Chương 259: Tì nữ của tôi bị ấm đầu

Tự mình đứng tại cổng trấn chờ đợi đã lâu, Hà Tam sớm mòn cả hai mắt chợt trông thấy chiếc xe bán tải từ xa xa đang thong thả chạy tới, hắn rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi.

Hắn hiện tại chỉ cầu nguyện cho Hàn Phong đừng có đột nhiên biến mất, bằng không thì mạng nhỏ của hắn cũng xem như biến mất theo luôn.

“Nghĩ đi nghĩ lại, làm thuộc hạ của Đổng Thành tuy là có thể thoả sức phát tiết dục vọng, thế nhưng cũng bị gông cùm hung ác của hắn ép tới khó thở…”

Lẩm bẩm một câu trong vô thức, Hà Tam trên mặt xuất hiện một nụ cười tươi tắn nhanh chóng tiến tới bên cạnh xe bán tải rồi kính cẩn cúi chào:

- Hàn thủ… A?

Kính xe hạ xuống, Hàn Phong với khuôn mặt cười lạnh đưa tay ra thấp giọng cắt ngang:

- Nhẫn chống chịu.

Hà Tam nghe lời này thì sững sờ, sau đó là một cỗ cảm giác hoang đường xen lẫn khó tin nhanh chóng bốc lên trong đáy lòng hắn.

Hàn Phong vậy mà dám ngay ở tại thôn Xuân Lê cưỡng ép chiêu hàng hắn?

Tiếp theo đó, Hàn Phong đã có bài tẩy nắm chắc có thể đối phó với Đổng Thành?

Hà Tam tâm tư cực kỳ nhạy bén, hắn rất nhanh đã nghĩ tới các khả năng này, mà càng nghĩ ra hắn càng sợ hãi. Hàn Phong ngang nhiên nói vậy tức là đang ép hắn phải chọn, hoặc là phục tùng hiện tại, hoặc là chết mà không biết chết thế nào.

“Chết tiệt, tên Đổng Thành kia tuy hay buông lời doạ dẫm, thế nhưng hắn rất ngu xuẩn, bản thân có thể dựa vào đó mà đưa đẩy khôn khéo, đặt bản thân nằm ngoài cơn giận dữ. Còn cái tên Hàn Phong này quá khôn, thậm chí còn ép mình thở không nổi…”

Nghĩ trong lòng là như thế, nhưng bản thân Hà Tam đã tự mình chứng kiến qua hoàn cảnh trấn Hi Vọng, chứng kiến qua phong cách chiến đấu của Hàn Phong trên chiến trường, cách đối xử với thuộc hạ, hắn vẫn đặt Hàn Phong xếp dưới Đổng Thành về mức độ “khó chiều”.

Hắn dùng nửa giây đắn đo về Đổng Thành, nửa giây đắn đo về tình hình thi đàn đang tấn công tới, nửa giây đắn đo về thực lực của hp và trấn Hi Vọng, cùng với cuộc trò truyện trong âm thầm buổi tối qua, sau đó thở ra một hơi quyết tâm mà móc trong ngực ra chiếc nhẫn chống chịu level 2, lại nhẹ nhàng đặt nó vào tay Hàn Phong mà nói:

- Thủ lĩnh, Hà Tam xin ra mắt.

“Cũng thức thời đấy…”

Hàn Phong liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay thầm đánh giá một câu rồi tiếp tục nhàn nhạt nói:

- Tại thôn Xuân Lê này, còn ai xứng đáng đeo nó không? Tất nhiên, anh có thể loại bỏ tên Bành Lực kia đầu tiên.

Hà Tam trầm ngâm hai giây, hắn thu lại chiếc nhẫn sau đó nghiêm túc đáp lại:

- Thủ lĩnh, xin cho thêm hai chiếc nhẫn nữa.

Hàn Phong tuỳ tiện rút hai chiếc nhẫn chống chịu nữa ném cho Hà Tam, đồng thời cũng ném luôn một bình sứ màu trắng cho hắn ta rồi thản nhiên nói:

- Đây là lễ nhập môn.

Hà Tam khuôn mặt tái xanh, cái này, đây là muốn mạng của hắn mà…

Sau một giây do dự, hắn hung hăng mở nắp bình sứ uống cạn dung dịch bên trong. Bản năng của cơ thể khiến hắn vô cùng muốn oẹ ra ngoài, nhưng sự quyết tâm trong đầu ép hắn phải nuốt hết xuống.

“Thuốc độc này không phải quá khó uống, còn có mùi xoài thoang thoảng… Cũng không biết bao lâu phải uống nhắc lại một lần.”

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hà Tam, Hàn Phong khoé miệng không khỏi nhếch lên. Đối phó mấy thằng nghĩ nhiều thật sự rất dễ, tìm cách cho bọn chúng càng thêm nghĩ nhiều là được. Hắn vừa rồi cho Hà Tam uống một bình thuốc tốt pha với tí xíu trà xoài, cốt yếu để doạ dẫm gã một phen mà thôi.

Dùng người thì phải tin người, người khác vậy, hắn thì không, dùng người thì phải nắm mệnh căn của người.

Sau khi nhìn đối phương không nôn oẹ, Hàn Phong mới trầm giọng nói:

- Trước bữa cơm buổi chiều, tìm cách đảm bảo tối đa sự an toàn cho người sống sót… Được rồi, tôi sẽ cho người liên lạc với anh sau.

Hắn đưa ra mệnh lệnh quan trọng nhất rồi bấm nút đóng cửa kính, lại dùng tay hiệu cho Tường Vi nhanh chóng lái xe đi. Nếu cứ mải mê trao đổi quá lâu với đối phương, kia chẳng khác nào tự bại lộ ý đồ không trong sáng.

Hà Tam nhìn khói bụi bốc lên từ sau xe bán tải, hắn khuôn mặt thoáng chốc trở nên vặn vẹo.

“Đổng Thành, Đổng đại đương gia, là do anh ép tôi…”

Sau khi xe bán tải dừng lại tại khu vực đóng quân của trấn Hi Vọng, Hàn Phong và Tường Vi không có lập tức xuống xe mà ở lại bên trong bàn luận thêm vài phút. Một lúc sau, hai người mới bước xuống xe, một đội viên thuộc thôn Xuân Lê đi cùng với Lý Võ Lạc lập tức tiến lên nói:

- Hàn thủ lĩnh, đại đương gia có lời mời.

Hàn Phong thản nhiên gật đầu đáp lại:

- Đi thôi.

Mấy người theo đó tiến về phía toà biệt thự trung tâm rồi đi thẳng vào phòng họp, nơi này Đổng Thành đã sớm chờ đợi sẵn. Mấy tiểu đội trưởng thông Xuân Lê và trấn Hi Vọng cũng lục tục tiến vào phòng họp rồi chia nhau ngồi xuống.

Theo trí nhớ của mấy tiểu đầu mục thôn Xuân Lê, Đổng đại đương gia rất lười họp, nhưng kể từ khi quân đoàn trấn Hi Vọng tới nơi này, hắn lại rất ưa thích tổ chức các cuộc họp. Nguyên nhân, ha ha, hẳn là ai trong số họ cũng ngấm ngầm đoán được.

Đổng Thành lén liếc nhìn Tường Vi trong nửa giây, cổ họng không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới mỉm cười nói với Hàn Phong:

- Hàn huynh đệ, mọi chuyện thuận lợi chứ?

Hàn Phong cũng tương tự mỉm cười đáp lại rồi cười nói:

- Thuận lợi, chúng tôi lần này mang tới 2 vạn đạn. Ngoài 10 nữ nhân như thoả thuận, tôi còn muốn làm vài giao dịch khác.

Đổng Thành nghe vậy hai mắt không khỏi sáng lên, hắn chưa cần đề cập, đối phương đã tự đề cập, thật sự là hợp ý.

- Hàn huynh đệ muốn gì tại thôn Xuân Lê cứ nêu ra, tôi đảm bảo có thể thực hiện tất cả yêu cầu.

Hàn Phong gõ gõ tay xuống mặt bàn rồi nói:

- 50 nữ nhân trong lồng sắt đổi lấy 30 khẩu súng, 3000 viên đạn, 20 cân thuốc nổ đen.

Đổng Thành nghe tới yêu cầu này, lông mày không khỏi hơi cau lại.

Nữ nhân trong lồng sắt là mồi nhử, nếu bán đi, hắn lấy gì ra mà gom thây ma tiêu diệt đây? Dù số đạn dược vũ khí này đã thừa để đổi, còn có 20 cân thuốc nổ đen, rất đủ, bất quá…

Thấy đối phương lâm vào do dự, Hàn Phong thản nhiên chỉ vào bản đồ dưới bàn nói:

- Tiếp theo thây ma chắc chắn sẽ phải đi qua giao lộ Vạn Hoa, nơi này địa hình chật hẹp, nếu dùng công sự như ô tô che chắn đường nhánh lại, vậy đã đủ để gom địch thành một khối, tiến hành tập kích cường độ cao.

Đổng Thành nghe lời này cảm thấy cũng có lý. Hắn âm thầm cắn răng, vừa rồi to mồm có thể thoả mãn mọi yêu cầu, hiện tại nếu từ chối yêu cầu lần này của Hàn Phong, e là về sau muốn đổi thêm vũ khí đạn dược từ chỗ hắn ta sẽ không dễ, bởi vậy hắn ấn tay xuống bàn cười tươi đáp lại:

- Hàn huynh đệ, người sẽ thuộc về anh.

Dù sao có thêm súng đạn vẫn sẽ tạo thành hiệu quả ngăn cản áp lực thây ma như thường, hơn nữa Hàn Phong mang tới liền một lúc hai vạn đạn, thể hiện ra tiềm lực đại tài khí thô, trận này hắn đoán sẽ thắng dễ chứ không tới mức chật vật.

Đạt thành một giao dịch nữa, tổng cộng thu về hơn 1,5 vạn đạn, tâm trạng Đổng Thành đương nhiên rất tốt. Hắn đang định lên tiếng về việc mượn xe bọc thép, Tường Vi bên cạnh chợt hỏi một câu rất không liên quan:

- Đổng đại đương gia, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi chứ?

Đổng Thành nhướng mày, tại sao cái tì nữ này của Hàn Phong lại đột nhiên hỏi như vậy?

Nhiệm vụ hệ thống không phải bí mật gì quá lớn tại thôn Xuân Lê, hắn dù tiếp nhận qua nhiệm vụ tân thủ nhưng cũng không có giấu diếm mà toàn bộ nói ra, chỉ sau khi hắn tiếp nhận nhiệm vụ sơ cấp, hắn mới quyết định giữ kín trong lòng.

Mà cái nhiệm vụ kia quả thực là chết tiệt, hẳn là phải đánh bại thi đàn này mới mò được chỗ tốt từ ngọn đồi kia.

Hắn không khỏi bắt lấy cơ hội hiếm có này mà danh chính ngôn thuận công khai nhìn ngắm đối phương, sau đó thong thả úp mở đáp lại:

- Nga, vị… Cô nương này có hứng thú sao?

Hắn tạm thời không biết xưng hô thế nào, tốt nhất gọi cô nương cho tiện miệng. Cái kiểu nói chuyện nửa cổ trang này mặc dù rất ngu học não tàn, nhưng hắn thích là được, ai cấm được hắn?

Tường Vi hơi nheo mắt một chút, lại tiếp tục hỏi ra một câu không mấy liên quan:

- Tôi chỉ tò mò thứ tự xuất hiện các kỹ năng chức nghiệp sẽ nhận được thôi.

Đổng Thành tròng mắt hơi co rút, nữ nhân này, chẳng lẽ nàng ta cũng hoàn thành được nhiệm vụ tân thủ, đạt được thẻ chức nghiệp?

Hắn cũng vô cùng thắc mắc điều này, tại sao hắn lại nhận được kỹ năng phòng thủ vị trí số 1, di động vị trí số 2, rồi tới đây là phục hồi ở vị trí số 3, tấn công sẽ xuất hiện sau bao lâu nữa?

Thế nhưng thôn Xuân Lê chẳng ai giải đáp được cả, chỉ mình hắn là nắm giữ chức nghiệp mà thôi, toàn bộ dựa vào tự thân vận động tự thân tìm hiểu.

Hắn vô cùng muốn trao đổi chuyên sâu một chút, nhưng lại không muốn công khai trao đổi trước mặt tất cả mọi người, kia không phải tự lộ ra bài tẩy của mình sao? Việc ngu ngốc như vậy, hắn khẳng định không nói ra khỏi miệng.

Còn chưa để Đổng Thành đáp lời, Tường Vi lại tiếp tục than thở nói:

- Tôi chỉ là muốn thắc mắc một chút cách cộng điểm tiềm năng theo cấp độ sao cho hợp lý, cùng với việc kết hợp bộ kỹ năng tam giai của bản thân vào với kỹ năng chức nghiệp cho tốt thôi…

Đổng Thành nghe lời này, trong đầu không tự chủ được thử nghĩ tới bảng thuộc tính của mình, cũng như vài cách kết hợp của mình, muốn chia sẻ một hai với đối phương.

Bất quá, phải giết tên họ Hàn với bộ mặt ngu ngu dại gái kia trước, tới lúc đó sẽ cùng nàng ta chia sẻ riêng, kia là cỡ nào khoái hoạt.

Đổng Thành hung ác trong đầu thầm nghĩ, hắn muốn ẩn ý thử dò xét trêu chọc đối phương một câu, xem đối phương có muốn “trốn chồng” mà nghiên cứu riêng với hắn hay không, phía bên kia Tường Vi đã nhanh chóng đứng lên rồi thản nhiên bước ra ngoài cửa.

- …???

Tất cả mọi người ở đây khi nhìn thấy hành động bất ngờ của nàng ta đều có chút sửng sốt, nữ nhân này bị cái gì vậy?

Hàn Phong trên mặt cùng bày ra vẻ tức giận xen lẫn bất lực. Hắn cắn răng một cái rồi đứng lên nói:

- Tì nữ của tôi có chút ấm đầu. Đổng huynh đệ, ngươi cứ bàn chuyện chiến thuật tác chiến với Lý Võ Lạc lý trưởng quan, tôi rất nhanh sẽ trở lại…

“Thằng dại gái này?!”

“Đôi nam nữ này điên hết với nhau rồi à?”

“Cái gì mà cùng nhau rời đi vậy? Bọn họ đang muốn làm gì mờ ám à?”

“Xinh đẹp là thật nhưng bị khùng sao? Hỏi một đống thứ rồi bỏ đi?”

Tất cả tiểu đầu mục thôn Xuân Lê đều đồng loạt hiện lên một cái dấu hỏi chấm to tướng trong đầu, sau đó là điên cuồng mắng chửi cả hai người Hàn Phong lẫn Tường Vi.

Đổng Thành khuôn mặt vô cùng âm trầm, hắn hừ lạnh một tiếng đứng lên rồi nói:

- Hà Tam, định ra kế hoạch tác chiến rồi báo cáo lại cho tao.

Hà Tam biểu hiện vô cùng cung kính cúi người đáp:

- Dạ, đại đương gia.