Chương 238: Háo sắc hay táo bón.

Hàn Phong cứ nghĩ đã giải quyết hết mọi việc quan trọng, hiện tại mới nhớ ra vẫn còn một cái phiền phức to đùng nữa chưa đụng tới, lại còn đang chờ sẵn trong phòng.

Từ bao giờ lệnh cấm xâm nhập lại bị để ngoài tai như vậy?

Hắn đưa tay che miệng ngáp một tiếng rồi tuỳ tiện nói với hai người Xuân Hoa, Xuân Thu:

- Chuẩn bị cho tôi hai bình trà.

- Dạ ~

Hàn Phong đưa tay mở cửa phòng bước vào, trong phòng vậy mà có sẵn tới ba người.

Nữ tử đầu tiên là Liễu Huyên, rất quen mắt, hầu như ngày nào cũng gặp. Nữ tử thứ hai tương đối quen mắt, chính là cái Lam Nhu Thuỷ buổi chiều vừa tới, được Hà Tam dâng lên như “lễ vật”. Người còn lại Hàn Phong sắp sửa quên luôn tới nơi, chính là Hương Vẫn Tình có gương mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt luôn luôn buồn thảm, người được hắn đổi lấy khi lần đầu tiên tiếp xúc thôn Xuân Lê.

Trong căn phòng không phải rất lớn, ba người này đang trò chyện cùng nhau, thái độ tương đối hoà hợp cởi mở, thậm chí có chút vui vẻ giống như rất tâm đầu ý hợp.

Hàn Phong không khỏi nghệt mặt ra rồi kêu ầm lên:

- Các cô đang làm trò gì vậy?

Thấy người tới là Hàn Phong, cả ba người đều ngừng lại trao đổi, hai người Lam Nhu Thuỷ, Hương Vẫn Tình vội vã đứng lên rồi cúi đầu, trong khi Liễu Huyên vẫn luôn ngồi trên ghế, nàng ta chỉ nhẹ nhàng nói:

- Hai người lui đi, từ ngày mai sẽ chính thức bắt đầu công việc.

Hai nữ tử vội vã cúi đầu rồi nhu thuận nói:

- Dạ ~

Bọn họ nói xong lại xoay người thi lễ với Hàn Phong rồi mới lui ra ngoài.

Chỉ còn hai người ở lại trong phòng, Liễu Huyên mới từ dưới ghế đứng lên bắt đầu giúp Hàn Phong cởi ra balo cùng trang phục chiến đấu, nàng ta vừa thong thả thực hiện vừa dùng giọng điệu trêu tức nói:

- Anh hùng vĩ đại nhất trấn Hi Vọng của chúng ta, tại sao không nói gì vậy?

Hàn Phong khoé miệng co giật, hắn vừa muốn đưa tay bóp bóp trán theo thói quen, lại bị nàng ta đập một cái cản lại rồi mắng:

- Anh giơ tay như vậy, tôi làm sao cởi áo được.

Hàn Phong nhìn lướt qua Liễu Huyên đứng trước mặt thì âm thầm nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi:

- Cô lại muốn làm trò gì nữa, tại sao lôi một đống người tới phòng của tôi như vậy?

Liễu Huyên đã cởi xong lớp áo da bên ngoài, nàng ta nhướng mày một cái rồi hỏi:

- Tại sao anh chỉ nhìn về bên phải mà không nhìn bên trái? Có phải bên phải cao hơn một chút nên sẽ thu hút hơn không? Haha, là do tôi cố tình đấy.

Nàng ta đang nói tới ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình.

Hàn Phong trong lòng điên cuồng chửi bới tám chục lần. Đồ dâm đãng này, mỗi lần tới gặp hắn đều ăn mặc theo cái kiểu không thể hở hang hơn. Hiện tại nhìn nàng ta có khác gì bán khoả thân đâu, tấm áo lưới nhìn thì tưởng như rất dày dặn kín đáo, nhưng xuyên qua vô số mắt cáo có thể trông thấy da thịt trắng nõn ướt át.

Đặc biệt là đôi nhũ hoa no tròn căng mọng như muốn nhảy khỏi ngực áo kia, tại sao lại bên cao bên thấp, là do cố tình sắp đặt ư? Sắp đặt kiểu gì?

Không để cho Hàn Phong lên tiếng phân bua, Liễu Huyên tiếp tục cởi tới lớp áo giáp sắt rồi thản nhiên nói:

- Không phải anh nói với tôi tìm căn phòng nào đó hứng được càng nhiều ánh trăng thì càng tốt sao? Đã tìm được rồi, là căn phòng trên tầng thượng toà A1. Cửa sổ rất lớn ở cả hai hướng, rất thơ mộng, rất thoáng đãng, rất thích hợp vừa ngắm trăng vừa làm vài chuyện thú vị. Từ ngày mai, phòng anh sẽ chuyển tới đó.

Hàn Phong tiếp tục nuốt một ngụm nước bọt rồi trầm giọng hỏi:

- Vậy thì liên quan gì tới việc cô tụ tập một đống người trong phòng tôi?

Liễu Huyên dùng ngón tay của mình thử sờ nắn vết rách trên áo khoác tận thế level 2, đây là vết cắt cụt do chính Hàn Phong gây ra, hắn tự chém đứt cánh tay của mình hòng thoát khỏi tình trạng thây ma hoá khi bị P2 level 25 cắn trúng.

Nàng ta vừa cởi ra áo khoác phòng hộ level 2 vừa cười nói:

- Hai người bọn họ sẽ là hai nữ hầu tiếp theo của anh. Hương Vẫn Tình rất xinh đẹp, lại còn hiểu chuyện ít nói. Trên người nàng ta có một mùi hương u sâu nhàn nhạt giống trầm hương vậy, cái kia khiến cho người ta ngủ rất ngon. Cả đêm hôm trước lẫn đêm hôm qua tôi đều ôm nàng ta ngủ, rất thoải mái, nàng ta sẽ có nhiệm vụ làm ấm giường.

Hàn Phong nhướng mày, hắn ngay lập tức lắc đầu từ chối:

- Không cần, có Xuân Hoa Xuân Thu hai người là được rồi. Hơn nữa, tôi không cần ai làm ấm giường cả.

Làm ấm giường có tác dụng gì, hắn ngày nào cũng tạo ra đại lượng hàn khí khiến cho cả căn phòng trở nên mát lạnh, ngủ như vậy giữa trời hè mới thực sự là mát mẻ thoải mái.

Liều Huyên mặc kệ Hàn Phong phản đối mà tiếp tục nói:

- Lam Nhu Thuỷ rất tài năng, sẽ đảm nhận nhiệm vụ thư ký riêng cho anh. Hẳn anh cũng biết, nàng ta rất giỏi trong phương diện hoạch định và tính toán, sẽ đưa ra cho anh phân tích chính xác và vài lời khuyên hữu ích. Ngoài ra thì giọng nói của nàng ta cũng rất truyền cảm, hẳn anh đã nhiều lần nghe thấy trên tivi, sắp tới số liệu mà anh cần xử lý mỗi lúc một nhiều, nàng ta sẽ đọc cho anh nghe, anh khỏi cần vừa đọc vừa ngủ gật như trước nữa.

Hàn Phong nghe tới đây thì cũng không nhịn được mà cảm thấy khá có lý, hắn dạo gần đây đúng là quá lười đọc chữ rồi, thường xuyên ngủ quên giữa chừng. Bất quá, hắn vẫn như cũ kiên trì nói:

- Có hai người Xuân Hoa, Xuân Thu là được rồi.

Liễu Huyên đã cởi tới lớp áo lót cuối cùng, nhưng nàng ta loay hoay mãi cũng không tháo xuống được Giáp Tay Tật Phong level 3.

Trang bị này tất nhiên được Hàn Phong ẩn giấu trong cùng hòng tránh sự trinh sát, tránh bị nhằm vào bởi người hữu tâm. Trang bị mở ra thiên kỳ bách quái, nhưng tuyệt đối không phải độc nhất, nếu người khác biết hắn có những thứ gì, hắn sẽ bị khắc chế ngay lập tức.

Liễu Huyên không cởi được vật này thì tức giận đập một cái trên tay Hàn Phong rồi mắng:

- Thứ quỷ này cứng đầu và ngu xuẩn y như anh vậy. Anh nói tôi tìm cách đẩy hai người Xuân Hoa, Xuân Thu đi, nhưng đồng thời cũng nói tôi âm thầm tuyên truyền một vài điểm yếu của anh ra ngoài. Tôi nhìn đi nhìn lại, anh chẳng có mấy thứ lộ ra ngoài cho người khác xem, sao có thể vẽ bừa một lí do đâu đâu. Ngoài đam mê nữ sắc và thường xuyên bị táo bón ra, tôi biết tuyên truyền cái điểm yếu gì khác đây?

Hàn Phong nghe vậy thì tức tới nổ đom đóm mắt, hắn lập tức kêu ầm lên:

- Cô… Cô lại tuyên truyền tôi bị táo bón? Tôi bị táo bón bao giờ?

Liễu Huyên liếc mắt nhìn Hàn Phong rồi vừa thản nhiên thò tay xuống thắt lưng hắn vừa nói:

- Thế tóm lại anh chọn háo sắc hay chọn táo bón… A?

Nàng ta vừa thử mò mẫm, lại lập tức mò tới một cái vật vừa to vừa cứng, lại còn vô cùng nóng bức đang nhiệt tình độn quần dựng lên.

- Haha, đây không phải háo sắc thì là gì? Anh nói xem, tôi còn chưa làm gì cả, anh đã dựng hết cả lên đây này.

Nhìn Liễu Huyên khuôn mặt tràn đầy trêu tức nhìn mình, bàn tay lại như có như không nhẹ nhàng gãi gãi, Hàn Phong không khỏi âm thầm kêu khổ.

Hắn buổi chiều bị Ngô Soái ép uống hơn một lít nước tăng lực pha thuốc kích dục, cái tình trạng căng cứng này đã diễn ra thời gian dài rồi. Lại trải qua nhìn trộm thân thể Mã Mộng Đình cùng Liễu Huyên, hắn sao có thể chịu nổi.

Hiện tại quả thật đang rất muốn làm ba cái việc gì đó giải khuây.

Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa:

- Chủ nhân, trà đã tới.

Liễu Huyên vừa gắng sức cởi ra quần dài Hàn Phong vừa nhanh chóng ra lệnh.

- Vào đi.

Được sự cho phép, Xuân Hoa cùng Xuân Thu lập tức đẩy cửa bước vào. Hai người cùng nhìn thấy cảnh tượng Liễu Huyên cởi ra quần dài Hàn Phong, cũng nhìn thấy khối u cục như cái lều giữa háng hắn. Bất quá, sau lớp quần dài chính là tiếp một lớp quần dài.

Hàn Phong cũng sợ chết, thậm chí sợ chết không thua gì Tường Vi, hắn mặc rất nhiều quần nhằm đảm bảo không bị cắn hay cào trúng khi đứng giữa bầy thây ma.

Tuy có quần áo đầy đủ che chở, nhưng bị cùng lúc vài nữ nhân nhìn tới, lại còn nhìn bằng ánh mắt kỳ quái, hắn vẫn là tương đối mất tự nhiên.

Hắn tuỳ tiện chỉ cái bàn cạnh cửa sổ rồi ra lệnh:

- Để xuống rồi trở về đi, ngày mai còn phải chiến đấu đó.

Hai người Xuân Hoa cùng Xuân Thu đều vụng trộm che miệng cười một tiếng, sau đó đều nhất nhất cúi người nhu thuận đáp lại:

- Dạ ~

Sau khi nhìn hai cái nữ hầu rời đi, Hàn Phong mới nhếch mép cười đểu với Liễu Huyên:

- Còn muốn cởi nửa không? Bên trong vẫn còn hai lớp chờ… Ối!

Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị nữ nhân kia đập cho một phát vào giữa háng, đau tới thiếu chút khóc thét.

Liễu Huyên lắc mông bước tới cạnh bàn ngồi xuống, rất ưu nhã rót ra hai ly trà xoài lớn, lại lấy ra rất nhiều tài liệu giấy tờ rồi thản nhiên nói:

- Ướp lạnh!

Hàn Phong đã thực sự chảy ra nước mắt, nam căn trải qua cường hoá điểm chống chịu nhiều lần, nhưng vẫn như cũ là bộ vị cực kỳ yếu hại.

Hắn khó khăn lột nốt lớp quần ngoài cùng ra rồi tập tễnh bước tới bên bàn ngồi xuống. Sau khi nhìn ánh mắt như ra lệnh của Liễu Huyên, hắn thiếu chút đã tóm lấy nàng ta rồi nện cho một trận.

Thật sự là ché đỏ.

Bất quá cuối cùng hắn vẫn là tạo ra mấy cục đá lạnh ướp vào hai li trà xoài. Nếu hắn dám kháng lệnh, chắc chắn ả dâm nữ bên cạnh sẽ mở cửa sổ rồi kêu ầm lên: Hiếp dâm, hiếp dâm. Con hàng này đã doạ dẫm nhiều lần, khẳng định là dám làm chứ không phải nói chơi.

Hai người một người chăm chú đọc tài liệu, một người thì thản nhiên uống trà xoài, thi thoảng lại trao đổi và giải thích vài điểm khúc mắc.

Tình hình theo dạng số liệu của từng đội ngũ, từng tầng lớp cư dân, từng nhóm công việc, phòng ban, từng độ tuổi… Quan điểm của từng tiểu đội trưởng, các đội viên cấp cao, đội viên chủ chốt có tiếng nói… Rất đầy đủ.

Liễu Huyên làm việc rất tốt, tất cả yêu cầu của Hàn Phong, nàng ta đều xử lý vượt cả mong đợi. Từ việc đề cao thành tựu của hắn, tích cực bôi xấu chính phủ, cho tới các bước ngầm kích động, giả kích động hòng tìm ra những kẻ ngấm ngầm bất mãn, lại vài bước chuẩn bị cho việc thiết lập gông xiềng tiếp theo lên nhóm cư dân, vài lời đồn nửa thật nửa giả về tình hình tại huyện Tam Giang…

Có thể nói đội ngũ bên Tam Giang chưa tới nơi này đã bị bôi đen, chính phủ Tam Giang cũng bị bôi đen không thành cái thể thống gì cả.

Hiện tại có bao nhiêu người muốn rời bỏ trấn Hi Vọng, Hàn Phong cũng đã nắm được rõ ràng.

Sau khi xem xong số liệu, Hàn Phong lại đưa ra vài yêu cầu nữa cho Liễu Huyên, mọi chuyện xem như đã hoàn tất.