Chương 248: Sự đáng sợ của Thể Thao Túng

Hàn Phong vừa từ trên xe bán tải bước xuống đã được Đổng Thành nhiệt tình chào đón. Hắn ánh mắt hiện lên vô cùng âm trầm, thế nhưng cuối cùng vẫn áp chế lại cảm xúc, trên khuôn mặt bày ra một nụ cười giả tạo méo mó bắt tay với đối phương rồi nói:

- Đổng… Huynh đệ, cảm tạ tiếp đón. Chúng tôi đều đã ăn sáng, hiện tại nên bàn chính sự trước.

Đổng Thành dù thấy sắc mặt khó coi của Hàn Phong nhưng vẫn làm như không thấy. Hắn hiểu đối phương đã nhìn thấy vài thứ không hay ho, bởi vậy nên mới cần dùng thứ khác xoa dịu cảm xúc của đối phương.

Tất nhiên thứ khác phải nhằm vào sở thích của đối phương rồi.

Lúc này hắn tiếp tục cười mỉm nói:

- Hàn huynh đệ, bữa ăn của tôi chuẩn bị rất đặc biệt, chắc chắn sẽ làm Hàn huynh đệ hài lòng…

Hắn nói xong liền nháy mắt mấy cái hiệu mờ ám, là đàn ông ai cũng đều sẽ hiểu “bữa ăn” này có món gì.

Hàn Phong im lặng một chút rồi chỉ Tường Vi vừa bước xuống thản nhiên nói:

- Tôi đã ăn rồi, chúng ta trước bàn chính sự lại nói tiếp.

Đổng Thành nghe vậy khựng người, hắn liếc nhìn Tường Vi trong nửa giây rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, trong lòng bốc lên lửa nóng mãnh liệt. Tại sao lần này nhìn đối phương lại xinh đẹp rạng rỡ hơn hẳn lần trước? Dù khuôn mặt nàng ta hiện tại cực độ âm trầm, thế nhưng những nét quyến rũ thành thục kia lại gia tăng thêm gấp bội phần.

Cái thân hình kia, thực sự là ngon mắt, còn cả thần thái kia, thật khiến người ta muốn chà đạp một trận… Nếu có thể thử một lần, bảo hắn đánh đổi điều gì hắn cũng dám.

Trong đầu điên cuồng dâng lên những suy nghĩ kinh tởm khinh nhờn, thế nhưng bên ngoài mặt Đổng Thành lại biểu lộ một bộ dáng đã hiểu ý. Hắn tươi cười một tiếng rồi chìa tay hướng về phía phòng khách rồi nói:

- Hàn huynh đệ thật sự là đủ lôi lệ phong hành, tôi đây xin bái phục. Vậy mời.

Cao tầng trấn Hi Vọng dưới sự dẫn đầu bởi Đổng Thành theo đó bước tới phòng khách trung tâm. Nơi này vẫn như cũ khang trang rộng rãi, hiện tại đã được kê thêm một chiếc bàn rộng, bên trên sắp xếp khá nhiều bản đồ địa hình và bản đồ trận địa được chuẩn bị sẵn.

Sau khi phân chia chủ khách ngồi xuống, cao tầng thôn Xuân Lê bắt đầu lục tục kéo tới. Nhưng người này đều là khuôn mặt mệt mỏi xen lẫn với âm trầm, còn pha chút hung ác cùng điên cuồng tiềm ẩn. Trạng huống so với vài ngày trước giống như là một trời một vực.

Hàn Phong biết biểu hiện này đại diện cho điều gì. Những người này đều trúng phải rất nhiều đòn công kích tâm linh của thủ lĩnh thi đàn, thể linh hồn đã bị “vấy bẩn” rất nhiều lần mà không có biện pháp khắc phục và giảm trừ thiệt hại một cách hiệu quả.

Hay nói một cách chính xác hơn, “neo” của bọn họ không đủ vững chắc, tâm linh của bọn họ không có điểm bấu víu, bọn họ đang sống trong sự hoang mang và mất phương hướng tột độ.

Tại trấn Hi Vọng, Hàn Phong có thể tự tin bản thân mình làm công tác dân vận tương đối tốt, sức khoẻ tinh thần của cả cá nhân lẫn tập thể đều được chăm sóc kỹ lưỡng. Trấn Hi Vọng có mục tiêu, có định hướng, có tôn chỉ rõ ràng, đó chính là nhân loại đối kháng thây ma, cường giả dẫn đầu giành lấy chiến thắng, người mạnh bảo vệ người yếu hơn. Nhưng tại thôn Xuân Lê này, bọn họ dường như không rõ ràng điều đó.

Nơi này nhân loại tự chà đạp nhân loại còn kinh khủng hơn cả việc thây ma tấn công, những cơn ác mộng mà họ gặp phải khi trúng đòn từ Thể Thao Túng cũng không ghê sợ bằng khung cảnh thực tế ngoài kia, vậy thì có gì có thể xoa dịu lại thương tổn tiềm ẩn đây?

Không có định hướng cùng mục đích, không có thứ gửi gắm, không có hi vọng để níu kéo bám víu tâm linh, không có người mà bản thân muốn bảo vệ hay chia sẻ áp lực, chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Những tên này, đều đã nửa phát điên cả rồi.

“Hoá ra Thể Thao Túng Manipulate-2 đáng sợ nhất không phải thao túng thây ma, nó đáng sợ ở điểm có thể ô nhiễm và thao túng tâm lý nhân loại, khiến nhân loại dần dần biến thành quái vật độc ác có tư duy, tự hại bản thân, tự hại nhân loại khác, tự tiêu diệt nhau và tiêu diệt chính mình…”

Hàn Phong trong đầu miên man thầm nghĩ, sau đó đột nhiên trở nên rùng mình.

Tận thế này, thực sự là tàn khốc. Chỉ cần lơ là một chút, bản thân sẽ bị tà ác không một chút tiếng động ăn mòn ngay lập tức, thậm chí có khả năng không thể tự nhận thức ra việc bản thân đã khác biệt thế nào so với quá khứ.

Tương lai còn u ám hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Càng hiểu biết, càng nhận ra nhiều điều, càng sợ hãi…

Sau khi nhân số cao tầng đã tập trung đông đủ, Đổng Thành mới phất tay một cái rồi nói:

- Hà Tam, báo cáo tình hình.

Hà Tam được lệnh, lúc này dùng một thanh kim loại chỉ lên bản đồ rồi vẽ một khu vực rộng lớn:

- Thây ma đang tràn qua các địa điểm này, phòng tuyến số 2 của chúng ta đã bị xuyên thủng toàn bộ, trận địa bom xăng đầu tiên này coi như đã hoàn toàn hết tác dụng.

- Một chi đội ngũ được cử ra buổi sáng báo cáo lại, lũ thây ma ngày càng khôn ranh. Chúng nó cử thể tốc độ F2 ẩn giấu trong đám thây ma cấp thấp, luôn sẵn sàng xuất kỳ bất ý tấn công, lại còn là nhiều thây ma F2 cùng lúc đột kích từ nhiều hướng, cực khó phòng bị.

- Hiện tại tốc độ di động tổng thể của thi đàn là khoảng 300 mét mỗi giờ, dự kiến khoảng 10 giờ nữa, chúng nó sẽ thành công đánh tới nơi này…

Hà Tam trình bày khoảng 10 phút, Hàn Phong đã hiểu sơ qua tình hình.

Thật sự là khó khăn. Địa hình quanh khu vực thôn Xuân Lê này tương đối trống trải, thây ma du đãng tràn lan bất quy tắc, rất khó có thể xây dựng công sự hố sâu hay tường đất như bên trấn Hi Vọng. Hơn nữa tại trấn Hi Vọng, thây ma chỉ có thể tấn công xuyên qua lòng đại lộ, nhân loại cũng có thể dựa vào nhà cao tầng che chắn, địa lợi hiểm yếu thủ vững. Còn tại thôn Xuân Lê, thây ma tha hồ mà đột kích từ bốn phương tám hướng, nhân loại luôn phải co cụm cùng nhau phòng ngự, rất khó có thể chia quân ra canh giữ các yếu địa.

Một khi không canh giữ được yếu địa, thây ma sẽ dần dần bao vây từ hai bên tạo thành thế gọng kìm, vậy thì nhân loại chỉ có thể lui. Mà rút lui chậm thì sẽ bị bao vây kín mít, chết không có chỗ chôn.

Sau khi Hà Tam kết thúc trình bày, Đổng Thành hỏi thẳng Hàn Phong:

- Hàn huynh đệ, cậu có ý kiến gì?

Hàn Phong trầm ngâm một lát rồi hỏi Lý Võ Lạc:

- Anh có ý kiến gì không?

Thật ra trong lòng Hàn Phong đã có 2 hoặc 3 cách để thử một chút. Nhưng Lý Võ Lạc là quân nhân chuyên nghiệp, hắn cần sự “chuyên nghiệp” này, cần ý kiến theo hướng chính quy kiểu này để làm bàn đạp cho việc thu quan cuối cùng.

Lý Võ Lạc trầm ngâm một lát thì chỉ trên bản đồ địa hình rồi nói:

- Khu giao giới giữa thôn Hoa Lan và thôn Trường Thi rất rộng rái trống trải, thây ma hẳn là sẽ chạy qua khu vực này. Đây nhìn thì giống như điểm yếu địa hình, không có công sự che chắn, nhưng chúng ta có thể tận dụng được để thử đánh một trận tại đây.

- Kế hoạch chính là tạo thành quân đoàn dàn hàng ngang, với hai bên tập trung phi phàm giả cấp cao, đoạn giữa tập trung hoả lực súng đạn. Hoả lực súng đạn sẽ tấn công trung tâm thi đàn, còn hai đội ngũ phi phàm giả hai bên sẽ phụ trách trấn giữ không cho thi đàn vặn sườn. Thi đàn nếu đột kích bên hông, nó sẽ bị chặn lại bởi đội ngũ phi phàm giả mạnh mẽ, còn nếu dám trực diện công kích, nó sẽ chịu tấn công bởi cả ba đội ngũ.

- Để tránh cho tình huống rút lui không kịp thời, chúng ta sẽ đánh trận này trên xe jeep cơ động cao, sẵn sàng rút lui bất kỳ lúc nào nguy hiểm.

Đám người thôn Xuân Lê nghe vậy thì hai mắt sáng lên, cách này rất được. Chỉ cần có cảnh báo trấn giữ hai bên, bọn họ sẽ không cần lo lắng thi đàn bao vây đột kích, mà lực lượng thi đàn bị dàn trải cũng khiến áp lực phải gánh chịu từ đội ngũ hoả lực súng đạn giảm xuống, hiệu quả bắn súng cũng tăng lên nhiều.

Trước đó bọn họ đều là tập trung hết phi phàm giả cao cấp thành một khối vững chắc hòng phòng thủ áp lực, nhưng hiệu quả không lớn, đội ngũ nhỏ yếu vòng ngoài liên tục bị đột kích từ các hướng khác nhau, thiệt hại nhân mạng thực sự khá lớn.

Hàn Phong âm thầm gật đầu. Phương pháp phân tán thi đàn khá giống với cách bố trí trận địa tại chiến trường Liễu Lâm - Hi Vọng, nhưng cách này vẫn có một điểm yếu rất lớn, hiện tại không có cách khoả lấp.

Hắn dù đã sớm biết vấn đề nằm ở đâu, thế nhưng vẫn thản nhiên hỏi Lý Võ Lạc:

- Ưu nhược điểm của phương pháp tấn công này là gì?

Lý Võ Lạc chậm rãi đáp lại:

- Ưu điểm là có thể phân tán sức phòng thủ của thi đàn, đầu não thi đàn sẽ bị bộc lộ, sẽ dễ bị tổn thương hơn. Còn nhược điểm…

- Hoả lực súng đạn phải mạnh để chống cự được chủ lực thi đàn. Phải thật mạnh, phải có thật nhiều đạn dược, súng ống, thậm chí cần tới đạn 12ly7, đạn chống tăng, lựu đạn, rocket… Để giải toả áp lực khi cần, chặn đứng bước tiến mạnh mẽ của thây ma, làm chậm tốc độ tấn công của chúng.

- Mỗi lượt công kích hoả lực súng đạn phải mạnh mẽ, đủ để đánh thủng được bước tiến thây ma, không cho chúng nó liên kết thành một khối.

Những người trong phòng nghe tới đây thì trầm mặc, đây là vấn đề đau đầu của tất cả mọi người từ nhiều ngày qua rồi.

Súng đạn ở đâu mà đòi nhiều?

Hàn Phong như có như không nhìn về một phương hướng rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại, sau đó hắn quyết định im lặng, muốn thử xem thôn Xuân Lê sẽ đưa ra đối ứng thế nào.

Quả nhiên Đổng Thành đã chậm rãi ấn tay xuống bàn rồi nói:

- Tôi đã có cách ngăn cản áp lực thi đàn nhất định rồi.

Lý Võ Lạc nhướng mày lập tức truy hỏi:

- Cách gì?

Đổng Thành bóp bóp hai tay, ánh mắt hiện lên sự hung ác xen lẫn điên cuồng rồi trầm giọng đáp:

- Thực ra các anh cũng đã nhìn thấy rồi…

10 phút sau, từng đoàn xe jeep cơ động cao nối đuôi nhau chạy ra khỏi thôn Xuân Lê, mục tiêu thẳng hướng thi đàn hơn 6 vạn tại giao giới thôn Hoa Lan và thôn Trường Thi.

Ngoài ra còn có 1 xe tải lớn chở theo 5 chiếc lồng sắt. Trong lồng sắt nhốt lấy rất nhiều nữ nhân trần truồng đang thoi thóp hoặc đã bất tỉnh, trên thân thể bọn họ, máu tươi hoặc là đông kết, hoặc đang chậm rãi rỉ ra, mùi tanh tưởi nồng đậm bao trùm khiến người ta muốn nôn oẹ.