Chương 254: Cò kè mặc cả

Hàn Phong hơi nhướng mày một cái, hắn tâm tư xoay chuyển cực nhanh, trong đầu nghĩ một câu nói:

“Tường Vi, trấn Hi Vọng chỉ còn dư lại 7000 viên đạn, không thể đem ra chuộc người nào cả. Chúng tôi còn phải phòng thủ tự vệ, không thể rải đạn làm chuyện vô ích.”

Tường Vi tất nhiên đọc được suy nghĩ này, nàng ta vẫn khẳng định nói nhỏ:

- Nàng rất xinh đẹp, anh không thấy thương tiếc sao? Hãy cứu tất cả các nàng đi… Không cần lo lắng.

“Thành công!”

Thời điểm Tường Vi nói ra câu này, Hàn Phong trong không khỏi xuất hiện cảm giác hưng phấn. Cái thiếu nữ Đường Hạ Dao này thật sự đúng là quý nhân của hắn mà.

Đè nén cảm giác trong lòng xuống, hắn quay qua nói với Đổng Thành:

- Nữ tử này, 2000 viên đạn.

Đổng Thành nghe cái giá này thiếu chút đã chửi ra thành tiếng. 2000 viên? Có bấy nhiêu mà cũng đòi đổi?

Hắn lập tức nhấn tay xuống bàn rồi nói:

- Ít nhất phải một vạn. 9 trinh nữ này là hàng tặng kèm, tôi đồng ý để lại cho anh giá 5000, tổng cộng 1,5 vạn viên đạn cho cả 10 người.

Hàn Phong lắc lắc đầu đáp:

- Đổng huynh đệ, các nàng dù sao cũng chỉ là nữ nhân bình thường, so với tì nữ của tôi thì nhan sắc còn thua xa. Thân phận của nàng, tôi còn ngại đụng tới đây, ai biết khi sờ vào có bị dính truy nã hay không. Thế này đi, 3000 viên đạn.

Đổng Thành chưa bao giờ cảm thấy thống hận nhan sắc của Tường Vi như hiện tại. Nhưng hắn cũng là người làm ăn, lại từng đảm nhận chức đường chủ hội Bạch Đường, buôn bán vũ khí, mai thuý là việc thường xuyên. Lúc này nhanh chóng lắc đầu bày ra giá trị của “hàng hoá”:

- Nàng còn rất trẻ, mới 14 tuổi, cảm giác sẽ rất khác biệt. Hàn huynh đệ, tôi dám chắc cậu chưa từng chơi qua thiếu nữ non nớt như vậy, lại còn nguyên tem, chắc chắn rất bó sát cùng hưng phấn. 1,5 vạn, không bớt.

Hàn Phong gõ gõ tay xuống bàn kiên trì nói:

- 3500 viên. Nàng không có kinh nghiệm gì cả, tôi còn ngại dạy dỗ đây.

- Làm gì có chuyện không có kinh nghiệm? Hạ Dao, biểu hiện đi…

Kế đó là một trận giao phong mồm mép cò kè mặc cả cực kỳ khốc liệt diễn ra giữa hai bên, một người cố gắng tăng, một người kiên trì giảm. Cuối cùng sau 5 phút, cái giá chốt hạ là 9000 viên đạn cho Hạ Dao, 3000 viên đạn cho 9 nữ nhân còn lại, tổng cộng là 1,2 vạn viên.

Ai nấy đều đạt mục đích nên xem như tương đối vui vẻ.

Đổng Thành coi như nhìn rõ bộ mặt của Hàn Phong. Thằng này là một tên mê gái cực độ nhưng lại luôn tỏ ra đạo mạo đứng đắn, bất quá khi đứng trước nhan sắc tuyệt đối thì rất dễ xiêu lòng. Hắn còn đệ nhất thiếp thân hầu phòng chưa đem ra đổi, chờ tới tối nay hoặc sáng mai, hẳn là sẽ tiếp tục đổi được thêm 2 vạn viên đạn nữa.

Mà Hàn Phong cũng hài lòng vô cùng. Không phải vì đổi được nữ nhân, mà vì hắn rốt cuộc đã ép được Tường Vi bày ra giá trị của nàng ta, giá trị mà hắn theo đuổi đã lâu, sắp đặt đã lâu nhưng chưa đạt thành.

Hiện tại, đạt thành.

Cuộc họp tiếp tục tiếp diễn với kế hoạch tấn công buổi chiều do Lý Võ Lạc đề xuất, cuối cùng thong thả giải tán với lời hứa hẹn sau khoảng 3 tiếng nữa, đạn dược sẽ được giao tới tay Đổng Thành một cách đầy đủ.

Hàn Phong nhanh chóng trở lại xe bán tải. Hắn lười ở trong phòng do thôn Xuân Lê chuẩn bị, ai mà biết có nửa chừng ngủ thiếp đi rồi chết bất đắc kỳ tử hay không.

Tường Vi sau khi sắp xếp ổn thoả cho Đường Hạ Dao thì cũng theo đó tiến vào xe bán tải rồi đóng cửa lại, trên xe cuối cùng chỉ còn lại 2 người bọn họ.

Hàn Phong búng tay tạo ra một luồng băng sương mát lạnh hòng xua đuổi cảm giác nóng nực bức bối, sau đó hắn thò tay nhấc bình inox chứa trà xoài trong balo bên cạnh lên. Kể từ khi được thử món này, hắn ngày nào cũng phải uống ít nhất hai bình.

Bất quá sau một hồi loay hoay không tìm ra cái cốc nào cả, hắn đành phải tạo ra mấy cục đá rồi trực tiếp ném vào bình trà, sau đó đưa cho người bên cạnh nói:

- Được rồi, tôi nhường cô uống trước đấy.

Tường Vi liếc mắt nhìn Hàn Phong một cái sau đó tiếp nhận bình trà xoài. Nàng cầm vật này trên tay mà không khỏi có chút do dự, bởi vì việc uống trực tiếp từ miệng bình như vậy có vẻ không đủ lễ tiết.

Bất quá, trời hè nóng nực, nơi này lại chỉ có một gã thổ phỉ, nàng xem như cũng không cần quá mức giữ hình tượng nữa. Bởi vậy đôi môi đỏ mọng hơi hé mở rồi thong thả nghiêng đầu uống từng ngụm trà mát lạnh.

Hàn Phong nhìn cảnh này, cổ họng âm thầm nuốt vài ngụm nước bọt.

Tường Vi tất nhiên cảm nhận thấy có người đang nhìn mình, sau vài ngụm trà, nàng mới tức giận nói:

- Không ai nói với anh là đừng nên dùng ánh mắt kiểu đó nhìn chằm chằm vào phụ nữ à?

Hàn Phong khoé miệng không khỏi co giật, ả này…

Hắn đưa tay gãi gãi đầu rồi nhàn nhạt đáp lại:

- Ánh mắt kiểu đó là kiểu gì? Tôi chỉ sợ cô uống hết trà của tôi thôi.

Tường Vi nghe vậy thiếu chút đã úp cả cái bình inox lên đầu hắn, sau đó nàng nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Hoá ra anh tiếc cả vài ngụm trà, vậy anh còn giả bộ đưa nó cho tôi làm gì?

Hàn Phong nhún vai thản nhiên đáp:

- Hành động lịch sự thân sĩ thôi!

Sau khi thấy đối phương tức tới không đáp lại được câu gì, hắn trong lòng âm thầm cảm thấy khoái trá, nhưng ngay lập tức lại phải ôm cổ kêu ầm lên:

- Ách… Được rồi, là tôi nhìn ngực cô, vừa rồi là tôi nhìn ngực cô…

Dù lực tay của Tường Vi mềm nhũn, nhưng cái hành động bóp cổ hắn của nàng ta vẫn làm Hàn Phong có chút sợ hãi. Chết tiệt thật, chẳng lẽ hắn mắc bệnh chung của cánh đàn ông rồi.

Tường Vi hừ lạnh một tiếng buông tay, nàng đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi rồi nhàn nhạt nói:

- Anh không học được cách tiết chế sao? Chẳng lẽ anh mỗi lần nhìn tôi thì đều sẽ nhìn những thứ như vậy?

Hàn Phong uống liền một lúc mấy ngụm mát lạnh mới thoả mãn, hắn do dự một chút vẫn là nói:

- Không phải lỗi tại tôi, cô uống nước như vậy khiến tôi tự dưng liên tưởng…

Tường Vi nghe đối phương ăn nói lấp lửng nửa chừng thì không nhịn được xoay đầu lại thử dò xét, lại bắt gặp hắn ánh mắt kỳ quái nhìn mình, nàng không khỏi nheo mắt động niệm:

“Thấu Rõ.”

Không nhìn trộm thì thôi, vừa nhìn liền tức tới muốn ngất xỉu.

Tên thổ phỉ này dám liên tưởng tới cảnh tượng nàng đang ngậm lấy nam căn của hắn, thậm chí có cả cảnh tượng hắn bắn đầy vào bên trong, thậm chí cái kia nàng còn chủ động ôm lấy vật cự hình nọ mà nhiệt tình chăm sóc cùng liếm láp.

Đáng chết hơn là cản này không phải tưởng tượng, nó chính xác đã diễn ra vào tối hôm qua. Thứ mà nàng đọc được là góc nhìn từ phía Hàn Phong chiếu xuống.

- Anh… Anh dám…

Tên khốn này không ngờ nhớ tới rõ ràng chi tiết như vậy.

Hàn Phong giơ hai tay lên đầu ra vẻ vô tội đáp:

- Cô còn khen ngợi vật kia ngon nên tôi mới bị ấn tượng…

- Câm miệng.

Trong xe quả nhiên lâm vào im lặng kéo dài, không khí cũng có chút ngượng ngùng cùng lúng túng. Hàn Phong khoé miệng cười lạnh, ả này đã bị hắn làm mềm rồi.

Để cho nàng ta nghĩ ngợi lung tung, khỏi có thời gian dò xét tâm tư của hắn.

Hắn lúc này mới xua xua tay chậm chạp nói:

- Được rồi, quan trọng nhất là bây giờ lấy đâu ra đạn dược để trao đổi với Đổng Thành.

Đây mới là vấn đề Hàn Phong quan tâm nhất. Hắn dù đã có đoán trước, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được hơi xuất hiện hưng phấn.

Tường Vi hít sâu hai hơi bình ổn lại tâm trạng rồi bình tĩnh đáp:

- Trước hết tôi muốn liên lạc với chính phủ huyện Tam Giang.

Hàn Phong lông mày nhướng lên, chẳng lẽ nữ nhân này muốn cầu viện tài nguyên từ bên kia?

Hắn bắt đầu thử tính toán trong lòng. Đội ngũ huyện Tam Giang có xuất phát từ 6h sáng thì cũng phải vượt qua quãng đường 11 cây số để tới được cầu Liễu Hà, đây là quãng đường ngập tràn thây ma, nói không chừng còn có Thể Thôn Phệ, hoặc Thể Thao Túng chặn đường, không thể nhanh được. Vượt qua cầu Liễu Hà, chạy tới trung tâm Liễu Lâm, họ sẽ bị chặn lại bởi sát thủ F2 level 25, càng không thể nhanh chóng tới trấn Hi Vọng được.

Đám người đó nói buổi trưa sẽ tới nơi, nhưng theo tính toán của Hàn Phong, ít nhất phải buổi chiều, thậm chí tối mịt mới tới nơi. Họ cũng không thể mang cả vài vạn viên đạn đi đường được, chắc chắn không có dư đạn để chuộc người.

Nước xa không cứu được lửa gần. Có cho Tường Vi liên lạc, nàng ta cũng cầu viện không nổi.

Lúc này hắn thản nhiên móc bộ đàm radio ra chỉnh lại tần số rồi bấm nút kết nối.

“Rè rè rè…”

“Rè rè rè…”

“Đây là trung tâm cứu hộ cứu nạn huyện Tam Giang. Tôi là Hạ Quân! Hàn thủ lĩnh, vì vài lí do trở ngại, đội ngũ tiếp dẫn của chúng tôi sẽ tới muộn hơn dự kiến khoảng 4 tiếng đồng hồ, mong quý vị không cần lo lắng. Hãy liên lạc lại khi nhận được tín hiệu.”

“Đây là trung tâm…”

Âm thanh tin nhắn của phía bên kia rè rè vang vọng trong ô tô, để cho cả hai người trong xe đều trở nên im lặng.

Hàn Phong khoé miệng nhếch lên, thật sự là vô cùng hợp ý hắn.

Đám Tam Giang bị chặn ngay trên đất Tam Giang rồi, bởi vì bị chặn trên đất Tam Giang nên bọn họ mới nói trễ giờ. Nếu là bị chặn tại Liễu Lâm, kia phải là tin nhắn cầu viện mới đúng.

Tường Vi nghe được tín hiệu này, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác bất lực.

Tại sao một căn cứ gần 5000 nhân khẩu, đã thu vũ trang của một tiểu đoàn cơ giới bộ binh, vậy mà vẫn bị chặn đứng bởi thây ma?

Chẳng lẽ…

Có người không muốn giải cứu Hứa Dương nên ngấm ngầm cản trở một chút?

Tường Vi xuất thân rất cao, cái mũi của nàng có thể đánh hơi thấy vài chiêu trò chính trị cực kỳ nhạy cảm. Càng hiểu chính phủ, nàng càng biết nhiều góc tối, nhưng chẳng lẽ 2 tuần trôi qua nó đã diễn tiến thành cái dạng này?

Hay là do nàng đã nghĩ nhiều, bọn họ chỉ đơn giản là gặp thây ma cản đường nên chậm trễ mà thôi?

Lúc này nàng chậm rãi nói với Hàn Phong:

- Anh thông báo cho họ hãy cẩn thận là đủ.

Thật ra nàng ban đầu muốn dùng bộ đàm thông báo tin tức về Đường Hạ Dao, nhưng sự chậm trễ của chính phủ đã khiến nàng loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Chưa chắc khi thông báo ra, nó đã là tin tức tốt.

Hàn Phong tuỳ tiện đáp lại Hạ Quân bên kia sau đó ném bộ đàm radio vào balo. Hắn lúc này mới thong thả hỏi:

- Vậy thì đạn dược lấy từ đâu đây?

Tường Vi trong mắt xuất hiện do dự mãnh liệt, cuối cùng nàng vẫn là thở ra một hơi rồi đáp:

- Tôi sẽ chỉ cho anh vị trí một kho vũ khí lớn. Bất quá, anh phải hứa với tôi ba điều kiện.

Hàn Phong trong lòng xuất hiện run rẩy nhàn nhạt nhưng cố gắng hết sức áp chế tâm trạng xuống. Hắn trầm trọng gật đầu một cái rồi hỏi:

- Ba điều kiện gì?

Tường Vi im lặng mấy giây rồi thản nhiên nói:

- Điều kiện thứ nhất, giết chết Đổng Thành.