Sau khi nhìn Hà Tam thu nhẫn chống chịu vào trong tay, Hàn Phong mới thoải mái ngửa người ra sau ghế rồi nói:
- Về đề xuất của Đổng huynh đệ, chúng tôi xin ghi nhận. Chúng tôi ở bên này đúng là đang cần xăng dầu và nhiên liệu, vừa hay lại đang dư thừa rất nhiều lương thực thực phẩm, chúng ta hai bên hảo hữu, có thể trao đổi lẫn nhau.
Xăng dầu dùng trong chiến đấu đã tiêu tốn khá nhiều, hiện tại trữ lượng toàn trấn chỉ còn khoảng 10.000 lít xăng, 6000 lít dầu, trấn Hi Vọng đã bắt đầu cần tính toán tới việc tìm kiếm nguồn cung dự trữ. Nhất là trong bối cảnh sắp tới bọn họ cần đẩy quân về trung tâm huyện Liễu Lâm, tới các thôn xã thành trấn xung quanh thanh lý thây ma rải rác, tìm kiếm tài nguyên và người sống sót, còn cần chạy máy phát phát điện cho đèn chiếu sáng, máy bơm nước, máy tính văn phòng, sạc acquy… Xăng dầu là không bao giờ sợ thừa.
Hà Tam nghe vậy thì thở phào. Thực ra một trong các hạng mục hắn muốn trao đổi đúng là có lương thực. Chiến tranh rất cần lương thực, cần cho binh lính ăn no, đội viên dự bị ăn no, lũ người thường cũng phải ăn no để còn có sức xây dựng công sự.
Nhưng mục tiêu chủ yếu lần này của hắn vẫn là vũ khí đạn dược. Sau màn dạo đầu đã nhìn thấy đủ tín hiệu hữu hảo từ phe Hàn Phong, Hà Tam không muốn lòng vòng thêm nữa, quyết định trực tiếp đề cập:
- Đa tạ Hàn thủ lĩnh. Chẳng hay Hàn thủ lĩnh có thể trao đổi thêm một số lượng vũ khí đạn dược?
Hắn theo đó cũng từ balo đẩy ra một tờ A4 chứa đầy những chữ viết gạch đầu dòng, hẳn là các điều kiện và tài nguyên bọn họ có thể trao đổi.
Hàn Phong từ đội viên hậu cần tiếp nhận bản danh sách, hắn chỉ đọc lướt qua một chút rồi trực tiếp úp xuống mặt bàn, thản nhiên nói:
- Không thể. Vũ khí đạn dược là đồ vật nguy hiểm, không thể buôn bán hay trao đổi tuỳ tiện.
Một lý do hết sức củ chuối. Ở đây đều là người trưởng thành, nguy hiểm hay không ai cũng biết. Bất quá, từ chối chỉ cần một lý do là đủ.
Nhạc Sơn, Lý Võ Lạc, Quan Bình nghe thấy vậy thì thở phào một hơi. May mắn mà Hàn Phong không trao đổi vũ khí cho thổ phỉ, bằng không bọn họ sẽ vô cùng khó xử.
Thật ra trong mắt Hàn Phong, toàn bộ tài nguyên tại thôn Xuân Lê, thậm chí tại huyện Liễu Lâm, đều đã là đồ trong túi của hắn, sớm muộn cũng sẽ thu hồi. Hắn không cần xem làm gì, tạo chút áp lực nho nhỏ khiến đối phương phải khó xử, đồng thời “diễn trò” cho đám đội viên bên mình biết quan điểm của thủ lĩnh là được.
Cho dù hiện tại hắn thích làm gì cũng có thể tuỳ ý quyết định không ai ngăn được, nhưng quyền “dân chủ” không chỉ thể hiện cho bọn họ xem, mà còn thể hiện cho chính phủ huyện Tam Giang xem, sao có thể qua loa.
Hà Tam cắn răng, trong lòng âm thầm kêu khổ. Bên trong danh sách kia là kha khá tài nguyên của thôn Xuân Lê, như sắt thép, nhựa, dược phẩm, chăn bông quần áo, phân bón, gỗ, nước ngọt có gas… Những tài nguyên từ khu công nghiệp, cho tới tài nguyên nhân loại dư thừa như mỹ nữ các loại, trẻ em gái… Thậm chí kha khá kỹ năng nhất giai, vài bản nhị giai. Vậy mà Hàn Phong không thèm xem xét quá nhiều.
Hắn vẫn tin tưởng đối phương ưa thích mỹ nữ, bởi vậy trực tiếp bày ra con bài tẩy cuối cùng:
- Hàn thủ lĩnh, vị này là Lam Nhu Thuỷ, hẳn là anh cũng có nghe qua nàng ta…
- Nàng ta có tài năng gì?
Hàn Phong trực tiếp cắt ngang lời Hà Tam, tới liếc cũng không liếc nữ nhân kia một chút nào.
“Nàng ta rất xinh đẹp, hát rất hay, giọng nói rất truyền cảm, hiện tại còn được dạy dỗ tới rất biết nghe lời, rất có tính chinh phục a…”
Hà Tam trong lòng nhanh chóng liệt kê đủ mọi ưu điểm của nữ nhân bên cạnh, thế nhưng lại không nói ra được bất kỳ lời nào. Hắn cảm nhận rõ ràng Hàn Phong không quan tâm nữ sắc lắm, tất cả biểu hiện ham mê trước đó hoàn toàn là bày ra hòng gạt người.
Nhưng hắn vẫn như cũ kiên trì nói:
- Hàn thủ lĩnh, chỉ cần 30 khẩu súng cùng 5000 viên đạn, chỉ vậy thôi, nàng ta sẽ thuộc về anh. Tôi tin rằng anh sẽ tìm ra được tài năng của nàng ta…
Lam Nhu Thuỷ trong mắt xuất hiện bi thương cùng thống khổ. 13 ngày tận thế diễn ra là 13 ngày nàng sống trong khuất nhục. Nàng tới tổ hợp khu công nghiệp Liễu Lâm để làm phóng sự, có ngờ đâu lại rơi vào tay Đổng Thành, bị hắn ta dùng đủ mọi cách chà đạp. Nàng muốn tự sát, thế nhưng hắn lại doạ nếu nàng dám chết, hắn sẽ giết sạch 7 vị đồng nghiệp khác.
Hiện tại liền biến thành thẻ đánh bạc cho người khác trao đổi.
Hàn Phong bình tĩnh lắc đầu nói:
- Tôi không hứng thú với nàng ta. Bất quá, tôi muốn biết vì sao các anh lại muốn trao đổi súng đạn.
Hà Tam đảo mắt rồi nói:
- Chúng tôi đang muốn tấn công một thôn nhỏ, bởi vậy muốn có thêm súng đạn hòng áp trận cho an toàn…
Hàn Phong đã sớm đoán ra 80% tình hình thôn Xuân Lê, biết thừa tên này đang lấy cớ lấp liếm mà thôi. Bất quá hắn cũng phải moi móc khiến đối phương nôn ra thông tin thật, kia nhằm bày cho đám đội viên phía dưới một cái cớ hợp lý.
- Vậy thì các anh đánh từ từ là được. Tôi tin là với trí tuệ của Đổng huynh đệ, sẽ sớm lập ra được kế hoạch tấn công phù hợp.
Hà Tam cắn răng, hắn đã bị chạm tới điểm khó khăn nhất rồi. Nếu còn giấu diếm tình hình, e rằng sẽ không có đột phá trong thương thảo. Nhưng nếu nói rõ ra, chẳng khác nào đem điểm yếu phơi bày ra trước mặt đối phương.
Nếu Hàn Phong thừa cơ thôn Xuân Lê suy yếu mà tấn công thì sao?
Hà Tam vô cùng đắn đo điều này, kia nếu Hàn Phong tấn công, chính là một sự huỷ diệt khó đỡ. Nhưng nếu không có đột phá tại chỗ này, kết cục thôn Xuân Lê vẫn cứ là huỷ diệt. Đổng Thành nói không quan tâm quá trình, chỉ quan tâm kết quả…
“Mặc xác, trước tìm cách lấy về súng đạn, sau đó để thằng ngu kia tự mình đau đầu.”
Nếu không phải em trai hắn luôn bị Đổng Thành giam lỏng, hắn sẽ không bao giờ chịu làm việc cho gã óc heo kia. Lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ liều lĩnh giải cứu đệ đệ, chạy thoát thôn Xuân Lê.
Hà Tam cắn răng muốn đánh cược một phen, đánh cược rằng sau khi nghe tình hình thôn Xuân Lê, Hàn Phong sẽ rủ lòng thương mà đổi cho ít súng đạn.
- Hàn thủ lĩnh. Thật ra tình hình thôn Xuân Lê bên kia có chút nguy cấp, chúng tôi đang bị thi đàn bao vây, bọn chúng dường như rất khôn ranh, thật giống như có kẻ đứng phía sau chỉ huy ra lệnh…
Hàn Phong thấy đối phương cuối cùng cũng nói thật thì hài lòng gật đầu, hắn ra vẻ quan tâm mà hỏi:
- Ồ? Tình hình cụ thể thế nào?
Hà Tam nuốt nước bọt nói:
- Thi đàn số lượng rất lớn, mỗi lúc một lớn, càng đánh càng đông. Tới hiện tại, có lẽ con số đã là hơn 6 vạn thây ma, thậm chí nhiều hơn…
Hàn Phong bàn tay nắm chặt rồi khẽ buông ra, sau đó trầm giọng hỏi:
- Các anh chiến đấu ra sao rồi?
Hà Tam đã nói tới đây, tất nhiên không chút giấu diếm nữa, đem tất cả tình báo đều phơi bày:
- Chúng tôi chiến đấu cả ngày hôm nay, tiêu diệt khoảng 1,2 vạn thây ma…
Hắn lại nhanh chóng bổ xung thêm:
- Hàn thủ lĩnh. Thi đàn kia cực đông, phương hướng rồi cũng sẽ tấn công về bên này. Đạo lí môi hở răng lạnh, nếu chúng tôi thất thủ, các vị cũng sẽ khó chống đỡ nổi…
Những tiểu đội trưởng phía dưới nghe điều này thì đều rùng mình, trong lòng không tự chủ xuất hiện lạnh lẽo. Hơn 6 vạn thây ma, lại còn là thi đàn có chỉ huy đang công hướng này…
Hàn Phong không đáp lại hắn ta mà nhìn một vòng nói:
- Mọi người nghĩ thế nào?
Ngô Soái y theo kế hoạch từ trước bình tĩnh nói:
- Tôi nghĩ nên cung cấp trợ giúp nhất định.
Chu Vấn dù không nghĩ được bao xa, nhưng hắn trước sau như một ủng hộ quan điểm của hai huynh đệ Hàn Phong, bởi vậy cũng nhanh chóng nói:
- Tôi nghĩ cũng nên cung cấp hỗ trợ nhất định.
Hai người quyền lực thứ nhì trấn Hi Vọng biểu đạt đồng ý trợ giúp, những tiểu đội trưởng khác cũng lục tục biểu đạt đồng ý trợ giúp.
Nói đùa, tuy thi đàn còn cách rất xa, nhưng chúng nó sớm muộn cũng sẽ tới. Nếu không ngăn lại, tất cả đều sẽ bị chôn vùi, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Quan Bình, Lý Võ Lạc thực ra sớm được thông báo về tình hình thi đàn từ chỗ Hàn Phong, nhưng bọn họ không ngờ nổi thi đàn sẽ đông đúc tới vậy. Nếu không có biến cố gì, hẳn là họ cũng sẽ muốn trợ giúp. Nhưng lúc này lại có thông báo đã liên lạc được với chính phủ huyện Tam Giang, họ không muốn giao vũ khí cho thổ phỉ nữa, đều biểu đạt không đồng ý.
Tường Vi, Trần Diệu Âm, Hứa Dương cũng lần lượt biểu đạt không đồng ý.
Bọn họ thiên hướng muốn cậy nhờ chính phủ huyện Tam Giang sẽ đứng ra giải quyết thi đàn, còn hơn là đưa vũ khí cho thôn Xuân Lê.
Quan điểm trái ngược nhau, bắt đầu có sự tranh cãi nho nhỏ xuất hiện. Người thì muốn chạy qua Tam Giang lánh nạn, kẻ thì muốn ở lại trấn Hi Vọng này, rạn nứt đội ngũ càng vì vấn đề này mà khắc thêm sâu sắc.
Hà Tam cắn răng nhìn cảnh này, mồ hôi lạnh có chút túa ra. Hắn đưa ánh mắt nhìn Hàn Phong như muốn cầu cứu, đáp lại hắn chính là một cái nheo mắt nhẹ nhàng.
Hắn trong đầu xoay chuyển cực nhanh sau đó rầu rĩ nói:
- Hàn thủ lĩnh, chúng tôi hôm nay đã chết gần 90 người để ngăn chặn thi đàn. Nếu không có viện trợ, chúng tôi sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt.
Hắn dừng một chút sau đó tiếp tục bổ xung:
- Có rất nhiều phụ nữ, trẻ em, người già tại thôn Xuân Lê…
Thông tin này đưa ra, tranh luận trong phòng họp chợt im bặt.
Trong lúc bọn họ ngồi đây tranh luận, rất nhiều người vô tội đang chết ở ngoài kia.
Hàn Phong khoé miệng nhếch lên thản nhiên nói:
- Chúng tôi sẽ cung cấp cho các anh 15 khẩu súng AK47, 1500 viên đạn.
Không có ai phản đối quyết định này của Hàn Phong. Lý do phản đối có thể đúng về lí, nhưng về tình thì sao đây. Dù đối phương là thổ phỉ, nhưng bọn chúng cũng đang trực tiếp bảo vệ an nguy của dân thường.
Hà Tam cuối cùng cũng thở ra một hơi, nhưng 10 khẩu AK47 và 1500 viên đạn xa xa không đủ chỉ tiêu, có lẽ chỉ cầm cự được 1 tiếng tiêu hao bắn súng. Hắn cần gấp 5 lần số đạn này, thậm chí là 10 lần…
Hắn lúc này đưa mắt nhìn Lam Nhu Thuỷ bên cạnh, con hàng này cần phải biểu hiện rồi. Theo kế hoạch, bọn họ muốn là muốn gặp riêng Hàn Phong, sau đó nữ nhân xinh đẹp này sẽ trực tiếp cởi áo dùng mỹ nhân kế, tiến hành quyến rũ. Chẳng qua hiện tại không gian không quá phù hợp…
Nhưng không trở ngại, cứ bày ra vài động tác là được, có tác dụng hay không thì tính sau. Dù sao, cái thứ gọi là liêm sỉ của nàng ta cũng làm gì còn miếng nào.
Lam Nhu Thuỷ trong mắt bắn ra đau khổ, nàng đang định lên tiếng bày ra “giá trị” của bản thân thì Hàn Phong lại nhàn nhạt cất lời:
- Chúng tôi cũng sẽ cử một số lượng quân nhất định hỗ trợ các anh đẩy lùi thi đàn.
Hà Tam nghe tới đây thì hơi ngẩn ra, sau đó là cười tới không khép được miệng:
- Hàn thủ lĩnh, đây, đây quả thật là sự trợ giúp to lớn đối với chúng tôi.