Chương 235: Thoả thuận

Đúng là tham ăn như chó, dụ được con chó này cũng không phải quá mức khó khăn. Hàn Phong đạt được mục đích thì lập tức ra lệnh cho đội ngũ xung quanh:

- Tất cả thu lại địch ý cùng vũ trang, truyền lệnh của tôi thông báo cho toàn bộ người sống sót tạm lánh vào nhà.

Nhạc Sơn đội trưởng đội trị an nghe lệnh thì lập tức đáp lại:

- Tuân lệnh!

Hắn bắt đầu chỉ đạo đội viên tại cổng trấn tạm thu lại súng trung liên trên tháp canh, cũng cho vài đội viên chạy vào trong trấn ra hiệu di tản đám người sống sót tạm lánh vào nhà.

Hàn Phong bày ra một thái độ thiện chí xoè tay cười sủa:

- Gâu gâu.

“Đại hắc cẩu, chúng ta đi thôi. Gâu.”

Hàn Phong dẫn đầu xoay người bước đi. Gã người chó do dự một chút, sau đó há cái mồm đầy răng nhọn hút mặt trăng trên cao vào bụng, thân thể dần trở về hình dạng bốn chân. Nó nhún chân một cái rồi đuổi theo sau lưng Hàn Phong, thái độ vẫn còn tương đối cảnh giác.

Liên tục duy trì hình dạng của nhân loại cũng làm nó tiêu hao không nhỏ.

Trong trấn, người sống sót vẫn còn chưa có di tản toàn bộ, thậm chí bởi vì đang diễn ra việc phân phát khẩu phần ăn buổi chiều, quá trình này diễn ra khá chậm chạp. Rất nhiều người nhìn thấy cảnh một người một chó đi từ ngoài cổng vào, đặc biệt là con chó to như con trâu đất kia đã tạo ra động tĩnh không nhỏ.

- Ôi mẹ ơi, quái vật.

- Đó là con chó hồi chiều, thật đáng sợ.

- Nhìn gần mới thấy ngầu quá.

- Sao cái lưng nó lại trụi lủi thế kia.

Âm thanh bàn tán xôn xao nhanh chóng truyền ra, vài người nhát gan cấp tốc chen lấn lui lại vào các căn phòng gần đó, hoặc nấp sau gốc cây, bờ tường, vài người lớn gan thì vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn về con chó đen, trong mắt xuất hiện cả tò mò cả hưng phấn.

Có mấy đứa trẻ con không sợ trời không sợ đất chạy tới gần chó đen, muốn thử sờ cái đuôi của nó, lại bị nó nhe răng sủa doạ một tiếng, sợ tới mức ngã ngồi ra đất rồi khóc ầm lên.

Chó đen đảo đôi mắt to như hai quả chuông đồng nhìn lướt xung quanh, đôi tai uy vũ dựng thẳng cũng tích cực nghe ngóng thám thính, thời khắc dò xét môi trường tứ phía. Thật ra nó trước đây chung sống hoà hợp cùng nhân loại, dù bị dị biến ập tới ăn mòn, thú tính trỗi dậy, thế nhưng chung quy vẫn còn giữ được đôi chút cảm giác quen thuộc.

Bây giờ nhìn những người tại đây không mang theo địch ý, cũng không có ai chĩa súng chĩa đao vào nó, nó cũng thoáng an tâm một hai phần.

Hàn Phong dẫn con chó đen đi thẳng tới phòng hậu cần, căn nhà kho bên cạnh chính là nơi trồng ớt biến dị. Hắn nhanh chóng phất tay ra hiệu cho mấy đội viên canh cửa:

- Tạm lánh đi.

- Tuân lệnh.

Nhìn mấy đội viên canh giữ rời đi, Hàn Phong trực tiếp mở cửa rồi mỉm cười sủa:

- Gâu gâu.

“Đại hắc cẩu, ngươi nhìn xem. Gâu.”

Chó đen giương đôi mắt to lớn nhìn vào trong phòng, nhìn vào cây ớt cứng cáp được trồng trong cái bồn xác chết cực lớn kia, khoé miệng lập tức chảy ra vô số nước bọt.

Nó thò cái mũi hơi ướt át ra hít hít vài cái, nước bọt càng thêm điên cuồng chảy ra.

Thật sự là bảo bối rồi.

- Gâu gâu gâu.

“Nhân loại, có quả rồi. Gâu.”

Hàn Phong thấy nó thắc mắc thì mỉm cười giải thích:

- Ẳng ẳng…

“Đại hắc cẩu, quả đó chưa chín. Khi nó chín, nó sẽ có màu đỏ, lớn chừng hai ngón tay, còn toả ra mùi thơm rất hấp dẫn. Nếu ngươi muốn ăn quả lúc này, chắc chắn không nhận được lợi ích gì cả.”

Nhân loại được ban cho khả năng học tập kỹ năng, học tập tri thức, khả năng tư duy cấp cao và suy luận, còn có thể sử dụng trang bị hệ thống. Còn động vật dị biến, chúng nó không có tất cả những điều trên, nhưng chúng nó có thể chất cường tráng, thể lực sức lực bền bỉ, kỹ năng thiên phú phù hợp nhất cho bản thân, và bản năng kỳ dị vượt trội nhân loại.

Nhờ có bản năng này, chó đen khi nhìn cây ớt biến dị đã hiểu được lời của Hàn Phong là không giả. Càng là như vậy, nó càng nôn nóng.

Biết bao giờ quả mới chín đây.

Giống như đọc được suy nghĩ của nó, Hàn Phong tiếp tục mỉm cười nói:

- Gâu gâu…

“Đại hắc cẩu, ngươi không cần vội vàng. Ta đã hứa với ngươi, đương nhiên là sẽ thực hiện lời hứa… Thế này đi, trên cây có 6 quả ớt, mỗi ngày ngươi đều đến nơi này canh chừng, chỉ cần ớt vừa chín, ta sẽ lập tức vặt xuống mang cho ngươi ăn. Thế nào? Gâu.”

Chó đen nhe răng liếm mép một cái, trong lòng xuất hiện do dự cùng dao động. Nó tương đối bài xích con người, nhưng cái tên nhân loại biết sủa này, nhìn rất thuận mắt.

Hàn Phong một bên tích cực duy trì kỹ năng Chúng Ta Là Bạn, một bên tiếp tục dụ dỗ:

- Gâu ẳng…

“Ngươi không cần ở gần nhân loại, cứ chạy đi đâu ngươi muốn là được, đến giờ cố định thì trở lại nhìn cây ớt một lượt. Bất quá ta có ý này, cái tên cao lớn ngu ngốc kia nói, nếu ngươi dạy hắn đánh nhau, mỗi ngày hắn đều hái lá ớt biến dị cho ngươi ăn, còn cho ngươi xác chết quái vật tiến hoá, chất lượng giống như cái đầu lâu vừa rồi vậy. Ngươi thấy thế nào? Gâu!”

Chó đen nghe được lời này, con mắt to như mắt trâu bắt đầu đảo loạn.

Lá ớt biến dị, xác thây ma tiến hoá, tất cả đều là bảo bối, ăn vào cảm giác rất khoẻ mạnh.

Nhân loại không thể ăn xác thây ma, nhưng chó biến dị, cá biến dị, mèo biến dị thì thoải mái ăn, lại còn rất khoái ăn. Loại thây ma tiến hoá như F2 level 23, chó biến dị rất khó có thể săn được. Thi đàn khắp nơi bắt đầu tụ tập, thây ma tiến hoá gom góp thành bầy lớn, cực kỳ khó chơi, nó ở mạn thôn Xuân Lê bên kia lăn lộn hai ngày, không kiếm được bất kỳ đầu thây ma cao cấp nào để ăn.

Nhưng bên này, nhân loại đánh thắng thây ma, dường như đang nắm giữ rất nhiều xác thây ma thơm ngon.

Chó biến dị đã động tâm, nó nhe răng ra dò hỏi:

- Gâu gâu?

“Dạy hắn đánh nhau thế nào? Gâu!”

Hàn Phong khoé miệng mỉm cười, con chó ngu này đã dính bẫy rồi.

Hắn thản nhiên đáp lại:

- Gâu oẳng.

“Ngươi và hắn đánh nhau hàng ngày. Nếu ngươi thắng, hắn sẽ phải giao cho ngươi lá ớt biến dị, còn phải cho ngươi ăn thịt thây ma tiến hoá. Nếu ngươi thua, ngươi phải dạy hắn sủa, thế nào? Gâu!”

Hàn Phong nhìn trúng con chó ngu này không chỉ bởi năng lực chiến đấu mà còn bởi tính cách khôn ngoan và ít bài xích nhân loại. Quan trọng nhất, nó chịu đàm phán, chịu trò chuyện, chịu câu thông.

Hắn không chỉ muốn nó hỗ trợ chặn đường F2 level 25 như lúc trước thoả thuận, hắn còn muốn biến nó thành đồng minh lâu dài, nuôi nó như một sủng vật hộ pháp cho trấn Hi Vọng, con bài mạnh mẽ áp trận trước nhiều tình huống khác nhau. Mà muốn vậy thì cần phải thoả mãn ít nhất hai điều kiện lớn.

Thứ nhất là đủ tài nguyên nuôi nó, giữ chân nó, dụ dỗ nó chịu ra sức. Cái này trấn Hi Vọng có, bọn họ có ớt biến dị, có xác thây ma, tới đây sẽ tổ chức chiến đấu với thây ma tại thôn Xuân Lê, nguồn lương thực nuôi nó càng dồi dào.

Thứ hai là có liên kết cảm tình. Cái này hắn sẽ giao cho Ngô Soái phụ trách, ngày ngày giao lưu cọ sát với con chó ngu này, lại cho nó ăn, đôi khi sủa bậy vài câu, chọc ghẹo vài câu, tích cực bồi dưỡng quan hệ. Bọn họ có binh lính từ khu huấn luyện chó nghiệp vụ, có tài liệu đính kèm, tất nhiên hiểu rõ đặc tính và sở thích loài chó rồi.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, kiểu gì con chó này cũng sẽ dần gắn bó với trấn Hi Vọng.

Đại hắc cẩu nghe điều kiện của Hàn Phong bày ra thì vô cùng động tâm.

Đánh thắng cái tên kia là được ăn lá cây, còn được ăn thịt thây ma. Thua thì phải dạy hắn ta sủa. Cái này, sao nó có thể thua chứ.

Nó đảo con mắt đen nhánh rồi nhe răng hỏi:

- Gâu gâu?

“Ngươi nói thật chứ? Gâu!”

Hàn Phong biết chuyện đã thành rồi, nhưng hắn không muốn vồ vập thúc ép, tránh cho con chó ngu này sinh nghi, bởi vậy nhún vai sủa:

- Ẳng ẳng!

“Đại hắc cẩu, ta lừa ngươi có lợi ích gì. Thế này đi, ngươi không cần đồng ý ngay, cứ trở về suy nghĩ thật kỹ, ngày mai lại trả lời, thế nào?”

Đại hắc cầu nhìn qua cây ớt biến dị đang toả ra ánh sáng rực rỡ, nó liếm mép một cái, quyết đoán sủa:

- Ấu ấu!

“Được. Gâu!”

Hàn Phong vô cùng hài lòng cười sủa:

- Ấu ấu…

“Được. Vậy hôm nay coi như lần đầu hợp tác đi. Hắn đã đánh thua ngươi, ta sẽ sai hắn vặt lá ớt cho ngươi ăn. Gâu!”

Hàn Phong sủa xong thì hướng về phía xa xa gọi:

- Ngô Soái, chăn thú nuôi của đệ đi, hái cho nó hai cái lá ớt biến dị.

Ngô Soái đứng ở xa xa, cả người rách rưới, nghe thấy hiệu lệnh của Hàn Phong thì mò tới bên cạnh nhếch miệng cười nói:

- Đại ca, huynh thật đỉnh, vậy mà lừa được một con chó.

Hàn Phong khoé miệng co giật, thật có xúc động nói với chó đen cắn cho thằng này vài miếng.

Ngô Soái bước vào phòng trồng ớt, vặt liền một lúc 3 lá ớt xuống rồi mang ra ngoài ném cho chó đen cười sủa:

- Gâu gâu! Sủng vật, ăn đi, sớm ngày cho tao cưỡi nhé.

Con chó đen nghệt mặt nhìn Ngô Soái, thằng này kêu gào cái âm thanh gì méo mó như vậy.

Hàn Phong ôm mặt, hắn tuỳ tiện sủa hai tiếng giải thích:

- Ẳng ẳng!

“Hắn nói ngươi thật đẹp trai, đây là thứ hắn cống nạp cho ngươi. Gâu!”

Chó đen cúi người ngửi ngửi mấy cái lá ớt, sau khi xác nhận an toàn thì lè lưỡi cuốn hết chúng nó vào bụng.

Nó lười Ngô Soái một cái rồi vểnh đuôi lên co chân phóng thẳng ra ngoài cổng trấn.

- Húuuuu…

Ngô Soái nhìn theo bóng lưng Đại Hắc Cẩu thì tò mò hỏi Hàn Phong:

- Đại ca, nó nói gì vậy.

Hàn Phong khoé miệng co giật phất phất tay tuỳ tiện đáp:

- Hú bình thường thôi, không nói gì cả. Được rồi, mau cút đi.

- Huynh kiêu ngạo cái gì chứ, không phải chỉ là biết sủa như chó thôi sao?

“Chết tiệt! Con chó kia nói nó đẹp gái, nó là chó cái!”

Ném cả con chó ngu cả Ngô Soái ra sau đầu, Hàn Phong ra hiệu cho đội viên trở lại canh chừng như cũ.

Chó đen đã rời đi, nhưng sự trùng kích cùng náo loạn trong trấn Hi Vọng bây giờ mới thực sự bắt đầu, tất cả mọi người đều hưng phấn bàn luận về sự kiện vừa rồi.

Hàn Phong đi thẳng tới kho vũ khí bên cạnh, nơi này đã đứng sẵn Hà Tam và một nam nhân.

Thấy hắn tới, Hà Tam vội vã tiến lên nói:

- Hàn thủ lĩnh, đa tạ đã thịnh tình chiêu đãi. Thứ lỗi cho chúng tôi không thể ở lâu, hiện tại muốn lập tức trở về.

Hàn Phong thản nhiên gật đầu rồi nói:

- Tôi còn vài chuyện muốn hỏi thăm và giao phó cho hai vị…

10 phút sau, chiếc xe của thôn Xuân Lê đã lên đường trở về.

Nhìn theo đuôi xe bốc khói, Hàn Phong ánh mắt dần chuyển qua lạnh lùng.

85, Xuân Lê, ngày mai sẽ phát huy tác dụng.

———

Độc giả thân mến.

Ngày mai tui sẽ off nửa ngày đi xem pháo hoa, vì vậy sẽ chỉ có hai hoặc ba chương buổi sáng. Mong các đậu hũ thông cảm.

Đa tạ, đa tạ ~.~