Đau đớn qua đi cực khoái kéo tới, Chu Vấn cả người bong tróc những dấu vết cháy xém, bên dưới lộ ra da thịt khoẻ mạnh tươi mới, ngay cả những vết sẹo do thây ma để lại trên tay, bụng, ngực cũng toàn bộ biến mất. Cậu ta cứ như vậy lăn lộn trong đống quần áo rách thủng lỗ chỗ mà rên rỉ khí thế:
- Hừ hừ…
Nhìn có giống một con lợn đực vừa được cho phối lần đầu không?
Hàn Phong khoé miệng co giật, hắn rốt cuộc cũng không nhìn được cảnh này nữa mà kêu lên:
- Đừng rên rỉ nữa, mau đứng lên đi. Cậu còn rên, tôi sẽ gọi đại nãi tử Đào Đại Tư tới.
Chu Vấn nghe tới cái tên bà béo kia thì sảng hồn, cậu ta vội vã từ dưới đất bò lên, sau đó nghệt mặt cười toét cả miệng nói:
- Đại đội trưởng, kỹ năng nhị giai thây ma hoá của tôi đã tiến giai lên tam giai…
- Đ**?!
Hàn Phong không nhịn được chửi bậy một câu. Cái này tương đương 8 điểm kỹ năng liên tục?
Hai người còn lại nghe được cũng là bốc lên nghi hoặc cùng hưng phấn mãnh liệt. Ớt biến dị này, gấp đôi hiệu quả so với trước rồi, thậm chí còn hơn.
Chu Vấn vẫn giữ nguyên thái độ như phê thuốc mà cười nói:
- Ngoài ra tôi còn được cộng thêm 6 thể lực, 6 phục hồi, 6 chống chịu.
- Đ**!
Hàn Phong lại một lần nữa phải chửi bậy. Hắn có xúc động bốc cả hai quả ớt trên bàn lên nhét vào miệng… 18 điểm tiềm năng, 8 điểm kỹ năng, thật sự là bảo bối mà. Lần trước hắn dùng ớt biến dị chỉ nhận được lợi ích tương đương 8 điểm tiềm năng và 4 điểm kỹ năng thôi.
Chu Vấn hề hề hề gom góp mớ quần áo rách nát của mình lại mà bò lên. Kỹ năng Thây Ma Hoá tăng lên tới tam giai, giờ đây cậu ta có thể ăn thịt thây ma khi đang trong trạng thái Thây Ma Hoá, cướp đoạt tạm thời một phần chỉ số của chúng nó. Quá khủng khiếp.
Chống chịu, phục hồi tăng cao, để cho cậu ta cảm giác vô cùng khoẻ mạnh, còn có một cảm giác hưng phấn lạ thường. Hiện tại cậu ta có tự tin đánh nhau trực diện với F2 level 20 kia mà không cần đánh lén nữa. Tất nhiên, kết quả có khả năng cao là vẫn thua, nhưng bảo mệnh và chạy thoát hẳn là sẽ đủ sức.
Bất quá di chứng từ ớt biến dị không dễ dàng vượt qua, Chu Vấn vừa đứng lên lập tức bị đau đớn chấn cho ngã xuống, trong miệng tiếp tục rên rỉ:
- Đau quá… Nóng quá… Lạnh quá…
Hàn Phong hơi nhướng mày, hắn tuỳ tiện gọi lên với người bên ngoài:
- Tiếu Lâm, tiến vào đây.
Phòng họp trung tâm luôn có đội viên canh giữ bên ngoài.
Nghe lệnh của hắn, Tiếu Lâm dẫn theo hai đội viên khác nhanh chóng bước vào.
Bọn họ vừa nhìn thấy Chu Vấn đang đau đớn rên rỉ nằm dưới đất thì đã hiểu chuyện, hai người đi cùng nhanh chóng tiến lên đỡ lấy vị phó đại đội trưởng tân tấn này, cẩn thận từng li từng tí nâng hắn lên.
Hàn Phong phất phất tay tuỳ tiện ra lệnh:
- Dẫn Chu phó đại đội về phòng, xả nước ấm cho hắn ngâm.
- Dạ!
Hàn Phong trong lòng vừa động chợt nói tiếp:
- Điều động mấy nữ hầu tới đây, nói họ mang vài tấm chăn mỏng tới.
- Tuân lệnh.
Cái này tiếp theo hai nữ nhân sẽ dùng ớt biến dị, di chứng tương đương lớn, để cho nữ hầu chăm sóc sẽ tiện hơn.
Mã Mộng Đình cùng Tường Vi khẽ liếc nhìn Hàn Phong, người trước âm thầm gật đầu, người sau cũng âm thầm thở dài. Vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng này, xem như vẫn tương đối tinh tế.
Một lúc sau, bốn nữ hầu đã được điều động tới.
Hàn Phong chỉ vào hộp ớt trên bàn thản nhiên hỏi:
- Ai dùng trước?
Tường Vi nuốt nước bọt nhìn qua người bên cạnh, mà Mã Mộng Đình cũng tương đối nhạy cảm, nàng ta nhanh chóng mỉm cười nói:
- Tôi sẽ dùng trước.
Mã Mộng Đình là người khôn khéo, cũng rất có tham vọng cùng động lực. Bảo bối trước mặt, nàng không chút do dự tiến lên cầm lấy ớt biến dị, càng thêm quyết đoán đem nó thả vào miệng.
- Agggg…
Ớt biến dị vừa vào miệng liền hoá thành một luồng hào quang đỏ rực tan chảy, sau đó là nhanh chóng phân hoá thành vô số luồng hào quang lưu chuyển tới khắp mọi nơi trên thân thể. Mã Mộng Đình da dẻ bắt đầu chuyển qua màu tôm luộc, ngọn lửa hồng sắc theo từng lỗ chân lông toát ra, đem không khí xung quanh cũng đốt cho vặn vẹo.
Nàng ta không nhịn được hét lên đau đớn, bàn tay bấu chặt xuống nền đất, có cảm giác vô cùng thống khổ.
Có được kinh nghiệm từ Chu Vấn, Hàn Phong rất thoải mái vung tay lên điều động kỹ năng thao túng hàn băng, sau đó một luồng bạch sắc khí lạnh cuồn cuộn bao trùm lấy Mã Mộng Đình, không quá mức áp chế lực thiêu đốt của ớt biến dị, cũng không để cho nó thiêu đốt quá mạnh bạo.
Mã Mộng Đình bên trong quang đoàn hừng hực bắt đầu nhẹ nhàng co giật vì đau đớn và nóng bức, da thịt cháy xém bong tróc rơi rụng, để lộ ra lớp da tươi mới căng mọng trắng muốt.
Thật giống như đang được lột xác tân sinh.
Quá trình thay da đổi thịt này diễn ra trọn vẹn 1 phút đồng hồ mới kết thúc, quang mang hồng sắc toàn bộ thẩm thấu biến mất. Mã Mộng Đình hộc ra một hơi nửa đau đớn nửa khoan khoái, trong miệng không tự chủ được bắt đầu thong thả rên rỉ.
- Ức… Ngô…
Hàn Phong nhìn cảnh này, tâm thần không khỏi rung động, hắn không nhịn được khẽ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn vào da thịt non mềm của đối phương, trong đầu bắt đầu mặc sức tưởng tượng.
“Thật sự là đúng gu mà…”
Bất quá hiện tại không phải thời điểm quá tiện để nhìn thêm, Hàn Phong tuỳ tiện phất tay rồi nói:
- Hỗ trợ Mã tiểu đội trưởng.
Hai nữ hầu nghe lệnh của hắn lập tức tiến lên lấy ta một tấm chăn mỏng che lên người Mã Mộng Đình.
Chờ cho nàng ta thích ứng một chút, Hàn Phong mới mở miệng quan tâm hỏi:
- Mã tiểu đội trưởng, cô thấy thế nào?
Mã Mộng Đình hơi run lên vì lạnh, sau đó lại nhăn mặt vì cay nóng, nàng ta tâm thần động niệm một chút thì mừng rỡ nói:
- Tôi được cộng thêm 6 sức mạnh, 6 thể lực, 6 trí lực. Kỹ năng tam giai Lấy Tĩnh Chế Động cường hoá qua 2 lượt.
Hàn Phong âm thầm chấn động, hắn vội vã truy hỏi:
- Kỹ năng kia có thay đổi thế nào?
Hắn cũng có kỹ năng này, nó đã rất nhiều lần cứu hắn hỏi hiểm nguy, lật ngược tình thế một cách bất ngờ.
Mã Mộng Đình nhanh chóng đáp lại:
- Thời gian hấp thu sát thương tăng lên 6 giây, uy lực bùng nổ phản đòn tăng lên 120%, nhưng chỉ bị tự thân đông cứng và giam cầm trong 5 giây, sẽ có 1 giây bất kỳ trong khoảng thời gian này được tự do hoạt động.
- Quá tốt!
Nghe được dữ kiện từ nàng ta, Hàn Phong không khỏi trở nên hưng phấn, cũng theo đó dâng lên vô hạn tiếc nuối. Kỹ năng này quá mạnh, càng lên cao dùng càng tốt, nhưng hắn không có điểm kỹ năng dư thừa mà cường hoá.
Ném việc này ra sau đầu, Hàn Phong bình tĩnh nói:
- Tốt, cô về nghĩ ngơi trước đi… Hai người hãy chăm sóc Mã tiểu đội trưởng thật tốt, xả nước ấm cho nàng ta ngâm.
- Tuân lệnh.
- Dạ.
Mã Mộng Đình run rẩy từ dưới đất được đỡ lên, sau đó nàng ta nhẹ nhàng cúi người trước khi rời đi:
- Đa tạ thủ lĩnh…
Chỉ còn một quả ớt cuối cùng, Hàn Phong tuỳ tiện đưa tay lên che miệng ngáp một cái rồi nói:
- Được rồi, cô cũng ăn nốt đi.
Quả ớt này đương nhiên là phần của Tường Vi. Nàng ta lúc này tiến lên ầm ớt vào trong tay, cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy của nó thì lập tức lại thả xuống rồi rụt rè hỏi:
- Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
“M**, đúng là đồ nhát chết.”
Hàn Phong mắng thầm trong lòng rồi không kiên nhẫn gãi gãi cằm nói:
- Có hai người đi trước dò đường, chính mắt cô cũng thấy rồi đó, đâu có nguy hiểm gì quá lớn đâu?
Tường Vi cắn môi do dự, nàng chẳng những sợ chết mà còn sợ đau, bởi vậy vẫn quật cường nói:
- Tôi muốn anh đảm bảo an toàn.
“Đ**! Tôi đảm bảo kiểu gì?”
Hàn Phong hít sâu một hơi, khoé miệng nhếch lên giở giọng giễu cợt:
- Không bằng cô để tôi ăn trước, nếu như không gặp nguy hiểm, lần sau sẽ tới lượt cô ăn?
Tường Vi liếc nhìn Hàn Phong một cái. Tên thổ phỉ này đề xuất cũng thật khôn, nàng sắp rời khỏi trấn Hi Vọng, vậy thì sẽ có lần sau sao? Không thể.
Nàng lại cầm lên quả ớt, sau đó lại đặt lại, đem nắp hộp đóng kín rồi thản nhiên nói:
- Tôi cần suy nghĩ thêm.
“Ả ngực to chết tiệt này!”
Hàn Phong trong lòng chửi bới tám chục lần tổ tông Tường Vi, hắn khuôn mặt vặn vẹo trầm giọng nói:
- Tôi không biết cô sẽ dùng lúc nào, nhưng thời gian của tôi có hạn, không thể luôn sẵn sàng hộ pháp cho cô. Ngày mai tôi còn phải chi viện cho thôn Xuân Lê, không ở lại trấn Hi Vọng đâu, từ bây giờ tới sáng sớm mai, cô phải dùng xong ớt này, không được phép mang về huyện Tam Giang.
Hắn một phần lo lắng cường giả bên kia thấy bảo vật sẽ nổi lòng tham, sẽ quyết tâm đánh hạ trấn Hi Vọng. Dù sao, giữa nghe nói và nhìn thấy là một khoảng cách lớn. Tin tức chắc chắn sẽ lộ ra một chút, nhưng nếu trực tiếp trông thấy bảo vật, quyết tâm của họ sẽ lớn hơn.
Một phần hắn cũng ngại con chó đen kia. Ngày mai nó lại tới canh ớt, với cái mũi thính như mũi chó của nó, hôm nay nó đã ngửi qua cả cây ớt, ngày mai mà ngửi ra điều gì thoang thoảng ở chỗ khác, hắn có mười cái mồm cũng không giải thích nổi.
Tường Vi cắn môi một cái vẫn kiên trì nói:
- Được, tôi sẽ suy nghĩ thêm.
“Ngực to không não mà. Thật sự quá nhát chết… %#$¥€&@?!”
Cố gắng đè mấy câu chửi bậy bạ xuống đáy lòng, Hàn Phong cuối cùng vẫn là không nhịn được tức giận mà nhếch mép nói:
- Chi bằng cô mổ bụng ra rồi nhét vào trong, kia sẽ không cần phải ăn.
Tường Vi nghe giọng điệu mỉa mai của Hàn Phong thì nheo mắt rồi nhàn nhạt đáp lại:
- Hàn Phong, mong anh khi nói chuyện với phụ nữ thì nên để ý ngôn từ, hãy tỏ ra mình là một thân sĩ.
“%#$€¥@&!!!!!!”
- Rồi rồi, là do tôi chưa đủ thân sĩ. Tường Vi tiểu thư, khi nào sẵn sàng dùng vật phẩm thì tới phòng tìm tôi, hoặc kêu người mời tôi qua, tôi sẽ thân sĩ mà chạy qua.
Hàn Phong nói xong cũng không thèm quan tâm nàng ta nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng hội nghị. Đứng lại thêm một lát, hắn có khả năng nhét cả cái hộp inox kia cho nàng ta ăn một thể.
Trở về phòng mình, Xuân Hoa Xuân Thu như thường lệ đã đứng trước cửa.
Hai cái nữ tử này theo Chu Vấn chiến đấu với thây ma, theo Trần Diệu Âm học tập võ thuật, hiện tại đã là phi phàm giả level 7, thực lực tương đương rất khá. Thế nhưng họ vẫn như cũ ở đây chờ đợi, hp trưa nay có khuyên họ hãy gia nhập tiểu tổ chiến đấu nào đó cũng không được, hai ả này hoàn toàn không có ý định bỏ qua công việc hầu phòng.
Thấy chủ nhân bước tới, bọn họ đều cung kính cúi chào, trên gương mặt còn mang theo sùng kính cùng cuồng nhiệt nồng đậm.
Hàn Phong ngáp một tiếng mệt mỏi rồi tuỳ tiện hỏi:
- Có ai tới tìm tôi không?
Xuân Hoa cúi người nhẹ giọng đáp:
- Chủ nhân, có Liễu Huyên tỉ tỉ đang ở bên trong.
“$¥€%&@₫?!!!!”
———