Chương 240: Không phải trái cây

Câu nói này của Tường Vi vô cùng có mùi. Hàn Phong chắc chắn bản thân lại vừa bị cuốn vào một cái trò lố gì đó của hai ả này rồi.

Quả như hắn dự đoán, Liễu Huyên bên dưới lập tức ngọ nguậy thân thể, đùi non kẹp chặt lấy hông hắn không chịu rời, trong miệng còn phát ra thanh âm khiến người ta mềm cả xương cốt:

- Ông xã, người ta muốn, mau đút vào đi ~

“Muốn **, vừa rồi sao không kêu muốn.”

Hàn Phong không chút tiếng động lui lại nửa tấc, muốn bằng cách nhẹ nhàng nhất thoát khỏi đeo bám của Liễu Huyên. Nhưng nữ nhân bên dưới nào phải tay mơ, một khi nàng ta đã hứng tình, lại còn mang theo mục đích tới, nào có chuyện dễ dàng bỏ qua, bàn tay nhất quyết bấu chặt lấy cổ hắn không rời.

Lết lại lết, chọc lại chọc, hạ thân hai người cứ như vậy cọ sát, gần như sắp xuyên thủng phòng tuyến cuối cùng tới nơi, dâm dịch thuỷ thậm chí bắt đầu kéo thành một vệt ướt át dưới sàn nhà.

Tường Vi đứng ngoài cửa, khuôn mặt sớm đã trở nên đỏ bừng. Nàng vẫn là cực kỳ ít nhìn thấy cảnh tượng nam nữ giao hoan, lại càng ít nhìn cách giao hoan cuồng dã và kỳ dị như vậy.

Thế nhưng nàng vẫn hít sâu một hơi rồi nhẹ giọng hỏi:

- H-Hàn Phong… Tôi và Liễu Huyên, ai xinh đẹp hơn.

“$¥€%#@&!!!!!”

Hàn Phong vẫn nhớ chính xác lần gần nhất hắn nghe câu hỏi này, đó cũng là khoảng thời gian tầm giờ này vào 4 ngày trước, thời điểm Tường Vi cũng bắt gặp hắn và Liễu Huyên chuẩn bị làm bậy.

Không gian, thời gian, hành vi, lời nói đều gần như trùng khớp.

Chẳng qua lúc đó là Liễu Huyên hỏi, còn hiện tại đổi vai trò, Tường Vi là người hỏi.

“Sao mấy ả này thích hỏi như vậy…”

Dưới thân Hàn Phong, Liễu Huyên nghe câu hỏi này cũng lập tức vươn 10 cái móng tay bấu trên da thịt hắn rồi tức giận nói:

- Trả lời, lần này anh phải trả lời, đừng hòng đem người khác ra đánh trống lảng!

Hàn Phong nhìn Liễu Huyên, lại nhìn Tường Vi, mồ hôi hột bắt đầu tuôn ra như suối. Một người là tay sai đắc lực, một người thì sắp tới thời điểm thu quan, hắn rất khó có khả năng làm phật lòng người nào.

Tường Vi đứng ngoài cửa với ánh mắt trong suốt đang nhìn qua hắn, hắn chắc chắn không thể nói dối, càng không thể nói thật, lại tuyệt đối không thể lấp lửng.

Sau một hồi cắn răng vắt óc, Hàn Phong trong đầu linh quang khẽ động, hắn đưa mắt nhìn một lượt trên dưới Tường Vi rồi chậm rãi nói:

- Câu hỏi này không đủ dữ kiện, tạm thời rất khó phán định chính xác. Chi bằng cô cởi hết quần áo ra rồi nằm xuống đây, tôi sẽ đánh giá một cách công tâm nhất, cả trên phương diện thị giác và xúc giác.

- …???

- …!!!

Không gian trong phòng nhất thời có chút im lặng, hp lại tiếp tục bồi thêm một câu:

- Nếu muốn so sánh cả kỹ năng, vậy cô cũng có thể thử ngậm cái kia của tôi một chút, vậy thì đánh giá sẽ đầy đủ hơn.

Nghe những câu nói đê tiện sặc mùi lưu manh của Hàn Phong, cả hai cái nữ nhân đều không nhịn được đồng loạt mắng to trong lòng. Sau đó bọn họ bắt đầu tự tưởng tượng.

Vừa tưởng tượng chính là trong đầu hiện ra một trận xấu hổ cùng cảm giác hoang đường.

- Anh… Anh…

- Hàn Phong. Anh…

Hai cái nữ nhân đều không biết nói gì cho phải, nhưng từ giọng điệu của mấy ả, hắn chắc chắn một kiếp lần này đã coi như thành công vượt qua rồi. Lợi dụng Liễu Huyên ngẩn người, hắn nhanh chóng thò tay rút tấm chăn trên giường phủ lên người nàng ta rồi cúi người kéo dậy.

Sức mạnh, lực cân bằng và cảm giác không gian của Hàn Phong cực tốt, chỉ dùng một giây, hắn đã kéo Liễu Huyên đứng lên, sau đó ghé sát vào tai nàng ta thì thầm:

- Cô đẹp hơn. Giờ thì mau tránh đi, coi như tôi nợ cô một ân tình.

Liễu Huyên cắn môi, trong mắt là một mảnh tràn đầy tức giận cùng không cam lòng. Vậy mà lại một lần nữa thua rồi!

Thế nhưng nàng là người khôn khéo hiểu chuyện, lại còn tràn đầy quật cường cùng kiên trì. Thua lần này, không có nghĩa lần sau sẽ thua, vĩnh viễn đều sẽ thua.

Lần này không được, lần tới sẽ được.

Liễu Huyên hừ nhẹ một tiếng đưa mắt lườm Hàn Phong như thể xác nhận lời vừa rồi, sau đó cuốn theo chiếc chăn bước ra ngoài cửa.

Sau khi đi ngang qua Tường Vi, người kia vậy mà lại nhẹ nhàng cúi người xin lỗi:

- Liễu Huyên tiểu thư, xin lỗi vì đã mạo phạm.

- Không sao.

Liễu Huyên bước ra ngoài cửa còn rất lịch sự đóng cửa lại, không có một chút nào cảm giác uể oải hay chán nản.

“Đ**m. Thật sự là không thể hiểu nổi mấy con hàng này. Biết trước có lỗi sao còn làm, đã làm rồi thì sao phải xin?”

Hàn Phong thò tay kéo cái quần lót lên che lại hạ bộ cương cứng, sau đó mặc kệ nó vẫn còn lòi một nửa ra ngoài, hắn bước tới ghế dựa ngồi phịch xuống che miệng ngáp một tiếng nói:

- Tường Vi tiểu thư, có thể bàn chuyện chính sự rồi.

Tường Vi khuôn mặt càng lúc càng đỏ. Hiện tại chỉ còn hai người trong không gian kín, không khí đột nhiên biến thành ngượng ngùng, cái kia trạng thái Hàn Phong lại dường như không ổn lắm, giống như núi lửa chực chờ bộc phát, để cho nàng cảm thấy cả người tràn đầy nguy cơ…

- Tường Vi tiểu thư, cô đang nhìn cái gì vậy?

Một câu hỏi nữa của Hàn Phong để cho Tường Vi giật bắn mình, sau đó vội vã thu hồi ánh mắt khỏi hạ bộ hắn, bàn tay cuống quýt tới mức thiếu chút đánh rơi cả hộp đựng ớt.

“Làm sao… Làm sao lớn như vậy…”

Cái kia mới chỉ lòi có một nửa ra ngoài nhưng vẫn vừa dài vừa lớn, đặc biệt còn rất ướt át dâm mỹ, nàng không hiểu sao vừa nhìn liền bị nó thu hút triệt để. Sau khi rời đi ánh mắt, lại không nhịn được lén nhìn thêm vài lần, thân thể trở nên bủn rủn cùng nóng bức cùng cực.

Hạ thân còn mơ hồ có chút run rẩy ẩm ướt, vô cùng khó chịu.

Hàn Phong búng tay tạo ra mấy viên đá ném vào cốc trà xoài, sau đó lại tự rót một ly trà xoài mới đẩy qua ghế bên cạnh rồi thản nhiên nói:

- Ngồi đi.

Tường Vi hít sâu một hơi để cho bản thân bình tĩnh trở lại rồi bước tới ghế dựa ngồi xuống, sau khi uống một ngụm trà xoài mát lạnh, tâm trạng cũng được xoa dịu mấy phần, nàng không nhịn được nhỏ giọng nói:

- H-Hàn Phong. Anh có thể mặc đồ vào không?

- Không. Tôi đang rất nóng!

Yêu cầu thứ nhất ngay lập tức bị từ chối để cho Tường Vi không khỏi cắn môi, nhưng nàng vẫn tiếp tục kiên trì nói:

- Vậy kéo cái quần lên một chút nữa…

- Cô bước qua kéo giúp tôi đi!

Yêu cầu thứ hai tiếp tục bị Hàn Phong từ chối, khuôn mặt Tường Vi không khỏi trở nên tái nhợt.

“Thổ phỉ vô sỉ…”

Tiếp tục hít sâu một hơi gắng sức duy trì bình tĩnh, Tường Vi đem hộp inox đặt trên bàn rồi mở ra, bên trong là một trái ớt biến dị lớn chừng hai ngón tay, dài chừng 10cm, đang toả ra quang mang hồng sắc nhu hoà mà nóng bức.

Nhiệt độ không khí trong căn phòng thoáng chốc tăng cao.

Tường Vi hơi thở có chút trở nên gấp gáp. Ngồi tại vị trí gần Hàn Phong như vậy, cộng thêm nhiệt độ mỗi lúc một cao, nàng không khỏi trong miệng ngập tràn một ngụm hương vị nam nhân kỳ quái. Cái kia gần giống như độc dược, để cho nàng toàn thân tê dại, cơ thể giống như đột nhiên trở nên vô lực, mềm nhũn dính chặt xuống ghế.

Hiện tại có muốn đứng lên bỏ chạy cũng đứng không nổi.

Hàn Phong nhìn vào trái ớt không có gì khác thường, sau đó nhìn qua Tường Vi bên cạnh rồi bình tĩnh hỏi:

- Tường Vi tiểu thư, giờ thì cô có thể nói cho tôi biết, những trái ớt này có gì đặc biệt?

Thấy Hàn Phong không có làm ra hành động quá khích, còn thật muốn bàn chuyện chính sự, Tường Vi không khỏi thở ra một hơi.

Thật ra trước đó tại phòng họp trung tâm, không phải nàng cố tình làm mình làm mẩy không chịu sử dụng ớt biến dị ngay, chính là muốn thử tĩnh tâm vận sức nghiên cứu vật này một chút.

Hàn Phong trước đó cũng chưa thật sự hiểu cái hành động dở hơi đột xuất của Tường Vi. Nhưng hắn là người tâm tư thâm trầm, sau 2 phút ngẫm nghĩ suy đoán, hắn rốt cuộc hiểu đối phương muốn gì.

Kỹ năng tứ giai, Thấu Rõ.

Đọc tâm thuật vĩnh viễn chỉ là một góc nhỏ của Thấu Rõ.

Kỹ năng này không có bất kỳ lực sát thương hay chống chịu nào cả, nếu chỉ đơn độc nắm giữ cùng thi triển, có thể coi như nó tuyệt đối bất lực ngay cả trước một đầu thây ma lv1. Bù lại, nó được ban cho cho năng lực trinh sát cực kỳ khủng bố.

Một trong bảy phương diện chiến đấu gồm tấn công, phòng thủ, di động, phục hồi, khống chế, tồn trữ, trinh sát. Không có phương diện nào yếu hơn hẳn hay mạnh hơn hẳn, chỉ cần vận dụng đúng nơi đúng chỗ, từng phương diện sẽ toả ra hào quang rực rỡ vốn phải có.

Người có mạnh hơn nữa, kỹ năng có cao cấp hơn nữa, khi đứng trước vấn đề không thông hiểu, vậy cũng chỉ có thể ngậm ngùi bất lực.

Giống như trái ớt hiện tại trong hộp inox, kỹ năng Trinh Sát Nhãn của Hàn Phong không thể nhìn ra bất kỳ điểm gì kỳ quái hay thông tin hữu ích, một loạt kỹ năng tam giai khác cũng hoàn toàn bó tay, nhưng Thấu Rõ tứ giai của Tường Vi, chắc chắn có thể, hay ít nhất là sẽ nhìn ra một phần.

Trong lòng Hàn Phong luôn luôn ngập tràn một cỗ tò mò và khát khao tìm hiểu đối với thế giới hậu tận thế này. Bởi vậy đối với hắn, thông tin mà Tường Vi mang tới quan trọng hơn xa việc làm gì đó cùng Liễu Huyên.

Tường Vi lúc này đã lấy lại bình tĩnh cơ bản, nàng ta ánh mắt nhìn vào trái ớt rồi chầm chậm nói:

- Nó không phải “trái cây”.

Hàn Phong nghe vậy thì nhướng mày truy hỏi:

- Không phải trái cây? Vậy nó là gì?

Hắn cầm lên ớt biến dị, ngoài việc vật này tương đối nóng ra, cảm giác sờ vào rất chân thật.

Tường Vi khẽ lau mấy giọt mồ hôi trên má, sau đó gật đầu khẳng định nói:

- Nó không giống với tất cả trái cây khác. Tôi không đủ kiến thức để giải thích, nhưng nó không giống… Ừm, nó giống như một ngọn lửa đang cháy liên tục, hình dạng hiện tại, không biết bị… bị thứ gì đó cố định lại…

Hàn Phong bắt đầu vuốt ve trái ớt, cảm nhận lớp vỏ của nó, đâu khác gì ớt thường? Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi thử:

- Ý cô là, nó giống một đoàn năng lượng cô đặc?

- Đúng, đúng, có thể coi như vậy.

Nhận được câu trả lời chính xác, Hàn Phong thả quả ớt biến dị vào hộp inox rồi tiếp tục hỏi:

- Hôm nay khi quan sát kỹ càng hai người Chu Vấn, Mã Mộng Đình dùng ớt, cô cảm thấy thế nào? Tại sao hai người bọn họ lại được tăng cường sức mạnh khi ăn ớt, quả ớt này đã tác động thế nào tới họ, tác động vào phương diện gì, đã có gì thay đổi trước và sau, quá trình này là “kết hợp” hay “tăng cường”?

- Tôi… Tôi cũng không biết nói sao.