Chương 253: Cứu nàng ta đi

Hàn Phong như thường lệ rút từ trong ngực ra một chiếc nhẫn thể lực đeo lên tay phải, sau đó kỹ năng tam giai Luyện Tinh Hoá thần được kích hoạt, tự động hồi cho hắn 43 điểm trí lực, cân bằng lại cảm giác choáng váng và hư thoát vừa xuất hiện.

Kỹ năng này, hiệu suất vẫn luôn luôn khủng bố như vậy, càng lên cao càng lỗi.

Sau khi cân bằng lại trạng thái, hắn lập tức bỏ qua tất cả chiến lợi phẩm rơi rớt mà kích hoạt Băng Ảnh lần 2 biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã trở về bên cạnh Tường Vi.

- Rút lui đi.

Hàn Phong ngáp một tiếng mệt mỏi rồi ngồi xuống ghế nhắm mắt lại, cũng không quan tâm hiệu quả mà bản thân để lại có bao nhiêu trùng kích.

Quân đoàn nhân loại, không gian tĩnh mịch một mảnh lặng ngắt như tờ, sau đó là bùng nổ lên thanh âm bàn tán xôn xao.

- M-Mạnh quá…

- Ta vừa nhìn thấy cái gì vậy?!

- Quá khủng khiếp, chưa đầy một phút đã tiêu diệt sạch sẽ hơn 2000 thây ma, đây có còn là con người không.

- Kia là chiêu thức gì? Nếu đánh xuống thôn Xuân Lê, ai có thể ngăn cản?

- Một chiêu này trực tiếp đẩy lui thi đàn hơn 200 mét, chặn đứng dòng chảy thây ma trong gần 1 tiếng tiếp theo, đây…

- Chết tiệt…

Lý Võ Lạc sau phút chấn kinh thì vội vã hô lớn:

- Rút lui, toàn quân rút lui, theo trình tự lui lại!

Nghe thấy lệnh của hắn, hơn 30 đội viên trấn Hi Vọng và khoảng 70 đội viên thôn Xuân Lê tạm dưới quyền chỉ huy lập tức tuần tự rút lui. Bọn họ leo lên những chiếc xe jeep cơ động cao, xe tải chở quân, xe bọc thép hạng nặng mà chạy về phía sau.

Đội ngũ bên phải, Đổng Thành nhìn chiến trường tan hoang đổ nát mà mặt trầm như nước. Hắn dùng 20 phút và cực nhiều xăng dầu mới tiêu diệt được 3500 thây ma, trong khi cái tên họ Hàn kia chỉ dùng nửa phút đã tiêu diệt hơn 2000 thây ma, chênh lệch ở đây có thể nhìn thấy rõ.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, Đổng Thành phất tay rồi hô lên:

- Để lại vài tên thu thập chiến lợi phẩm, số còn lại lập tức rút lui!

- Tuân lệnh!

Số chiến lợi phẩm từ đám thây ma tuyệt đại đa số dừng ở level 1 thực sự không đáng bao nhiêu, chỉ có vài thây ma level 3 rải rác xen kẽ, tổng thể chỉ hai ba bản kỹ năng nhất giai, mấy chục viên tinh thạch exp lẻ tẻ, hai thẻ vật phẩm. Hàn Phong vì đảm bảo an toàn đã lười gom góp rồi.

Đoàn người theo đó cũng bắt đầu tuần tự rút lui về sau. Việc rút lui kiểu này bọn họ đã hành động suốt mấy ngày qua, hiện tại cũng xem như thuần thục trật tự, không có chút nào nhốn nháo hỗn loạn.

Đối với thực lực của Hàn Phong, Đổng Thành xem như được mở rộng tầm mắt, nhưng hắn cũng không có như vậy quá mức sợ hãi. Hắn dám chắc chiêu thức vừa rồi của Hàn Phong là chiêu thức hệ tấn công trong hệ thống chức nghiệp, trong khi hắn thì chưa nhận được chiêu thức tấn công. Bù lại, hắn nắm giữ hai kỹ năng chức nghiệp hệ phòng thủ, di động, đều cực kỳ mạnh, đối phó thây ma thì khó nhưng đối phó nhân loại thì thừa. Đánh nhau với Hàn Phong, hắn tự tin có thể không thua, nếu có thua cũng dễ dàng bỏ chạy.

Ngồi trên xe bán tải, Hàn Phong vừa ừ hử rên rỉ một tiếng thoả mãn. Tường Vi thi triển liên tiếp hai lượt Hồi Tức, để cho hắn được hồi phục tới 32 điểm thể lực, xem như trạng thái laii một lần nữa kéo lên gầm chạm ngưỡng đỉnh phong. Aizzz, Tiến Hoá Giả, vẫn luôn khiến người ta hâm mộ như vậy.

- Phi phàm giả thật giống một khẩu pháo. Đầu đạn chính là kỹ năng, thuốc nổ chính là thể lực trí lực, chống chịu thân thể chính là nòng pháo. Có kỹ năng mà không có thể lực trí lực thì đạn không phát nổ bắn đi được. Mà bắn nhiều quá, bắn liên tục, xả kỹ năng liên tục, vậy thì nòng pháo cũng đỏ, thân thể cũng mệt mỏi đau nhức, cần phải nghỉ ngơi hồi phục.

- Mà các tác nhân bên ngoài có thể hỗ trợ nạp lại đạn pháo, xoa dịu sự đỏ nòng. Quy tắc vận hành chung, xem như vẫn tương đối chính quy…

Hắn vừa lẩm bẩm nghĩ ngợi vừa ăn mấy cái lá ớt biến dị, đoàn xe đã lần lượt trở về thôn Xuân Lê. Sau đó từng nhóm từng nhóm đội viên bước xuống, tiến vào các căn nhà tiến hành nghỉ ngơi.

Chiến trường quá khốc liệt, thây ma tiến hoá quá đông, khó mà khống chế phương hướng bọn chúng đột kích, bởi vậy thôn Xuân Lê không tổ chức nghỉ ngơi tại chỗ, chỉ có thể toàn quân rút lui.

Hàn Phong cùng với Tường Vi, Lý Võ Lạc, Sử Thắng, Lục Đại Nguyên bước xuống xe, Đổng Thành cũng đã chờ sẵn. Hắn ta lúc này tiến về phía trước nở một nụ cười tươi nói:

- Hàn huynh đệ, đa tạ đã hỗ trợ, sự có mặt của cậu là vinh hạnh của toàn thôn Xuân Lê. Lần này thì cậu không được từ chối thịnh tiệc của tôi nữa nhé.

Là một thành viên của hội Bạch Đường chuyên buôn bán vũ khí, hàng trắng, Đổng Thành có rất nhiều thân phận, cũng có rất nhiều lớp mặt nạ khác nhau. Dù trong nội tâm hắn vô cùng muốn làm thịt Hàn Phong, nhưng bên ngoài lễ tiết vẫn thể hiện vô cùng đầy đủ.

Nếu là người khác hẳn sẽ bị Đổng Thành lừa thành “tri kỷ”. Thế nhưng đáng tiếc hắn gặp phải một tên chuyên lừa đảo, ngay từ lúc đầu, cái thứ tình nghĩa kết giao này đã chỉ là một trò lố thiết lập giả tạo, Hàn Phong sao có thể mắc mưu. Nhưng hắn vẫn nở một nụ cười tươi đáp:

- Đổng huynh đệ xin một lần nữa thứ lỗi cùng thông cảm cho. Tỳ nữ nhà tôi rất kén ăn, cũng ưa thích tự nấu ăn, tôi phải chiều theo ý nàng mà chăm sóc. Về phần đội viên khác, Lý quân nhân cũng ép họ ăn theo chế độ quân ngũ, tôi không thể can thiệp công việc hậu cần. Vậy nên… Hay là chúng ta bàn chuyện chính sự trước?

Đổng Thành lại liếc nhìn Tường Vi nửa giây, cổ họng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, hắn sau đó ha ha cười nói:

- Không sao không sao. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Vậy chúng ta trước bàn chính sự.

Trong phòng họp trung tâm, không khí coi như không quá tệ.

Hơn 4 tiếng giao tranh, bọn họ đánh bại 1 vạn thây ma, có thể xem như chiến tích hiển hách, gấp đôi số lượng thây ma cả ngày hôm qua cộng lại. Hơn nữa tổng khoảnh cách đẩy lùi thi đàn cũng đạt tới 500 mét, đồng nghĩa tranh thủ thêm được 2 giờ quý giá. Hiện tại cả Hàn Phong cả Đổng Thành đều thể hiện ra thực lực áp đảo, có thể thi thoảng đánh ra công kích đủ để đẩy lui bước tiến thi đàn, bọn họ đã có một chút hi vọng chống cự.

Nhưng chỉ là một chút hi vọng mà thôi, đạn dược còn lại quá ít. Toàn thôn Xuân Lê, số lượng đạn dược chỉ còn khoảng 1,2 vạn viên, e là chỉ chống cự được tới tối nay.

Đổng Thành sau khi nghe báo cáo thì tiếp tục quay qua Hàn Phong hỏi dò:

- Hàn huynh đệ, có thể hay không cho chúng tôi đổi một số lượng đạn dược vũ khí tiếp theo? Ừm, chúng tôi chỉ cần khoảng 1,5 vạn viên đạn, đủ chống cự tới ngày mai mà thôi, tuyệt không đòi hỏi quá nhiều.

Hàn Phong trong lòng trầm xuống. Giờ hắn có muốn cũng đào đâu ra từng đó đạn dược mà trao đổi.

Thế nhưng hắn mặt ngoài vẫn như cũ tỏ vẻ bình thản mà gật đầu nói:

- Việc này tôi sẽ suy nghĩ thêm. Một lát tôi sẽ điều người trở về, đảm bảo trước giao tranh buổi chiều, 2000 viên đạn sẽ được giao tận tay quý vị.

Đổng Thành nghe vậy, tròng mắt bốc lên một cỗ tức giận.

2000 viên? Không đủ tiêu hao trong 2 giờ, đừng nói là bắn cả đêm. Thằng này đang đùa à?

Hắn gõ gõ tay lên bàn vài cái rồi cao giọng hô lên:

- Các người vào cả đi.

Theo hiệu lệnh của Đổng Thành, một hàng dài gồm 10 nữ nhân trong trang phục thiếu vải theo đó thong thả bước vào.

Những nữ nhân này đều được chăm sóc nuôi dưỡng khá tốt, da thịt toàn thân hiện lên căng bóng ướt át, thân thể cũng là thành thục non mềm, tất cả đều toát lên khí chất hấp dẫn khác biệt. Đặc biệt vài người khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, ánh mắt cũng tràn ngập một cảm giác yếu ớt ngượng ngùng, rất có hương vị của thiếu nữ e ấp chưa trải sự đời.

Đổng Thành chỉ tay vào mười nữ nhân nói:

- Tất cả bọn họ đều là trinh nữ, nhưng đã được huấn luyện đầy đủ, điểm mạnh nhất là rất nghe lời, rất biết cách chiều chuộng. Hạ Dao!

Nghe thấy âm thanh quát gọi, một thiếu nữ chỉ mới 14 tuổi từ trong đám người chợt giật mình thon thót, nàng ta tiến lên hai bước rồi cúi thấp đầu đáp lại:

- Đại đương gia….

Đổng Thành chỉ vào nữ tử này rồi nói:

- Đây là Đường Hạ Dao, chính là con gái cưng của chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh DG. Nàng ta vừa xinh đẹp, vừa có khí chất, vừa có địa vị, là đối tượng để cho nam nhân dâng lên cảm giác chinh phục rất lớn. Quan trọng nhất, nàng ta còn trinh, cha nàng ta có khả năng cũng chưa chết, đang an toàn tại quận Xuân Hà bên kia. Hàn huynh đệ, thu được nàng ta vào dưới háng, cậu sẽ có một gã cha vợ gốc bự!

Ba người đứng đầu một tỉnh lần lượt là bí thư tỉnh uỷ, chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh, chủ tịch uỷ ban nhân dân tỉnh. Cái thiếu nữ Đường Hạ Dao này không ngờ là con gái cưng của một trong ba vị đó.

Đổng Thành vốn muốn giữ nguyên vẹn cái nữ nhân này lại để làm thẻ đánh bạc về sau, nhưng hiện tại tình huống nguy cấp, hắn không thể không ra chiêu trước nhất.

Việc xác định cha nàng ta đã chết hay chưa thật sự rất đơn giản. Thời điểm mới tận thế, sóng di động tồn tại khoảng 5 phút trước khi tắt hẳn, quãng thời gian này đủ để liên lạc.

Đổng Thành thấy Hàn Phong trầm mặc không đáp thì lại quát lên:

- Hạ Dao, còn đứng ngẩn ra đó? Nếu như không thể làm hài lòng Hàn huynh đệ, vậy cút đi làm dê hai chân đi.

Thiếu nữ Đường Hạ Dao trong mắt bốc lên sợ hãi cùng khuất nhục. Dưới ánh mắt hau háu của mười mấy nam nhân xung quanh, nàng ta cắn môi một cái, bàn tay run rẩy cởi ra lớp y phục mỏng manh, thân hình thiếu nữ chớm kỳ phát dục đã hoàn toàn lộ rõ.

Trong phòng họp, âm thanh hít thở dồn dập thoáng chốc lan tràn.

Thiếu nữ này là chuẩn mực của cái câu “mặt học sinh, ngực phụ huynh” trong truyền thuyết. Tại sao mới lớp 8 mà lại có bộ ngực đẹp như vậy, không ai biết, bất quá khẳng định sờ sẽ rất đã tay.

Đường Hạ Dao nước mắt đều nhanh chảy ra, dưới ánh mắt đói khát của vô số nam nhân, nàng ta cứ như vậy bước tới bên cạnh Hàn Phong rồi ngồi vào lòng hắn.

- C-Chủ nhân… Làm người ta đi…

Nghe nàng ta run rẩy nói ra câu này, những âm thanh nặng nề thở dốc xung quanh càng thêm gia tăng.

Nam nhân tại thôn Xuân Lê có kẻ nào là không ham mê những nữ nhân thế này cơ chứ.

Hàn Phong trong lòng bắt đầu cân nhắc. Nữ tử này, hẳn là rất có giá trị với hắn, tương lai có thể làm ra giao dịch nhất định cùng chính phủ, đổi được kha khá thứ hay ho. Bất quá, đào đâu ra đạn mà chuộc người?

Hắn đang định lên tiếng từ chối, Tường Vi bên cạnh chợt vươn tay nắm lấy tay Đường Hạ Dao nhẹ giọng nói:

- Tiểu muội muội, đừng khóc.

Nàng ta vừa dỗ dành vừa khoác một tấm áo khoác trong suốt lên người Đường Hạ Dao, đây chính là áo khoác phòng hộ level 4. Vật kia vừa chạm người liền lập tức hoá thành một tấm áo choàng dày dặn che phủ toàn thân thiếu nữ này lại.

Tưởng Vi lau đi mấy giọt nước mắt trên khuôn mặt kinh ngạc của Đường Hạ Dao rồi bình tĩnh nhìn qua nói với Hàn Phong:

- Cứu nàng ta đi.