Chương 233: Món quà Thiện Duyên của Hàn Phong

Ý định ban đầu của Đổng Thành là muốn “mượn” tới cả xe bọc thép để áp trận, nhưng xe bọc thép là đại sát khí, sao có thể dễ dàng mượn. Hà Tam hiến kế cho hắn, nói thôn Xuân Lê thay vì mượn xe bọc thép thì mượn binh, để cho Hàn Phong cử binh tới hỗ trợ, hắn ta vì lo an toàn cho thuộc hạ thì tất nhiên cũng sẽ phải điều động bọc thép đảm bảo. Từ đó bọn họ sẽ thiết lập chiến đấu xoay quanh chiếc bọc thép này, kiểu gì cũng sẽ dễ dàng lợi dụng uy năng của nó.

Đổng Thành nghe có lý, đồng ý không chút do dự.

Tất nhiên ý kiến của Hà Tam tràn đầy tính nguy cơ, chẳng khác nào việc dẫn sói vào nhà, hay chặn hổ cửa trước rước beo cửa sau. Nhưng nếu hắn không “hiến kế”, không dẫn dắt theo chiều hướng dễ hành động hơn, hắn sẽ phải mượn bằng được xe bọc thép, đây là nhiệm vụ bất khả thi.

Hiện tại Hàn Phong chủ động đề xuất, hắn cầu còn không được nữa là, bởi vậy lại tiếp tục nói:

- Hàn thủ lĩnh, không biết khi nào có thể xuất quân hỗ trợ? Tình hình chiến đấu thực sự đang rất nguy cấp…

Hàn Phong thản nhiên nói:

- Chúng tôi hiện tại chưa tiện xuất quân, ngày mai sẽ tiến hành hỗ trợ các vị.

Hà Tam nghe vậy không khỏi trong lòng nặng nề, hắn do dự một chút, muốn nghĩ ra cách gì đó để khéo léo thúc giục, nhưng Hàn Phong lại nhanh chóng phất tay cắt lời:

- Hiện tại anh có thể nhận vũ khí và ra về ngay, hoặc ở lại trấn Hi Vọng nghỉ ngơi một đêm, chờ đợi sáng mai đi cùng chúng tôi.

Hà Tam đành phải chọn phương án thứ nhất. Nói đùa, nếu ở lại nơi này quá nửa đêm, em trai hắn sẽ bị Đổng Thành làm thịt ngay lập tức. Hắn sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng đứng lên chắp tay nói:

- Hàn thủ lĩnh, xin hãy chuẩn bị súng đạn giúp.

Hàn Phong gật gật đầu thản nhiên nói:

- Các vị đường xa tới, trước ăn xong bữa tối lại nói, tôi sẽ cho người chuẩn bị trang bị vũ khí.

Hắn nói xong liền phất tay cho đội viên hậu cần dẫn ba người Hà Tam lui ra.

Chờ cho những người không liên quan lui hết, Hàn Phong mới nhìn một vòng rồi nói:

- Ai xung phong dẫn quân đi hỗ trợ thôn Xuân Lê?

Nghe câu hỏi của hắn, các tiểu đội trưởng đều hai mặt nhìn nhau, sau đó chỉ rải rác hai ba người giơ tay lên.

Khó khó khó. Bọn họ vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt, rất cần thời gian làm lạnh để nghỉ ngơi dưỡng sức, tiêu hoá chiến quả. Thôn Xuân Lê lại chẳng mấy thân thuộc, không có tính gắn kết hay liên hệ, thi đàn bên kia lại quá mạnh mẽ đáng sợ, nguy hiểm có thể nói là rất lớn. Thà rằng ở lại căn cứ, tiêu diệt đám thây ma ngu ngốc còn sót lại, kia mới chính là lựa chọn khôn ngoan.

3 người xung phong đi hỗ trợ thôn Xuân Lê gồm Lục Đại Nguyên, Sử Thắng và Lý Võ Lạc.

Lục Đại Nguyên xếp áp chót bảng chiến công, hiện tại hắn đang vô cùng muốn tìm kiếm vùng đất mới để làm ra cống hiến khác biệt. Ở lại trấn Hi Vòn, hắn rất khó cạnh tranh với người khác trong việc tiêu diệt thây ma dư thừa.

Sử Thắng trên người mang cái danh nghĩa đảo ngũ. Nghe nói chính phủ huyện Tam Giang sắp tới, hắn muốn chạy qua thôn Xuân Lê bên kia tạm thời tránh đi xấu hổ.

Lý Võ Lạc vẫn không yên tâm về số vũ khí được giao phó, càng không yên tâm về cách chiến đấu của thôn Xuân Lê. Bởi vậy hắn muốn trực tiếp tới để nhìn cho rõ ràng, cũng không ngại hỗ trợ bên kia về mặt chiến thuật, tránh cho thương vong quá lớn. Hơn nữa hắn trường kỳ đóng quân tại khu vực gần đó, đối với người dân nơi đó cũng có cảm tình tương đối, bè lũ Đổng Thành không làm cho tình xưa nghĩa cũ suy giảm.

Sau khi định ra nhân số hỗ trợ thôn Xuân Lê, bọn họ lại định ra hai phương pháp giải quyết đống thi thể thây ma đang thối rữa, cuối cùng cuộc họp mới coi như chấm dứt.

Nhìn các tiểu đội trưởng lục tục rời đi, Hàn Phong cả người ngửa ra ghế dựa, cũng đồng thời thở ra một hơi mệt mỏi. Cả ngày dài chiến đấu vất vả, lại phải liên tục đeo lên lớp mặt nạ giả tạo, hắn đã muốn hết sức tới nơi.

Ngô Soái ngồi bên cạnh Hàn Phong cuối cùng cũng không nhịn được gấp gáp mà hỏi ra nghi vấn trong lòng:

- Đại ca, tại sao huynh dễ dàng, ừm, thả đám người kia như vậy? Chúng ta bảo hộ họ hết hơi, hiện tại liền cứ như vậy để họ rời đi mà không chút tác động sao?

Hàn Phong nghe tới đây, khoé miệng không khỏi nhếch lên thản nhiên nói:

- Ta là muốn kết một cái thiện duyên với họ thôi.

Ngô Soái nhăn nhó vò đầu bứt tai hồi lâu rồi bĩu môi nói:

- Lại là cái giọng điệu này. Trước đó huynh nói muốn kết thiện duyên với đám người thôn Xuân Lê, kết quả thôn Xuân Lê sắp diệt vong tới nơi. Hiện tại liền muốn kết thiện duyên với chính phủ huyện Tam Giang, có phải hay không lại muốn hãm hại bên kia?

Thiện duyên của Hàn Phong thực sự khó nuốt lắm. Hắn bên ngoài thì xưng huynh gọi đệ với người ta, kết quả sau lưng thì giấu diếm tình báo về thi đàn, để cho thôn Xuân Lê bị đánh tới không kịp trở tay, chỉ trong một ngày thiệt hại tới 1/7 dân số. Không biết thiện duyên mà hắn muốn kết với huyện Tam Giang lại là cái dạng gì xỏ lá.

Hàn Phong ngáp một tiếng tuỳ tiện nói:

- Lần này ta muốn kết thiện duyên thật. Huyện Tam Giang người đông thế mạnh, chúng ta bên này yếu nhược hơn nhiều, tốt hơn hết là thể hiện ra thành ý, cầu hoà với đối phương, để đối phương bớt địch ý, không thể ngay lập tức dẫn binh qua bên này xâm lược.

Đạo lý không đánh người đang mỉm cười, không đánh người muốn hoà hảo, chính phủ tất nhiên phải biết rõ. Bọn hắn nếu ngay lập tức dẫn quân đánh trấn Hi Vọng, vậy thì tiếng xấu truyền xa, những căn cứ người sống sót khác sẽ vô cùng dè chừng, thanh danh chính phủ sẽ bị tô đen.

Hơn nữa nếu huyện Tam Giang cứ như vậy tiến đánh trấn Hi Vọng thì sẽ liên luỵ đến người sống sót, liên luỵ tới đám con ông cháu cha, cái được không bù nổi cái mất, sẽ ép Hàn Phong vào thế cá chết lưới rách. Thay vào đó, huyện Tam Giang hẳn là sẽ dùng cách tìm cớ gì đó để bắt chẹt về sau, vạch sâu tìm lá, danh chính ngôn thuận tiến hành trừng trị.

Mà vạch sâu tìm lá, đổ tội bắt chẹt, đó là nghề của chính phủ.

Hàn Phong thể hện ra hữu hảo chính là để câu giờ, kéo dài thời gian bị “điều tra, trừng phạt. Hơn nữa, thể hiện ra sự hữu hảo và thoải mái cũng để cho đám người Hứa Dương, Tường Vi, Lý Hạ Vân, Cao Trác, Quan Bình hay Lý Võ Lạc cảm nhận được sự tử tế của Hàn Phong. Bọn họ người thì có quyền thế, người thì có thực lực, người có quan hệ, khi trở về bên Tam Giang, tất nhiên sẽ giúp Hàn Phong ngăn cản đôi chút áp lực.

Ngô Soái nghe lời giải thích của Hàn Phong, cuối cùng cũng đã hiểu, nhưng hắn vẫn tiếp tục chày cối nói:

- Đó không phải phong cách của huynh a, đại ca, huynh còn có điều giấu diếm đúng không?

Hàn Phong đá cho hắn một cái rồi tức giận mắng:

- Đệ coi ta là hạng người đó sao?

Ngô Soái né qua một bên rồi cười đểu:

- Không phải rõ ràng rồi sao?

“Rõ cái búa. Não cơ bắp như đệ, ta nếu nói ra, đệ sẽ bị người khác đọc hết sạch.”

Hàn Phong mắng thầm một câu rồi xua xua tay nói:

- Thôi cút đi. Ra ngoài cổng trấn tìm tình nhân của đệ đi, nó kêu gào nãy giờ đó.

Đại Hắc Cầu vừa rồi hú hét ầm ĩ bên ngoài, Hàn Phong còn chưa có thời gian đi trả thưởng cho nó đây. Tốt nhất để cho Ngô Soái ra ngoài cản lộ, cho con chó kia cắn vài cái, xem như đền bù lại sự chậm trễ.

Ngô Soái cũng nghe thấy tiếng hú của con chó đen kia, khuôn mặt thoáng chốc trở nên khó coi. Hắn hừ một tiếng rồi đứng lên nói:

- Lần này đệ phải nện cho nó một trận, báo mối thù cắn tay trưa nay.

- Bớt mõm lại, cẩn thận không bị nó cắn gãy chân, ngày mai còn phải chiến đấu tiếp đó.

Chờ cho Ngô Soái rời đi, Hàn Phong không khỏi híp mắt nhìn về phương hướng trung tâm huyện Liễu Lâm.

Một câu “nơi này rất an toàn” của Tường Vi và Quan Bình đã chính thức hoàn thiện bố trí cuối cùng của hắn.

Đó chính là mượn đao giết người, lại còn đi kèm cả ngậm máu phun người.

Haha, Ngô Soái rất hiểu Hàn Phong, đúng là hắn không dễ dàng để lũ người Quan Bình, Tường Vi, Hứa Dương… Rời đi thoải mái như vậy.

Hắn một mặt quả thật có ý định thả bọn họ vô điều kiện, kiến tạo một phen hữu hảo, kiếm về khoảng thời gian câu kéo để chờ cho trấn Hi Vọng tích tụ lực lượng. Nhưng một mặt cũng muốn lợi dụng những lời nói của họ để đánh tàn phế một phần lực lượng của huyện Tam Giang bên kia.

Có lời đảm bảo “rất an toàn” của Quan Bình và Hứa Dương, lại nhận được tình hình thi đàn bên Liễu Lâm này, huyện Tam Giang hẳn là sẽ không cử quá nhiều binh lực đi tiếp đón người sống sót. Đám binh lực được cử đi này, Hàn Phong dự định sẽ tìm cách tiêu diệt sạch sẽ, hay ít nhất là đánh cho phế hẳn.

Buổi chiều hôm nay hắn đã lợi dụng Nhẫn Vặn Vẹo level 3 hòng xua đuổi sát thủ mạnh nhất thi đàn, F2 level 25 chạy ngược trở lại phương hướng trung tâm huyện Liễu Lâm. M2 level 24 vừa chết, nó sẽ trở thành thây ma hoang dã. Một thây ma level 25 hoang dã, một thây ma level 25 đang trên con đường hồi phục thực lực, khi nó gặp một đội ngũ nhân loại thơm ngon của huyện Tam Giang chạy qua trước mặt…

Thây ma hoang dã không có khái niệm bỏ cuộc, không có khái niệm lùi bước, càng không có khái niệm sợ hãi, nó sẽ đánh tới chết thì thôi. Đội ngũ huyện Tam Giang phải đi qua cầu Liễu Hà tới trung tâm huyện Liễu Lâm mới tới được nơi này, tuyệt đối không thể né tránh vật kia. Chỉ cần bị một thứ có tốc độ cao tới 130 điểm nhanh nhẹn truy sát, nhóm người không quá mạnh này sẽ bị tàn sát ít nhất một nửa, thậm chí hơn.

Haha. Đây chính là một chiêu mượn đao giết người.

Mà bởi vì một lời nói “rất an toàn” của Quan Bình nên lực lượng được cử tới mới mỏng như vậy, vậy thì Quan Bình, Hứa Dương, Tường Vi những người này sẽ phải cõng cái nồi xấu xa “cung cấp sai tình báo, dẫn tới gián tiếp hại đồng minh”. Tới lúc đó, bọn họ đừng hòng sống tốt, ở bên Tam Giang lăn lộn càng thêm khó khăn, càng nhiều mâu thuẫn. Nội bộ Tam Giang vì thế mà cũng sẽ trở nên lục đục.

Hàn Phong không nói gì cả, là người của bọn họ từ đầu tới cuối tự giao thiệp, tự khẳng định với nhau.

Đây chính là một chiêu ngậm máu phun người, vu oan giá hoạ.

Mà bè lũ Tam Giang chạy qua bên này đón người bị đánh cho tơi tả, kia sẽ chỉ ra cho cư dân trấn Hi Vọng thực tế là:

Chính phủ cũng không hề mạnh mẽ, chính phủ cũng không đảm bảo được an toàn cho bản thân họ, nói gì tới việc đảm bảo an toàn cho cư dân.

Đây chính là món quà Thiện Duyên của Hàn Phong muốn gửi tới chính phủ huyện Tam Giang,