Chương 247: Địa ngục trần gian

Nghe tới biện pháp cầu viện huyện Tam Giang, sắc mặt của Hàn Phong không khỏi hơi tối lại, hắn lập tức chuyển qua bàn bạc vấn đề phòng thủ, rút lui. Tường Vi ngồi tại phía sau vẫn luôn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người phía trước, sau khi nhìn biểu cảm của Hàn Phong, nàng không khỏi bàn tay nắm chặt lại, đáy lòng thở dài một hơi mệt mỏi.

Cầu viện huyện Tam Giang, Hàn Phong chắc chắn sẽ không thực hiện. Hắn ngay cả chết cũng muốn tự mình bước đi, nào có chuyện sẽ mở miệng cầu xin ai, biện pháp này có thể coi như cực kỳ khó có thể thực hiện.

Nàng hiểu nam nhân này, hắn vô cùng cứng đầu, vô cùng quyết đoán. Một khi đã định ra việc gì, đừng hòng hắn có thể thay đổi quan điểm.

Đoạn đường dẫn tới thôn Xuân Lê không quá khó khăn, nhưng cũng không phải rất dễ dàng. Số lượng thây ma tiến hoá khá ít, hầu hết đều bị Hàn Phong ra tay tiêu diệt. Nhưng có vài con mèo biến dị, thỏ biến dị, thậm chí cả gà biến dị, chuột biến dị quanh quẩn thấp thoáng, mơ hồ uy hiếp nhân loại. So với những ngày đầu tiên tương đối thong thả, ngày thứ 14 hậu tận thế này, số lượng động vật biến dị có thể nói là tăng vọt.

Giống như mỗi ngày trôi qua, thế giới đều sẽ thay đổi theo hướng dị tính tràn đầy điên cuồng.

Ngay cả những thây ma cấp thấp cũng bắt đầu thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn. Da thịt chúng nó khô quắt xám xịt, những phần thối rữa mục ruỗng đã rơi rụng bằng sạch, phần còn lại toàn bộ là rắn chắc kiên cố, xe dẫn đường đâm vào chúng nó, chưa chắc đã có thể toàn bộ đụng bay được.

Cấp độ vẫn như cũ duy trì level 1, nhưng điểm chống chịu đã vô hình gia tăng thêm một chút. Nhân loại hiện tại muốn giết bọn nó phải bỏ ra sức lực lớn hơn, không còn đơn giản một gậy nhẹ nhàng có thể diệt sát nữa.

Đoàn xe dưới sự hộ tống của Hàn Phong và xe bọc thép BTR-60 nghiến qua đàn lũ thây ma, thẳng hướng thôn Xuân Lê. Bởi vì có cường giả áp trận, các đội viên khác cũng đã mạnh mẽ hơn xa trước đây, đoạn đường 5km chỉ tiêu tốn tổng cộng khoảng 20 phút, ngay cả đạn cũng không cần phải bắn bất kỳ một viên nào.

Hà Tam từ tối hôm trước đã nhận được giao hẹn thời gian cùng địa điểm tụ họp, hắn lúc này đang vô cùng nóng ruột chờ tại một cái ngã tư đường, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm về phương xa. Hắn đảm bảo với Đổng Thành rằng có thể mời Hàn Phong tới, cũng sẽ có xe bọc thép áp trận. Nếu là không thể như hứa hẹn, vậy thì hắn chết chắc rồi.

Bất quá Hàn Phong không có làm trái ước hẹn, từ xa xa, đoàn xe dẫn đầu bởi bọc thép cùng khẩu súng máy hạng nặng 12ly7 trên nóc đã băng băng xuất hiện trên đường.

Thây ma quanh khu vực này đã bị thi đàn khổng lồ phương xa thu hút sạch sẽ, bởi vậy có thể coi như tương đối an toàn. Lúc này xe bọc thép vừa chạy tới, Hà Tam đã từ trên xe Jeep nhảy xuống rồi vẫy tay mừng rỡ hô to:

- Hàn thủ lĩnh, ở phía này.

1 phút sau, đoàn xe viện trợ của trấn Hi Vọng đã dừng trước mặt đội ngũ tiếp đón của thôn Xuân Lê. Hàn Phong từ trên xe bán tải nhảy xuống mỉm cười nói:

- Tôi đã tới.

Hà Tam cười tới híp cả mắt lại, Hàn Phong y theo hứa hẹn đúng thời gian đúng địa điểm xuất hiện, trang bị vũ khí đi kèm cũng đầy đủ mạnh mẽ, hắn đã có thể bàn giao với Đổng Thành bên kia.

Hắn lúc này cúi người bày ra một cái tư thái cung kính nói:

- Hàn thủ lĩnh, cảm tạ anh rất nhiều.

Phía sau hắn, năm sáu đội viên thôn Xuân Lê cũng đều bày ra vẻ mặt thở phào. Bọn họ cả ngày hôm qua chiến đấu ác liệt, hiện tại trong lòng tràn ngập hoang mang cùng sợ hãi. Nhưng có binh sĩ nơi khác tham gia hỗ trợ, lại có đại sát khí áp trận, bọn họ sẽ an tâm hơn rất nhiều.

Hai bên trao đổi qua loa vài câu, Hà Tam phụ trách dẫn đường, đoàn xe tới từ trấn Hi Vọng theo sau. 5 phút sau, tháp canh cao cao đặt phía trước thôn Xuân Lê đã hiện ra.

Bọn họ theo đó lần lượt tiến qua cổng chào chạy vào nội thôn. Lại một lần nữa tới nơi này, nhưng khung cảnh đã thay đổi cực kỳ nhiều so với trước đây.

Tường Vi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nàng khuôn mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, bàn tay run rẩy khẽ nắm chặt tới mơ hồ tím tái. Mà những nam nhân ngày thường cứng rắn như Lý Võ Lạc, Sử Thắng, Lục Đại Nguyên cũng là trong lòng nặng nề, tâm trạng trở nên cực kỳ âm trầm.

Cư dân tại thôn Xuân Lê đã bị chia thành ba phần riêng biệt. Dãy nhà bên trái đang đứng một hàng dài đội viên thuộc tiểu đội chiến đấu, đa số đều là nam nhân trưởng thảnh, thiếu niên nam, nữ nhân thực sự rất ít. Những người này mặc trang phục bó giáp bảo hộ, hông đeo đao sắt đặc chế hoặc trang bị hệ thống, lưng cũng đeo súng ống đầy đủ. Bọn họ đang sắp xếp nghiêm chỉnh tiến lên nhận lấy phần cơm buổi sáng, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên mệt mỏi, sợ hãi, kinh hoàng, còn có rất nhiều điên cuồng cùng bạo lực máu tanh.

Bên phải cũng đang xếp một hàng dài vô số người với quần áo lam lũ dính đầy bùn đất, chắc hẳn đều thuộc đội xây dựng công sự. Những người này hầu hết đều là phụ nữ, trẻ em gái, người già yếu lẩm cẩm, bọn họ cũng đang xếp hàng nhận đồ ăn, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên đau khổ cùng mệt mỏi vô tận.

Nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy bị trùng kích lớn nhất chính là một khu vực rộng rãi ngay cạnh điểm tập kết ô tô. Nơi này đang kê lên hơn 30 chiếc lồng sắt cực lớn, trong mỗi cái lồng sắt lại trói chặt một hoặc hai người, đều là nữ nhân hoặc trẻ em gái. Những nữ nhân này trên người không có lấy một mảnh vải che chắn, da thịt toàn thân hiện lên vô số vết cắt, máu tươi đọng lại hoặc đang chậm rãi rỉ ra, mùi tanh tưởi cùng hương vị chết chóc cực kỳ khủng khiếp.

Giống như họ đã bị vô số nhát dao cắt lên thân thể rồi cứ như vậy phơi tại nơi đó cả đêm. Có người vẫn đang kịch liệt giãy dụa, chân tay cọ vào mắt cáo lồng sắt tới toác cả da thịt, có người không biết đã chết hay hôn mê, thân thể cuộn thành một đoàn im lìm, có người hơi thở yếu ớt, trong miệng còn hộc ra một lũ máu tươi.

Hơn 30 lồng sắt lớn, hơn 60 nữ nhân trần truồng bị trói chặt, âm thanh khóc lóc van xin, âm thanh kêu gào thảm thiết, âm thanh rên rỉ đau đớn vang cả một góc trấn.

Tình cảnh này còn thê thảm hơn cả những cuộc đồ sát hay tra tấn thời trung cổ. Ngay cả khi muốn giết người, người ta cũng sẽ không độc ác nhẫn tâm tới vậy, cũng không biết tại sao cao tầng thôn Xuân Lê lại thiết kế những thứ này.

Đặc biệt trong một lồng sắt còn trói lấy một phụ nữ mang thai ngoài 8 tháng, cái bụng chửa đã lớn tới căng trướng, gần như sắp tới ngày hạ sinh tới nơi, thế nhưng nàng ta hạ thân lại đang chảy ra một dòng chất lỏng đỏ sậm.

- Cứu con tôi… Làm ơn tha cho tôi, làm ơn tha cho con tôi… Huhuhu…

Cách một khoảng cách rất xa, cách một lớp kính chắn gió kín mít, thế nhưng âm thanh thê lương thảm thiết tràn đầy sự tuyệt vọng kia vẫn xuyên qua vô tận trở ngại mà trùng kích thẳng vào tâm trí mỗi một người trong xe bán tải.

Bên cạnh lồng sắt, một cái đại hán trong trang phục nâu đất rút ra một thanh gậy gỗ rồi chọc vào trong lồng, chọc thẳng vào miệng nữ nhân kia. Hắn khuôn mặt vặn vẹo há miệng chửi ầm lên:

- Câm mồm cho tao. Hiện tại chưa tới phiên mày khóc, có tin hiện tại tao liền chọc cho vài cái nữa vào bụng không?

- Xin anh… Huhu… Ọc ọc… Tôi van anh…

Nữ nhân mang bầu càng van xin, đại hán càng chọc gậy mạnh hơn, hết chọc vào miệng tới chọc vào ngực, vào bụng. Sau mấy chục gậy, nữ nhân kia đã bị chọc cho ngã lăn ra lồng, trong miệng cuồng phun vô số máu tươi, thân thể co giật mấy cái rồi nằm im bất động.

- Câm. Tao còn nghe mày kêu nữa, vậy sẽ trực tiếp giết chết.

Lý Võ Lạc bàn tay nắm chặt khẩu K54 bên hông, ánh mắt sớm đã trở nên đỏ bừng, những tia sáng căm hận cùng với sát khí lạnh lẽo xuyên thẳng lên trời. Hắn cực kỳ, cực kỳ muốn rút súng ra bắn chết gã đại hán kia.

Bất quá, súng của hắn chỉ có 8 viên đạn, nhưng những đại hán tương tự đang quản lý lồng sắt lại nhiều hơn rất nhiều, hành động cũng dã man hơn rất nhiều.

Quan trọng hơn hết, hắn không thể bắn…

Có đôi khi một rào cản tinh thần là đủ để ngăn lại tất cả những hành động thực chất. Kể cả có 80, 800, 8000 viên đạn, hắn cũng không thể bắn.

Sử Thắng ánh mắt đỏ bừng, khuôn mặt cũng sớm trở nên vặn vẹo tới đáng sợ. Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy thì những gã đại hán kia chắc chắn đã bị giết chết sạch sẽ.

Ngay cả tàn quân Tam Lang hội như Lục Đại Nguyên khi nhìn tới cảnh này cũng là không nhịn được nặng nề thở dốc. Tam Lang hội có máu tanh, nhưng không dã man. Bọn họ nói giết liền giết, giết xong liền thôi, những người sống sót chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì vẫn như cũ được sống sót tương đối an ổn. Nhưng tại nơi này…

Địa ngục trần gian.

Tường Vi khuôn mặt sớm vương đầy nước mắt, bàn tay của nàng đã nắm chặt tới tím tái, thân thể run lên vì sợ hãi, bất lực, trống rỗng, xen lẫn với sự tức giận tột cùng. Nàng đã không thấu được những suy nghĩ tuyệt vọng của người phụ nữ khốn khổ kia nữa, cũng không thấu được tâm trí non nớt bản năng của cái thai trong bụng nàng ta nữa…

Người phụ nữ khốn khổ đó, cùng với cái thai trong bụng nàng ta, đã chết.

Hàn Phong ngồi bên ghế lái phụ, khuôn mặt cũng trở nên vô cùng âm trầm.

Những tên này…

Đoàn xe nhanh chóng lướt qua khu vực lồng sắt giống như chưa từng gặp gỡ, thanh âm kêu khóc xa dần rồi biến mất, bọn họ đã chạy tới khu biệt thự trung tâm. Nơi này trời quang mây tạnh, cảnh vật sạch sẽ gọn gàng, phía trước căn nhà lớn đang có một nam nhân chừng 40 tuổi với thân hình nhỏ gầy và chùm râu dê dài tới trước ngực chờ sẵn.

Thấy đoàn xe dừng lại, Hàn Phong cũng đã từ trên xe bán tải bước xuống, Đổng Thành đưa tay vuốt râu một cái rồi bước tới phía trước cười lớn nói:

- Hàn huynh đệ, đã lâu không gặp. Yến tiệc buổi sáng đã chuẩn bị sẵn, xin mời, xin mời.