Sau khi buông ra lời nói chứa đầy sự thương tổn và tuyệt tình kia, xuyên qua hình ảnh phản chiếu từ chiếc gương trên tường, Hàn Phong có thể nhìn thấy được sự run rẩy cùng thê lương thoáng xuất hiện trong đôi mắt Tường Vi. Bất quá hắn vẫn như cũ tiếp tục lạnh nhạt nói:
- Trang bị tứ giai Áo Khoác Phòng Hộ có thể tuỳ biến thành mọi hình dạng kích thước, tôi đã để sẵn nó trên bàn rồi, cô có thể sử dụng mà không cần lo lắng vấn đề y phục bị xé rách, chỉ cần động niệm hình ảnh trong đầu là được.
- Tôi cần sự trợ giúp của cô tại chiến trường thôn Xuân Lê, ít nhất là tìm cho ra vị trí của đầu lĩnh thi đàn. Bởi vậy sau bữa sáng, hãy chuẩn bị quân tư trang sẵn sàng lên đường. Không lâu đâu, có lẽ chỉ cần buổi sáng thôi, trước khi đội ngũ huyện Tam Giang tới, tôi sẽ tự mình đưa cô trở về trấn Hi Vọng.
Tường Vi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong lòng nàng còn có một vạn lời muốn nói ra, thế nhưng tất cả đều đã nghẹn ứ ở cổ.
- Tôi… Tôi biết rồi…
Nàng nói xong liền nhanh chóng hoàn thành vệ sinh cá nhân sau đó cất bước ra ngoài.
Hàn Phong nheo mắt nhìn đối phương mấy giây. Hắn thong thả từ trong bồn tắm đứng lên, xả ra vòi hoa sen nước lạnh, sau đó vừa đánh răng vừa tuỳ tiện tắm qua một lượt, muốn đem hết thảy hương vị nữ nhân còn sót lại trên cơ thể đều gột rửa sạch sẽ.
Tới khi hắn trở lại phòng ngủ, Tường Vi đã sớm rời đi từ lâu, tất cả y phục cùng đồ đạc cũng đều được mang đi toàn bộ, ngay cả tấm ga trải giường dính máu của nàng ta cũng không có để lại.
“Ân, rất tốt, xem như cô vẫn giữ được tính cách độc lập mạnh mẽ cần phải có.”
Đối với cảm xúc của Tường Vi và của chính bản thân mình, Hàn Phong tuyệt đối không cho phép nó được ảnh hưởng tới những quyết định và mục tiêu đã vạch sẵn từ trước. Ít nhất cho tới hiện tại, việc “hắn muốn” không phải là cùng với Tường Vi trải qua một khoảng thời gian êm đềm tốt đẹp, đó chỉ là “bản năng muốn” mà thôi.
Mà bản năng thì, cút qua một bên đi, một đêm cuồng nhiệt như vậy là quá đủ rồi.
Kỹ lưỡng mặc vào trang bị chiến đấu, lại xách theo balo chứa đựng vật tư và vài bộ y phục, Hàn Phong mới nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài. Căn phòng cất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp từ khi thực lực còn nhỏ yếu cho tới tận thời điểm tương đối trưởng thành mạnh mẽ này, có lẽ từ nay sẽ chính thức không còn liên hệ gì với hắn nữa.
Bữa sáng 100 cống hiến gồm cơm thịt heo hầm, trứng rán, bánh mỳ mứt dâu, xúc xích nướng, thịt bò đóng hộp hầm cà rốt, canh rau dại bí đỏ, một chút giá đỗ xào, cùng với một đĩa chuối sấy dẻo. Hàn Phong ăn rất ngon miệng, còn dặn nhà bếp làm thêm một phần nữa để mang theo đi ăn trên đường.
Sau khi giải quyết xong bữa sáng, hắn mới thong thả đi tới phòng họp trung tâm.
Đối với trấn Hi Vọng, đêm qua là một đêm dài và tràn đầy cảm xúc. Không chỉ Hàn Phong, rất nhiều tiểu đội trưởng, đội viên chính thức, đội viên dự bị và người sống sót khác đều uống qua thuốc kích dục trá hình. Việc gì nên diễn ra thì sẽ phải diễn ra, bởi vậy tâm trạng của khá nhiều tiểu đội trưởng trong phòng họp đều có chút khác lạ. Ngay cả hai người Quan Bình, Lý Võ Lạc đám quan quân nghiêm túc này cũng là mặt đầy hồng quang, thái độ có vẻ tương đối thoả mãn thư thái.
“Cũng không phải ai cũng đang trong khoảng thời gian an toàn. Có khi ngay tháng sau, trấn Hi Vọng sẽ có rất nhiều nữ nhân đột nhiên mang thai…”
Quái dị nghĩ thầm trong đầu một chút, Hàn Phong bình tĩnh giơ tay lên nói:
- Bắt đầu đi.
Nghe hiệu lệnh của hắn, cuộc họp ngắn buổi sáng chính thức bắt đầu
Lý Võ Lạc dẫn đầu trình lên một bản danh sách chiến thuật sơ bộ.
Những tiểu đội trưởng đi theo Hàn Phong gồm có Lý Võ Lạc, Sử Thắng, Lục Đại Nguyên. Ba người này sẽ dẫn theo 30 đội viên chính thức tương đối có kinh nghiệm chiến đấu, bọn họ sẽ ra tay hỗ trợ thôn Xuân Lê ngăn cản áp lực thi đàn.
Tất cả tiểu đội trưởng khác đều ở lại trấn thủ căn cứ trấn Hi Vọng, trong đó Chu Vấn dẫn đầu 4 tiểu đội trưởng mới được tấn thăng gồm Lưu Giang, Triệu Tứ, Lê Tam Ba, Trần Tư Oánh và đại nãi tử Đào Đại Tư, nhóm này sẽ đẩy quân về phương hướng siêu thị Thanh Hà.
Từ trấn Hi Vọng tới thôn Xuân Lê phải trải qua quãng đường hơn 5km, quãng đường này có rất nhiều thây ma du động, dù đã được hai người Hàn Phong, Ngô Soái thanh lý thây ma cấp cao 1 lần, nhưng bọn họ vẫn cần phải tấn công tiêu diệt sạch đám thây ma cấp thấp trước khi thi đàn hơn 6 vạn con đổ về hướng này.
Nhóm còn lại do Ngô Soái dẫn đầu có nhiệm vụ quét dọn chiến trường, thu thập vật phẩm hệ thống rơi vãi, giải quyết khoảng 3000 thây ma cấp cao, thây ma tiến hoá còn sót lại tại ba khu vực chiến trường, góp nhặt tài nguyên khác như lương thực thực phẩm, sắt thép, nhiên liệu, nhân loại may mắn sống sót…
Tất nhiên đầu thây ma P2 level 25 vẫn đang nằm vật vạ ở đó là mục tiêu tối quan trọng. Việc này Hàn Phong đã có bàn giao riêng với Ngô Soái, đảm bảo lợi ích thu được từ cái thứ to xác kia sẽ được tận dụng một cách triệt để.
Sau khi thảo luận xong tất cả mọi việc, Hàn Phong mới nhìn một vòng rồi bình thản nói:
- Nhân viên chính phủ huyện Tam Giang sẽ đến trong ngày hôm nay, bởi vậy rất có thể đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau. Mọi người, an toàn trên hết, nhiệm vụ thứ yếu, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng.
Nghe lời động viên của hắn, tất cả những tiểu đội trưởng phía dưới đều dâng lên một cỗ xúc động. Bọn họ có người theo Hàn Phong từ những giây phút đầu tiên, có người sau này mới nửa đường gia nhập, có người thực sự muốn gắn bó lâu dài, có người lòng đầy mong chờ chuẩn bị rời đi… Thế nhưng những ngày qua bọn họ đều đã cảm nhận được tình thần và ý chí của trấn Hi Vọng, của vị thủ lĩnh tuy lạnh lùng ít nói nhưng vẫn tràn đầy hi sinh và ấm áp này.
Bọn họ đều đồng loạt hô vang:
- Chiến thắng!
Chiến thắng chính là khẩu hiệu gắn liền với cái tên Hàn Phong.
Cuộc họp theo đó kết thúc, các tiểu đội trưởng đều nhanh chóng rời đi điều động quân số binh lực, sẵn sàng tiến công tới các vị trí được giao phó.
Hàn Phong từ trong ngực móc ra một tinh thạch ma dược level 20 ném cho Ngô Soái rồi nói:
- Đệ tìm cách lấy lòng con chó ngu kia, gia tăng quan hệ với nó, chú ý đừng để nó cảm thấy việc được tặng vật này là điều đương nhiên.
Ngô Soái nhón lấy cục tinh thạch đen nhẻm trong tay lật qua lật lại xem xét rồi cười sủa:
- Gâu gâu ẳng ẳng!
Hàn Phong khoé miệng không khỏi co giật, mặt hàng này sủa không ra sủa, nói không ra nói, giống như một người nước A hát bài hát của nước B bằng ngôn ngữ của nước C pha với nước D vậy, tóm lại không giống chó một chút nào.
Hắn tiếp tục trầm giọng dặn dò:
- Đệ đối phó P2 level 25 cần thật cẩn thận, cố gắng dò xét ra tất cả năng lực và giới hạn cao nhất của nó, xem nó có gì khác biệt với P2 tại siêu thị Thanh Hà không. Về phần cái kế hoạch kia, có thể thực hiện thì thực hiện, không thì thôi, không cần quá cưỡng cầu.
Ngô Soái thu lại vẻ cợt nhả rồi đứng lên nghiêm túc nói:
- Tuân lệnh.
Sau khi dặn dò thêm vài điều nữa, Hàn Phong mới bước ra ngoài sân tập kết.
Ba tiểu đội trưởng Lý Võ Lạc, Sử Thắng, Lục Đại Nguyên đã tập hợp xong đội viên, ai nấy đều bốc lên quyết tâm mãnh liệt. Đi cùng với họ còn có 30 phi phàm giả trên cấp 5, trong đó có tới 7 người đạt cấp 8, 3 người cấp 9. Trang bị đính kèm ngoài mỗi đội viên 1 khẩu súng ak47 và 60 viên đạn thì còn 1 xe bọc thép, 1 súng đại liên 12ly7 áp trận, cùng với 3 xe tải chở quân hạng nặng.
Hàn Phong nhìn một vòng thì giơ tay lên nói:
- Xuất phát!
Theo hiệu lệnh của hắn, đám đội viên bắt đầu tuần tự tiến lên xe tải chở quân, xe jeep cơ động cao, xe bán tải các loại, chỉnh thể động tác xem như tương đối nghiêm túc ngay ngắn, có dấu hiệu rõ rệt của phương hướng tinh nhuệ hoá, chuyên nghiệp hoá.
Hàn Phong cũng leo lên một chiếc xe bán tải Ford Raptor dẫn đoàn, sau hiệu lệnh xuất phát của hắn, đoàn xe bắt đầu chầm chậm chạy ra khỏi cổng trấn, tiến thẳng về phương hướng thôn Xuân Lê.
Ở các phương hướng khác, từng đoàn xe chở quân cũng bắt đầu chạy ra khỏi trấn tiến về các chiến trường khác nhau. Trải qua một đêm tiêu hoá chiến quả và phân phối vật tư, sức mạnh tổng hợp của trấn Hi Vọng đã tăng lên rất nhiều, so với trước chiến tranh không chỉ mạnh hơn gấp vài lần đơn giản như vậy.
Phạm vi 5 cây số xung quanh trấn Hi Vọng, rất ít tồn tại có thể uy hiếp bất kỳ một chi đội ngũ nào.
Ngồi cùng xe với Hàn Phong tất nhiên là Tường Vi, lúc này nàng ta đã sớm tự mình lấy lại cân bằng, khuôn mặt mang theo vẻ bình thản lạnh nhạt thường thấy, khí chất kiều diễm nhưng đồng thời cũng cao xa vời vợi tự động lan toả ra xung quanh, khiến cho người khác tự cảm thấy bản thân thua kém, đến suy nghĩ thử bắt chuyện vài câu cũng không dâng lên nổi.
Hàn Phong thì đang nhanh chóng bàn bạc tình hình cùng với Lý Võ Lạc. Vị quân nhân chuyên nghiệp này trường kỳ đóng quân tại khu vực thôn Xuân Lê, đối với địa hình xung quanh gần như đều nắm trong lòng bàn tay. Lúc này hắn ta đang trải ra một tấm bản đồ địa hình rồi bắt đầu phân tích thử các hướng tiến công của thi đàn, các điểm phòng thủ có thể sử dụng, các vị trí giao chiến lợi thế và bất lợi…
Dựa theo thông tin nhân sự cơ bản của thôn Xuân Lê lấy được từ chỗ Hà Tam, Lý Võ Lạc đã tổng kết ra một cái chiến trận giả định với nhân số quân ta một bên, thi đàn đối địch một bên, các yếu tố ảnh hưởng liên quan, cuối cùng là chênh lệch thực lực và kết quả sơ bộ của cuộc chiến này.
Cuối cùng hắn làm ra một cái kết luận:
- Thủ lĩnh. Dựa trên nhân số và dự trữ súng ống đạn dược hiện tại, chúng ta có khoảng 4% tỉ lệ chiến thắng trận này.
Hàn Phong nghe xong thì nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra. Hắn thản nhiên hỏi:
- Anh có đề xuất gì không?
Lý Võ Lạc trầm ngâm một chút, cuối cùng nặng nề lắc đầu:
- Ngoài cầu viện huyện Tam Giang giúp đỡ, tôi không nêu ra được cách gì khả quan.