Chương 234: Gặp lại Đại Hắc Cẩu

Hàn Phong từ trước tới nay làm người xảo quyệt nham hiểm, chỉ có chuyện đi lừa người khác kiếm lợi, làm gì có chuyện để người khác dễ dàng chiếm lợi của mình. Nếu không lột một lớp da của đối phương, đánh phế một chi lực lượng của đối phương, hắn sao có thể an tâm cho nổi.

Việc này coi như đã xong, bố trí của số 15 tới đây đã trọn vẹn, kế tới là bố trí của số 85. Chỉ cần hoàn thành kế hoạch này, lực lượng trấn Hi Vọng sẽ nhảy vọt, thậm chí đủ sức đương đầu với căn cứ huyện Tam Giang cũng không chừng.

Tất cả mấu chốt đều nằm trên người cái nữ nhân Tường Vi kia. Chỉ cần từ nay tới chiều mai trót lọt lừa được nàng ta, hắn sẽ thêm một bước nữa củng cố được năng lực của bản thân.

Bất quá, trước hết phải chiêu an con chó ngu ngoài kia đã. Hàn Phong thu hết tài liệu trên bàn bỏ vào balo, sau đó đi thẳng tới khu nuôi cấy ớt biến dị. Nơi này luôn được canh giữ 24/24 bởi ít nhất 3 phi phàm giả cấp 9 cùng 15 đội viên khác chia thành 3 tiểu tổ trị an, số lượng súng đạn cũng được trang bị rất đầy đủ, có thể sẵn sàng phát hiện ra bất kỳ kẻ nào có ý đồ rình mò bén mảng tới.

Hàn Phong đi thẳng vào trong phòng, nhìn tới cây ớt rất lớn được trồng trong bồn chứa giữa nhà.

Cây ớt biến dị cao tới 60cm, đường kinh thân đã lớn bằng cổ tay, cành lá xum xuê mọc tràn lan, tán cây phải rộng tới hơn 1 mét. Trên 9 cái cành cây khoẻ khoắn, 6 quả non nhỏ xíu toả ra quang mang nhàn nhạt, trong khi ba quả chín lớn chừng hai ngón tay toả ra ánh sáng đỏ rực chói mắt, chỉ cần đứng cạnh cũng có thể cảm thấy nóng bức khác thường.

Phương Tường đang đứng cạnh bồn chứa này, tích cực huy động nhân lực vét sạch đống xác chết mục ruỗng ra ngoài, thay vào đó là xác chết mới. Còn có cái xác nát bét của F2 level 23 chuẩn bị được ném vào, hẳn sẽ là chất dinh dưỡng vô cùng tốt.

Hàn Phong nhìn cảnh này thì giơ tay cản lại nói:

- Để cái xác của F2 lại, chặt cái đầu ra gói lại cho tôi, phần còn lại cấp đông bảo quản cho tốt.

Phương Tường dù không hiểu gì cả, nhưng Hàn Phong có lệnh, lão không có ý kiến gì khác, lúc này ứng một tiếng sau đó chỉ đạo đội viên thực hiện.

Lão lại lấy ra 4, 5 viên tinh thạch ma dược rồi nói:

- Hàn Phong, đây là vật phẩm thu được.

Phương Tường vẫn quen gọi thẳng tên của Hàn Phong, không có thay đổi cách gọi thành Hàn đại đội trưởng hay Hàn thủ lĩnh. Hàn Phong đối với vấn đề này không những không phản đối mà còn âm thầm cảm thấy may mắn, kia chứng tỏ ít nhất là hắn trong mắt một vài người vẫn như vậy, chưa quá thay đổi, chưa đánh mất phong cách cùng bản tâm.

Hắn thu lại tinh thạch ma dược và ngực, cũng móc từ balo ra 200 exp tinh thạch kinh nghiệm ném cho lão ta rồi nói:

- Cái này xem như tôi tặng quà cho Phương Hoa. Lão Tường, ông đừng có tham ô của con bé đấy.

Phương Tường thò tay tiếp nhận tinh thạch exp thì cười hề hề sảng khoái. Hàn Phong còn nói lão đừng có tham ô, tức là còn trọng dụng lão dài dài. Nếu hắn khen ngợi, kia báo hiệu lão sắp mất chức tới nơi rồi.

Cách nói chuyện giữa những kẻ lừa đảo chính là vòng vo như vậy. Khi Hàn Phong còn biết được lão đang làm bậy thì tức là còn trong khả năng khống chế, đến khi không cả biết lão làm bậy thế nào, vậy tức là đã vượt ngoài tầm khống chế, đã có thể xem như một cái u nhọt cần phải nhổ bỏ.

Thật ra Phương Tường gần đây sống rất tốt. Địa vị của lão nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Làm cái chức trưởng phòng vật tư này, năng lực chiến đấu của lão vô cùng tệ hại, nhân sự dưới trướng cũng yếu ớt không chịu nổi. Thế nhưng bất kỳ tiểu đội trưởng nào muốn công việc được thông thuận, phân phối tài nguyên được kịp thời như ý, đội viên dưới trướng được ưu tiên nho nhỏ khi hối đoái cống hiến, vậy thì đều phải có sắc mặt tốt với lão, thậm chí ngấm ngầm hối lộ cho lão một số lượng tinh thạch exp và tài nguyên nhất định.

Lão không ra chiến trường mà cũng đang nằm ở cấp 7.

Đối với việc này, Hàn Phong vẫn là mở một mắt nhắm một mắt. Phương Tường làm việc rất hiệu quả, độ trung thành cũng có thể coi như đáng tin, tỉ lệ phản bội hắn cực thấp, thà dung túng cho lão làm bậy còn hơn đem cho người khác quản lý, hắn có khả năng bị bán đứng bất kỳ lúc nào.

Hàn Phong lại ra lệnh cho lão vặt hết 3 quả ớt đã chín rồi đóng gói cẩn thận, cất vào kho bảo quản, cuối cùng mới hài lòng xách theo cái đầu F2 level 23 xoay người bước ra cổng trấn.

- Gâu gâu gâu!

“Nhân loại, mau xuống dưới! Gâu!”

Đại Hắc Cẩu to như con trâu đất đang đứng ngoài cổng trấn, nó ngước đôi mắt đen nhánh như hai cái bát ăn cơm mà nhìn lên cao, nhìn tới thân ảnh cao hơn 3 mét trên nóc một toà nhà 4 tầng.

- Chó ngu, có giỏi thì leo lên đây đi.

Ngô Soái đứng trên nóc nhà, quần áo sớm rách tả tơi, thân thể chi chít vết gặm, giọng điệu trêu tức và thái độ bỡn cợt khiêu khích của hắn có thể nói là vô cùng đáng thống hận.

Không có người phối hợp, chỉ nói về đơn đả độc đấu, Ngô Soái không thể đánh lại chó đen, chỉ có nước ôm đầu bỏ chạy, lợi dụng ưu thế địa hình để trốn tránh mà thôi.

Con chó đen dưới sân không biết leo tường, nó có gắng sức leo lên tầng 2 thì hắn cũng chạy qua bảy tám dãy nhà rồi, có thể nói là còn linh hoạt còn hơn cả vượn. Hắn lúc này học theo Hàn Phong mà há miệng tru lên:

- Húuuuu… Ấu ấu ấu…

Đại Hắc Cẩu tức tới miệng trào nước bọt. Nó dù không hiểu Ngô Soái đang sủa cái gì, nhưng khẳng định tràn đầy sỉ nhục cùng chọc ghẹo. Lúc này nó há mồm ra, trong miệng phun ra một khoả quang cầu bạc trắng, ánh trăng chiếu xuống đại địa, chó đen lập tức biến thành người chó cao hơn 3 mét.

Người chó nhún chân một cái bay lên tầng 2, sau đó bàn tay với những vuốt sắc của nó thò ra bấu vào thành tường, liên tiếp cào rách tường mà trèo lên, rất có tư thái của chó leo cây.

Ngô Soái cười lạnh, hắn lập tức xoá bỏ trạng thái cự nhân biến, sau đó phi thân phá tan một ô cửa sổ, lợi dụng ưu thế nhỏ con mà luồn lách qua các căn nhà khác nhau, rất nhanh đã chạy ra xa khỏi gã người chó có thân hình đồ sồ.

Chiến đấu tại môi trường đô thị, nhân loại luôn luôn có địa lợi lớn nhất.

- Húuuuuuu…

“Nhân loại, có giỏi thì đứng lại. Gâu!”

Phía xa xa, một đám lớn đội viên nhìn cảnh này đều run lên bần bật. Không phải con chó đen kia đã bị Hàn thủ lĩnh đuổi đi rồi sao, tại sao còn quay lại truy sát Ngô phó thủ lĩnh chứ.

Bọn họ vốn muốn lao lên trợ giúp, nhưng Ngô phó thủ lĩnh vẫn như cũ không cần hỗ trợ, muốn đơn độc đánh bại con chó kia.

Lúc này Hàn Phong bước ra ngoài quan sát một lúc thì ngửa đầu kêu to:

- Húuuuuuu…

“Đại Hắc Cẩu, đừng đánh hắn nữa, hắn vừa rồi là khen ngươi uy vũ đẹp chó, chẳng qua hắn không biết cẩu ngữ, lại thêm cái mặt hắn nhìn có chút ngu ngốc mà thôi. Gâu!”

Đại Hắc Cẩu nghe tiếng hú quen thuộc thì ngừng việc truy sát Ngô Soái lại, nó xoay người nhìn về phía Hàn Phong, lại nhìn tới một đám lớn phi phàm giả đang đứng xung quanh, ánh mắt hiện lên cảnh giác sau đó lui một bước sủa:

- Gâu gâu gâu!

“Nhân loại, mau thực hiện giao kèo từ trước.

Hàn Phong mỉm cười xoè tay ra sủa

- Gâu gâu.

“Đại Hắc Cẩu, nhẫn của ta đâu? Gâu!”

Con chó này vẫn còn giữ Nhẫn Vặn Vẹo level 3 của hắn.

Nghe thấy tiếng sủa của Hàn Phong, Đại Hắc Cẩu cúi người nôn khan, sau khi nôn hai ba cái thì nôn ra một đống lớn dịch nhờn cùng một chiếc nhẫn u ám màu đen tuyền. Nó thò chân dẫm lên chiếc nhẫn như thể đánh dấu chủ quyền rồi sủa:

- Ẳng!

“Mang đồ vật đã hứa hẹn tới đây trao đổi. Gâu!”

Hàn Phong nhìn cảnh này không nhịn được khoé miệng co giật, thật sự là bẩn thỉu mà. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, con chó ngu này cũng không có balo hay túi áo mà cất giữ, trái lại cái bụng này cũng thật sự là được việc.

Hắn từ trong túi áo lấy ra một tinh thạch ma dược level 20 ném về phía con chó ngu rồi cười sủa:

- Gâu oẳng!

“Đại Hắc Cẩu, đây là tiền công như đã hứa hẹn. Gâu!”

Chó đen cúi người ngửi ngửi tinh thạch ma dược mấy hơi thật sâu, nước bọt nơi khoé miệng theo đó cứ như vậy thi nhau chảy ra. Khi xác được nhận an toàn, nó không chút do dự cạp lấy viên tinh thạch đen thui này nuốt xuống.

Sau khi ợ lên một hơi sung sướng, nó mới lầu bầu sủa tiếp:

- Hú hú ẳng ẳng!

“Nhân loại, rõ ràng vẫn còn quả kết tinh từ cái lá kia. Gâu!”

Hàn Phong tiếp tục ném cái đầu lâu F2 level 23 ra phía trước rồi cười sủa:

- Gâu gâu gâu!

“Đại Hắc Cẩu, ta vừa rồi kiểm tra qua, quả của cây kia chưa có chín. Để tạ lỗi, ta sẽ đền bù trước bằng cái đầu lâu này, khi nào quả chín ta sẽ vặt cho ngươi ăn có được không? Gâu!”

Đại hắc cẩu cúi người ngửi ngửi cái đầu lâu F2 level 23, nước bọt lại tiếp tục trào ra ngoài. Đại bổ, đại bổ.

Nó do dự một chút vẫn không có ăn cái đầu này mà nhe răng lên gầm gừ:

- Gừ gừ oẳng!

“Nhân loại. Ngươi không lừa ta chứ. Gâu!”

Hàn Phong nhún vai sủa lại:

- Gâu gâu!

“Đại Hắc Cẩu, uy tín của ta, ngươi còn chưa rõ sao. Thế này đi, nếu ngươi không tin, ta có thể dắt ngươi đi nhìn tận mắt cây ớt kia. Gâu!”

Chó đen đảo đôi tròng mắt nhìn quanh, lại nhìn tới đám phi phàm giả xa xa, bước chân không khỏi hơi lùi lại một bước.

Nhân loại nơi này không khỏi quá đông.

Hàn Phong thấy nó do dự thì kích hoạt kỹ năng nhị giai chúng ta là bạn rồi tiếp tục dụ dỗ:

- Gâu gâu…

“Đại Hắc Cẩu ngươi không cần lo lắng, nếu chúng ta có ý hại ngươi thì đã hại lâu rồi, đâu cần phải lừa đảo làm gì… Nếu ngươi cảm thấy nguy hiểm, ta sẽ đuổi mấy tên nhân loại khác đi, hai chúng ta đơn độc đi xác nhận tình hình thế nào? Trước đó, ngươi cứ tiếp tục giữ nhẫn của ta là được. Gâu!”

Chó đen nghe lời của Hàn Phong, mặc dù vẫn cảm thấy tràn ngập nguy hiểm, thế nhưng cũng cảm thấy rất có lý, lại mơ hồ có chút tán đồng với đối phương. Nó do dự ba giây thì cúi người nuốt Nhẫn Vặn Vẹo vào bụng, đồng thời đớp luôn cái đầu F2 level 23 kia nuốt xuống, sau đó há miệng kêu to:

- Gâu gâu gâu!

“Nhân loại, vậy mau kêu bọn chúng rút đi. Gâu.”

Nó thấy Hàn Phong tương đối thuận mắt, nhưng những nhân loại khác, nó hoàn toàn không chút tin tưởng.

Hàn Phong khoé miệng nhếch lên, tốt cho một con chó ngu.