Khoảnh khắc Hàn Phong xách theo thể thao túng biến mất, Ngô Soái hai mắt gần như muốn nứt ra.
Đâu rồi? Đại ca đi đâu rồi?
Hắn mang theo quả bom nguy hiểm kia đi đâu rồi!
Tất cả các tiểu đội trưởng khác cũng đều lặng cả người, sau đó là một cỗ bi thương xen lẫn sợ hãi thổi bùng lên trong tâm trí. Hàn Phong… Hàn Phong lại ôm theo quái vật sắp sửa tự bạo biến mất.
Cái kia… Quái vật kia chỉ cần hét lên một tiếng, dù khoảng cách xa tới cả cây số, mấy trăm nhân loại cũng không thể nào chịu nổi. Vậy nếu một mình hứng chịu đòn toàn lực trong thời khắc cuối cùng của nó, kia sẽ là cái dạng gì khả năng…
Tường Vi đứng trong đám người, khuôn mặt cũng sớm trở nên tái nhợt.
“Tường Vi, rất nhanh thôi cô liền sẽ nhận ra, một tên thổ phỉ có rất nhiều thời điểm còn tốt đẹp hơn một chính khách…”
“Tôi chán ghét sự tuyệt vọng, chán ghét sự chờ đợi và ban ơn…”
“Chúng tôi chỉ là những sinh mạng khốn khổ không có giá trị nên bị bỏ rơi mà thôi…”
“Tôi sẽ đem đến cho họ sức mạnh, đem đến cho họ hi vọng, đem đến cho họ khả năng tự cứu…”
“Quyết chiến tới đây vô cùng nguy hiểm, có khả năng tôi sẽ chết đi, bởi vậy tôi phải nói ra lời trong lòng mình…”
“Tôi sẽ đem hết khả năng và sức lực của bản thân ra bảo hộ mọi người…”
“Nếu có sống, tôi cũng nguyện đồng hành cùng mọi người sống sót. Nếu có chết, tôi cũng quyết là người chết đầu tiên…”
“Tôi thà chết trên con đường tìm kiếm Hi Vọng, còn hơn sống mòn trong tuyệt vọng…”
“Phải sống thật tốt, có biết không…”
Từng lời từng lời của Hàn Phong vang lên bên tai Tường Vi, sau đó vô hạn lặp lại tận sâu trong tâm khảm, hoá thành một cơn lốc tâm linh trùng kích khắp mọi ngõ ngách, để cho nàng cả người thoáng chốc cứng đờ. Ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau, hắn đã lừa nàng, hắn đã gian dối, hắn đã mang theo mục đích riêng, hắn đã âm thầm thao túng tất cả mọi người.
Hắn mỗi ngày một thâm trầm hơn, hắc ám hơn, khó nhìn thấu hơn. Hắn càng lúc càng nguy hiểm hơn…
Thế nhưng cũng là hắn dẫn dắt mọi người đánh tan thổ phỉ Tam Lang, thành lập trấn Hi Vọng. Cũng là hắn lập ra quy tắc, duy trì trị an, cổ động tự thân mạnh mẽ. Cũng là hắn ban bố lương thưởng vô cùng nghiêm khắc, sau đó lại nới lỏng thương thưởng, tăng cường cứu tế, hỗ trợ công việc cho trẻ em, người già, người tàn tật.
Cũng là hắn liều mình chiến đấu với quái vật tại siêu thị Thanh Hà, một mình đối diện nguy hiểm. Cũng là hắn không quản ăn uống, trước lo đội viên bị thương. Cũng là hắn dấn thân dò xét thi đàn, lập ra kế hoạch tác chiến, tự thân xuất mã ở cả ba chiến trường, giảm thiểu số người sống sót…
Hiện tại cũng là hắn một thân một mình ôm nguy hiểm chạy đi xa, không muốn liên luỵ tới ai.
Tường Vi tin tưởng Hàn Phong chính là một tên lừa đảo, một người theo chủ nghĩa cá nhân, một người đặt lợi ích lên hàng đầu, tuyệt đối không có chuyện hi sinh vì người khác. Nhưng tại sao a… Tại sao hành động của hắn luôn trái ngược với bản tâm của hắn…
Ngay cả thời điểm trước đó bị hắn đổ lỗi rồi lại tự nhận lỗi, nàng cũng không hề tin tưởng hắn, không hề đồng cảm với hắn, nàng vẫn tin tưởng hắn đang lừa dối.
Nhưng tại sao a…
- Không… Anh không được chết… Đồ khốn…
Tường Vi nghiến răng mắng thầm, trên khuôn mặt xinh đẹp không biết từ bao giờ đã chảy ra hai hành nước mắt trong suốt.
Tại sao a… Tại sao hắn luôn đi ngược với bản tâm, luôn hành động vì người khác, luôn hi sinh vì người khác, không muốn liên luỵ người khác…
Hắn có thể ở lại để mọi người cùng chia sát thương a…
- Nếu… Nếu tôi… Có phải hay không anh sẽ không gặp nguy hiểm… Tôi xin lỗi, Hàn Phong, tôi xin lỗi…
Tường Vi khóc, rất nhiều tiểu đội trưởng cũng bắt đầu lặng lẽ khóc, vô số đội viên khác cũng khóc. Thủ lĩnh của bọn họ, thủ lĩnh của bọn họ…
Châu Lam bàn tay nắm chặt Thanh Phong đao, khuôn mặt sớm trở nên tái nhợt. Nàng rốt cuộc nghe được lời trong lòng của Hàn Phong, nhưng nàng cũng có những lời trong lòng muốn nói với hắn, còn định sau khi thắng lợi kết thúc sẽ bày tỏ đi ra, nhưng tại sao còn chưa kịp nói…
Kha Thành cũng là cả người bần thần. Hắn được Hàn Phong chiêu an, trong lòng vẫn luôn ôm lấy một chút cảnh giác nho nhỏ. Thế nhưng nhân cách và hành động của Hàn Phong đã dần dần chinh phục hắn, để cho hắn hoàn toàn tin tưởng đối phương, hoàn toàn muốn ra sức vì đối phương. Tại sao một người thủ lĩnh hợp cách như vậy…
Hứa Dương, Quan Bình cũng là biểu cảm chấn kinh khó có thể nói nên lời, hai người bọn họ là những người thân chính phủ nhất tại đây, nhưng bọn họ cũng đang điên cuồng tự hỏi trong lòng. Chính phủ liệu có thể làm được hành động như vậy sao?
Mã Mộng Đình ánh mắt hiện lên vô tận chua xót, còn mang theo cảm giác khổ sở khó nói nên lời…
Từng giây từng giây cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, thi đàn đông nghịt trước mặt không tấn công nhân loại mà bắt đầu ùa hết về một phương hướng, chính là phương hướng trung tâm huyện Liễu Lâm. Ngô Soái ngày thường đầu đất, nhưng hắn lúc này tư duy lại cực kỳ nhanh nhạy, lập tức nghĩ ra được một điểm mấu chốt nhất.
“Thây ma sẽ luôn đuổi theo và bảo vệ đầu lĩnh của chúng.”
Hàn Phong xách theo thể thao túng biến mất, dù không biết đại ca biến đi đâu, nhưng chắc chắn vẫn sẽ luôn gắn chặt vào con M2 kia. Chỉ cần đuổi theo phương hướng mà lũ thây ma đang hướng về, hắn sẽ tìm được vị trí chính xác của đại ca.
Nhưng hắn vừa muốn động thân, phương xa chợt sáng lên một luồng hắc quang khủng bố. Hắc quang loé lên rồi chợt tắt, giống như thiểm điện từ trên chín tầng mây giáng xuống, kế đó là một trận phong bạo tinh thần vô cùng dày đặc quét qua như sóng thần.
- Oeeeeeeee…
Âm thanh thê lương thảm liệt điên cuồng truyền ra trên không trung như muốn đục thủng cả bầu trời. Tất cả những người ở đây đều là chân tay bủn rủn, đầu óc trống rỗng, cảm giác sợ hãi hoàn toàn chiếm cứ nội tâm.
Không đau đớn, không buồn nôn, không tụt điểm trí lực, nhưng kia chính là cảm giác kinh sợ tới tận xương tuỷ, giống như trước mặt là một biển thi thể với chân tay cụt và nội tạng rữa nát, mà bọn họ đang rơi thẳng xuống vùng biển máu kia không thể ngăn cản.
- Đại ca….
Ngô Soái kêu lên một tiếng thê lương đau đớn. Hắn co người muốn phóng thẳng về phương hướng trung tâm huyện Liễu Lâm, thế nhưng âm thanh dặn dò của Hàn Phong vang vọng bên tai, để cho hắn chợt thanh tỉnh lại.
Hắn lập tức xoay người trầm giọng hô lên:
- Rút lui! Tất cả rút lui! Kích hoạt bố trí toàn lực phòng thủ trên trận địa số 7, đồng thời tiến hành kế hoạch 3. Thi hành ngay lập tức!
Mệnh lệnh của Ngô Soái đem những tiểu đội trưởng ở đây chấn tỉnh từ trong sợ hãi. Kha Thành cùng Quan Bình xem như là hai người lí trí nhất, lúc này họ vội vã hô to chỉ đạo:
- Rút lui! Chúng ta đã thắng trận, mau rút lui…
- Lui lại, theo thứ tự lui lại, bảo vệ người bị thương…
- Đội viên tiểu đội 2, 5, 6 chuẩn bị triển khai kế hoạch 3…
Tận thế 13 ngày, những người ở đây bắt đầu đi trên con đường tinh nhuệ hoá. Cảm xúc để cho người ta đau đớn, nhưng cuộc sống chính là vượt qua từng đau đớn một để trưởng thành. Bọn họ từng người từng người một nhìn về phương hướng trung tâm huyện Liễu Lâm, nhìn về con đường Hi Vọng đã thưa thớt thây ma, nhìn về những dải nắng chiều sắp tàn lụi. Kia là phương hướng thủ lĩnh ôm “bom” đi sao…
Kia là con đường Hi Vọng được xây lên bằng máu và sinh mạng của Hàn Phong sao…
Bọn họ gắng gượng thu hồi ánh mắt, đè chặt những giọt lệ xuống đáy lòng, sau đó cắn răng tiến hành thực hiện nhiệm vụ.
Người bị thương chiếm tới 50% tổng số binh lực tại đây, bọn họ tuyệt đối không được để đàn lũ thây ma tiếp tục gây ra bất kỳ thương vong nào nữa.
Ngô Soái sau khi truyền đạt mệnh lệnh thủ vững toàn quân thì xoay người muốn chạy tới phương xa, nhưng Tường Vi đã lập tức bám vào cánh tay hắn nhanh chóng nói:
- Mang tôi theo. Tôi có kỹ năng hồi tức.
Ngô Soái đối với Tường Vi chính là không có mấy phần hảo cảm. Nếu không phải vì nữ nhân này quá cứng đầu, trấn Hi Vọng cũng không có nhiều người chết như vậy, đại ca hắn cũng không tới mức sinh tử chưa rõ như vậy. Nhưng lời đối phương quả thật không sai, hắn đem Tường Vi tóm lấy, sau đó tiện tay tóm luôn bác sĩ Huấn còn đang ngẩn người bên cạnh, tâm thần kích hoạt tất cả các kỹ năng có hiệu ứng gia tốc rồi phóng về phương xa.
- Đại ca, ngươi không được chết, tuyệt đối không được chết.
Điểm nhanh nhẹn của Ngô Soái chạm ngưỡng hơn 100 điểm, hắn chỉ nhún chân một cái đã xuất hiện trên mái nhà, sau đó là liên tiếp vượt qua những mái nhà, ánh mắt như điện nhìn xuống phía dưới, nhìn xuống tất cả những thây ma mạnh mẽ nhất.
Thây ma mạnh nhất sẽ di chuyển nhanh nhất.
Thể sức mạnh level 17 bị nổ gãy tay, thể tốc độ level 16 gãy chân, thể phòng hộ level 21 chỉ còn nửa thân dưới.
Thể sức mạnh level 25 vẫn đang giãy dụa trong đống máu.
“Tại sao chúng nó lại ngừng lại, tại sao không di chuyển a… Đúng rồi, M2 đã chết?”
Ngô Soái trong đầu điên cuồng đánh giá đủ loại khả năng. Trạng huống thây ma ngẩn người chỉ có một cách giải thích duy nhất là chúng đang không bị thao túng. Thây ma “hoang dã” luôn ngẩn người khi không có nhân loại cạnh bên.
Hàn Phong đã làm thịt thành công quái vật kia.
Nghĩ tới đây, hắn càng thêm gia tốc hơn nữa phóng về phía trước.
Quãng đường 200 mét trôi qua, số lượng thây ma còn sống càng lúc càng thưa thớt, trái lại xác chết thây ma càng lúc càng dày đặc. Đây là trận địa số 5, từng mảng lớn thây ma bị gắn chặt lên những tấm phản gỗ rơi rớt xung quanh, chân tay gãy cụt cùng máu huyết nhuộm đen kịt mặt đường, mùi vị xú uế bốc lên khiến cho người ta cảm thấy choáng váng.
Chiến tranh quá khốc liệt, tới khi quay đầu nhìn lại, bọn họ không thể tin nổi bản thân đã vượt qua bằng cách nào.
Ngô Soái chạy tổng cộng hơn 400 mét, cuối cùng tại giao giới trận địa 5 và trận địa 4, hắn cũng đã nhìn thấy thân ảnh Hàn Phong.