Chương 222: Lời trăn trối

M2 level 24 không đáp lại, cái mồm đầy xúc tu bạch tuộc của nó khua khoắng loạn xạ cùng bấu chặt, muốn cắn một ngụm vào tay Hàn Phong. Nhưng nó quá yếu, thậm chí nó không cắn rách nổi lớp quân phục bằng vải, đừng nói cắn tới lớp da bò dày, lớp lưới thép, lớp áo khoác tận thế, lớp giáp sắt, lớp áo lót…

Không nhận được câu trả lời cũng không khiến Hàn Phong quá thất vọng, hắn nhếch mép cười lạnh lùng nói tiếp:

- Không trả lời câu đầu tiên có đúng không? Vậy câu hỏi thứ hai là…

Hắn đang định hỏi tiếp, hai mắt chợt nheo lại, sau đó lại giãn ra nhẹ nhàng lẩm bẩm:

- Biết nhiều quá chưa chắc đã tốt…

M2 level 24 há cái miệng đầy xúc tu ra muốn thét lên, bàn tay Hàn Phong lại một lần nữa siết chặt, âm thanh vừa chớm ra khỏi cổ họng lại bị chặn đứng.

- Mày cần hét mới thi triển được năng lực à? Hay mày chưa tiến hoá hoàn tất nên mới cần hét? Đồng bọn của mày tại thôn Xuân Lê có cần hét không?

Hàn Phong bình tĩnh tự hỏi, hắn vẫn còn một con át chủ bài mạnh nhất trên người, không hề sợ hãi M2 level 24 làm ra cái trò gì nguy hiểm, bởi vậy rất muốn đào móc ra tất cả thông tin.

Thế nhưng chiến sự vẫn còn phải tiếp tục, thi đàn vẫn như cũ còn chưa bị đánh tan, thậm chí đang ùn ùn kéo về phía này. M2 level 24 trong tay Hàn Phong kịch liệt giãy dụa, phần đầu của nó dần chuyển qua màu tím tái, còn mơ hồ mỗi lúc một phình to hơn. Hắn như nghĩ tới cái gì đó, khoé miệng từ tốn nhếch lên, sau đó tâm thần lập tức động niệm.

“Băng Ảnh!”

Kỹ năng chức nghiệp thứ hai Băng Ảnh cho phép hắn thay đổi vị trí với một băng nô bất kỳ, đồng thời cũng có thể thay đổi vị trí các băng nô với nhau.

Vừa rồi trước khi hành động hắn đã tạo ra bảy tám băng nô, để cho bọn chúng chạy tứ tán mọi hướng. Lúc này vừa động niệm kỹ năng, bản thân hắn cùng với M2 chợt biến mất, khi xuất hiện đã là ngay phía trước đại quân nhân loại.

Nhìn thấy Hàn Phong xuất hiện, lại còn xách theo thủ lĩnh nguy hiểm nhất bên phía quân địch, hơn 300 người ở đây đều dâng trào nhiệt huyết, một cỗ xúc động xen lẫn sung sướng vô hạn phút chốc lan toả toàn bộ chiến trường.

- Thắng!

- Chúng ta thắng rồi.

- Chúng ta đã thắng rồi, tướng địch đã bị bắt…

Âm thanh hô hoán vang trời dậy đất rồi hoá thành một làn sóng cuồn cuộn thổi quét khắp nơi. Vào giờ khắc này, sĩ khí phe nhân loại được kéo lên tới đỉnh phong. Có người quỳ rạp xuống đất khóc lớn, có người giơ tay kêu to, có người âm thầm chảy xuống nước mắt, có người ôm lấy đồng bạn mà phát tiết toàn bộ áp lực ra ngoài.

Châu Lam, Kha Thành, Hứa Dương, Mã Mộng Đình, Nhạc Sơn, Kiều Ti Vân, Lục Đại Nguyên, Lưu Giang, Triệu Tứ, Quan Bình… Tất cả các tiểu đội trưởng đều thở ra một hơi, buông xuống cỗ lo lắng cùng hồi hộp trong lòng. Thủ lĩnh thi đàn, kẻ sau màn, quái vật có thể thao túng thây ma đã bị bắt giữ. Chỉ cần có thể giết nó, vậy thì trận chiến này chắc chắn sẽ an bài.

Tường Vi đứng trong đại quân phụ trách thi triển Thiết Huyết Ca hỗ trợ xoá bỏ hiệu ứng xấu, lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nàng chắc chắn một điều rằng chỉ cần giết được M2, quân đoàn thây ma còn lại sẽ tự động tan rã. Không có kẻ chỉ huy, chúng nó chỉ là một lũ ô hợp.

Ngô Soái đứng phía trước nhất nhìn về quái vật đầu to, trong mắt không khỏi xuất hiện mừng rỡ, còn có vô tận mệt mỏi cùng uể oải. Quá nhiều người phải chết vì thứ này, quá nhiều hi sinh, quá nhiều công sức, nó cuối cùng cũng đã bị bắt giữ.

Hắn bước lên phía trước hai bước rồi tản đi trạng thái cự nhân hoá, vẫn như thường lệ giở giọng cợt nhả cười nói:

- Đại ca, thứ này liệu có ăn được…

Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, Tường Vi đứng phía sau khuôn mặt chợt tái mét lắp bắp hô lớn:

- Nó… Nó muốn tự sát, nó muốn tự bạo. Nó muốn giết chết tất cả chúng ta!

- Nó sắp phát nổ rồi.

Nàng “nhìn thấu” sự tuyệt vọng và hận thù của M2, nàng nhìn thấu tất cả sự căm phẫn và ác ý của nó, kia là một biển máu, một biển xác chết, là ngày tàn của toàn bộ trấn Hi Vọng.

Âm thanh kêu lớn của Tường Vi đè xuống toàn bộ tiếng hoan hô xung quanh, đồng thời với đó là tiếng khóc than thảm liệt chậm chạp lại mơ hồ lan toả, đem tới lạnh lẽo cùng sát khí vô tận. Đầu lâu thể thao túng M2 trên tay Hàn Phong quả nhiên bắt đầu phình to, gân xanh cùng mạch máu mọc ra chi chít. Từ trong cái miệng mọc đầy xúc tu của nó, một dòng chất lỏng đen sẫm vô cùng tởm lợm rỉ ra như suối.

- Oeeeee…

Âm thanh kêu khóc như tiếng trẻ con kêu, lại như tiếng dê đực mùa động dục phút chốc lan tràn. Dù âm thanh này rất nhỏ, uy lực cũng không phải mạnh mẽ nhất từ trước tới nay, thế nhưng tại cự li khoảng cách gần như vậy, hơn 300 người trong trạng thái buông lỏng cũng lập tức bị chấn cho choáng váng.

Ngô Soái đứng phía trước nhất, hai mắt chợt mở lớn, thân thể bằng một tốc độ siêu tưởng phình to trở lại. Hắn nhún người một cái đã tới bên cạnh Hàn Phong, bàn tay khoảnh khắc vươn ra muốn tóm lấy thể thao túng.

Nhưng hắn tóm hụt.

Ngô Soái khuôn mặt vô cùng kinh hoàng nhìn qua Hàn Phong, lại bắt gặp được ánh mắt đối phương cũng đang nhìn mình.

Nhu hoà, nghiêm khắc, day dứt, không nỡ, xin lỗi, quyết tâm, giải thoát…

- Tiểu Im Lặng, đệ hãy chăm sóc trấn Hi Vọng thật tốt. Phải dẫn dắt mọi người đi về hướng tự do, về hướng an toàn, mạnh mẽ, no ấm, không có đau khổ, không có áp bức, không có sự phân biệt đối xử. Có biết không?

- Đệ phải nhanh chóng trưởng thành, phải nỗ lực gia tăng thực lực, nỗ lực học tập tri thức, rèn luyện tâm lý, còn phải chỉ dạy cho đồng đội nữa. Có biết không?

- Còn phải chăm sóc cẩn thận mấy cô tình nhân, không được phép thiên vị ai, hờ hững ai, phải trở thành chỗ dựa cho họ, bảo vệ họ khỏi nguy hiểm, nhưng cũng không nên nuông chiều quá mức. Có biết không?

- Đệ phải tìm cách trở về thành phố NK, tìm Ngô Thạch bá bá, tìm Hàn Uyển a di. Và tìm mộ của cha mẹ ta, giúp ta nói với họ… Con xin lỗi, là con không tốt… Có biết không?

“Lời trăn trối cuối cùng của đại ca?!”

“Hàn thủ lĩnh muốn làm gì?”

“H-Hàn Phong?”

“Thủ lĩnh? Thủ lĩnh!”

“Đại đội trưởng!”

“Những lời kia?!”

“Không…”

“Đừng mà!”

———

- Ngô Soái. Đệ thấy con số nào là đẹp nhất?

Ngô Soái có chút quẫn bách, đại ca hắn luôn hỏi mấy câu mà hắn không tài nào hiểu nổi. Câu này cũng vậy, hắn hoàn toàn không hiểu dụng ý của đối phương.

Sau khi dùng 1 giây để suy nghĩ tới nát cả óc, hắn đành phải ỉu xìu đáp lại:

- Đệ thích số 3000. Hoàng đế ngày xưa có 3000 phi tần.

Hàn Phong nghe vậy chỉ mỉm cười, hắn tạo ra một băng thương dài mảnh, sau đó vẽ lại bản đồ chiến trận xuống dưới nền đất. Trung tâm huyện Liễu Lâm, đại lộ Thanh Hà, Thanh Lâm, Thanh Liễu, hai đường nhánh, rồi tới trấn Hi Vọng. Sau đó hắn lại vẽ cạnh mỗi đại lộ 1 con số nhỏ.

Ba số này khi cộng lại sẽ cho ra kết quả bằng 452, chính là tổng dân số trấn Hi Vọng.

Hàn Phong bình tĩnh nói:

- Địch nhân thế mạnh, chúng ta rất khó có thể chống đỡ, nhưng nếu chấp nhận hi sinh một số lượng người nhất định, chúng ta có thể giành lấy chiến thắng.

Ngô Soái nghe đại ca nói vậy, nụ cười cợt nhả chợt tắt, hắn ánh mắt xuất hiện đau lòng, xuất hiện day dứt, xuất hiện không nỡ, và cả sự bất lực vô biên.

Hắn quá yếu, đứng trước thi đàn, hắn quá yếu.

Hắn biết lời Hàn Phong nói là thật, nhưng tại sao lại đau lòng tới vậy, nghiệt ngã tới vậy… Là một thiếu niên nhiệt huyết, mơ ước của hắn chính là trở thành một quân nhân, một người bảo hộ, một người đứng trước khó khăn nguy hiểm cản lại uy hiếp cho mọi người, đem tới bình an và hi vọng cho mọi người.

Nhưng tại sao thực tế lại nghiệt ngã tới vậy a… Biết trước sẽ có hi sinh, nhưng vô lực ngăn cản…

- Đại ca. Có lẽ chúng ta nên tìm cách khác, sẽ có thể…

- Ngô Soái, chúng ta sẽ cần hi sinh khoảng 30% dân số trấn Hi Vọng cho chiến dịch này.

Hàn Phong bĩnh tĩnh mà cứng rắn cắt đứt lời Ngô Soái, lại dùng băng thương vẽ ra bên cạnh mỗi đại lộ một số 10%

Ngô Soái bàn tay nắm chặt, trong nội tâm là một mảnh giằng xé xen lẫn đau khổ, giống như có hàng ngàn hàng vạn cây đinh đang điên cuồng đóng trên trái tim của hắn. 30% dân số trấn Hi Vọng, 136 người sao…

Một lúc sau, ngón tay hắn cũng hoá thành một thanh cốt thương, hắn gạch con số 10% của Hàn Phong đi, thay vào đó là con số 5%.

15%

- Đại ca, đệ nghĩ số 15 là đẹp nhất. Đệ sẽ nỗ lực hết sức, đệ sẽ đảm nhận chiến đấu ở Thanh Hà, đệ sẽ ngăn cản đại quân thây ma mạnh nhất, đệ sẽ một mình ngăn dòng lũ, sẽ bảo vệ tất cả mọi người ở phía sau, sẽ không ai phải tổn thương ở Thanh Hà cả, đệ muốn giảm một nửa số người thương vong.

Hàn Phong khoé miệng nhếch lên cười nói:

- Được, vậy theo ý đệ.

Hắn nói xong liền đứng dậy bước đi, cũng không buồn thảo luận xem Ngô Soái sẽ dùng cách nào để giảm tải một nửa đó.

Nhìn bóng lưng đại ca rời đi, Ngô Soái bàn tay nắm chặt tới tím tái. Hắn mạnh mẽ dùng cốt thương gạch đi số 5, thay vào đó bằng số 0, âm thanh quyết tâm nặng nề vang vọng:

- Đại ca. Thật ra đệ thích số 0, chính là không ai phải chết cả. Hoặc giả như tới bước đường cùng, đệ sẽ chọn số 1, chính là một mình đệ sẽ chết.

———

- Ngô Soái, lý tưởng của đệ là gì?

Ngô Soái ngồi trước bàn thảo luận chăm chú nhìn vào bản đồ chiến trường, nghe thấy câu hỏi của Hàn Phong, hắn không có như trước cợt nhả hay đùa giỡn nữa.

Số người chết là 36 người, còn chưa tới 8%, tức là mới một nửa của 15%. Quyết chiến cuối cùng, cái kế hoạch kia vô cùng chu toàn, chắc chắn không thể có thêm nhiều người chết nữa.

Tại sao đại ca hắn lại đột nhiên hỏi câu này, đại ca cảm nhận được điều gì sao?

- Đại ca. Lý tưởng của đệ là Hi Vọng, là Bảo Hộ.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, một lúc sau, Hàn Phong mỉm cười thản nhiên nói:

- Được, vậy theo ý đệ.

———

Hàn Phong nói xong những lời cuối cùng kia liền đưa mắt nhìn một lượt tất cả mọi người ở đây. Có những gương mặt hoàn toàn xa lạ, có những gương mặt tương đối quen thuộc, có những biểu cảm thất thần, có những biểu cảm hoảng hốt, có những biểu cảm tràn đầy không cam lòng.

- Phải sống thật tốt, có biết không?

Hắn khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên một đường cong thản nhiên, sau đó thân thể trực tiếp biến mất.

- ĐẠI CAAAAA…