Nghe yêu cầu thứ ba của Tường Vi, Hàn Phong trong lòng không khỏi rơi lộp bộp một tiếng, sau đó là xuất hiện cảm giác hoang đường, kế đó là cảm giác vô cùng bất đắc dĩ.
Cái này thật sự không đúng kế hoạch cho lắm.
Ngoài lừa được một kho vũ khí đạn dược, hắn vậy mà lại lừa nốt được trái tim của cái nữ nhân này. Nàng ta đã tính đến chuyện gặp gỡ phụ mẫu hai bên gia đình rồi sao, có khi nào đã nghĩ ra tên con trai, con gái luôn rồi không?
Nếu không diễn ra tận thế, nếu cuộc sống cứ như vậy trôi qua bình lặng, đừng nói là 14 ngày, có là 14 tháng, 14 năm, thậm chí 14 đời, Tường Vi cũng không có khả năng xuất hiện tình cảm đối với Hàn Phong. Một bên là công chúa cành vàng là ngọc, một bên là gã lừa đảo lương tháng 3000 đồng bạc chật vật trả nợ vì bị lừa, nhìn thế nào cũng không ra cái thể thống hình dạng gì, hoàn toàn là hai đường thẳng song song.
Bất quá dị biến xảy ra, từ khoảnh khắc Tường Vi được Hàn Phong cứu thoát khỏi nanh vuốt con mèo biến dị kia cho tới thời điểm hiện tại, trải qua rất nhiều sự vật sự việc, vậy mà hai cái đường thẳng song song lại có thể cắt nhau tại một điểm.
Hàn Phong chưa bao giờ tự tin về ngoại hình hay mị lực của bản thân, hắn cơ bản là một tên loser, xã hội thường gọi là tầng lớp trung lưu đại trà, nhận được ưu ái của Tường Vi đã xem như gom góp phúc phần cả mười đời.
Bất quá…
Hàn Phong trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc nói:
- Cái này tôi rất nhiên đồng ý, nhưng tôi không xem nó là một yêu cầu, tôi sẽ xem nó như trách nhiệm của mình. Được rồi, cô có thể nhắc lại yêu cầu thứ ba.
Đã lừa thì lừa cho trót đi, cho khỏi lộ ra sơ hở, biết đâu sau này sẽ kiếm trác thêm được chút lợi ích nữa.
Tường Vi nghe câu trả lời của Hàn Phong, khuôn mặt vốn ửng hồng chợt tăng thêm những nét quyến rũ lạ thường, trong đôi mắt long lanh cũng tràn ngập một cỗ cảm giác hạnh phúc, thậm chí ngay cả trong miệng cũng cảm nhận được hương vị ngọt ngào.
Nàng mỉm cười một cái rồi nhanh chóng nói:
- Vậy thì tôi sẽ giữ lại yêu cầu thứ ba này lại.
Bất tri bất giác, giọng nói của Tường Vi đối với Hàn Phong cũng mang theo âm điệu nhẹ nhàng và nhu hoà hơn.
“Chết tiệt thật… Hiện tại thật mong cho nhóm Tam Giang mau mau tới rồi rước ả này đi…”
Hàn Phong hiện tại có chút sợ hãi Tường Vi đột nhiên thay đổi ý định mà đòi gắn bó với trấn Hi Vọng. Nàng ta mà ở lại nơi này, hại nhiều hơn lợi, nàng ta cần phải chạy qua Tam Giang bên kia, hắn mới nhận được lợi ích lớn nhất.
Hắn lúc này đè xuống giọng nói mà vô cùng từ tốn hỏi:
- Được, vậy sau này tôi sẽ thực hiện yêu cầu sau… Kho vũ khí kia ở đâu? Có quy mô thế nào?
Tường Vi vẫn còn đang đắm chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn, lúc này nghe câu hỏi của Hàn Phong, nàng ta không chút do dự mà nhanh chóng trả lời:
- Kho vũ khí kia tôi không nắm rõ quy mô, nhưng số lượng hẳn là khá lớn. Nó là một kho niêm cất các loại vũ khí loại biên của quân đội, trang thiết bị có lẽ tương đối cũ kỹ, thế nhưng chất lượng sẽ không suy giảm bao nhiêu.
Vũ khí loại biên là vũ khí đã hết “hạn sử dụng”, thực tế là có loại xịn hơn thay thế nên loại cũ bị thải ra mà thôi, nếu có chiến tranh, chúng nó vẫn sẽ được đưa vào trang bị vô cùng nhanh chóng. Đối đầu với thây ma cái lũ ngu xuẩn này, cần gì trang bị hiện đại thông minh, cần nhất là số lượng nhiều.
- Về phần vị trí, nó ngược lại khá gần trấn Hi Vọng, chính là một kho hàng bên bờ sông Lệ Giang…
Hàn Phong nghe miêu tả vị trí kho hàng kia, cũng không biết nên biểu thị tâm trạng thế nào, từng có thời điểm hắn chỉ cách cái kho kia chưa tới 200 mét a…
Từ đường nhánh S9 có một lối rẽ cạnh đường bao đê đi xuống sát bờ sông, tại đó có một dãy nhà kho của quân đội, là nơi đóng giữ của kha khá tàu thuyền các loại.
Vậy mà lại ẩn giấu vũ khí loại biên tại đó, thực sự là không tưởng nổi.
Cái nữ nhân Tường Vi này cũng thật đủ kiên trì. Chiến hoả khốc liệt diễn ra ngay bên cạnh, nàng ta vẫn như cũ không hé răng nửa lời, cho tới hiện tại mới chủ động nói ra.
Thật ra, Tường Vi đã nhiều lần “gợi ý” về sự tồn tại của kho vũ khí này rồi chứ không phải tuyệt đối giấu kín. Đã không dưới ba lần nàng ta hỏi bóng gió Hàn Phong rằng “anh có cần trợ giúp gì không”.
Hàn Phong biết nàng ta có thể cung cấp nhiều trợ giúp hơn xa việc đứng đó bắn tỉa, nhưng hắn đã cố tình làm lơ. Một mặt, kế hoạch lừa đảo của hắn đã đề ra, tất nhiên phải thực hiện viên mãn, không ngại chờ thêm vài ngày, hi sinh thêm vài người, luyện quân cho cứng rắn sắt thép. Mặt khác, hắn muốn là người chủ động trong “giao dịch” này, chứ không muốn giữa đường tham gia, như vậy sẽ rất bị động, mà tâm lí thiếu tin tưởng lúc đó của Tường Vi cũng sẽ khiến nàng ta đưa ra các yêu cầu hà khắc hơn nhiều.
Đã muốn lừa đảo, vậy thì chớ có vội vã hấp tấp, thấy lợi liền lao vào, bởi vì hành động như vậy vừa khiến bản thân bị bản năng dẫn dắt, sẽ dễ thất bại ở phi vụ sau. Mà hành động đứt gánh giữa đường cũng để lại nhiều manh mối và dấu vết, có khả năng bị vạch trần rất cao, không thể chiếm được lợi ích lớn nhất.
Muốn để người khác tin tưởng mình, trước hết phải tin tưởng vào khả năng của mình.
Đạt được mục đích cuối cùng, Hàn Phong rốt cuộc buông xuống tảng đá trong lòng. Thi đàn tại đây cách trấn Hi Vọng cả 8 cây số, còn lâu chúng nó mới đánh tới căn cứ được, hiện tại chỉ cần dùng súng đạn chậm rãi tiêu diệt, vừa luyện binh vừa luyện tâm, cố gắng bảo toàn quân số, tìm ra thủ lĩnh thi đàn rồi chém giết, hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đem viễn cảnh tương lai tốt đẹp ném ra sau đầu, hắn hạ cửa kính xe xuống rồi vẫy tay với một đội viên phụ trách an ninh khu vực.
- Báo với Đổng Thành, tôi sẽ trực tiếp trở về vận chuyển súng đạn, nhờ hắn đảm bảo an toàn giúp cho xe bọc thép và đội viên của chúng ta.
Đội viên kia vội vã cúi người đáp:
- Tuân lệnh thủ lĩnh.
Hàn Phong chuyển lời này nhằm ngụ ý việc sẽ để lại “con tin” là cả người và của, sẽ không có chuyện lâm trận đào vong. Hắn tin tưởng đối phương không ngu xuẩn tới mức cản trở, mà có ngu thật thì cũng có Hà Tam đứng bên cạnh can gián.
Quả nhiên sau 3 phút đội viên liên lạc đã chạy ngược trở lại cẩn thận bẩm báo:
- Thủ lĩnh, Đổng Thành nói chúc thượng lộ bình an.
Hàn Phong gật đầu xem như đã biết, hắn đóng lại kính xe rồi thản nhiên nói với Tường Vi:
- Chúng ta trở về đi.
Lái xe tất nhiên là nàng ta, hắn chưa có thời gian học điều khiển thứ quỷ này.
Tường Vi ngồi trên ghế lái không đáp, một lúc sau, nàng ta đột nhiên nheo mắt nói:
- Bản năng của tôi mách bảo sự việc không đúng ở đâu đó, có phải anh đang giấu diếm, đang lừa dối tôi điều gì mà chưa nói ra hay không?
“€¥$%#@&?!!!!”
Hàn Phong thiếu chút đã chửi ra thành tiếng, thế quái nào mà lại là cái bản năng chết tiệt kia nữa. Hơn nữa bản năng của nữ nhân này làm sao lại luôn dự báo chuẩn như vậy.
Hắn đảo tròng mắt một cái, khuôn mặt lập tức biến thành vẻ hơi ngượng ngùng, còn có chút tự đắc và vô sỉ nhàn nhạt, ánh mắt mang theo hưng phấn nhìn một lượt Tường Vi rồi thản nhiên gật đầu:
- A, đúng là tôi có lừa cô… Chẳng qua, cái kia, tốt nhất không nên nói ra, giữ lại chút hoà khí…
Tường Vi dự đoán có lẽ Hàn Phong định giải thích hay bao biện gì đó, nàng sẽ từ điểm đó mà đào sâu thêm thông tin, có ngờ đâu hắn lại trực tiếp thừa nhận. Điều này để cho nàng nhất thời lâm vào trong bất ngờ, nhưng cũng không cản trở nàng nheo mắt bình thản nói:
- Nói.
Hàn Phong vươn đầu lưỡi liếm mép một cái rồi đê tiện đáp:
- Thật ra sau 2 lần thử, tôi đã tìm ra phương pháp áp chế ngọn lửa từ ớt biến dị, khiến cho nó không thể thiêu đốt y phục người sử dụng. Trước đó cố tình lột đồ của cô, chính là, ân, muốn chiếm tiện nghi, đồng thời xem xét một chút bên dưới có gì, có cơ hội thì tìm cách tiến xa hơn chút…
- Anh… Hoá ra anh… Ưm…
Tường Vi nghe cái nguyên do này thì tức tới thiếu chút mắng to, thế nhưng nàng chưa kịp phản ứng đã bị Hàn Phong từ ghế bên cạnh nhoài người ôm lấy, hai khoả cự đại nhũ hoa trước ngực bị một bàn tay xâm hại, đôi môi đỏ mọng càng là bị hắn cường thủ đoạt hào hôn tới ngấu nghiến.
Hàn Phong đem Tường Vi hôn tới bờ môi đỏ mọng sưng tấy lên, hơi thở đứt quãng gấp gáp, ánh mắt mịt mờ gần như mất đi tiêu cự, hắn lúc này mới chịu buông tha, sau đó lại thấp giọng nói:
- Tiểu thư xinh đẹp, hay là chúng ta ra ghế sau làm chút chuyện, tôi hiện tại có chút không nhịn được. Nhanh thôi, chỉ một tiếng thôi…
Tường Vi khuôn mặt đã sớm tràn ngập những vệt ửng hồng mê ly, còn có một cỗ hồi hộp xen lẫn ngọt ngào chậm rãi lan toả, nàng ta cắn chặt hàm răng tức giận đập một cái vào bàn tay mất nết của Hàn Phong rồi mắng to:
- B-Buông ra!
- Không buông. Tiểu thư xinh đẹp, nơi này thật mềm, tôi mỗi lần đụng tới đều bị nghiện tới mê mẩn. Hay là thế này, chúng ta thử một trò mới rất thú vị…
Sau 3 phút mắng chửi, chống chế, giải thích, mè nheo vòi vĩnh, thoả thuận đánh đổi, Hàn Phong rốt cuộc đạt được một cái hứa hẹn nho nhỏ, kia chính là Tường Vi sẽ đồng ý làm với hắn vài cái chuyện khiến người ta không tin nổi.
Haha, đây chỉ là thu hoạch phụ, thu hoạch lớn nhất là hắn đã thành công đánh lạc hướng sự chú ý của nàng ta qua vấn đề khác, thành công che chắn cái giác quan thứ sáu chết tiệt kia, một lần nữa vá lại và gia cố thêm mê vụ lừa đảo, khiến Tường Vi không thể nhận ra đâu là cú lừa lớn nhất. Tất nhiên, thu hoạch nho nhỏ phía trước cũng rất đáng mong chờ, hắn cũng tự cảm thấy tài thuyết phục của bản thân rất giỏi đây.
Lừa được vũ khí, lừa được trái tim, lừa được cả thân thể, lừa nốt cảm xúc cùng suy nghĩ, có thể nói Tường Vi đáng thương đã bị hắn lừa tới sạch sẽ không còn lại gì cả.
Về phần áp chế lửa cháy từ ớt biến dị, hp còn chưa có bản lĩnh kia, đó cũng là lời nói dối nốt.
Chiếc xe bán tải run rẩy một trận rồi khởi động, bánh xe nghiến qua lớp sỏi đá đỏ rực trên đường dẫn thôn Xuân Lê, một lần nữa chạy ngược trở lại trấn Hi Vọng.
Có vài lần quét dọn thi đàn, lại có cường giả mạnh mẽ áp trận, xe bán tải rất dễ dàng dùng 10 phút đã trở lại siêu thị Thanh Hà, xem như đã tới khu an toàn tuyệt đối. Nhìn thấy tháp canh cao vút của căn cứ xa xa, Hàn Phong trong lòng dâng lên hưng phấn cùng kích động nho nhỏ.
Vũ khí đạn dược, sắp tới tay rồi.