Chương 249: Phương pháp của thôn Xuân Lê

Bọn họ rất nhanh đã tới được chiến trường, dựa theo phân phối của Lý Võ Lạc, đội hình nhân loại được sắp xếp ổn thoả với hai nhóm phi phàm giả lần lượt do Hàn Phong trấn thủ một phía, Đổng Thành trấn thủ một phía, ở giữa là hơn 200 đội viên sẵn sàng súng ống.

Đứng bên cạnh Hàn Phong, Lý Võ Lạc trầm mặc một lát rồi cắn răng hỏi:

- Thủ lĩnh… Những tên khốn nạn này muốn làm gì?

Thật ra hắn đã đoán ra tám phần tình huống có thể diễn ra rồi, nhưng hắn ở nơi này không có quyền lên tiếng, càng không có năng lực lên tiếng, không có năng lực thay đổi.

Hàn Phong bàn tay hơi nắm chặt lại rồi nhanh chóng thả lỏng, cuối cùng chậm rãi nói:

- Bọn họ đang vùng vẫy trong tuyệt vọng…

Nghe câu trả lời của Hàn Phong, tất cả những người còn lại đều trở nên im lặng. Vùng vẫy trong tuyệt vọng sao, người tuyệt vọng, quả nhiên thứ gì cũng dám làm. Tường Vi hít sâu mấy hơi rồi run rẩy hỏi:

- Hàn Phong… Anh không định phản đối hay ngăn cản họ sao?

Hàn Phong ánh mắt sâu thẳm nhìn tới thi đàn 6 vạn con đông nhìn nghịt phía xa xa rồi bình tĩnh đáp:

- Việc tôi có thể làm chính là mang hết sức lực của bản thân ra để đánh tan thi đàn trước mặt. Chỉ cần thi đàn biến mất, những chiếc lồng sắt kia cũng sẽ biến mất. Còn hiện tại, tôi đã vô lực giải thoát bọn họ…

Hắn chẳng làm gì được cả. Cư dân thôn Xuân Lê không phải cư dân trấn Hi Vọng, nơi này cũng là thôn Xuân Lê, không phải trấn Hi Vọng. Hắn chỉ cần dám hành động sai lầm, người chết không chỉ có đám người đi cùng hắn, mà còn là gần 600 người vô tội khác.

Tường Vi nghe câu trả lời này, bi thương trong mắt càng lúc càng lớn, còn có một cỗ quyết tâm cùng day dứt đang kịch liệt đấu tranh.

Quá nhiều người đã phải chết vì chiến tranh tại ba đại lộ Thanh Hà rồi. Hiện tại thảm trạng tại thôn Xuân Lê thậm chí không chỉ hiện lên qua lời kể hay tưởng tượng, nó đang diễn ra trực tiếp ngay trước mắt nàng.

Xe tải chở lồng sắt vọt lên trước, thả 3 chiếc lồng sắt tách biệt xuống giữa khu vực giao giới trống trải, sau đó sắp xếp vô số bom xăng xung quanh. Xe lại chạy thêm 50 mét nữa rồi thả nốt 2 lồng sắt còn lại xuống, tiếp tục trải xuống vô số bom xăng.

15 phút sau, thi đàn đông nghịt đã chậm chạp kéo tới. Bọn nó bị mùi vị nhân loại và máu tươi nồng đậm hấp dẫn nên bu kín mít 3 chiếc lồng sắt lớn lại, dần dần đã trở thành một đống lớn thây ma.

Những nữ nhân này thân thể trần truồng, da thịt bị cắt ra vô số vết rách, huyết dịch hôi thối không những không gây khó chịu cho thây ma mà còn càng tăng thêm sự điên cuồng. Từng con từng con bu tới kín mít, bàn tay vươn ra cào trên lồng sắt, muốn cào tới nhân loại đang bị nhốt trói bên trong.

Lồng sắt cực kỳ vững chắc, thây ma bình thường khó có thể phá vỡ, nhân loại bên trong tạm thời an toàn. Thế nhưng khủng hoảng phút chốc bao vây bọn họ, để cho những nữ nhân này điên cuồng sợ hãi kêu lên:

- Cứu… Cứu với…

- Đừng mà, van xin các người…

- Tha cho tôi đi…

- Huhuhu…

Đây chính là địa ngục, đây chính là tuyệt vọng vô biên. Bị tra tấn, bị lột trần, bị nhốt vào lồng sắt chưa đủ để hiểu, nhưng giờ phút này bọn họ đã hiểu rõ, hoá ra bản thân lại trở thành những con mồi hòng hấp dẫn thây ma.

Sau mười ngày bị đám nam nhân tại thôn Xuân Lê hãm hiếp chà đạp, biến thành đồ chơi, thành công cụ phát tiết thú tính, để rồi giờ đây bọn họ đã hết giá trị lợi dụng, đã bị vứt bỏ không thương tiếc.

Thây ma săn đuổi nhân loại. Để rồi nhân loại lại bị mang ra làm mồi câu thây ma…

Họ càng kêu cứu, thây ma càng vây tới chật kín. Thậm chí có kêu cũng không ai cứu cả, chỉ có những âm thanh khò khè khát máu liên tiếp bủa vây từ bốn phương tám hướng. Thây ma mỗi lúc một đông đúc, chúng nó trèo lên cả nóc lồng sắt, vươn ra những đôi bàn tay hư thối cào xuyên qua chấn song, muốn tóm lấy đám người đáng thương. Nóc lồng sắt bắt đầu cong vẹo võng xuống, nhân loại bên trong càng sợ hãi la lớn hơn, đám thây ma càng bị kích thích dữ dội.

Hơn 1000 thây ma vây quanh 3 chiếc lồng sắt, thật giống như đàn kiến bu kín lấy những giọt mật nhỏ, muốn lao lên xâu xé một ngụm đỏ tươi tanh nồng.

Đám thây ma lọt qua lại tiếp tục kín lấy 2 chiếc lồng sắt còn lại, xô đẩy tới lui, loạn thành một bầy.

Thây ma vốn phân tán rải rác trong phạm vi vài trăm mét đã tụ tập lại trong phạm vi mấy chục mét. Đây chính là cách để hấp dẫn và cản trở thi đàn của thôn Xuân Lê.

Đó chính là dùng “dê hai chân” để dụ địch.

Sau khi nhìn thấy số lượng thây ma đã bị thu hút đủ nhiều, phía bên kia Đổng Thành giơ cao tay lên rồi hô lớn:

- Bắn!

Nghe hiệu lệnh của hắn, mười mấy xạ thủ giỏi nhất thôn Xuân Lê điên cuồng nổ súng, mục tiêu chính là những khối bom xăng cực lớn sắp xếp trải dài xung quanh lồng sắt.

Pằng pằng pằng…

Tiếng súng dồn dập vang lên không dứt, âm thanh kim loại vút vút vút phóng vụt đi giữa không trung, khoảnh khắc liền xuất hiện ngay phía trước những bình chứa cực lớn rồi phập phập đâm vào.

Phừng!

Ùng ùng ùng… Ầm ầm…

Âm thanh nổ tung liên tiếp phát ra khắp bốn phương tám hướng, đám bom xăng bị kích nổ một quả liền thay nhau bị kích nổ nối tiếp không dừng, khối lượng nhiên liệu gần 2 tấn khoảnh khắc liền điên cuồng bộc phát, một cột lửa cao tới mười mấy mét phừng một tiếng bốc lên không trung, xăng dầu dính lửa cũng bắn ra tứ tán, hơn 2000 thây ma toàn bộ bị nhấn chìm.

- Grekkkk….

- Grakkkk…

- Aaaaaa…

- Khà….

Tiếng bom nổ tung mù, tiếng lửa cháy hừng hực, tiếng thây ma khò khè đau đớn, tiếng la hét thảm thiết mơ hồ của nhân loại, tất cả hoà trộn kết hợp lại với nhau thành một bản giao hưởng chết chóc đầy máu tanh và mất nhân tính.

Trong đôi mắt đỏ rực của Đổng Thành chứa đựng toàn bộ điên cuồng cùng tức giận. Lũ khốn này phải chết hết, chỉ có dẹp sạch thây ma tại đây, hắn mới có thể công tới ngọn đồi kia, chiếm đoạt thiên tài địa bảo, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.

Hắn lúc này giơ tay lên cao, trong tay cũng phừng một tiếng bốc lên một ngọn lửa hừng hực. Ngọn lửa này có màu xanh tím chói mắt, nhiệt độ phát ra từ nó cực cao, thậm chí mơ hồ đốt cho không khí cũng phải trở nên vặn vẹo.

Lửa xanh cuộn lại thành một đoàn hoả cầu sau đó cấp tốc phình to trướng lớn rộng tới 1 mét. Đổng Thành bàn tay xoè ra năm ngón, cầu lửa khổng lồ nhanh chóng bị phân tách ra thành mấy chục đoàn hoả cầu, sau đó chúng nó vút vút vút liên tiếp bay về phía thi đàn xa xa.

Lửa đỏ từ xăng dầu gặp phải lửa xanh từ kỹ năng của Đổng Thành cũng bắt đầu bị nhuộm một sắc xanh, sau đó là một góc biển lửa đều biến thành màu xanh nhạt, một cỗ nhiệt độ khủng bố phóng xuất ngập tràn không gian, toàn bộ chiến trường bị đốt cho tới mức vặn vẹo quằn quại.

Vô số thây ma bị đốt cho chết cháy, bất kể là thây ma cấp thấp hay cấp cao, chỉ cần bước vào vùng lửa xanh là sẽ bị nung tới da tróc thịt bong, âm thanh kêu gào thảm thiết xuyên thủng cả bầu trời, chấn cho mặt đất cũng mơ hồ chấn động.

Dù đã đứng cách xa cả mấy trăm mét nhưng tất cả nhân loại tại đây đều bị sức nóng chấn cho run rẩy trong lòng, vài người trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, vài người nuốt nước bọt một cái rồi run rẩy lui lại nửa bước, bọn họ đều hoảng sợ nhìn về phía Đổng Thành khuôn mặt tái nhợt trên xe jeep xa xa.

Tên này có phải là người nữa hay không đây…

Hàn Phong nheo mắt nhìn biển lửa trước mặt, ngay cả hắn cũng phải âm thầm tán thưởng Đổng Thành quả thật là tài năng.

Một khoả hoả cầu vốn không đủ sức uy hiếp, nhưng hắn lại vô cùng khôn ngoan khi phân tán năng lực vào thế lửa xăng dầu, dựa vào nhiệt độ của xăng dầu để bổ trợ uy năng cho kỹ năng bản thân, từ đó đạt tới hiệu quả nhân rộng sát thương gấp nhiều lần.

Nếu hiện tại có một cơn mưa, Hàn Phong cũng có thể dựa vào thế mưa mà chế tạo một cơn mưa băng đá bao phủ phạm vi rộng, từ đó đạt tới hiệu quả sát thương tăng cường gấp nhiều lần.

Đây có thể coi như “thiên thời”.

Nhưng hoả thế của Đổng Thành không quan trọng thời tiết hay hoàn cảnh, chỉ cần đủ xăng dầu, hắn sẽ tự chế tạo ra được môi trường chiến đấu thuận lợi nhất cho bản thân, tự tạo ra “thiên thời” cho bản thân.

Phòng ngự của hoả diễm có thể không cao, nhưng sát thương của nó tuyệt đối là đứng đầu. Chỉ dựa vào một mình Đổng Thành, hắn đã chặn lại hơn 2000 thây ma cùng một lúc, thậm chí thây ma tiến lên cũng vẫn bị chặn lại, hoàn toàn cắt đứt cả thế công của thi đàn.

Thực sự đủ khủng bố.

Đổng Thành sau một chiêu xuất ra thì khuôn mặt trở nên tái nhợt ngã ngồi xuống ghế. Bên cạnh hắn, bốn người cùng nhau tích cực làm nhiệm vụ hồi phục thể lực, trong đó có một thiếu nữ khuôn mặt rất xinh đẹp đang chạm tay lên vai hắn, một luồng quang mang màu tím cấp tốc toả ra rồi lan tràn khắp cơ thể.

Chỉ qua vài phút, trạng thái hư thoát của Đổng Thành đã được xua tan phần nào, sức chiến đấu của hắn lại một lần nữa được kéo lên trở lại.

Hoả diễm hừng hực tích cực thiêu đốt khắp nơi, từ màu xanh lam bắt đầu chuyển qua màu đỏ hồng như cũ, nhiệt độ cũng dần dần hạ xuống. Kể cả như thế, thi đàn lầm lũi đẩy lên cũng tiếp tục bị nung cháy toàn bộ, những thây ma vượt qua được

Nửa tiếng trôi qua, thế lửa mới dần dần dịu lại, cả một khu vực tan hoang đen kịt những dấu vết cháy xém, xương cốt cùng tro bụi rải rác khắp trên mặt đất.

Hàn Phong dùng ống nhòm quan sát tình hình chiến trường, lông mày không khỏi hơi nhíu lại.

Tinh thạch exp, tinh thạch tiềm năng, kỹ năng thư, thẻ vật phẩm đâu rồi? Tại sao chỉ rải rác lác đác như vậy, có lẽ chỉ bằng một nửa bình thường.

“Chẳng lẽ tỉ lệ rơi rớt vật phẩm hệ thống lại bị suy giảm rồi? Không đúng, đoạn đường sáng nay bản thân đi qua, thây ma vẫn rơi rớt vật phẩm bình thường… Hay dựa vào thể lửa thiêu đốt sẽ không được tính như tự tay tiêu diệt? Hoặc số lượng thây ma chết “do lửa cháy” nhiều hơn “do kỹ năng””

Hàn Phong đoán bậy bạ không ngờ lại trúng. Đổng Thành có thể tiêu diệt nhiều thây ma, nhưng tài nguyên hắn nhận lại không được bao nhiêu, có lẽ chỉ khoảng hơn 1500 exp. Tiêu hao như đòn vừa rồi, hắn một ngày có thể thi triển khoảng ba tới tối đa lắm bốn lần là sẽ hết sức, hoàn toàn không thể đối phó với hơn 6 vạn thây ma.