Chương 170: Liệu có ổn không?

“Chết tiệt!”

Nghe thấy âm thanh này, cùng với việc viện binh F2 level 21 của đối phương trở lại, Hàn Phong không chút do dự kích khởi điểm bộc phá lực.

Cả người hắn bốc lên nghi ngút quang mang bạch sắc, sóng tinh thần của kẻ sau màn kia cuồn cuộn đánh tới, lại bị chỉ số chống chịu cao tới 42 điểm của Hàn Phong hoàn toàn ngăn cản.

Hắn chỉ hơi cảm thấy hoa mắt cùng gặp ảo giác một chút, điểm trí lực cũng chỉ bị trừ 1 điểm, sau đó tất cả liền nhanh chóng khôi phục.

Coi như có thể sẵn sàng trụ thêm 20 giây rồi.

- Hừ, hiện tại đến phiên ta phản kích!

Chỉ số tăng cao để cho Hàn Phong được tiếp thêm rất nhiều tự tin. Hắn chắc chắn sẽ không còn bị đè ra đánh đập áp chế nữa, ít nhất cũng sẽ phản công được một hai.

- Băng nô, đi!

Bàn tay khẽ phất, một băng nô cao 3 mét lập tức xuất hiện, sau đó nó nhún vài cái đã xâm nhập vào chiến trường. Nó vừa chạy tới đã giơ nắm đấm cự đại lên nện về phía một đầu thể sức mạnh level 18.

Quái vật kia không chút nao núng, bàn tay mang theo cự lực khủng bố trực diện quyền đối quyền, khoảnh khắc liền va chạm với nắm đấm băng nô.

Ầm!

Âm thanh bạo tạc khủng bố thổi quét ra bốn phương tám hướng. Băng nô không thể địch lại, lập tức bị thể sức mạnh một quyền nện bay, thân thể to lớn xệt xệt xệt nặng nề trượt dài 5 mét, cánh tay đối quyền cũng hiện lên vô số vết nứt tràn đầy da thịt.

Nhưng băng nô cực kỳ lì lợm, vừa bị đấm ngã liền uốn người nhanh chóng bật dậy, sau đó dưới chân nhún mạnh liền hoá thành một luồng quang mang bạch sắc lao thẳng tới con thể sức mạnh khác.

Đây là một đầu thể sức mạnh level 15.

- Grekkkk…

P1 level 15 nhìn quái vật băng giá còn cao hơn cả bản thân đang cấp tốc lao đến thì thét lên đầy hưng phấn. Nó không chút do dự giơ cánh tay cự đại lên nện thẳng về phía trước.

Ầm!

Đáp lại nó là một cước nặng nề của băng nô. Quyền cước đối chiến, băng nô bị đấm bay 2 mét, còn thây ma kia cũng bị chấn bay 3 mét, cánh tay bị đá cho gãy gập.

Coi như thành công bắt nạt đối phương một chiêu.

Hai băng nô đang khổ sở chịu đòn cũng lợi dụng tuyết trắng ngập trời đang gia trì mạnh mẽ mà vùng lên phản kháng, hai con F2 level 21 và level 23 dù cho tốc độ cực nhanh nhưng vẫn bị hành động này của chúng nó áp chế.

Nếu trước đó hai băng nô chịu tới mười lượt công kích mỗi giây thì hiện tại chỉ chịu bảy công kích mỗi giây mà thôi.

8 giây sau, một băng nô thân thể răng rắc tràn đầy dấu vết nứt vỡ, sau đó ầm một tiếng nổ tung. Vụ nổ mang theo hàn khí lạnh lẽo tới cực điểm càn quét ra bốn phương tám hướng.

Mười mấy thây ma cấp cao lập tức bị bao trùm trong khí lạnh tột độ, bất quá chỉ có đúng một đầu F1 level 12 là chết ngay tại trận, đám còn lại hầu hết chỉ bị dư ba chấn thương, thậm chí lông tóc không chút hao tổn.

Hàn Phong trong lòng trầm xuống, hắn vội vã xoay người bỏ chạy về hậu phương.

“Khốn nạn. Các ngươi chờ đó.”

Chênh lệch quá lớn, hắn có kích khởi bộc phá lực cũng không thể thành công chống cự nổi nữa, đánh thêm chỉ tổ tiêu hao thêm mà thôi.

Chi bằng thừa cơ khi vẫn còn khoẻ mạnh tranh thủ trốn trước cho lẹ, bằng không kẻ sau màn kia lại đánh tới, hắn lại ăn thêm đau khổ.

Nhưng không cần nhắc, tào tháo khắc tự tới. Hắn còn chưa chạy nổi 100 mét, xa xa đã vang lên thanh âm gào thét điên cuồng:

- Oeeeeee…

Hàn Phong trong mắt hoa lên cảnh tượng bản thân bị băng nô và Ảnh Chiếu xé xác, trong mũi cũng chảy xuống một dòng máu đỏ sẫm, điểm trí lực lại tụt mất 2 điểm. Hắn đưa tay bóp cổ nôn khan mấy tiếng rồi nghiến răng chửi thề:

- Oe oe cái dc**mm

Âm thanh khóc lóc nửa giống trẻ con, nửa giống dê đực mùa động dục này đã ám ảnh hắn tới choáng váng cả đầu óc rồi.

Hắn hiện tại coi như đã mất sạch chiến ý, bởi vậy nhanh chóng tạo khởi một băng nô thứ tư cao nửa mét bịch bịch bịch xông tới chiến trường, sau đó trầm giọng hô lên:

- Bạo!

Đầu băng nô bị quây đánh thứ hai kia đấm ra một đấm cuối cùng, thân thể hiện lên chi chít vết rạn nứt, sau đó ầm một tiếng tiếp tục nổ tung.

Vụ nổ mang theo hàn khí kinh khủng thổi quét qua xung quanh, sương mù hàn khí đặc quánh một mảnh không gian, giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón. Lợi dụng thời cơ, băng nô thứ ba cuỗm một vòng thu hết chiến lợi phẩm lại vào lòng bàn tay rồi rắc một tiếng bẻ gãy cổ tay.

Nó đem bàn tay vẫn nắm một mớ sách kỹ năng và tinh thạch exp ném về phía đại lộ Liễu Lâm, sau đó co người ầm một tiếng nổ tung.

Băng nô thứ ba tử trận.

Bàn tay băng nô bay sáu bảy chục mét thì băng nô cao nửa mét tiếp được, nó lập tức ôm chiến lợi phẩm bỏ trốn mất dạng.

- …?!

- Grekkkk…

Mất đi mục tiêu tấn công, cả đám thây ma tiến hoá đều gào lên đầy điêm cuồng. Bọn nó chớm thấy bóng dáng Hàn Phong ở phía xa xa liền không chút do dự nhún chân cấp tốc truy sát.

Con mồi bại trận, giết chết chính là niềm vui.

Hàn Phong ngoảnh đầu về phía sau trông thấy cảnh này, da đầu không khỏi run lên, bàn chân càng thêm gia tăng tốc độ.

“Mẹ nó nữa… Chờ ông mày lên cấp 30 sẽ đuổi ngược lại tụi mày…”

Đúng lúc nguy cấp, hắn chợt thấy một cái bóng dáng từ phía hậu phương chạy tới. Kẻ kia khuôn mặt bình thường, ánh mắt nhìn qua thanh thuần nhưng ẩn chứa giảo hoạt nham hiểm, bàn tay còn cầm theo ba trái lựu đạn.

Đặc biệt kẻ này trên thân quấn chằng đụp nào là vải rách xen lẫn lá cây, lại còn chỉ che phần trước không che phần sau, giống như cuống quýt chắp vá ra một bộ y phục nửa tự nhiêm nửa nhân tạo vậy, nhưng nhìn thế nào cũng vô cùng bẹo hình bẹo dạng.

Kia không phải phân thân Ảnh Chiếu Ánh Trăng thì còn ai khác.

Hàn Phong vừa thấy “hắn” thì lập tức mở miệng chửi ầm lên:

- Tên khốn ngu xuẩn, ngươi cút đi chỗ nào mà giờ mới mò tới!

Phân thân ảnh chiếu cũng không vừa, hắn lập tức tức giận chửi ngược lại:

- Câm mồm ngay. Tại sao hôm nay ngươi không mang theo balo quần áo hả.

Hàn Phong nghe được lời này thì khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, thế nhưng cũng không biết phản bác làm sao.

Hắn đành phải ném việc này ra sau đầu rồi nhanh chóng nói:

- Đồ giả cầy, mau cản địch đi.

Nói xong, không đợi phân thân phản bác, Hàn Phong đã tót một tiếng kích hoạt kỹ năng của giày phản lực, tốc độ lại một lần nữa gia tăng 12 điểm.

Phía sau hắn, ba tiếng nổ ầm ầm ầm liên tiếp vang lên, sau đó là tiếng gào thét vô cùng thảm liệt.

- Phá Tâm Linh, toàn lực kích hoạt cho ta…

5 phút sau, Hàn Phong đã chạy tới trận địa công sự đầu tiên. Hắn ngồi thụp xuống một bức tường đổ cũ nát mà há miệng nôn khan liên tục, nước mắt nước mũi cũng tèm nhèm chảy ra đầy cả khuôn mặt.

Khung cảnh bản thân bị đầu lâu đỏ nhào tới ăn thịt hiện lên hết lần này tới lần khác, sau đó là cảnh tượng bản thân bị ném xuống hố chông tràn đầy mảnh xác thây ma lềnh phềnh cùng mớ hồ dán đen kịt đặc quánh.

Cảm giác đau đầu cùng mệt mỏi hoàn toàn bao phủ tâm trí, để cho hắn thiếu chút lăn quay ra hôn mê bất tỉnh. Hắn vội vã móc từ balo sau lưng ra một chiếc vòng tay trị liệu nhị giai rồi liên tiếp thi triển hai lượt kỹ năng của trang bị này.

Lại lấy ra ba lá ớt biến dị liên tiếp ăn vào, uống thêm 2 bình Thuốc Tốt, há miệng nôn khan thêm vài lần nữa. Cho đến tận đây, di chứng từ những đòn tấn công tâm linh của kẻ sau màn mới được xua tan phần nào.

Kỹ năng tam giai Can Trường tranh thủ cho hắn 8 phút đồng hồ không bị quấy nhiễu quá nhiều. Nhưng sau 8 phút, chúng nó sẽ từ từ bộc phát vô cùng nghiêm trọng.

- Sử dụng kỹ năng này phải tính toán cẩn thận, thật sự cẩn thận. Bằng không có khả năng nhìn thì sống khoẻ nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào… Ộc… Nếu có một cộng sự dính chặt sau lưng như cái con F2 level 25 kia, sẵn sàng chịu đòn thay thì tốt rồi…

Ném suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, Hàn Phong cẩn thận mò ngược lại đường cũ, rốt cuộc tìm thấy một mớ băng đá vụn nát bên cạnh đống sách kỹ năng và tinh thạch exp.

Thu hết chiến lợi phẩm vào balo, hắn nhanh chóng lấy ống nhòm ra cẩn thận quan sát. Sau khi xác nhận bước tiến công của thây ma đã thực sự được bẻ lái một phần không nhỏ vào đại lộ Thanh Lâm này, hắn mới thở ra một hơi, xoay người chạy về hậu tuyến.

Đại lộ Thanh Liễu.

Ngô Soái chờ đợi đã lâu, sau khi dùng ống nhòm xác nhận đại quân thây ma đã dần tiến tới giao giới M15 - Thanh Hà - Thanh Liễu thì trầm giọng nói:

- Chuẩn bị tác chiến!

Từ tình hình hiện tại của thi đàn, đối chiếu với tình hình lúc trước, thi đàn đã giảm sút hơn 30% số lượng. Hẳn là đại ca đã hoàn thành mục tiêu dự đinh, câu đi lượng lớn thây ma chạy qua Thanh Lâm rồi.

Tin tốt!

Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, Chu Vấn bên cạnh không nhịn được lo lắng. Hắn do dự một chút vẫn là cẩn thận hỏi:

- Ngô đại ca… Tác chiến kiểu kia… Liệu có ổn không?

Những người còn lại cũng đều vô cùng lo lắng mà nhìn qua Ngô Soái, muốn một lần nữa xác nhận lại ý định của phó đại đội trưởng.

Ngô Soái nghe câu hỏi của Chu Vấn thì mỉm cười, hắn tuỳ ý hỏi ngược lại:

- Tiểu Hỏi Chấm, cậu nghĩ con số nào là đẹp nhất?

Chỉ có Ngô Soái thường xuyên dùng biệt danh củ chuối này để gọi Chu Vấn.

Chu Vấn dù không hiểu gì cả, nhưng hắn vẫn là chậm rãi đáp lại:

- 32.000

Đây là số lượng thây ma ước chừng bọn họ chuẩn bị phải đối mặt.

Ngô Soái nâng lên Hắc Thiết Côn level 3, cảm nhận trọng lượng cùng sức mạnh ẩn chứa trong nó, sau đó hắn nhìn bầy lũ thây ma đông nghìn nghịt trước mặt thản nhiên nói:

- Vậy thì chúng ta phải giết sạch 3,2 vạn thây ma trước mặt, một con cũng không để lại!

Hắn nói xong thân thể bắt đầu bốc khói nghi ngút, qua nửa cái chớp mắt, Ngô Soái đã hoá thành một cự nhân cao 3 mét, trên người mọc ra chi chít cốt giáp và cốt thương đâm ngược.

Quái vật hình người.

- Hồi tức!

Nghe được lệnh của hắn, Kiều Ti Vân và Nhạc Liên lập tức tiến lên ném ra hai cỗ quang mang xanh lục, bổ sung phần thể lực đã tiêu hao.

Ngô Soái lại ném một cân thịt chó hấp và 2 lá ớt biến dị vào miệng, sau đó nhún người hoá thành một đạo quang mang phóng thẳng về phía thi đàn.

Kế hoạch chính là, một người địch vạn quân, tất cả thuộc hạ đứng phía sau phụ trợ.