vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống. Sát thủ diệt tăng mà hắn mong chờ để đối phó thi đàn không ngờ lại bị Ngô Soái đánh giá thấp như vậy.

Bất quá không quan trọng, nơi này có tới 30 ống phóng với hơn 600 viên đạn chống tăng PG-2 HEAT, dùng số lượng bù vào chất lượng, tất cả đều dễ nói.

600 viên chống tăng… Haha, quản cái gì sức chống đỡ, tất cả đều có thể chôn vùi.

Bọn họ còn tìm thấy một phòng kho kín chứa rất nhiều thuốc nổ đen, lại một lần nữa, đây là loại thuốc nổ cũ kỹ khó dùng. Bất quá, đối phó thây ma ngu xuẩn, chừng này là đủ rồi.

Phòng kho cuối cùng là một chiếc BMP-1 đang được tháo rời tứ tung, giống như đang trong quá trình nâng cấp hoặc sửa chữa, hẳn là không thể di chuyển. Trong kho này còn có khoảng 100 viên đạn 73mm cho khẩu pháo 2a28 bên ngoài, xem như xoa dịu một chút tiếc nuối.

Tất nhiên còn kha khá giấy tờ tài liệu và dụng cụ sửa chữa cho mấy chiếc bọc thép, đây cũng là thu hoạch rất lớn.

Đáng tiếc là không phát hiện thêm lựu đạn, súng ngắm, súng đại liên 12ly7 hay các loại trang thiết bị xịn xò nào khác, kho vũ khí này quả nhiên đúng với hai từ “loại biên”.

Nhưng chỉ với chừng này đã thừa đủ để đối phó với thi đàn hơn 5 vạn con còn lại tại thôn Xuân Lê, hắn đã nắm chắc chiến thắng trong tay rồi, vấn đề là tiêu hao bao nhiêu và rút ra được kinh nghiệm gì từ trận chiến này mà thôi.

Lúc này từ bên ngoài có đội viên chạy tới nói với Hàn Phong:

- Thủ lĩnh, không tìm thấy chìa khoá xe bọc thép. Ngoài ra bến tàu cũng có 3 chiếc tàu lớn cùng 5 xuồng cao tốc, tuy có sẵn chìa khoá nhưng không ai ở đây biết cách sử dụng.

Hàn Phong có chút đau đầu. Thuyền thì cũng thôi đi, bọn họ tạm thời chưa có nhu cầu thuỷ chiến, có thể vứt lại rồi tính toán sau, nhưng bọc thép chiến đấu thì chắc chắn phải lấy về, tuyệt đối không thể bỏ lại.

Hắn cũng không hi vọng xa vời việc tìm được chìa khoá. Bọn họ lục tung cả chỗ này lên cũng không thấy, hẳn là chìa khoá đã bị một thây ma nào đó vô tình mang đi mất hút rồi.

Thật ra để đề phòng trường hợp này, Hàn Phong đã dẫn theo Hà Lâm, đội viên này phá khoá rất đỉnh, đã từng phá khoá được xe BTR-60, chắc chắn có thể phá mấy cỗ xe cổ lỗ sĩ này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, hắn vẫn là nói với Ngô Soái bên cạnh:

- Một lát đệ ở tại căn cứ, điều động hai cỗ BTR-60 và vài xe tải hạng nặng tới kéo hết phương tiện ở đây về. Trước không cần vội vàng phá khoá, nghĩ cách không được thì mới tính sau.

- Đệ hiểu rồi.

Việc vận chuyển vật tư súng đạn khổng lồ như vậy mất rất nhiều thời gian, không chỉ dùng 1 giờ là xong, Hàn Phong quyết định uỷ nhiệm lại cho Ngô Soái trấn giữ.

Hắn lại hỏi thăm về tình hình tiêu diệt thây ma trên 3 trận địa, trao đổi một vài dự định quan trọng nữa, cuối cùng vác theo 7 thùng đạn với tổng số 2,1 vạn viên và 2 khẩu RPG-2, 10 viên PG-2 HEAT trở về.

Giao dịch lần này với Đổng Thành vẫn cần phải thực hiện tiếp, không có thời gian mà chậm trễ ở đây.

Hắn thậm chí còn đang đói mờ cả mắt vì chưa kịp ăn trưa đây.

Hàn Phong về tới trấn Hi Vọng thì nhảy xuống trước cổng trấn hú ầm lên:

- Húuuuuuu…

5 phút sau, một con chó đen thùi lùi to như con trâu đất với bộ lông nhọn hoắt và phần lưng trụi lủi mới chậm rãi từ một ngõ hẻm xuất hiện.

Hàn Phong nhìn cảnh này thì cười thầm. Con chó ngu, hắn dùng siêu khứu giác có thể ngửi ra nó vốn nấp ở gần đây, thế nhưng vẫn cố tình chậm chạp mới xuất hiện, ra vẻ ta đây ở cách rất xa con người.

Mặt hàng này bắt đầu có dấu hiệu hoà hợp mãnh liệt rồi, thế mà tuỳ tiện sinh hoạt ngay cạnh cứ điểm. Có điều nó vẫn tương đối cảnh giác, cũng không biết tới ngày tháng năm nào thì tiểu tử Ngô Soái kia mới cưỡi được nó.

Hàn Phong lúc này lấy ra một viên tinh thạch ma dược level 20 ném về phía nó rồi cười sủa?

- Gâu ẳng ẳng…

“Đại Hắc Cẩu, có muốn làm một vụ giao dịch không? Gâu!”

Chó đen nước bọt tứa ra như suối, nó cúi người hít hít tinh thạch ma dược rồi thò lưỡi định cuốn lấy vật này, thế nhưng lại chậm chạp rụt lưỡi lại, có chút cảnh giác sủa hỏi:

- Ấu ấuuu?

“Nhân loại, giao dịch gì? Gâu.”

Con chó này quả nhiên càng lúc càng hạ xuống cảnh giác, có khi vài ngày nữa liền diễn biến tới tình trạng đớp trước tính sau, thậm chí chủ động chạy tới vẫy đuôi đòi ăn hàng cũng chưa biết chừng.

Sau khi giao dịch xong với Đại Hắc Cẩu, Hàn Phong mới chậm chạp trở lại xe bán tải, Tường Vi quả nhiên đã ngồi chờ sẵn.

Cô nàng này mang theo rất nhiều y phục quần áo, còn có bông băng thuốc đỏ, vài chục bình “thuốc tốt” điều chế từ kỹ năng nhị giai, chắc hẳn là muốn chuẩn bị cho những nữ nhân bị nhốt trong lồng sắt.

Yêu cầu thứ hai của việc tiết lộ tình báo súng đạn chính là giải cứu nhóm người khốn khổ tại thôn Xuân Lê, Hàn Phong dự định dùng 60 viên đạn giải cứu một người, tổng số tiêu hao khoảng hơn 3000 viên, Đổng Thành chắc chắn sẽ vui vẻ mà đồng ý.

Thấy nàng ta chuẩn bị nhiều quần áo như vậy, Hàn Phong cũng hơi có chút ý tưởng, hắn chạy ngược vào phòng vật tư làm ra chút mệnh lệnh. Một lúc sau, rất nhiều những tấm vải đay dày đã được đội viên mang ra rồi chất đống sau thùng xe bán tải.

Tới lúc này thì mọi sự chuẩn bị mới coi như xong xuôi, Hàn Phong leo ngược lên xe rồi bình tĩnh nói:

- Tôi đã chuẩn bị xong, chúng ta đi.

Tường Vi cũng không nhiều lời, nhanh chóng khởi động ô tô rồi vào số nhấn ga, chiếc xe một lần nữa vọt về phương hướng thôn Xuân Lê.

Ngồi trên ô tô, Hàn Phong lôi cơm hộp ra ăn ngấu nghiến. Ăn được nửa chừng, hắn mới chột dạ quay qua hỏi người bên cạnh:

- Cô đã ăn cơm chưa?

Tường Vi ánh mắt thuỷ chung nhìn đường, nàng ta thở dài một hơi rồi đáp:

- Tôi sẽ ăn chung với họ.

Họ ở đây hẳn là chỉ những nữ nhân trong lồng sắt kia.

Hàn Phong đột nhiên cảm giác tiếp tục ăn sẽ có chút không tiêu, bất quá cuối cùng hắn vẫn là há to mồm nhét hết đống đồ ăn còn lại vào miệng.

Nói đùa, giờ không ăn chẳng lẽ chịu đói chung với mấy người kia, tiến hành đồng cam cộng khổ. Cảm xúc chính là thứ vô nghĩa nhất khi quyết định hành động của một việc gì đó, tốt nhất là đớp trước buồn sau, buồn để im đó cũng không mất đi được.

Ăn xong cơm, Hàn Phong lại ăn tiếp một lọ đào ngâm, uống hết ba hộp sữa óc chó, tráng miệng bằng một que kem bẹo hình bẹo dạng lấy từ siêu thị Thanh Hà, tới tận đây hắn mới thoả mãn ợ một hơi rồi chậm chạp nói:

- Kho vũ khí rất lớn. Tường Vi, cảm ơn cô.

Tường Vi tâm trạng rốt cuộc tốt hơn một chút, Hàn Phong không gọi là “Tường Vi tiểu thư” nữa, xem như đã bớt xa cách lạnh lùng hơn rất nhiều.

Cổng thôn Xuân Lê cũng đã gần ngay trước mặt.