Chương 257: Kho vũ khí loại biên

Đội viên canh cổng đứng trên cao, sớm từ xa xa đã nhìn thấy xe bán tải, hắn vội vã hô lớn cho người bên dưới:

- Thủ lĩnh trở về.

Nghe hiệu lệnh của hắn, hai cái đội viên ôm súng MP5A4 chợt đứng thẳng người giơ tay chào theo tiêu chuẩn, chờ tới khi xe bán tải chạy qua khỏi cổng trấn, bọn họ mới thả lỏng rồi nhỏ giọng thảo luận:

- Thủ lĩnh trở về, vậy những người khác đâu?

- Ta không rõ, bất quá, không phải chúng ta được lệnh không nói chuyện riêng khi canh cổng sao?

- Nói một chút có sao đâu… Được rồi, không nói nữa.

Dưới sự huấn luyện của đám người Lý Võ Lạc, đội viên trấn Hi Vọng dần dần bước lên hướng chính quy hoá, quá trình này phải diễn ra từ tốn thong thả, không thể ngày một ngày hai liền sẽ trở thành tinh nhuệ được.

Xe chạy vào sân rộng liền có nhân viên hậu cần luôn túc trực tiến lên tiếp đón. Đây là một thiếu niên tương đối nhanh nhẹn tháo vát, tâm tư linh hoạt, cậu ta luôn nhớ rất rõ những thông tin cơ bản trong trấn, bởi vậy được Phương Tường chiêu mộ vào đội liên lạc.

Ngoài cậu ta còn có 3 người khác, chẳng qua hiện tại không biết đã chạy đi đâu.

Lúc này thấy Hàn Phong từ trên xe ô tô bước xuống, thiếu niên đảm nhận liên lạc thông tin này vội vã tiến lên cúi người chào:

- Thủ lĩnh.

Hàn Phong gật đầu rồi tuỳ tiện hỏi:

- Ngô phó đại đội và Chu phó đại đội về chưa, những tiểu đội trưởng khác đâu cả rồi?

Hiện tại là tầm ăn trưa, nhưng hai tên kia chưa chắc đã muốn ăn.

Thiếu niên nhanh chóng đáp lại:

- Dạ, Ngô phó đại đội đã trở lại, hiện tại có lẽ đang ở trong phòng ăn, Chu phó đại đội chưa trở lại. Các tiểu đội trưởng khác đang…

Cậu ta trả lời thô sơ giản lược nhưng vẫn rất đầy đủ thông tin, tốc độ truyền tải cũng rất nhanh, qua vài câu cơ bản Hàn Phong đã có thể nắm được sơ bộ tình huống. Hắn lúc này phất tay nói:

- Chuyển lời của tôi, trong thời gian 2 phút nữa những người này… Có mặt tại phòng họp trung tâm.

- Tuân lệnh.

Thiếu niên dùng bút tốc ký lại không thiếu một chữ rồi cúi người chào cung kính, sau đó cậu ta nhanh chóng xoay lưng chạy biến đi.

Hàn Phong đơn độc bước tới phòng họp trung tâm, về phần Tường Vi, nàng ta sẽ tạm thời không lộ mặt vào thời điểm này.

Việc để cho vũ khí đạn dược rơi vào tay thế lực ngoài chính phủ, chung quy cũng là hành động nghiêm trọng. Tội này không hề nhỏ, Hàn Phong tất nhiên không muốn để đối phương phải chịu quá nhiều tầng kìm kẹp khi trở lại Tam Giang, điều đó có hại cho rất nhiều dự định.

Hơn nữa việc “tự hắn phát hiện ra kho vũ khí” sẽ dễ giải quyết hơn là có ai đó nói cho biết. Tới lúc lỡ có xảy ra tranh giành lợi ích, Tam Giang bên kia muốn đòi được chia một phần gì đó từ trong miệng Hàn Phong, khó càng thêm khó.

2 phút sau, Ngô Soái, Từ Thôi, Tạ Hàm Hương, Đào Đại Tư và trưởng phòng vật tư Phương Tường đã có mặt tại phòng họp.

Hàn Phong nhìn một vòng rồi thản nhiên nói:

- Triệu tập những nhân thủ đủ tin tưởng, tổng số khoảng 15 người là được, đồng thời chuẩn bị khoảng 5 chiếc xe tải cỡ lớn.

Nhân thủ đủ tin tưởng đương nhiên là những người vừa trung thành vừa kín miệng.

Nghe mệnh lệnh bất chợt không theo quy tắc của Hàn Phong, Ngô Soái không khỏi tò mò hỏi:

- Đại ca, huynh muốn làm gì vậy?

Hàn Phong bình tĩnh đáp:

- Tôi từ vài phần tài liệu tìm được địa điểm một kho vũ khí, vị trí khá gần đây. Trong buổi trưa nay, chúng ta sẽ tiến hành đoạt nó vào trong tay.

Tất cả mọi người ở đây nghe vậy đều là hai mắt mở lớn, hơi thở thoáng chốc đã trở nên dồn dập. Ngô Soái lập tức nắm tay hưng phấn hỏi:

- Đại ca, kho vũ khí kia có xa không, có cần điều động đại bộ đội áp trận không?

Hàn Phong thử tính toán một chút rồi đáp:

- Chỉ cách nơi này khoảng 2 cây số, cũng không cần điều động phi phàm giả rầm rộ làm gì, nơi kia khá an toàn.

Hắn nói xong thì lệnh cho Phương Tường:

- Tìm vài căn nhà ngay bên ngoài trấn, địa điểm dễ trấn thủ một chút, cho người dọn dẹp cẩn thận, chuẩn bị làm nơi cất trữ.

Hàn Phong không muốn tiết lộ cụ thể số lượng súng đạn mà trấn Hi Vọng sở hữu. Ít nhất hắn sẽ chỉ bày ra những thứ gì mà bản thân muốn người ngoài nhìn thấy.

Phương Tường vội thấp giọng đáp lại:

- Tôi hiểu rồi.

Thật ra hắn đã sớm chuẩn bị vài nhà kho dự trữ rồi, vật tư lương thực thực phẩm mỗi lúc một lớn, tất nhiên cần kho lưu trữ rộng hơn, hiện tại chỉ cần thay đổi mục đích sử dụng là xong.

Sau khi định ra kế hoạch sơ bộ và tổ chức nhân thủ tập trung, đoàn xe 6 chiếc bắt đầu di chuyển về đại lộ Thanh Lâm, sau đó rẽ tại đường nhánh S9 rồi chạy dọc theo con đường bao đê sông này.

Đường nhánh S9 bị chặn từ lâu, mặt đường rộng thênh thang không có một bóng dáng thây ma nào. Cũng đúng thôi, tất cả thây ma lang thang đều đã bị M2 level 24 tại trung tâm huyện Liễu Lâm thu hút cả rồi.

Đoàn xe chạy khoảng 7 phút thì rẽ xuống một đường nhánh sỏi đất sát bên hàng cây ngô đồng và cột điện cao thế, nơi này đã rất gần bờ sông rồi. Lại chạy thêm 3 phút, bọn họ đã thấy một dãy dài nhà xưởng màu xanh lục cùng một bến thuyền đang đỗ rải rác.

- Dừng lại.

Sau khi tiếp cận khoảng cách nhà xưởng 100 mét, Hàn Phong ngồi trên xe bán tải ra hiệu cho phía sau rồi quay qua nói với Ngô Soái:

- Đệ trinh sát tình hình một chút.

- Được.

Ngô Soái xoay xoay cái đầu một chút để lấy thế, sau đó hắn đưa hai tay lên tai tạo thành vòm như loa rồi hướng về phía nhà kho mà hú ầm lên:

- Ấuuuuuuu….

Âm thanh nửa người nửa chó theo đó văng vẳng vang lên rồi tràn ngập khắp toàn bộ không gian. Hàn Phong trong lòng vừa động, cũng có chút hơi kinh ngạc mà lắng nghe Ngô Soái thể hiện, trong lòng không khỏi kỳ quái thầm nghĩ.

“Tiểu Im Lặng bắt đầu biết sủa rồi đó, xem ra mới chỉ có một buổi sáng thôi mà con chó ngu kia dạy dỗ khá tốt…”

Bất quá chỉ được một câu hú đầu tiên là hơi giống tiếng chó, còn lại một loạt những tràng hú hét sau đó thì không giống chó một chút nào, nghe bực bội ngứa ngáy vô cùng.

2 phút sau Ngô Soái mới ngừng hú rồi nhếch miệng nói:

- Nhà kho bên ngoài thì rất trống trải, trong kho hàng có vẻ có rất nhiều thùng chứa, cũng có khoảng 7 8 thây ma đang bị nhốt, thực lực chỉ lèo tèo cấp thấp. Bất quá, dưới sông này rất nhiều cá.

Hắn vừa rồi không phải hú chơi chơi mà là vận dụng kỹ năng tam giai Định Vị Sóng Âm hòng trinh sát tình hình. Kho hàng an toàn, còn dưới sông thì rất nhiều cá.

Hàn Phong nghe vậy thì nhướng mày, rất nhiều cá?

Hắn lập tức hỏi lại:

- Cá gì, to hay nhỏ, có biến dị hay không?

Tận thế 14 ngày, một bộ phận động vật chết đi, một bộ phận khác vẫn tồn tại như thường, nhưng cũng có một phần không nhỏ xuất hiện dị biến. Trên đường tới thôn Xuân Lê, Hàn Phong đã nhìn thấy một con chuột to như can dầu ăn 5 lít, cấp độ cao tới level 13, thực lực không hề tầm thường.

Ngô Soái nghe vậy ngẩn người, hắn lại hú thêm vài tiếng nữa, sau đó không chắc chắn lắm nói:

- Âm thanh phản xạ từ không khí vào nước rồi lại từ nước ngược đường vào không khí bị thay đổi rất nhiều, đệ không xác định được hình dạng chính xác của lũ cá, chỉ biết là rất nhiều.

Hắn nói xong không ngại liếm mép một cái. Thịt cá biến dị dự trữ đã hết rồi, thịt chó biến dị thì đã bị tiêu huỷ sạch sẽ, hắn hiện tại vẫn còn đang thòm thèm mấy món ngon này đây, nếu là có thể câu được vài con cá biến dị khác… Ực ực…

Hàn Phong tạm ném lũ cá ra khỏi đầu, hắn lệnh cho đội viên lái xe nháy đèn bóp còi, đoàn xe theo đó chạy dần tới kho vũ khí.

Quả nhiên như trinh sát của Ngô Soái, bên ngoài kho hàng không có bất kỳ thây ma nào, trên mặt đất chỉ còn lại những dấu vết loang lổ máu đen cùng vào cái xác bị gặm tới không ra hình dạng gì.

Đây là một tổ hợp gồm 3 nhà kho rộng lớn, 1 bãi đỗ xe cơ giới và 1 bến thuyền cỡ nhỏ. Xe bán tải vừa chạy vào sân, Ngô Soái đã kêu lớn:

- Là xe thiết giáp huyền thoại BTR-152, còn có chiến xa bộ binh BMP-1, trời, kia có phải là M-113 hay không?

Theo sự giới thiệu của tên cuồng quân sự Ngô Soái, Hàn Phong đưa mắt nhìn về phía garage để xe, hai mắt hắn lập tức toả sáng.

6 chiếc xe bọc thép BTR-152 với những chiếc lốp khủng bố đang đỗ ở đó. Bên cạnh nó cũng có 2 cỗ thiết giáp bánh xích nhìn giống hệt xe tăng, chính là loại BMP-1. Ngoài ra còn có 3 chiếc xe bọc thép M-113, dường như là chiến lợi phẩm có từ thời chiến tranh mấy chục năm về trước.

Ngô Soái than thở xong thì tràn đầy tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc, những cỗ xe này đều là các phiên bản đầu tiên của hệ thống vũ khí bọc thép, qua thời gian nâng cấp đào thải, hiệu quả thực chiến của bọn nó đã vô cùng nhỏ…

So với 3 cỗ xe bọc thép BTR-60 đang trang bị trực chiến tại trấn Hi Vọng, 6 cỗ xe BTR-152 này lộ ra thua kém vô cùng.

Hàn Phong không quá thất vọng, hắn phẩy phẩy tay nói:

- Cũng không phải dùng để đánh nhau với nhân loại, chúng ta đánh nhau với thây ma mà thôi, đem mấy cỗ xe này nghiền tới, thây ma nào cũng đừng hòng chống cự.

Loại đại sát khí như BMP-1 và M-113 kia chỉ cần cả 5 chiếc nghiền ép tới, quản chi thây ma P2 hay F2, chỉ cần có thể kẹp trúng liền sẽ bị kẹp chết. Hơn nữa vũ khí của chúng nó cũng không tầm thường, Hàn Phong đã từng đi nghĩa vụ quân sự, biết rất rõ pháo 2a28 73mm trên chiến xa BPM-1 kia có uy lực vô cùng lớn.

Đội ngũ trấn Hi Vọng đều dâng lên hưng phấn không nhỏ chút nào, bọn họ không ngờ kho vũ khí của thủ lĩnh tìm ra lại lớn tới vậy. Lúc này mười mấy người đều nhảy xuống từ xe tải, bắt đầu dò xét xung quanh, tìm cách khởi động những cỗ xe này.

Dựa theo tình báo của Ngô Soái cung cấp, vài đầu thây ma tép riu đói lép cả bụng đang bị nhốt trong mấy nhà kho đều lần lượt bị chém chết hết, cửa kho mở ra, đám người trấn Hi Vọng lại càng thêm hưng phấn khó cưỡng.

Một thùng gỗ màu đen nhanh chóng được bật nắp, bên trong hiện ra từng hàng dài những viên đạn 7.62mm màu đồng thau vô cùng chói mắt. Các thùng đạn đen kịt được sắp xếp cẩn thận hai bên, số lượng nhiều tới không đếm xuể, ước chừng phải tới hơn 150 thùng.

Ngô Soái hai mắt toả sáng ôm lấy thùng đạn nhấc lên vài cái xem xét, hắn khoé miệng méo xệch chảy ra vô số dớt dãi mà lẩm bẩm kêu gào:

- Đại ca, thùng đạn loại 48kg này mỗi thùng chứa tổng cộng 3000 viên, nơi này có hơn 150 thùng, tổng số lượng phải có 50 vạn viên đạn…

Hàn Phong trong đầu ầm ầm một tiếng như thiên lôi nổ tung, 50 vạn viên đạn?

Cái này là xu thế muốn giải phóng toàn bộ huyện Liễu Lâm, tiện thể nuốt luôn huyện Hương Đường sao.

Cạnh huyện Liễu Lâm là huyện Tam Giang, kế đó là huyện Lệ Trì, rồi sẽ tới quận Xuân Hà thuộc thành phố DH, nơi có căn cứ chính phủ lớn nhất của tỉnh DG. Tất nhiên tỉnh DG không chỉ có 3 huyện mà có tới 7 huyện 1 thị xã 1 thành phố, huyện Hương Đường chính là một huyện nhỏ sát sườn giao giới với cả thành phố DK, huyện Tam Giang và huyện Liễu Lâm về phía bắc, hiện nay thông qua đài cát - xét, vẫn chưa thấy bất kỳ dấu hiệu nào của căn cứ chính phủ.

Hẳn là Hương Đường đã trở thành thiên đường của thây ma rồi.

Ngày trước khi chạy loạn, Hàn Phong và Phương Tường chính là từ thành phố DH chạy xuyên qua huyện Hương Đường này mới tới được khu đô thị Thanh Hà.

———

Có vẻ bản đồ tỉnh DG bắt đầu zắc zối rồi. Tui có nên vẽ ra một tấm bản đồ thể hiện chi tiết địa hình cho mọi người dễ liên tưởng ko nhỉ. ~.~