Chương 224: Lừa toàn bộ

Hàn Phong đang nằm co ro không chút nhúc nhích trong một hố sâu, cả người lây dính đầy máu đen xen lẫn với dịch não tuỷ cùng mảnh thịt nát bét. Xung quanh hắn là vô số mảnh băng vụn vỡ cùng với đất đá và xác chết thây ma lăn lóc, nhìn qua liền biết nơi này đã trải qua một vụ bạo tạc khủng bố.

Ngô Soái đứng trên mái nhà vừa nhìn cảnh này thì vội vã hét lên:

- Đại ca!

Hắn nhún chân một cái nhảy xuống đất rồi lập tức bổ nhào tới bên cạnh hố sâu, sau đó tiện tay ném hai cái người đi cùng qua một bên, nhanh chóng nâng lên Hàn Phong mềm oặt nằm dưới đất.

Y phục trên thân thể Hàn Phong sớm đã rách nát, khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt, mũi miệng cũng ròng ròng chảy xuống máu tươi, hai tròng mắt vẫn liên tục co giật như thể gặp ác mộng vô cùng đáng sợ. Ngô Soái nhìn tới cảnh này thì cực kỳ mừng rỡ.

Còn co giật là còn chưa có chết.

- Bác sĩ Huấn!

Bác sĩ Huấn đã lên tới phi phàm giả cấp 5, lúc này ông ta cũng vội vã bò lên từ dưới đất rồi nhanh chóng chạy tới bên cạnh Ngô Soái, bàn tay xuất hiện quang mang Cấp Cứu nhị giai, hào quang trắng nõn lập tức bao phủ toàn thân Hàn Phong.

Ngô Soái cũng cấp tốc lấy ra hai chiếc vòng tay trị liệu rồi toàn lực sử dụng, chẳng những thế hắn còn rút từ bên hông ra bốn bình thuốc tốt rồi cạy miệng Hàn Phong mà dốc tất cả vào bên trong. Hắn lại thò tay vào túi áo, muốn móc ra mấy miếng thịt chó, nhưng nhận ra vật kia đã bị tịch thu hết rồi.

Hắn lại móc ra năm sáu chiếc lá ớt biến dị rồi nhét hết vào miệng đại ca.

Tường Vi ở bên cạnh cũng toàn lực sử dụng kỹ năng hồi tức lên thân thể Hàn Phong, đồng thời cũng âm thầm kích hoạt kỹ năng Thấu Rõ.

- Ức…

Vừa sử dụng kỹ năng Thấu Rõ, Tường Vi lập tức bị phản ngược lại tới khuôn mặt tái nhợt. Nàng “đọc” được một cơn ác mộng cực kỳ khủng bố, cái kia vừa nhìn thấy liền để nàng phải choáng váng đầu óc.

“Thật đáng sợ…”

Bác sĩ Huấn sau hai lượt sử dụng cấp cứu thì đưa tay rút ra một chiếc đèn pin bên thắt lưng, ông ta dùng ngón tay hé mở mắt phải Hàn Phong rồi soi đèn pin vào.

Vừa nhìn, ông ta liền không nhịn được ngẩn người.

Cái này…

Soi phản ứng đồng tử là một phương pháp chẩn đoán mức độ hôn mê nhanh chóng. Nếu đồng tử có phản ứng lại với ánh sáng, như là co rút hoặc giãn nở tuỳ cường độ, kia chứng tỏ kết nối thần kinh giao cảm và đối giao cảm vẫn hoạt động tốt, thuộc về mức độ hôn mê nông loại 2. Phản ứng lại với ánh sáng càng kém, hôn mê càng sâu, tổn thương thần kinh càng nặng, sẽ có thể nằm ở loại 1. Nếu không phản ứng lại, kia là hôn mê cực sâu, theo quy ước mới từ sau tận thế thì chính là hôn mê loại 0, loại bị tiêu hao cạn sạch chỉ số tiềm năng thể lực hoặc trí lực gốc.

Ông ta vừa soi đồng tử Hàn Phong, bàn tay không khỏi hơi khựng lại một nhịp, sau đó bắt đầu cố gắng thử bắt mạch, thử ép tim, thử bấm huyệt tất cả mọi phương pháp sơ cấp cứu, để cho ngay cả Ngô Soái cùng Tường Vi bên cạnh cũng không khỏi dâng lên lo lắng.

Cái gì mà nhìn nghiêm trọng như vậy.

- Bác sĩ Huấn, đại ca của tôi sao rồi?

- Bác sĩ Huấn, hắn sao rồi?

Bác sĩ Huấn vẫn nỗ lực sơ cấp cứu tới 2 phút đồng hồ, mồ hôi tuôn ra như suối. Một lúc sau ông ta mới ngồi phệt qua một bên thở dốc rồi thều thào nói:

- Hôn… Hôn mê… Mức độ tổn thương rất khó nói…

Ngô Soái vừa nghe tới thiếu chút đã chửi ra thành tiếng.

“Mẹ kiếp, vậy ông tiếp tục cấp cứu đi, ai cho phép nghỉ ngơi.”

Hắn nhanh chóng trầm giọng ra lệnh cho hai người:

- Giao hết lá ớt biến dị của hai người ra đây, còn nữa, tiếp tục thi triển cấp cứu.

Nghe lệnh của hắn, bác sĩ Huấn cùng Tường Vi đều nhanh nhanh chóng chóng lấy ra lá ớt biến dị, Ngô Soái lại cạy mồm Hàn Phong rồi nhét tất cả vào bên trong, còn dốc thêm một bình nước tăng lực có pha thuốc kích dục, hắn muốn bằng cách nhanh nhất cứu tỉnh đại ca của mình.

Bác sĩ Huấn đứng bên cạnh nhìn cảnh này, khoé miệng không khỏi co giật, nhưng ông ta nhanh chóng niệm chú đại bi lặp đi lặp lại trong đầu, tất cả tâm thần đều đầu nhập vào trong việc niệm kinh phật.

- Ngô phó đại đội. Ở đây không có dụng cụ cấp cứu thích hợp, tất cả phương pháp có thể áp dụng tôi đã áp dụng rồi, phần còn lại phải phụ thuộc vào sức hồi phục cơ sở của thủ lĩnh. Hơn nữa cậu cũng hiểu đó, đạo lý ăn quá no thì sẽ bội thực, không phải liên tục cấp cứu là sẽ tốt, còn phải phụ thuộc vào tình trạng sinh lý, phản ứng cơ năng, giới hạn tiếp nhận của bệnh nhân…

Bác sĩ Huấn vừa niệm chú đại bi vừa kiên trì đem hết mớ kiến thức học thuật đều tuôn ra, gần như muốn làm một cái bài thuyết giảng về hôn mê học, để cho hai người bên cạnh có muốn hỏi cũng không biết hỏi từ đâu, chỉ biết nghe qua có vẻ tương đối hàn lâm rắc rối.

Thật ra ông ta còn muốn nói: Đại ca của cậu rất khoẻ, thậm chí có khả năng còn khoẻ hơn cả cậu, chẳng việc gì mà phải cấp cứu cả.

Vừa rồi ông ta soi đồng tử, phát hiện phản ứng của Hàn Phong còn nhanh nhạy hơn cả một người bình thường, lại test thử vài dấu hiệu sinh tồn như tim mạch huyết áp, kia lại càng thêm khẳng định việc thủ lĩnh chẳng gặp bất cứ vấn đề gì cả, so với vận động viên điền kinh còn khoẻ mạnh hơn.

Cái này đã làm ông ta bị doạ sợ. Nhưng ông ta và Hàn Phong đi lại với nhau nhiều lần, làm chuyện mờ ám cùng nhau cũng nhiều lần, trao đổi công việc nhiều lần, nhất thời hiểu được thủ lĩnh muốn gì. Bởi vậy ông ta phải diễn cho cố, hùa theo đối phương cấp cứu nhiệt tình cùng thật thà một chút, sau đó đem việc giải quyết hậu quả ném cho đối phương, muốn tỉnh lại khi nào thì tỉnh lúc đó.

Bác sĩ Huấn là người “độc ác” nhất trấn Hi Vọng khi liên tiếp thử nghiệm nhiều hành vi trái y đức trên người thường, bởi vậy Hàn Phong đã căn dặn ông ta về sự nguy hiểm của Tường Vi, mỗi lần tiếp xúc nàng ta đều phải đọc kinh phật che mắt, tránh cho nàng ta “đọc” được bản tâm.

Một người liên tục đọc kinh phật trong lòng chẳng có gì đáng ngờ cả, nhất là giữa tận thế này, những người dựa vào kinh phật đễ giữ vững tâm linh càng không có gì đáng ngờ.

Hàn Phong đang mềm oặt nằm đó cũng là trong lòng âm thầm kêu khổ tận mười vạn tám ngàn lần.

“Tiểu im lặng, làm ơn đừng đút nước tăng lực pha thuốc kích dục cho ta nữa, bằng không có khả năng ta sẽ thực sự hôn mê.”

Trên thực tế, hắn đúng là chẳng gặp bất kỳ vấn đề nào về sức khoẻ cả. Hắn là đang một chiêu lừa toàn bộ từ trên xuống dưới người dân trấn Hi Vọng mà thôi.

Vừa rồi hắn lôi thể thao túng M2 level 24 tới đây đã tạo ra 2 băng nô cao to rồi tra tấn tới mức nó phải tự bạo, bản thân hắn thì đứng ở xa xa dựa vào Quang Giáp tam giai và Lấy Tĩnh Chế Động tam giai để chống cự.

Chẳng những thế hắn còn cố tình chịu đựng nửa giây vụ nổ tự bạo kia rồi mới sử dụng kỹ năng phòng thủ, sau khi vụ nổ kết thúc lại đem y phục xé rách rồi bôi máu thây ma lên người, tất cả nhằm để cho bản thân “bị thương” giống thật nhất.

Hắn đã cất công giả làm anh hùng, vậy phải giả làm sao cho giống, phải để anh hùng chịu đủ đau đớn, chịu đủ hành hạ, nhưng vẫn như cũ đứng vững, cái kia mới thực sự là càng thêm đẹp đẽ.

Hàn Phong cũng không hề có một chút lo lắng M2 level 24 có thể thương tổn bản thân. Hắn được hai băng nô che chắn uy lực, được hai kỹ năng thuần phòng thủ cản trở phong bạo của vụ nổ, nổ không chết được hắn. Hơn nữa hắn đã level 15, cách M2 level 24 chỉ 9 cấp độ, bởi vậy mặc kệ quái vật này có làm trò gì đi nữa thì kỹ năng tam giai Ảo Pháp Cầu của hắn cũng có thể chặn giúp hắn 1 đòn trí mạng. Có thể nói Hàn Phong đứng ở nơi này còn an toàn hơn đám Ngô Soái bên kia, ít nhất bên này chẳng có bất kỳ thây ma nào khác cả.

Ngay từ khi bắt được thể thao túng M2 level 24, kết quả cuộc chiến coi như đã được định đoạt rồi. Hàn Phong muốn làm thịt nó chỉ cần bóp một cái là xong, nhưng hắn lại nghĩ kia quá đơn giản, quá nhàm chán, không nhiều ý nghĩa, bởi vậy đã quyết định làm một cái hành động lừa đảo cho hợp với bản tâm của mình.

Hắn muốn lừa toàn bộ đội viên trấn Hi Vọng rằng M2 level 24 vẫn rất nguy hiểm, bởi vậy đem nó tới trước mặt họ, he hé cái họng nó để “xả” ra ít năng lực, sau đó mới dịch chuyển Băng Ảnh đi để giải quyết kẻ thù.

“Quái vật kia quá mạnh, vậy mà thủ lĩnh vẫn chấp nhận một mình ôm bom cảm tử, cứu mạng tất cả chúng ta”

Hắn cất công xây dựng rồi kinh doanh trấn Hi Vọng bao nhiêu ngày như vậy, nếu không tạo ấn tượng sâu đậm với quần chúng, không tỏ ra bản thân “hi sinh” vì họ, vậy thì nay mai chính phủ huyện Tam Giang chạy tới, không phải sẽ có rất nhiều người bỏ hắn mà đi sao? Công sức bao lâu xem như cho mèo mả gà đồng ở nơi khác tới hốt mất, Hàn Phong tuyệt đối không chấp nhận.

Hắn muốn lừa Ngô Soái, vì cái thằng nhóc này quá lông bông, thực lực tăng nhanh mà tâm tính chưa theo kịp thực lực, nửa đêm đốc sát thi công công trình mà vẫn ôm bạn gái ngủ, kia làm sao có thể giúp hắn duy trì trấn Hi Vọng.

Để cho hắn một chút trùng kích tinh thần, xem như ép chín đối phương, đẩy nhanh quá trình trưởng thành, tương lai khốc liệt sẽ chẳng có mấy thời gian hay cơ hội mà dạy dỗ con hàng này nữa.

Hắn càng muốn lừa cái nữ nhân ngực to đang đứng bên cạnh. Hi sinh 15% dân số trấn Hi Vọng để lừa nàng ta là quá nhiều, hắn còn phải để dành nhân lực hòng hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, vậy thì chỉ hi sinh một nửa số 15% là đủ, số còn lại sẽ giả vờ lấy mạng của bản thân bù vào.

Liền ngay cả cái mạng nhỏ đều góp vào rồi, còn chưa đủ chân thật sao.

Lừa một người có thuật đọc tâm, khả thi nhất là nên lừa gạt trên mặt cảm xúc chứ không chỉ đơn thuần về mặt lời nói hay hành động. Để cho cảm xúc của nàng ta tự lừa nàng ta, kia mới không tạo ra sự mâu thuẫn, kia mới chính xác đạt được hiệu quả cao nhất, còn để lại hiệu quả kéo dài mãi về sau.

Nữ nhân này còn rất nhiều giá trị, đáng để hắn cất công bỏ sức.

Tường Vi ngồi thụp xuống bên cạnh Hàn Phong, bàn tay liên tiếp ném ra quang mang lục nhạt của kỹ năng Hồi Tức, khuôn mặt cũng sớm vương đầy nước mắt.

- Đồ hỗn đản… Mau tỉnh lại cho tôi…

“Ngô Soái, đuổi nữ nhân này đi ngay. Còn nữa, đừng đút nước tăng lực pha thuốc kích dục nữa… Oẹ…”