Chương 236: Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Sau khi nhìn chiếc xe của thôn Xuân Lê biến mất ngoài cổng căn cứ, Hàn Phong bắt đầu vòng qua phòng quân y, thăm hỏi động viên đám thương binh, phân phát cơ số phiếu lương thực vật tư, hứa hẹn cùng cam đoan đảm bảo đủ thứ, tới đây mới kết thúc quá trình “lấy lòng, giữ chân, xây dựng danh tiếng” của hắn.

Lại lần lượt thăm qua khu nuôi trồng ươm giống, khu thử nghiệm thực phẩm chưa rõ nguồn gốc, cũng chạy qua phòng hậu cần bàn bạc công việc với Phương Tường, hầu hết vấn đề quan trọng nhất coi như đã được giải quyết xong xuôi.

Trọn vẹn tiêu tốn gần một giờ đồng hồ, Hàn Phong không khỏi che miệng ngáp một cái nhìn lên vầng trăng bắt đầu treo lên cao, đã 7h tối rồi. Ngày thứ 13 dị biến, chỉ 2 ngày nữa là tròn nửa tháng, cũng là ngày trăng tròn đầu tiên sau tận thế.

Hắn thản nhiên động niệm kỹ năng Ảnh Chiếu Ánh Trăng, để cho nó tự hành hấp thụ năng lực, sau đó từ tốn bước về phía nhà ăn sĩ quan.

Làm người đứng đầu đâu phải lúc nào cũng sung sướng như vậy, đối nội rồi đối ngoại, cân bằng lợi ích, bày ra vẻ mặt khiến người ta mệt mỏi, chạy ngược chạy xuôi sắp tắt thở tới nơi. Trong khi người khác đang bắt đầu ôm mỹ nhân trên giường, hắn còn chưa kịp ăn uống hay tắm rửa gì đây.

“Thôi, vì cái tương lai đớp tinh thạch exp miễn phí, cố gắng một chút.”

Xây dựng một căn cứ hơn 400 nhân khẩu, lượng exp mà cá nhân hắn thu được ngoài định mức mỗi ngày không dưới 4000 exp, sau này sẽ còn tăng nữa. Nếu căn cứ huyện Tam Giang, kia sẽ là bao nhiêu cơ chứ? Cường giả bên đó dù đông đảo, dù có phải cạnh tranh nhau, chia sẻ tài nguyên, không thể “độc tài” như trấn Hi Vọng, nhưng cấp độ cùng năng lực tuyệt đối không thua kém gì hắn cả, thậm chí mạnh hơn là cũng có khả năng.

Nhà ăn sĩ quan quả nhiên đã chẳng còn ai cả, nhưng lịch trình 10 ngày qua của bọn họ cũng đã dần thích ứng khá tốt: phục vụ thủ lĩnh xong, chuẩn bị sẵn 2 bình trà, vậy là sẽ hết ca làm việc, vì chẳng có ai ăn uống muộn hơn thủ lĩnh cả.

Hàn Phong tự thưởng cho bản thân một phần ăn 200 cống hiến gồm cơm trắng, một chút cá biến dị ít ỏi còn sót lại nướng theo kiểu pháp, thịt bò hầm cà rốt, lườn ngỗng xông khói ăn cùng rau dại xào, khoai tây nghiền, một bát đậu hầm đuôi heo, bánh mỳ thịt nguội ăn cùng bơ và pate hộp, một đĩa mỳ xào rau dại, cuối cùng là một đĩa giá đỗ xào nguyên bản.

Đúng, chính là giá đỗ xào, loại rau tươi duy nhất còn giữ được hình dạng giống với trước tận thế, đây là thành quả xuất ra từ phòng nuôi trồng, nó phát triển trong môi trường thuỷ canh tiệt trùng, là phương pháp do Mã Mộng Đình đề xuất. Chẳng qua kích thước cái cọng giá đỗ này có chút khủng bố, tất cả đều lớn chừng ngón út, dài tới 10cm, nhìn cứ như bị đột biến vậy.

Nhờ có phòng thử nghiệm, giá đỗ được xác nhận an toàn khi ăn. Về phần sau khi ăn thời gian dài về sau có mắc phải cái gì dị biến không, không ai biết, cũng tạm thời không quản nổi. Nói đùa, rau dại dị biến không thành cái hình dạng gì còn phải ăn, có giá đỗ ăn là tốt rồi.

Không ăn thì chết đói, còn quản cái gì dị biến sao, thế giới này chưa đủ dị biến chắc.

Cái giá đỗ này cũng thật rất ngon, cảm giác vừa giòn vừa ngọt, lại có vị tươi mát vô cùng kích thích. Giá trị của một cọng là 10 điểm cống hiến, một đĩa này có giá 100 cống hiến, tức là một nửa bữa ăn của Hàn Phong. Tất nhiên hiếm thì đắt, nó chỉ giới hạn cung cấp trong nội bộ cao tầng sử dụng mà thôi, còn chỉ phục vụ một lần duy nhất vào bữa trưa hoặc tối.

Sức ăn của Hàn Phong mỗi ngày một cao, hiện tại hắn phải ăn tới 5 cân thực phẩm một bữa mới thoả mãn, lại còn đói rất nhanh, phải bổ sung thức ăn liên tục. Nếu là thịt biến dị như cá biến dị, chó biến dị, vậy thì sẽ no lâu hơn. Đáng tiếc, đống thịt chó biến dị còn thừa kia hiện tại không thể sử dụng tuỳ tiện nữa, bằng không sẽ dẫn tới con chó ngu trở mặt ngay lập tức.

Sau khi đớp sạch thức ăn trên bàn, Hàn Phong mới thoả mãn xoa cái bụng rời đi nhà ăn sĩ quan, tiến tới phòng họp trung tâm.

Nơi này có ba người đang chờ. Chu Vấn, Mã Mộng Đình, Tường Vi.

Ba người đủ cống hiến để sử dụng ớt biến dị.

Bọn họ chờ đã lâu, lúc này vừa thấy Hàn Phong bước vào, hai người trước nhanh chóng đứng lên cúi chào.

- Thủ lĩnh.

- Thủ lĩnh.

Hàn Phong khoé miệng co giật nhìn qua Tường Vi, ả này thật là thiếu dạy bảo, vậy mà chỉ gật đầu một cái rất khẽ cho có lệ. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng đâu phải thủ lĩnh của nàng ta, nếu nàng ta chào thật, có lẽ sẽ là “Chào, tên thổ phỉ thiếu thân sĩ”. Ân, chính là như vậy.

Ném vấn đề này ra sau đầu, Hàn Phong lấy ra một cái hộp gỗ inox được bọc kín đặt trên bàn rồi thong thả mở ra, bên trong có 3 trái ớt biến dị lớn chừng hai ngón tay, dài khoảng 10cm đang toả ra quang mang hồng sắc vô cùng chói mắt.

Nhiệt độ không khí cũng vì sự xuất hiện của ba trái ớt này mà bắt đầu trở nên nóng bức. Chỉ sau 10 giây, mấy người ở đây đều là rịn ra mồ hôi hột trên trán, khuôn mặt cũng trở nên đỏ hồng khác thường.

Kể từ khi được tăng cường chất dinh dưỡng là xác thây ma cấp cao, phòng nuôi ớt hầu như không có ai trường kỳ canh giữ bên trong, mỗi lần thay “đất trồng” đều là nhanh nhanh chóng chóng thực hiện. Chỉ cần đứng gần cây ớt, người ta cũng cảm thấy nóng như đứng cạnh cái bếp lò, nhiệt độ phải tới trên 60 độ. Quả của nó còn nóng hơn, nóng tới độ gần như nước sôi vậy, hào quang hồng sắc toả ra khiến người ta phát sốt.

Hàn Phong nhẹ nhàng búng tay, căn phòng họp bắt đầu xuất hiện sương mù bạch sắc, tuyết trắng li ti bay múa như lông ngỗng. Mấy giây sau, cảm giác nóng bức bị xua tan sạch sẽ, nhưng ba người còn lại lại chuyển qua rùng mình, đều không tự chủ được ôm lấy thân thể, hàm răng va vào nhau lập cập vì lạnh lẽo.

Thấy bọn họ biểu hiện khó chịu tới vậy, Hàn Phong vội vã ngưng thi triển kỹ năng tam giai thao túng hàn băng. Thế nhưng ngoài Tường Vi có kỹ năng tam giai tăng cường chống chịu trên thân, hai người còn lại vẫn cứ là lạnh lẽo run rẩy, khuôn mặt còn xuất hiện vẻ tái nhợt kéo dài vài giây mới hết.

“Băng Độc tác động tới nhân loại thật sự là khủng khiếp…”

Hắn không nhịn được âm thầm lẩm bẩm mấy câu. Trước đó hầu như chỉ sử dụng kỹ năng để đối phó với thây ma, rất ít thời điểm dùng nó trên nhân loại. Chỉ có duy nhất lần trước dùng nó để áp chế tác dụng phụ khi dùng ớt trên Châu Lam và Ngô Soái, nhưng bọn họ cũng không có như vậy lạnh lẽo khó chịu.

Cấp độ của hắn tăng cao, điểm trí lực cao, cộng thêm kỹ năng chức nghiệp Băng Độc gia trì, hiệu quả trên nhân loại thực sự là vô cùng khủng bố. Nhân loại có hệ thần kinh rất phát triển, các giác quan cũng phát triển rất mạnh, bởi vậy so với thây ma không biết lạnh lẽo, nhân loại không thể ngăn lại cảm giác khiến cho người ta kinh khủng này.

Lạnh như vậy còn đánh cái gì nữa đây.

“Bất quá, ý nghĩa thực sự của “thao túng” là phải điều khiển được kỹ năng như ý muốn.”

Hàn Phong bắt đầu việc thử nghiệm, từ việc cắt giảm đầu ra trí lực dẫn tới giảm nhiệt độ, áp chế kỹ năng băng độc, khống chế dòng khí lạnh không xâm nhập sâu, khống chế các bông tuyết xuất hiện. Đứng bên cạnh hắn, ba cái người khốn khổ khi thì run rẩy vì lạnh lẽo, khi thì giãn ra cơ thể vì mát mẻ, khi thì co cứng cả người vì trúng băng độc quá lâu, thể lực tụt liền một lúc mấy điểm.

Không thể chịu nổi giày vò nữa, Tường Vi cắn răng tức giận mắng một câu:

- Anh đang làm cái trò gì vậy?

Hàn Phong giật bắn mình, hắn vội thu tay lại rồi chính khí lẫm nhiên nói:

- Nga, tôi đang kiến tạo môi trường thích hợp nhất để giúp mấy người sử dụng…

- Im đi!

Trong phòng họp, cả bốn người đều im bặt.

“Ả ngực to chết tiệt này, khẳng định lại đọc não mình… Cô cứ chờ đó.”

Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tường Vi, sau đó hắn hừ nhẹ một tiếng, giơ tay chỉ vào cái hộp nằm trên bàn rồi nói:

- Chu Vấn, cậu trước đi, cấm có nhiều lời.

Trong phòng này, hắn tạm thời chỉ bắt nạt được Chu Vấn. Bắt thằng nhóc này sử dụng trước, test thử đôi chút thử nghiệm, hẳn là không gặp vấn đề gì quá lớn.

Tiểu Hỏi Chấm chờ đợi đã lâu, lúc này cười toét cả miệng hề hề tiến lên nói:

- Đại đội trưởng, tôi không nhiều lời, không nhiều lời.

Chu Vấn phong cách trước sau liều lĩnh bộc trực, hắn tóm lấy quả ớt trong hộp, không thèm nghiên cứu chút nào liền nhét vào miệng rồi nuốt chửng.

Cậu ta mặc dù sợ nhất là cay, nhưng cậu ta càng sợ bản thân vô lực trước các biến cố tương lai.

Ực.

Ớt biến dị vừa vào miệng liền tan chảy ra thành một luồng dịch thuỷ đỏ rực chảy thẳng xuống cổ họng Chu Vấn, sau đó giống như thác nham thạch từ trên cao dội xuống, đem thân thể cậu ta muốn chẻ ra làm hai nữa.

- Aggggg…. Grrrr…

Chu Vấn gặp phải cảm giác cay tê tái cùng nóng bức kinh khủng, cậu ta lập tức ngã vật ra đất, hai mắt trợn tròn vằn máu, làm da cũng trở nên đỏ rực, mồ hôi tuôn ra như suối, hàm răng cắn chặt như thể vô cùng đau đớn.

Trên thân thể cậu ta, một luồng hồng sắc quang mang phừng một tiếng bốc lên hừng hực. Lần này không chỉ là ảo ảnh siêu thực nữa, nó thực sự là lửa, nhiệt độ còn tương đương rất cao. Y phục trên thân thể Chu Vấn bắt đầu nhăn nhúm lại rồi bốc cháy, chỉ qua hai giây, cậu ta đã trở thành một bó đuốc.

- Aaaa…

Âm thanh kêu la thảm thiết của Chu Vấn vang vọng, quả ớt giống như đã tan vỡ thành vô số mảnh rồi theo mạch máu chạy khắp cơ thể, đốt lên vô số ngọn lửa li ti hồng sắc. Khí thế của Chu Vấn tăng cao nhanh chóng, sau đó lại bị hạ thấp đột ngột, lại được kéo lên đỉnh phong.

Thật giống một miếng sắt liên tục được rèn giũa cô đọng.

Đứng bên cạnh Chu Vấn, Hàn Phong vẫn đang chăm chú quan sát chợt phất tay, một luồng băng sương dày đặc theo đó phóng xuất ra ngoài, hoàn toàn bao phủ lấy Chu Vấn vào bên trong. Luồng băng sương này vòng quanh cậu ta như thể dòng nước, nhưng không có toàn bộ chạm vào da thịt mà chỉ mơn trớn bên ngoài, áp chế ngọn lửa bốc cháy, thi thoảng sẽ có một luồng cực nhỏ men theo thất khiếu xâm nhập cơ thể, để cho âm thanh la hét càng lúc càng nhỏ.

Chu Vấn được Hàn Phong hỗ trợ, đau đớn cùng khó chịu đã được áp chế tới cực điểm, khí thế trên thân thể tiến về hướng ổn định hơn nhiều.

1 phút sau, tất cả quang mang hồng sắc đã toàn bộ thu liễm rồi rút đi, Chu Vấn cả người cháy xem đen thui bắt đầu co giật cùng rên rỉ, giống như vừa đạt được cực khoái vậy.

———